Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 554: Mình từng bị cô bé giết chết mấy lần

Phó Sinh là người quan trọng nhất trong toàn bộ thế giới ký ức điện thờ, khi Hàn Phi nghe tin cậu không đi học, hắn lập tức trở nên căng thẳng.

Không chút do dự, Hàn Phi chuẩn bị lao đến trường học.

Sau khi lên taxi, Hàn Phi lại gọi điện cho dịch vụ quản lí nhà đất của chung cư nơi mình sống, hy vọng có thể xem một chút camera giám sát Phó Sinh rời khỏi chung cư vào buổi sáng.

Dịch vụ quản lí nhà đất của chung cư cũng rất tận tình, sau khi nghe Hàn Phi nói rằng con mình có thể bị mất tích, không lâu sau đã gửi cho hắn video của camera giám sát.

"Sau khi con trai của anh rời khỏi chung cư, đã đến bến xe, bắt xe buýt số 24."

"Xe buýt số 24 vừa hay đi thẳng đến trường học, xem ra Phó Sinh phải muốn đi học mới đúng, nhưng tại sao trường học lại nói hôm nay cậu không đến lớp?" Hàn Phi cúp điện thoại, hắn thực sự đứng ở góc độ của Phó Sinh suy nghĩ: "Phó Sinh thường khi trời mưa, chạy đi che ô cho cây non có chôn thi thể bên dưới. Hiệu trưởng mới biết bên dưới cây non có dấu thi thể, ông ta có tật giật mình chắc chắn sẽ không thể để lại Phó Sinh trong trường học, vì vậy cậu sẽ bị cô lập bắt nạt, rất có khả năng chính là do hiệu trường mới ngầm ra hiệu! Chả trách ngoài Lưu Lệ Na ra, những giáo viên khác hình như đều nhắm vào Phó Sinh, đây chắc chắn là ý của hiệu trưởng."

Hàn Phi biết Phó Sinh đã phải chịu ủy khuất rất nhiều trong trường học, cậu bị người khác bắt nạt đánh đập, cuối cùng bị chỉ trích phê bình vẫn là chính cậu.

Hiệu trưởng mới chính là buộc Phó Sinh thôi học, lý do rất đơn giản, cậu có một đôi mắt nhìn thấy chân tướng.

"Sau khi hiệu trưởng mới bị bắt, Phó Sinh mới sẵn sàng đi ra khỏi nhà, cậu ấy không phải là không hiểu chuyện, chỉ là không kể ra những rắc rối mà mình gặp phải thôi."

Hàn Phi có ấn tượng tốt về Phó Sinh, mặc dù cậu phớt lờ hắn, nhưng cậu lại nhận được sự yêu thích của những oan hồn đó.

Với tư cách là quản lý tòa nhà mới của cư xá Hạnh Phúc, Hàn Phi cảm thấy người có thể nhận được sự tin tưởng của quỷ quái, có lẽ đều là những người có nội tâm dịu dàng lương thiện, chẳng hạn như chính hắn.

"Phó Sinh thay một bộ đồng phục mới, trong cặp sách hình như cũng không có đựng thứ gì kì lạ, bộ dạng đó của cậu ấy phải là đi học mới đúng."

Hàn Phi đã mở đường cho Phó Sinh, hắn thực sự không thể hiểu tại sao cậu lại không đến trường.

"Chẳng lẽ cậu ấy đã gặp tai nạn gì hay sao?"

Lấy ra một trăm tệ đưa cho tài xế, Hàn Phi hỏi đối phương đậu xe bên cạnh trạm xe buýt trước, hắn xuống xe nhìn lộ trình của xe buýt số 24.

"Bác tài, bác hãy chạy theo lộ trình của xe buýt số 24 đi."

Mỗi khi Hàn Phi đi qua một ngã ba lớn, hắn đều xuống xe đi vào một cửa hàng gần đó để kiểm tra camera giám sát buổi sáng.

Giọng điệu chuyên nghiệp cùng với khí chất đặc biệt khó có thể từ chối trên người, thoạt nhìn không phải người bình thường, ít nhất cũng phải là cảnh sát tiền tuyến đã có hơn ba năm kinh nghiệm nhiệm vụ.

Sau khi điều tra khắp nơi, cuối cùng Hàn Phi cũng có phát hiện ở lối vào của một hiệu sách cách trường học hai trạm dừng xe.

“Xin tạm dừng video lại một chút.” Hàn Phi đang mặc âu phục đi giày da nói với nhân viên hiệu sách.

Người thanh niên đó bị Hàn Phi làm cho hoàn toàn sợ hãi, tuy rằng hắn chưa bao giờ nói mình là cảnh sát, nhưng khí tức cùng từng biểu hiện tinh tế của hắn dường như muốn nói rằng Tôi là cảnh sát, tôi đang làm công chuyện rất quan trọng, xin hãy hợp tác tốt với tôi, đừng nói nhảm.

Chỉ vào màn hình giám sát đen trắng, Hàn Phi nhìn chằm chằm một học sinh trên màn hình giống như chim ưng tìm được con mồi.

"Phó Sinh xuống xe ở đây rồi!"

Phó Sinh trong màn hình giám sát dường như bị thứ gì đó thu hút, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, tay của cậu dường như đang nắm lấy một người không tồn tại khác.

“Tiên, tiên sinh, anh còn điều gì muốn hỏi nữa không?” Nhân viên rất căng thẳng, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải tình huống như này.

“Chỗ các anh quanh đây có ai từng chết không?” Hàn Phi quay đầu nhìn về phía nhân viên, đối phương sao có thể ngờ được Hàn Phi vừa mở miệng lại hỏi một câu kinh khủng như vậy, lắc đầu nguầy nguậy.

"Không có sao? Vậy cậu ấy đang nắm tay ai thế?" Hàn Phi lấy ghế trên xe buýt làm vật tham chiếu, thử đối chiếu một chút: "Phó Sinh hình như là kéo một đứa trẻ xuống xe, một đứa trẻ không nhìn thấy."

"Hay là để tôi gọi quản lý cửa hàng đến đây? Anh ấy đã sống ở đây mấy chục năm rồi, là người bản địa." Nhân viên cảm thấy đứng cùng Hàn Phi áp lực rất lớn, muốn bỏ đi.

Không lâu sau, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đi tới, anh ta nhìn Hàn Phi từ trên xuống dưới, cuối cùng đi đến kết luận cũng giống như nhân viên phục vụ lúc nãy là người đàn ông trước mặt này có lẽ là một cảnh sát mặc thường phục.

“Nhà tôi ở trên con phố này, chưa từng nghe nói có chuyện gì xấu xảy ra.” Người quản lý cửa hàng trung niên cau mày suy nghĩ.

"Con phố này chưa từng có ai chết à? Người chết cao khoảng tầm này, có lẽ vẫn còn là một đứa trẻ, có thể đi xe buýt." Hàn Phi dùng tay ra dấu.

Người quản lý chưa bao giờ nghe về một mô tả kỳ lạ như vậy, anh ta suy nghĩ một lúc lâu: "Khoảng mười năm trước, có một quán ăn nhỏ xảy ra một vụ hỏa hoạn, cặp vợ chồng trẻ kinh doanh quán ăn đã chết trong đám cháy, hai người họ trước khi chết đã cố đẩy cửa phòng, đẩy con mình đến nơi an toàn hơn một chút. Sau đó, con của bọn họ được đưa đến bệnh viện nhưng cuối cùng vẫn không thể cứu sống. Tôi đã sống ở đây gần 30 năm rồi, hình như chỉ có một đứa trẻ bị tai nạn đó thôi."

“Bố mẹ chết trong trận hỏa hoạn, cậu bé chết trong bệnh viện, có lẽ cậu ấy luôn muốn trở về đoàn tụ với bố mẹ mình.” Hàn Phi tự lẩm bẩm một mình.

Kiểm tra lại bản đồ lộ trình của xe buýt số 24, xe buýt này vừa hay đi ngang qua một bệnh viện nào đó.

"Sau khi cậu bé chết luôn muốn về nhà, nhưng lại không tìm được đường nên Phó Sinh đã giúp cậu ấy về nhà đoàn tụ với bố mẹ?"

Hàn Phi lại nhìn người quản lý cửa hàng trung niên: "Quán ăn bốc cháy đó ở đâu? Có thể dẫn tôi đến đó xem được không?"

"Nó được xây dựng ở trong cùng của con phố, hiện đã được chuyển đổi thành một khách sạn nhỏ. Do vị trí hẻo lánh lại thêm đã từng xảy ra sự cố, nên giá nghỉ ở chỗ đó đặc biệt thấp, rất thích hợp cho những người nghèo đến ở thành phố tìm việc.” Quản lý cửa hàng dẫn Hàn Phi vào con ngõ phía sau hiệu sách, càng đi vào càng thấy âm u.

Bây giờ mặt trời sắp lặn, ánh sáng cũng tối hơn, Hàn Phi cảm thấy đường phố đang từ từ méo mó.

Đêm và ngày ở thành phố này là hai dáng vẻ hoàn toàn khác nhau.

Tiếng ồn ào bên tai từ từ biến mất, xung quanh vô cùng yên tĩnh, ánh mắt Hàn Phi dần dần rời khỏi người quản lý cửa hàng trung niên rồi nhìn sang chỗ khác.

Từ khi bước vào con ngõ, trong lòng hắn đã nảy sinh một điềm báo gì đó, cả người cảm thấy vô cùng khó chịu, dường như có thứ gì đó đặc biệt đáng sợ đang ẩn giấu trong con ngõ này.

Sau khi gửi tin nhắn cho người vợ, Hàn Phi bước lên và đi theo người quản lý cửa hàng trung niên vào chỗ sâu nhất của con ngõ.

Trước mặt họ là một tòa nhà nhỏ bốn tầng sơn màu trắng, nhìn từ ngoài vào trông rất sạch sẽ, mọi dấu vết của vụ cháy đã được xóa sạch.

“Trong ngõ không có camera giám sát, mình cũng không thể chắc Phó Sinh có vào hay không.” Hàn Phi dừng trước khách sạn màu trắng, ngẩng đầu nhìn, đồng tử đột nhiên co rút lại.

Cửa sổ của một căn phòng trên tầng 4 của khách sạn đang mở, có một cô bé gần như thò tay ra khỏi khung cửa sổ, cô bé đang cố gắng đưa tay đến chiếc điều hòa cũ kĩ không thể sửa chữa bên ngoài.

Cơ thể của cô bé rất không hài hòa, dường như bị bệnh ở chân, cô bé di chuyển cơ thể rất khó khăn, luôn đưa tay về phía trước.

Trời đã tối rồi, Hàn Phi nhìn hồi lâu mới nhận ra có một con mèo hoang bị thương đang cuộn mình trên chiếc điều hòa hỏng.

Cô bé dường như muốn tóm con mèo vào nhà, nhưng luôn còn cách một chút mới chạm tới, vì để cứu con mèo hoang kia, cô bé dùng một tay đỡ lấy thân mình, tay kia vươn hết sức về phía con mèo.

Mắt thấy sắp tóm được mình, con mèo hoang có lẽ nghĩ rằng cô bé muốn làm hại nó, nên phản ứng dữ dội, ngoạm mạnh vào tay cô bé.

Cô bé bị mèo hoang làm cho hoảng sợ, thân người trên bệ cửa sổ mất thăng bằng ngã thẳng ra ngoài.

"Không hay rồi!"

Hàn Phi hét lên duỗi hai tay về phía trước.

Cô bé bị teo hai chân, không giữ được thăng bằng, khi sắp ngã từ trên tầng xuống, tay của cô đã nắm lấy chiếc điều hòa bị hỏng kia.

Dưới ánh sáng của đèn đường, thân thể cô bé giống như cánh buồm trắng sắp bị xé vụn.

"Cố gắng giữ chặt!"

Không chút do dự, Hàn Phi liền xông vào khách sạn.

"Ở qua đêm, hay là theo giờ? Này! Anh đừng xông vào bên trong như vậy!" Lễ tân khách sạn muốn ngăn cản Hàn Phi, nhưng hắn lại cực kỳ nhanh, chờ khi anh ta phản ứng lại, hắn đã xông tới tầng hai.

Hắn không biết cô bé có thể trụ được bao lâu, vì vậy phải thật nhanh!

"Bùm!"

Đá tung cánh cửa gỗ phòng ở tầng bốn, Hàn Phi bước qua hành lý cùng chăn bông trên mặt đất, xông tới bên cửa sổ: "Tuyệt đối đừng buông tay!"

Nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, cô bé vốn sắp không trụ nổi nữa chậm rãi ngẩng đầu lên, khi cô bé nhìn thấy hắn, hắn cũng nhìn rõ mặt cô bé.

Trái tim như quên mất đập một nhịp, nỗi sợ hãi không thể tưởng tượng lập tức vây lấy Hàn Phi, một đoạn ký ức đáng sợ mà hắn không bao giờ có thể quên được lại hiện lên trong tâm trí!

Hắn đã gặp cô bé trước mặt này!

Trước đây khi hắn làm nhiệm vụ người quản lý tòa nhà, mỗi khi hắn mở cửa ra, trên khung cửa đều sẽ rơi xuống đầu của một cô bé.

Cái đầu đó giống hệt cô bé trước mặt hắn lúc này!

Nhiệm vụ người quản lý tòa nhà là lần đầu tiên Hàn Phi đi vào ký ức của Phó Sinh, trong ký ức bố của cậu đã qua đời, trong nhà của cậu bị vô số oan hồn chiếm giữ.

Những oan hồn đó bao gồm cả cô bé trước mặt này, đầu của cô bé bị treo trên khung cửa, nếu muốn vào nhà của Phó Sinh, đầu tiên phải đối mặt chính là cô bé.

Trong nhiệm vụ người quản lý tòa nhà, Hàn Phi đã chết hơn bốn mươi lần, trong đó có mấy lần liền là bị cô bé trước mặt này giết chết.

Động tác của Hàn Phi trở nên trì trệ, nhiệm vụ người quản lý tòa nhà là nhiệm vụ khó khăn nhất mà hắn hoàn thành trong những ngày đầu, hơn bốn mươi lần chết, mỗi lần chết sẽ tước đi một phần kí ức của hắn, nỗi đau đó đã trở thành ám ảnh ở sâu trong nội tâm.

"Cứu? Hay không cứu?"

Trong nhiệm vụ người quản lý tòa nhà, cô bé bị phân xác, đầu bị giấu trên cửa của căn nhà; mẹ của cô bé cũng bị hại, thi thể được giấu ở nhiều nơi khác nhau.

Theo suy đoán của Hàn Phi, người đã làm tất cả những điều này không ai khác chính là Phó Nghĩa.

Trong hiện thực, rất có khả năng là Phó Nghĩa đã giết chết hai mẹ con, hành động điên rồ này có thể mới là nguyên nhân sâu xa đẩy gia đình Phó Sinh xuống vực sâu.

"Nếu như mình không cứu cô bé, vậy cái chết của cô bé sẽ không liên quan gì đến Phó Nghĩa? Đây có được coi là thay đổi vận mệnh không?"

Hàn Phi không biết mối quan hệ giữa Phó Nghĩa và cô bé trước mặt là như thế nào, tình hình đang dần được cải thiện, mọi thứ đang đi đúng hướng nhưng đúng lúc này, cô bé đột nhiên xuất hiện, còn đặt một câu hỏi trắc nghiệm như vậy trước mặt hắn.

Đôi tay của cô bé dần dần mất đi sức lực, những ngón tay tái nhợt đang dần buông lỏng, khuôn mặt bất lực vô cùng đáng thương.

Cơ thể trượt xuống, cô bé không thể giữ được nữa, khi ngón tay cuối cùng buông ra, một bàn tay khác từ ngoài cửa sổ đưa ra, nắm chặt lấy cổ tay cô bé.

Ngẩng đầu, cô bé nhìn khuôn mặt Hàn Phi thì thào nói: "Bố..."

Cánh tay dùng sức, Hàn Phi kéo cô bé từ ngoài cửa sổ trở lại, hắn ôm cô bé sợ hãi, đặt lên trên mặt đất.

Sau đó hắn không dừng lại, bước lên khung cửa sổ, lại đưa tay về phía con mèo hoang bị thương.

Mèo hoang nhìn thấy ai cũng hung dữ, nhưng sau khi nhìn thấy Hàn Phi thì lại ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cơ thể cũng không còn run rẩy nữa.

Nắm gáy mèo hoang, Hàn Phi túm nó cũng lôi vào trong phòng rồi mới đóng cửa sổ lại.

“Sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.” Hàn Phi nhìn chằm chằm cô bé, hắn dần dần phát hiện ra vấn đề, cô bé hình như mắc bệnh bẩm sinh, hai chân yếu ớt, ngay cả việc cơ bản là tự đứng dậy đi lại cũng không thể làm được.

“Vâng.” Cô bé cúi đầu khẽ nói, giọng nói trầm như muỗi kêu.

"Chú sẽ đưa con mèo này đến bệnh viện thú cưng chữa trị trước, cháu hãy ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."

Khách sạn không lớn lắm, chỉ có một phòng khách và một phòng tắm, giường được kê ở góc phòng khách, trên mặt đất còn trải một cái chiếu.

Hàn Phi bế cô bé đặt lên giường, giúp cô giũ chăn ra: "Người lớn trong nhà cháu đâu?"

“Cháu ở với mẹ, chiều nay mẹ ra ngoài kiếm việc làm rồi.” Cô bé không đề cập đến chuyện của bố mình, cúi gằm mặt, tính cách vô cùng nhút nhát hướng nội.

“Căn phòng này chỉ có hai mẹ con cháu ở?” Hàn Phi nhìn bộ đồ ăn và đôi đũa trên bàn gỗ còn chưa được dọn dẹp, lại nhìn thẻ ngân hàng trên bàn và một phong bì được kẹp trong tài liệu hướng dẫn trung học phổ thông.

Biểu cảm của hắn dần trở nên kỳ lạ, phong bì đó không thể niêm phong miệng lại được, bởi vì nó chứa đầy tiền mặt bên trong.

Gia đình này nhìn thế nào cũng thấy rất nghèo, không thể nào lại đặt nhiều tiền mặt lên bàn ăn một cách cẩu thả như vậy.

“Hôm nay có phải có người tới nhà cháu không?” Hàn Phi ngồi xổm bên cạnh giường, kiên nhẫn hỏi.

"Có một anh trai mặc đồng phục học sinh, anh ấy là một người rất tốt bụng, muốn giúp cháu chữa bệnh, nhưng tiền của anh ấy mẹ không lấy." Tuổi của cô bé vừa hay ở giữa Phó Thiên và Phó Sinh, vốn dĩ phải đi học tiểu học rồi, nhưng vì bệnh tật chỉ có thể ở nhà.

“Anh trai mặc đồng phục học sinh?” Hàn Phi lại bảo cô bé miêu tả lại chi tiết hình dáng, hắn chắc chắn học sinh đó chính là Phó Sinh!

"Có phải Phó Sinh đã biết điều gì đó dưới sự giúp đỡ của tiểu quỷ kia không? Vì vậy cậu ấy đã đến trước, muốn cố gắng hết sức để bù đắp?" Hàn Phi xâu chuỗi tất cả mọi thứ lại với nhau rồi suy nghĩ, hắn cảm thấy cô bé trước mặt này rất có khả năng là nhân vật chủ chốt sẽ ảnh hưởng đến hướng đi của thế giới kí ức.

“Cháu có thể nói cho chú biết tên mình là gì được không?” Hàn Phi cố gắng khiến cho mình trông dịu dàng hơn một chút: “Chú cũng muốn giúp đỡ cháu.”

“Cháu tên là Phó Ức.” Cô bé ngẩng đầu nhìn Hàn Phi: “Ức trong ký ức.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận