Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 587: Thu phục A Trùng

Hàn Phi kỳ vọng rất lớn vào A Trùng, nhưng hiện tại biểu hiện của anh ta khiến hắn rất không hài lòng.

Đến xử lý thi thể còn không dám, còn có mặt mũi nào tự xưng là biến thái?

"Nào, tôi sẽ dạy anh, động tác nhanh lên một chút!"

A Trùng là một người tự bạo, nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ không sợ hãi. Run rẩy từ trên mặt đất đứng dậy, anh ta bắt đầu chấp nhận sự dạy dỗ nhồi nhét của Hàn Phi.

Khi "dọn dẹp vệ sinh", Hàn Phi cũng không quên hỏi A Trùng điều mà mình muốn biết nhất.

“Vào đêm mà các anh bắt cóc Đỗ Xu, rốt cuộc đã nhìn thấy những gì?” Hàn Phi vừa mở miệng đã chọc vào chỗ đau của A Trùng, điều mà anh ta không muốn nhớ lại nhất chính là cảnh tượng của đêm hôm đó.

“Khung cảnh vô cùng kinh dị.” A Trùng lắp bắp chần chừ hồi lâu mới nói: “Chúng tôi nhìn thấy người phụ nữ tên Đỗ Xu kia đang thay 'thuốc'."

"Tại sao thay 'thuốc' lại kinh dị?"

"'Thuốc' cô ta thay khác với 'thuốc' chúng ta vẫn thường uống, đó là những khuôn mặt với những biểu cảm khác nhau." Đôi vai của A Trùng run lên: "Những khuôn mặt đó cảm giác như vẫn còn đang sống, giống như vừa bị xé xuống vậy. Ngoài 'thuốc' ra, trong phòng của cô ta còn có rất nhiều 'bã thuốc '."

"Bã thuốc là những người đã bị lấy mất mặt?"

“Cũng đúng, mà cũng không đúng.” A Trùng lắc lắc đầu: “Những bã thuốc đó đều là những cô gái trẻ trung xinh đẹp, tất cả mặt người đều mọc ra từ trên người bọn họ, sau khi lấy mặt xuống, bọn họ cũng sẽ không chết, chỉ là sẽ già đi rất nhiều. Tôi còn phát hiện ra một điểm vô cùng kỳ lạ, những bã thuốc đó cũng đều được gọi là Đỗ Xu. Cảm giác như Đỗ Xu đã đem một bộ phận cơ thể của mình nhét vào trong cơ thể những người đó, chờ sau khi khuôn mặt của cô ta mọc lên trên người bọn họ, rồi sẽ bị cô ta ăn mất."

Hàn Phi cũng có thể coi là đã vào Nam ra Bắc trong thế giới tầng sâu, đã gặp rất nhiều oán niệm và hận ý, nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói đến loại thay mặt kì lạ này.

"Tôi biết anh có thể không tin, nhưng đó là sự thật. Lúc nhìn thấy Đỗ Xu thay mặt, tôi đã vô cùng sợ hãi, nhưng Tường Vi lại lợi dụng thời khắc mấu chốt khi đối phương thay mặt, trực tiếp ra tay cướp người." Trong mắt A Trùng đầy hối hận: "Đáng lẽ tôi không nên hành động cùng với anh ấy, sau khi anh ấy cướp được Đỗ Xu, đèn trong toàn bệnh viện đều vụt tắt, thời khắc đó, chúng tôi dường như đang chiến đấu chống lại toàn bộ đêm tối vậy."

"Vậy mà các anh vẫn có thể trốn thoát?"

“Tôi, tôi…” A Trùng lắp bắp hồi lâu mới nói thành câu hoàn chỉnh: “Tôi cũng không giấu giếm anh nữa, thực ra tôi có hai nhân cách, khi Tường Vi lôi Đỗ Xu toàn thân dính đầy máu ra ngoài, tôi đã hôn mê rồi. Chính là một nhân cách khác đã cứu tôi, đưa Đỗ Xu ra."

Hàn Phi cảm thấy A Trùng không nói dối, hắn biết A Trùng sở hữu thiên phú hiếm có nhân cách yếu thế.

Muốn ép nhân cách khác ra ngoài thì cần phải đáp ứng những yêu cầu vô cùng khắc nghiệt, đồng thời phải đứng trước bờ vực tuyệt vọng, từ đó có thể thấy hoàn cảnh của A Trùng và những người khác lúc đó quả thực vô cùng nguy hiểm.

"Anh không tin những gì tôi nói à?” A Trùng co rụt cổ ngồi xổm bên người Hàn Phi, anh ta hơi sợ hãi nhìn vào mắt hắn.

“Tôi tin, đồng đội với nhau quan trọng nhất chính là tín nhiệm.” Hàn Phi đánh gãy xương thi thể, lúc nãy mới miễn cưỡng đóng được cửa tủ lại: “Vừa rồi tôi ở bên ngoài nghe bác sĩ nói là chuẩn bị đem anh chế thành thuốc? Còn đưa anh đến nơi nào đó?"

"Dưới tầng hầm mỗi tòa nhà trong bệnh viện này đều có một phòng phẫu thuật, nơi đó dường như có thể tước đi kí ức và nhân cách của một người, hôm nay tôi đã tận mắt chứng kiến một bệnh nhân được đưa đi, khi anh ta trở lại, toàn bộ tính cách đều đã thay đổi."

“Ở dưới tầng hầm?” Hàn Phi gật gật đầu, lau vết máu trên tay: “Ngoài phòng phẫu thuật dưới tầng hầm ra, anh có nghe thấy thông tin hữu ích nào nữa không?”

"Tốt hơn hết chúng ta nên trốn thoát càng sớm càng tốt, bệnh viện có cách đặc biệt để tìm Đỗ Xu, có mối liên hệ nào đó giữa những 'thuốc' được gọi là Đỗ Xu và Đỗ Xu, bọn chúng có lẽ rất nhanh thôi sẽ tìm thấy cô ta." Vẻ mặt A Trùng đau khổ: "Chờ khi quái nữ thay mặt kia quay lại, chúng ta sẽ chết chắc."

"Anh có biết 'thuốc' trong bệnh viện được giấu ở đâu không?"

“Chắc là ở tòa nhà số 7, nhưng tôi cũng không dám chắc chắn.” A Trùng suy nghĩ một lúc: “Bệnh viện này chia bệnh nhân thành bảy hạng, những bệnh nhân nặng nhất là ở tòa nhà số 7, nghe nói ở đó là tòa nhà quan trọng và nguy hiểm nhất trong bệnh viện này."

“Được, vậy chúng ta sẽ đến phòng phẫu thuật ở tầng hầm của tòa nhà số 5 trước, sau đó đến tòa nhà số 7.” Dưới vẻ mặt dại ra của A Trùng, Hàn Phi đưa ra quyết định tiếp theo.

"Chắc chắn chứ? Chỉ hai chúng ta thôi sao? Nếu bây giờ không chạy, sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu."

“Bản đồ ẩn này chỉ lớn từng đấy, căn bản không thể chạy thoát.” Lời nói của Hàn Phi đã phá tan cơ hội cuối cùng của A Trùng: “Tôi đã sớm nói với người chơi các anh từ lâu rằng nếu muốn đi thành công thì hãy hợp tác hành động với tôi, nhưng đáng tiếc trong số các anh có một số người không muốn nghe tôi."

"Những đồng đội khác của tôi vẫn còn sống à?"

“Bọn họ vẫn còn sống, nhưng còn đau khổ hơn là chết.” Hàn Phi nắm lấy A Trùng bước đến cửa: “Ban ngày khi tôi đưa anh đến toà nhà số 5, có một bác sĩ rất cao đã tiếp nhận xe đẩy ở toà nhà số 5, anh còn nhớ anh ấy đã đi đâu không?"

“Bác sĩ rất cao?” A Trùng đi theo sau Hàn Phi: “Tôi hơi chút ấn tượng, anh ấy đẩy tôi đến tòa nhà số 6, lúc chuẩn bị vào tòa nhà số 7, anh ấy phát hiện tôi đang giả vờ hôn mê, nhưng không hề vạch trần tôi."

"Sau đó thì sao?"

"Anh ấy vào tòa nhà số 7 một mình, giúp tôi làm một số thủ tục, rồi đưa tôi đến tòa nhà số 5." A Trùng cẩn thận nghĩ lại: "Anh ấy là bạn của anh à? Tôi luôn cảm thấy anh ấy đã cứu tôi một mạng."

"Lại là tòa nhà số 7..." Hàn Phi khẽ gật đầu: "Xem ra tối nay nhất định phải tới đó một chuyến rồi."

Dẫn theo A Trùng vào trong hành lang, Hàn Phi quay người đóng cửa phòng bệnh lại.

Bất kể bên trong xảy ra chuyện gì, ít nhất trên cửa phòng bệnh đều không có chút vết máu nào, nhìn từ bên ngoài không có bất kì vấn đề gì.

Cảnh này cũng bị A Trùng nhìn thấy, trong lòng anh ta càng thêm sợ hãi.

“Theo sát tôi.” Hàn Phi để người giấy màu máu vào trong túi áo, hắn và A Trùng lặng lẽ đi vào hành lang.

Dựng tai lên lắng nghe, Hàn Phi phát giác trên tầng có tiếng bước chân yếu ớt và tiếng bánh xe đang từ từ lăn.

Ra hiệu im lặng, Hàn Phi dựa vào tường, nấp trong điểm mù, từng chút một đi lên tầng.

"Không phải chúng ta xuống tầng hầm thứ nhất hay sao? Trên tầng có người thì liên quan gì đến chúng ta chứ?" Nhìn thấy Hàn Phi đang đi lên tầng, A Trùng níu chặt lấy góc áo của hắn.

"Trên tầng có người thì sẽ có khả năng phát hiện ra chúng ta."

Hàn Phi vung dao lên, đèn trên hành lang tầng năm vụt tắt.

Khi đèn bật sáng trở lại, chỉ còn lại một chiếc xe đẩy ngoài hành lang trống để chở người bệnh, đôi khi loại xe này cũng dùng để vận chuyển cả người chết.

“Đại ca à, đi thôi, không có ai đâu.” A Trùng nhìn chiếc xe đằng xa, tim đập thình thịch không ngớt.

Sau vài giây, đèn lại tắt, trong bóng tối có thể nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên mặt đất.

Cơ thể A Trùng run lên, anh ta nhớ tới sự kinh hãi của đêm đó, chuẩn bị lại thuyết phục Hàn Phi: "Chúng ta xuống tầng hầm đi, người ta ở tầng năm, có cần thiết không?"

Đưa tay ra phía trước, A Trùng lại không nắm được cái gì.

Anh ta sững sờ trong bóng tối, môi khô không khốc, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi vì căng thẳng và sợ hãi: "Hàn Phi? Người đâu?"

Tiếng bánh xe càng ngày càng gần, tim A Trùng càng lúc càng đập nhanh, cảm giác từng giây từng phút trong bóng tối đều bị kéo căng ra vô tận.

Cũng không biết mất bao lâu, đèn mới sáng trở lại.

Nhìn về phía trước, A Trùng thấy Hàn Phi xuất hiện bên cạnh xe đẩy, đèn phía sau Hàn Phi vẫn sáng bình thường, tất cả đèn phía trước đều tắt, hắn dường như đang đứng ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối.

"Anh... làm sao có thể chạy nhanh hơn chiếc xe đó vậy?"

Tiếng dòng điện sột soạt vang lên, ánh đèn lại bắt đầu nhấp nháy, ngay lúc tắt đèn, một tia sáng trắng chói mắt vụt qua.

Chiếc xe đẩy đổ ra đất, đèn trong toàn bộ hành lang trở lại bình thường.

A Trùng mở to mắt nhìn Hàn Phi đang đi trở lại, trong tay đối phương hình như lại có thêm một quyển bệnh án mỏng.

"Thế là kết thúc rồi sao?"

“Thế anh đang mong đợi cái gì?” Hàn Phi cất sổ bệnh án đi, thu thập đủ năm manh mối đối với hắn mà nói không khó: “Lần này thì thôi, lần sau anh phải nhớ nghe theo chỉ huy của tôi, tôi bảo anh đừng nói, thì anh hãy ngoan ngoan ngậm miệng lại."

“Tôi hiểu rồi, lần sau nhất định sẽ thế!” A Trùng ra sức gật đầu, sau khi biết thực lực của Hàn Phi, hiện tại anh ta rất tự tin: “Này anh, anh có thể nói cho tôi biết anh đã làm như thế nào không? Có thể dạy cho tôi không?”

Trong một thế giới đáng sợ như vậy, ai cũng muốn có khả năng chiến đấu chống lại quỷ.

"Anh bây giờ..." Hàn Phi vừa định nói gì đó, đại não hắn lại truyền đến một cơn đau nhói, tiếp sau đó máu bắt đầu chảy ra từ mũi và miệng, cả người suýt chút nữa không thể đứng vững.

“Hàn Phi!” A Trùng nhanh chóng đỡ Hàn Phi, anh ta nhìn bộ dạng thê thảm của hắn, lòng tin vừa mới dâng lên đã vỡ tan tành: “Hóa ra giết quỷ phải trả giá lớn như vậy sao?”

Vốn dĩ A Trùng còn muốn nói gì đó, nhưng Hàn Phi đột nhiên đẩy anh ta ra.

“Sao vậy?” Vẻ mặt A Trùng đầy nghi hoặc, không biết mình đã làm sai chuyện gì, nhưng sau đó anh ta đã nhìn thấy một màn vô cùng chấn kinh.

Một tay cầm con dao, con dao đồ tể trong lòng bàn tay Hàn Phi bùng phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó hắn dứt khoát chém lưỡi dao về phía đầu của mình!

“Đừng!” A Trùng kinh hãi kêu lên, sợ đến ngã ngồi xuống đất.

Lưỡi dao lướt qua, Hàn Phi lại mở mắt ra, trong mắt tràn đầy sát ý, nhưng đáy mắt lại hơi chút vẩn đục.

"Anh thật sự cho rằng nấp trong đầu tôi, thì tôi sẽ không giết được anh hay sao?"

“Tôi, tôi… ở đây.” A Trùng ôm lấy tay vịn cầu thang, anh ta thật sự không dám tới gần Hàn Phi, đây nhất định không phải là một người bình thường!

Di chuyển cơ thể trên sàn nhà lạnh lẽo, A Trùng cũng không dám đứng dậy, anh ta luôn cảm thấy mình có hai nhân cách, là một kẻ quái thai, rất tự ti. Cho đến khi gặp Hàn Phi, anh ta mới cảm thấy hóa ra mình chỉ là có chút không hòa đồng mà thôi.

Thật lâu sau, Hàn Phi mới bình tĩnh lại, sắc mặt âm u, liếc mắt nhìn A Trùng ngồi dưới đất một cái: "Anh ngồi ở đó làm gì?"

“Sắp đến tết rồi, hay là tôi dập đầu với anh, coi như là để tạ ơn cứu mạng của anh nhé.” A Trùng nhớ lại lời bác sĩ nói với bố mẹ mình, rằng những bệnh nhân tâm thần phân liệt như vậy không thể chịu kích thích, phải điều trị từ từ.

“Anh là con át chủ bài trong những đội người chơi của Chân Lý Tất Nhiên, cũng cần phải có chút tác dụng mới được.” Hàn Phi kéo A Trùng lên, bọn họ vừa đang định đi xuống thì nghe thấy trên đầu truyền đến một âm thanh kỳ quái.

"Chúng ta phải đi thăm dò tầng hầm thứ nhất, để không bị phát hiện, dọn sạch sẽ mấy tầng trên mặt đất của tòa nhà, thật ra cũng khá hợp lý." A Trùng xoa tay đứng sau lưng Hàn Phi, anh ta hiện tại đã nói chuyện thuận theo ý của hắn rồi.

“Có lý.” Hàn Phi tính toán thời gian, dù sao hắn cũng đã lên đến tầng năm rồi, lên một tầng nữa cũng không có vấn đề gì.

Hắn nhanh chóng dựa vào tường di chuyển, vài phút sau, trên tay hắn đã lại có thêm một quyển bệnh án nữa.

Cùng lúc đó, trong đầu Hàn Phi cũng vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công đạt được manh mối rank F là Danh sách người có nhân cách không kiện toàn tòa nhà số 5!"

"Danh sách người có nhân cách không kiện toàn tòa nhà số 5, manh mối rank F: Bạn phải biết rằng trên thế giới này không có nhân cách hoàn hảo, giống như thế giới này bản thân nó cũng không hoàn hảo vậy. Những người trong danh sách đều bị chuyển vào tầng hầm, thực ra những người không hoàn hảo đó, bọn họ mới là nền tảng của thế giới vô lý này, là sự trưởng thành từng bước của bọn họ, mới khiến mình tiến gần hơn đến hoàn hảo. Hãy thu thập ba manh mối rank F, sẽ có được manh mối rank E!"

Ghép mấy quyển bệnh án lại với nhau, Hàn Phi cũng nhìn thấy nét chữ trong khe hở, hắn cầm manh mối mới thu được chạy xuống tầng: "Những bệnh nhân bị tước đoạt nhân cách, đều bị chuyển vào tầng hầm, bây giờ mình đến đó, nói không chừng có thể gặp được bọn họ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận