Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 822: Cao Thành

Đến với thế giới quỷ dị và xa lạ này, dường như còn có quỷ ăn thịt người vượt xa lẽ thường tồn tại, nhưng ba mươi học sinh của lớp này không hề quá bối rối.

Bọn chúng đã quên rất nhiều thứ, chỉ còn lại những con số và bản năng. Nhưng trong rất nhiều trường hợp, đối với bọn chúng như vậy là đủ rồi.

“Chúng ta có thời gian ba ngày để chuẩn bị.” Số 5 Châu Kỳ hai tay chống lên bục giảng: “Ba ngày sau ra ngoài, mặc dù nguy hiểm, nhưng cũng là một lần cơ hội lấy lại tự do.”

"Tạm thời đừng xác định mục tiêu vội." Một học sinh nào đó ở dãy cuối cùng của lớp học xoay chuyển cây bút trong tay. Nó cà lơ phất phơ bắt chéo chân, ăn mặc trông rất giống một tên du côn: "Nếu như giáo viên, học sinh khác, trường học và cư dân xung quanh đều là kẻ địch của chúng ta, tại sao chúng ta lại không nghĩ tới việc cùng nhau giết chết bọn họ? Trong tòa nhà niêm phong cấm quỷ, bọn họ muốn hiến tế chúng ta, chúng ta cũng có thể hiến tế bọn họ.”

"Số 9, suy nghĩ của cậu rất đen tối." Số 5 Châu Kỳ gõ gõ bảng đen: "Ở giai đoạn này, chúng ta vẫn nên chú trọng tự bảo vệ mình, đừng có suốt ngày nghĩ tới việc báo thù người khác."

"Cậu không ức hiếp người khác, người khác sẽ đến ức hiếp cậu, tớ cũng là vì tốt cho mọi người thôi." Số 9 liếc nhìn quyển bài tập trên bàn, tên của nó là Đường Lăng: "Chúng ta ngay cả tên của chính mình cũng không nhớ nổi, trong tình huống như này còn quan tâm đến đạo đức luân lý gì nữa?"

“Bất kể là mất đi kí ức, hay là mất đi thứ gì khác, chỉ cần mọi người vẫn còn là được.” Nam sinh ngồi ở ghế đầu tiên của dãy đầu tiên trong lớp học nói. Cao hơn đứa trẻ bình thường một cái đầu, dường như nó có một sức mạnh đáng sợ ẩn chứa trong cơ thể. Họ tên trên quyển bài tập của nó đã bị gạch đi, bị nó viết lại bằng một con số là số 1.

Số 1 mở miệng, không ai trong lớp có ý kiến khác.

"Số 5 là người có khả năng lãnh đạo mạnh nhất trong số chúng ta, cậu ấy có thể đánh giá rủi ro một cách nhanh chóng và chính xác, xem xét toàn diện tình hình chung và hiểu rõ xu hướng phát triển của môi trường vĩ mô, nên lớp trưởng sẽ do số 5 đảm nhiệm."

Những đứa trẻ dẫn đầu gật đầu đồng ý, số 9 cũng không phản đối.

"Nếu như chúng ta là tế phẩm để hiến tế cho quỷ quái, vậy thì ít nhất trong thời gian ba ngày này chúng ta vẫn được an toàn. Mọi người hãy tranh thủ thời gian nhanh chóng đi tìm hiểu về thế giới này, tìm hiểu chính bản thân các cậu, chúng ta chỉ có thể dựa vào nhau." Số 1 có một khí chất khác với tất cả những đứa trẻ khác. Trong mắt nó ẩn chứa một sự đau thương mà người khác không thể hiểu được, đôi mắt nó như ngọc trai ngâm trong dòng sông tuyệt vọng hàng nghìn năm, sáng ngời đẹp đẽ, nhưng tràn đầy u sầu.

“Cái thế giới quỷ dị này rất nguy hiểm, có điều chúng ta nhất định có thể sống sót.” Số 1 nhìn mọi người: “Tớ đã quên đi phần lớn quá khứ, nhưng tớ mơ hồ cảm thấy, những chuyện còn tuyệt vọng hơn thế này gấp trăm lần chúng ta đều đã trải qua rồi.”

“Đúng vậy, tớ cũng có cảm giác đó.” Đứa trẻ mất đi hai chân lặng lẽ thu dọn bàn học: “Đối với những đứa trẻ chưa từng bị bỏ rơi mà nói, nơi đây có thể là địa ngục, nhưng đối với chúng ta mà nói chỉ là đổi sang một cái lồng khác đơn giản hơn mà thôi.”

"Chúng ta cứ coi nó như một trò chơi là được rồi." Số 8 đeo kính cận, dáng người thấp bé cũng lên tiếng. Nó cầm quyển bài tập dán đầy khuôn mặt hoạt hình lên: "Trần Du, tôi khá thích cái tên này đấy."

"Mấy cậu vẫn luôn lạc quan như vậy, thật ra trong lòng lại cực kỳ kháng cự cái chết, trong ngoài không như một, tràn đầy mâu thuẫn, đây chính là các cậu." Có một nam sinh cao gầy ngồi trong góc, nó cầm bút chì không ngừng viết con số 4 trên giấy. Những con số 4 dày đặc cuối cùng cũng ghép lại với nhau thành một thể, trở thành một bức chân dung tự họa của chính nó: "Cái chết mới là giải thoát duy nhất, sống như thế này thật quá mệt mỏi."

Toàn lớp học có 30 đứa trẻ, mỗi đứa trẻ đều có nhân cách đặc biệt của riêng mình. Bọn chúng là được Vĩnh Sinh Pharmaceutical mất vài năm tuyển chọn từ khắp nơi trên cả nước. Mỗi nhân cách đại diện cho một bí mật sâu thẳm của nhân tính.

Trong số bọn chúng, có người rất mạnh mẽ, có người rất yếu đuối, có người tự tin lạc quan sẽ không gục ngã dù khó khăn đến đâu, trong khi có người thì hoàn toàn bị bao phủ bởi sự bi quan, trong đầu chỉ luôn nghĩ đến cái chết.

Chính là ba mươi đứa trẻ như thế này đã hợp thành một lớp, bọn chúng đang tìm cách sống sót trong tương lai của không thể nhắc đến, sống trong ngày tận thế sau khi thế giới tầng sâu và hiện thực dung hợp.

 ……

Nắm chặt lọ thuốc, Hàn Phi với tinh thần ô nhiễm đi ở hành lang của trường học. Thế giới trong mắt hắn bị một vùng bóng đen lớn bao trùm, rất nhiều thứ bình thường trong mắt hắn đều biến hóa, cảm giác như mình đang đi về hướng một cơn ác mộng vậy.

"Thầy Cao Thành? Sao thầy lại chạy ra khỏi phòng y tế? Mau trở về nằm đi, mấy ngày tới tôi sẽ lên lớp thay thầy."

Một giọng nói ấm áp vang lên sau lưng Hàn Phi. Quay người lại, hắn nhìn thấy một người đàn ông trung niên đứng cách đó không xa. Đối phương như thể bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, ăn mặc vô cùng chỉnh tề, không tìm ra được bất cứ khuyết điểm nào.

"Anh là?"

"Tinh thần ô nhiễm đến mức bắt đầu ăn mòn trí nhớ rồi sao?" Người đàn ông trung niên đỡ lấy Hàn Phi: "Tôi là chủ nhiệm Quạ đây, cậu đến tôi còn không nhận ra nữa sao?"

Quạ đen nhặt rác, chải chuốt một cách trong sạch thanh khiết.

Hàn Phi còn chưa kịp trả lời, người đàn ông trung niên đã từ trong túi móc ra lọ thuốc. Bẻ một viên thuốc ở bên trong, anh ta nhét vào trong miệng hắn: "Hiệu quả ức chế của thuốc sẽ càng ngày càng yếu, cậu hãy uống một nửa trước, để cơ thể từ từ thích ứng."

Sau khi nuốt viên thuốc, Hàn Phi cũng không hề cảm thấy tinh thần thống khổ giảm bớt chút nào. Hắn chỉ cảm thấy buồn ngủ, làm gì cũng không có sức, muốn ngủ một giấc thật ngon lành.

"Đây là thuốc gì?"

"Đương nhiên là thuốc có thể cứu cậu." Chủ nhiệm Quạ đỡ Hàn Phi đi tới phòng làm việc của mình. Lúc này trong phòng còn có một giáo viên khác đang đứng, người này nhìn qua khoảng 30 tuổi, trên má có một vết sẹo dài do dao cứa: "Thầy Vương? Thầy tìm tôi có chuyện gì sao?"

Giáo viên mặt sẹo tên là Vương Sơ Tình. Sơ Tình là tên bạn gái của anh ta, sau khi đối phương chết, anh ta đã đổi tên của mình.

"Sau ba ngày nữa các học sinh sẽ ra ngoài kiểm tra, bây giờ thầy Cao như này chắc chắn không thể dẫn dắt đội được, chi bằng để tôi giúp cậu ấy." Mặt sẹo có sắc mặt âm trầm. Khi anh ta nói dường như nhiệt độ trong phòng thấp hơn rất nhiều, ánh mắt anh ta nhìn Hàn Phi cũng cực kì không thân thiện.

Sau khi nghe xong lời của thầy giáo Vương Sơ Tình, khóe miệng của chủ nhiệm Quạ nở một nụ cười mỉm. Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy sẹo, không hề rời mắt: “Theo trình tự, lần này hẳn là đến lượt cậu phụ trách lớp 5 rồi. Sao vậy? Chẳng lẽ cậu thực sự coi mình như cha của bọn chúng rồi?"

"Tôi chỉ muốn lên lớp thay thầy Cao thôi."

“Thu lại sự thương hại không cần thiết của cậu đi. Cậu không muốn để những đứa trẻ ở lớp 5 làm đồ ăn cho quỷ, vì vậy mới muốn thay thế chúng bằng những đứa trẻ lớp 7?” Khuôn mặt của chủ nhiệm Quạ tiến sát lại gần giáo viên Vương Sơ Tình: “Cậu không được gọi là lương thiện, nếu như cậu làm như vậy, vậy thì cậu chính là một kẻ giết người chống lại các quy tắc."

Lúc này, Hàn Phi cũng đã nhận ra có điều gì đó không ổn. Hắn đã nhận ra vấn đề từ cuộc trò chuyện giữa chủ nhiệm Quạ và thầy giáo Vương Sơ Tình. Bài kiểm tra sau ba ngày không hề đơn giản, mỗi lớp dường như đều có một "danh sách cho quỷ ăn" cố định.

Thầy giáo Vương không trả lời. Sau khi nhìn nhau một hồi với chủ nhiệm Quạ, anh ta liếc mắt nhìn Hàn Phi yếu ớt một cái rồi rời đi.

“Thầy Cao, cậu không cần lo lắng, mọi chuyện sẽ được tiến hành theo quy định.” Chủ nhiệm Quạ khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa: “Ba ngày này cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt, đồng thời cố gắng đến lúc đó cùng bọn trẻ tham gia bài kiểm tra."

"Kiểm tra rút cuộc là cái gì?" Hàn Phi dựa vào bức tường, cơ thể hắn có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

"Ngay cả cái này cũng quên rồi sao?" Chủ nhiệm Quạ khẽ cau mày: "Kiểm tra chỉ đơn thuần là kiểm tra, kích thích nhân cách tiềm ẩn của mỗi đứa trẻ, để xem bọn chúng là đồ ăn, hay là ngọn lửa."

"Đồ ăn thì sao? Mà ngọn lửa thì sao?"

“Đồ ăn thì sẽ bị ăn, ngọn lửa sẽ bị dập tắt.” Giọng nói của chủ nhiệm Quạ hơi lạnh lùng, anh ta làm xua tan đi cơn buồn ngủ trong đầu Hàn Phi.

"Trên sách giáo khoa của học sinh nói rằng hai phần ba diện tích của thành phố này bị những thứ kia chiếm giữ. Thực ra trải qua mấy năm phản kháng, hiện tại thành phố này có đến chín phần mười đã bị những thứ đó chiếm giữ, đây còn là trên tiền đề bọn chúng không chủ động mở rộng." Chủ nhiệm Quạ chỉ vào bản đồ thành phố trên bàn: "Chúng ta hẳn đã tìm ra một phương thức cộng sinh mới, đây chính là ý nghĩa tồn tại của 'trường học'."

Đem trẻ em ra làm thức ăn cúng tế cho quỷ? Đây là trường học? Hay là nhà ăn?

Hàn Phi không nói những điều trong lòng ra. Bây giờ trong đầu hắn đều là làm sao để cứu ba mươi đứa nhỏ kia. Lần này hắn phải đối mặt với kẻ địch không chỉ có quỷ, còn có giáo viên trong trường học, cũng như những người sống xung quanh tận hưởng quy tắc hiện tại.

"Cậu là giáo viên mà tôi coi trọng nhất trong trường, thật đáng tiếc, giá như đêm đó khi cậu đến tòa nhà quỷ, tôi có thể ngăn cậu lại thì tốt rồi." Trong giọng điệu của chủ nhiệm Quạ quả thực có một chút tiếc nuối, Cao Thành trước đây dường như rất được yêu thích trong trường học.

"Tôi sẽ nhanh chóng hồi phục."

"Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, trở về nghỉ ngơi đi."

Hàn Phi dùng ý chí chống lại cơn buồn ngủ, trạng thái tinh thần của hắn cũng tốt hơn một chút.

Sau khi chào chủ nhiệm Quạ, hắn rời khỏi văn phòng, chuẩn bị nói với số 2 về chuyện kiểm tra.

Hắn đi về phía lớp học của mình. Khi vừa đến góc cầu thang, hắn đã bị ai đó túm lấy, kéo vào trong bóng tối.

"Thầy Vương?"

Động thủ với Hàn Phi chính là Vương Sơ Tình mặt sẹo, anh ta trông có vẻ rất nóng nảy.

“Cao Thành, chỗ tôi có một lọ thuốc mang về từ tòa nhà đỏ, nói không chừng có thể chữa được bệnh của cậu.” Thầy giáo Vương lấy ra từ trong túi một lọ thủy tinh chứa đầy máu: “Tôi muốn đổi lọ thuốc này cho một lời hứa từ cậu."

"Lời hứa gì?"

"Vào ngày kiểm tra, hãy để những đứa trẻ trong lớp của cậu thay lớp 5 vào trong tòa nhà." Thầy giáo Vương diện mạo dữ tợn, nhưng anh ta lại thực sự đang nghĩ cho những học sinh trong lớp của mình, cũng là người duy nhất cố sức muốn bảo vệ học sinh của mình trong phạm vi quy tắc.

"Những đứa trẻ kia chẳng qua chỉ là đồ ăn và tế phẩm, anh cần gì phải bỏ tiền của mình ra để bảo vệ chúng?"

"Đây là chuyện của tôi, không cần cậu quản." Thầy giáo Vương nhìn chằm chằm vào hai mắt của Hàn Phi: "Sức mạnh của chúng ta đến từ nhân cách, ý chí và quỷ. Bây giờ tinh thần của cậu đã bị ô nhiễm nặng nề, căn bản không thể sử dụng sức mạnh của nhân cách, chính là đồ bỏ đi. Chắc hẳn là cậu cũng biết rõ thái độ của nhà trường đối với đồ bỏ đi đúng không?"

"Vậy thì tôi cũng phải thử nghiệm trước thuốc của anh mới được, ngộ nhỡ anh dùng thuốc độc để trao đổi với tôi thì sao?" Hàn Phi từ trong tay thầy giáo Vương cầm lấy lọ thuốc, trong đầu hắn vang lên nhắc nhở của hệ thống.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện dược phẩm máu quỷ bị pha loãng rank F. Sử dụng thuốc này có thể làm sạch một phần tinh thần ô nhiễm, nhưng có xác suất sẽ bị máu quỷ nguyền rủa."

Hàn Phi là ăn nguyền rủa mà lớn lên, đối với các loại nguyền rủa có tính kháng rất cao, lọ thuốc này đối với hắn mà nói rất quan trọng.

Mở nắp lọ ra, Hàn Phi khẽ nhấp một ngụm, cảm giác đó như nuốt phải một cục nước đá, cảm giác lạnh buốt từ môi truyền đến cổ họng.

"Hình như quả thực hữu dụng..." Hàn Phi bỏ lọ thuốc vào trong túi.

"Cậu đồng ý rồi?" Thầy giáo Vương không nghĩ tới Hàn Phi lại nhanh gọn như vậy.

"Ừ." Hàn Phi gật đầu. Hắn không chuẩn bị để cho các học sinh tham gia kiểm tra gì hết, hắn muốn dùng cách ngoài quy tắc, dẫn dắt mọi người triệt để tẩu thoát.

“Không hổ là người thừa kế được chủ nhiệm Quạ coi trọng, quả nhiên đủ máu lạnh, đủ vô tình.” Thầy giáo Vương tựa hồ như đang khen ngợi Hàn Phi, nhưng trong mắt lại tràn đầy chán ghét. Sau khi nhận được lời hứa của Hàn Phi, anh ta đã rời đi.

Tìm một góc hẻo lánh, Hàn Phi một ngụm uống hết máu quỷ. Hắn cảm giác toàn thân như đông cứng lại, ngay cả đầu óc cũng đông cứng luôn.

Xoa hai tay vào nhau, Hàn Phi cố gắng để mình không ngủ mất. Rất lâu sau, cơ thể mới dần dần cảm thấy có chút ấm áp, một phần cảm xúc tiêu cực trong lòng được giải trừ, ý chí dường như cũng trở nên mạnh mẽ hơn.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Chỉ số ô nhiễm tinh thần của bạn hiện tại là 29, vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, xin hãy mau chóng làm sạch ô nhiễm tinh thần."

Hàn Phi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn dùng kỹ năng diễn xuất của mình để che đậy. Hắn vô cùng yếu ớt dựa vào tường tiến vào văn phòng giáo viên.

Tìm chỗ ngồi của mình, Hàn Phi bắt đầu tìm kiếm các loại tài liệu.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện chìa khóa phòng 204 khu tập thể giáo viên."

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện vật phẩm đặc biệt rank E là Gương quỷ."

"Gương quỷ: Vật phẩm duy nhất mà Cao Thành mang ra từ bệnh viện mắt thứ ba - tòa nhà quỷ."

Cất đồ của Cao Thành đi, Hàn Phi cũng dần dần phát hiện ra một số vấn đề.

Tên Cao Thành này không hề đơn giản. Trước khi xảy ra thảm họa, gã là một người mù mắc bệnh về mắt. Khi thảm họa tàn phá Tân Hỗ, gã đã tình cờ lấy lại được thị lực.

Là giáo viên nổi tiếng nhất của trường học, gã không chỉ sống rất tốt, mà còn là người duy nhất trong trường học năm lần vào tòa nhà quỷ, mà vẫn sống sót ra ngoài.

Theo thông tin mà Cao Thành để lại, hình như gã cũng có một người anh em sinh đôi bị mắc kẹt trong một tòa nhà nào đó ở sâu trong thành phố. Mỗi đêm gã đều mơ thấy thứ có liên quan đến kẻ có cùng huyết thống đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận