Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 812: Thế giới trong mắt kẻ điên trở thành hiện thực

Đôi mắt dán chặt vào góc phòng, cơ thể của Bánh Bao Rau hoàn toàn đông cứng, sắc mặt cô gần như tái nhợt ngay lập tức, mồ hôi lạnh toát ra trong nháy mắt.

Meo Meo bị giấu sau cánh cửa trong phòng ngủ đóng kín cửa sổ, nhưng ga trải giường lại đang khẽ lay động, đầu ngón tay cũng chạm phải thứ gì đó.

Mưa đen rơi xuống cửa sổ thủy tinh, nỗi kinh sợ to lớn nuốt chửng Bánh Bao Rau. Cô đột nhiên hét lên một tiếng, cơ thể ngã xuống đất, rồi nhanh chóng bò cách xa chiếc giường.

Sau lưng chạm vào tường, Bánh Bao Rau dùng hết dũng khí cuối cùng của mình để ôm lấy Meo Meo sau cánh cửa, cô căng thẳng nhìn chằm chằm vào gầm giường.

Tấm ga trải giường lại bắt đầu dịch chuyển, giống như những đợt sóng nhấp nhô.

Cô nín thở không dám phát ra bất kì âm thanh nào, hai mắt nhìn chằm chằm ga giường, "thứ" dưới gầm giường hình như sắp chui ra rồi!

Nhịp tim tiếp tục tăng nhanh, nhưng ga giường lại trở lại bình thường.

Tất cả mọi thứ dường như chỉ là ảo giác hù dọa chính mình, chỉ là mưa đen ngoài cửa sổ dường như càng lúc càng lớn.

Bánh Bao Rau không dám ở lại trong nhà, cô ôm Meo Meo chạy vào phòng khách.

"Phải nhanh chóng rời khỏi đây!"

Vội vàng xỏ giày vào, Bánh Bao Rau đang định mở cửa chống trộm, thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng mèo kêu quen thuộc.

Cô cúi đầu nhìn, thấy con mèo trong lòng mình vẫn bất động, âm thanh rõ ràng là từ nơi khác phát ra.

Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn phòng ngủ, ga trải giường đã được vén lên, dưới gầm giường là một người đàn ông với khuôn mặt méo mó, đầu thò ra khỏi ga giường, trong miệng không ngừng phát ra tiếng mèo kêu.

Hai chân của Bánh Bao Rau sợ đến mức mềm nhũn, người đàn ông đó từ dưới gầm giường bò ra, dùng bốn chân đáp xuống, nhanh chóng lao ra khỏi phòng ngủ, chui vào phòng khách!

"Bành! Bành! Bành!"

Tiếng gõ cửa vang lên, Mèo Lưu Ly ở ngoài cửa hét tên Bánh Bao Rau. Bánh Bao Rau vốn vội vàng đã lập tức phản ứng lại, cô dùng sức lực cuối cùng mở cửa ra: "Chạy mau! Đừng vào trong!"

Bánh Bao Rau một tay ôm con mèo của mình, một tay kéo Mèo Lưu Ly ngoài cửa, thúc giục Mèo Lưu Ly nhanh chóng chạy đi giống như nữ chính trong phim kinh dị vậy.

"Chị đã nhìn thấy gì vậy?"

"Mau lên! Anh ta sắp đuổi đến nơi rồi! Anh ta đã bò đến phòng khách rồi!"

"Nhưng trong nhà chị làm gì có ai!" Mèo Lưu Ly giữ vai Bánh Bao Rau: "Bình tĩnh lại đi! Con mèo của chị sắp bị dọa sợ chết khiếp rồi."

Dưới sự an ủi của Mèo Lưu Ly, Bánh Bao Rau cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cô nhìn con mèo trong tay mình, tất cả vết máu trên người nó đều đã biến mất, ngược lại là trên cánh tay mình đã có thêm vài vết thương do con mèo cào vào.

Sau khi Bánh Bao Rau buông tay ra, con mèo trong tay cô như thể bị dọa sợ, cố gắng thoát ra ngoài.

“Có phải chị bị ảo giác không?” Mèo Lưu Ly đỡ Bánh Bao Rau trở về nhà, cô còn đặc biệt chạy vào trong phòng ngủ, mở ga giường lên xem, nhưng bên dưới không có gì hết.

"Không thể nào." Bánh Bao Rau bây giờ vô cùng sợ giường: "Chị đã tận mắt nhìn thấy người đàn ông đó trốn dưới gầm giường của chị, cơ thể anh ta giống như một con mèo vậy, chị hình như còn chạm vào mặt anh ta rồi! Đúng vậy! Chị đã chạm vào mặt anh ta! Rất lạnh!"

"Bánh Bao Rau, chị nghe em nói, bây giờ game Cuộc sống hoàn hảo đang xuất hiện vấn đề, rất nhiều người chơi đã lần lượt gặp phải những bất thường." Mèo Lưu Ly ôm lấy vai Bánh Bao Rau, muốn để người bạn đang sợ hãi của mình bình tĩnh lại: "Tất cả đều là giả, là cảm xúc tiêu cực mà trò chơi đó mang đến, nó đang khuếch đại sự bất an trong ký ức của chị."

“Sự bất an trong ký ức của chị?” Bánh Bao Rau không hiểu những lời của Mèo Lưu Ly.

"Trước đây chị có bất kỳ trải nghiệm khủng khiếp nào liên quan đến giường và mèo không?"

“Ký ức khủng khiếp…” Nghĩ ngợi một lúc, sắc mặt của Bánh Bao Rau đột nhiên trở nên rất xấu: “Khi còn rất nhỏ, chị sống với bà ngoại. Có một buổi tối, chị chơi trò trốn tìm với bạn bè, khi đi ngang qua một nghĩa trang, chị đã nhìn thấy một con mèo già trên người có vết thương.”

"Sau đó thì sao?"

"Chị không nhẫn tâm nên đã lén mang nó về nhà, nhưng chị lại sợ bà ngoại mắng, nên đã giấu nó dưới gầm giường. Con mèo đó già rồi, khá giống người, nó không hề ồn ào mà chỉ yên lặng ăn uống. Có điều chị dần dần phát hiện con mèo già đó cứ nhìn chị chằm chằm, như thể đang bắt chước động tác của chị vậy.” Chuyện này đã xảy ra nhiều năm trước, nhưng bây giờ Bánh Bao Rau nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ hãi.

“Không sao, chị từ từ nói.” Mèo Lưu Ly nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Bánh Bao Rau, không ngừng an ủi cô.

“Chừng một tuần sau, con mèo già chết dưới gầm giường, chị bắt đầu phát sốt không rõ nguyên nhân. Sau đó, bà ngoại biết rõ nguyên nhân hậu quả thì tìm người xẻ giường trong nhà ra làm quan tài, rồi đốt cùng với xác con mèo già đó. Lúc đó bố mẹ chị đi làm ở tỉnh khác, bà ngoại đã dẫn chị đi khám bác sĩ, ban ngày truyền dịch, ban đêm túc trực bên giường, cứ sau 0 giờ lại chỉ vào chị mắng chửi. Nghe y tá nói, bà ngoại đã mắng chị suốt hai đêm liền, đến ngày thứ ba thì chị đột nhiên không sốt nữa."

“Bà ngoại chị không phải là đang mắng chị đâu, mà là con mèo già đó.” Mèo Lưu Ly rót cho Bánh Bao Rau một cốc nước nóng, trước khi Bánh Bao Rau đón lấy cốc nước, cô lấy khăn điên cuồng lau tay: “Chị đang làm gì vậy?"

"Những hạt mưa đen kia đã rơi xuống tay chị, nhớp nháp hôi thối! Lau thế nào cũng không sạch!"

“Mưa đen?” Mèo Lưu Ly nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hôm nay đúng là có mưa, nhưng mưa này có gì khác so với ngày thường đâu?”

"Em nhìn kỹ mà xem!" Bánh Bao Rau đứng dậy chỉ vào kính cửa sổ: "Mưa này rõ ràng là màu đen! Trông giống như máu tanh bốc mùi vậy!"

"Chẳng lẽ chỉ có những người tinh thần bất thường, bị sức mạnh đó ảnh hưởng mới nhìn thấy mưa đen?" Không tranh luận với Bánh Bao Rau nữa, Mèo Lưu Ly lấy điện thoại di động ra nói những chuyện ở đây với Hoàng Doanh. Có rất nhiều câu chuyện kỳ lạ và quỷ dị vốn dĩ chỉ ở trong tâm trí của mọi người, bây giờ đang dần trở thành hiện thực.

Sau khi kết nối điện thoại, Hoàng Doanh lập tức bảo Mèo Lưu Ly dẫn Bánh Bao Rau rời đi trước. Bây giờ anh cũng đang bù đầu bù cổ, sau khi trời tối, đủ thứ chuyện kì lạ bắt đầu xảy ra.

Tài xế taxi ca đêm vừa lên xe đã phát hiện một nửa mảnh vải trắng giấu dưới ghế. Anh ta đang định kiểm tra thì nghe thấy tiếng mở cửa xe, lại ngẩng đầu nhìn lên, hàng ghế sau không biết từ lúc nào đã có khách lên ngồi.

Đối phương muốn đến nơi đã từng xảy ra hỏa hoạn để đón người. Tài xế nghi ngờ khởi động xe, hành khách ngoài xe lại không ngừng đập cửa, trong miệng dường như đang mắng tại sao xe trống lại không chở khách?

Người giao đồ ăn trong thành phố bận rộn một ngày, đột nhiên phát hiện trời đổ mưa đen. Anh ta cầm phần đồ ăn cuối cùng chạy vào chung cư, nhưng gọi bao nhiêu cuộc đối phương cũng không bắt máy.

Ngẩng đầu nhìn lên, có một người phụ nữ trên ban công của một tầng nào đó của tòa nhà chung cư đang vẫy tay với anh ta, hình như còn đang hét lớn điều gì đó.

Người giao hàng vội vã chạy vào tòa nhà dân cư, nhưng sơ ý trượt chân ngã xuống đất, hộp cơm rơi xuống, rất nhiều tóc đen nhô ra khỏi hộp cơm.

Anh ta còn chưa kịp định thần lại, đã nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở hành lang, cô ấy liên tục vẫy tay với anh ta...

Đặt chiếc điện thoại di động liên tục gửi các báo cáo mới xuống, Hoàng Doanh xoa xoa thái dương: "Không chỉ những người đã từng chơi game Cuộc sống hoàn hảo xuất hiện bất thường, những bệnh nhân đã từng sử dụng thiết bị hỗ trợ trị liệu tâm lý của Deep Space Technology cũng bắt đầu có vấn đề, thủ đoạn tấn công của 'quỷ’ vẫn còn bao nhiêu nữa?"

Ban đầu những thứ đó chỉ là ảo giác và cuồng loạn, nhưng thông qua trao đổi với Hàn Phi, Hoàng Doanh biết chẳng bao lâu nữa, sợ rằng những thứ đó thực sự sẽ xuất hiện!

Mấy không thể nhắc đến liên thủ, mưu đồ không chỉ là một thành phố. Bọn chúng muốn sử dụng Tân Hỗ làm điểm tựa để tranh đoạt thế giới hiện thực, lật đổ mọi trật tự và quy tắc.

"Tốc độ của dị biến có chút nhanh, tốt nhất vẫn nên thông báo cho Hàn Phi." Hoàng Doanh lấy điện thoại mã hóa ra, nhưng anh có gọi thế nào cũng không thể gọi được số của Hàn Phi.

Ngồi xe lửa thành phố, Hàn Phi mang theo đồ mua trở về khu phố cổ, bây giờ mới chập choạng tối, nhưng trời đã tối sầm.

Những đám mây đen tụ lại trên Tân Hỗ, rất nhanh mưa bắt đầu trút xuống.

Nhìn hạt mưa đen rơi xuống trên người mình, Hàn Phi đứng tại chỗ trong chốc lát, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đêm tối vô tận dường như muốn chôn vùi toàn bộ thành phố, bầu trời tràn ngập mưa đen toát ra ác ý.

"Đêm tối đã đến sớm hơn rồi?"

Chạy vào cư xá, Hàn Phi bỏ qua tất cả những bất thường kia. Mở cửa nhà mình ra, hắn nấu một bàn lớn các món thịt bằng kỹ năng nấu nướng mà mình đã mài giũa trong thế giới tầng sâu, sau đó đặt tất cả những chiếc ghế có thể tìm thấy trong nhà cạnh bàn ăn.

Sau khi rửa sạch dao làm bếp, Hàn Phi ngồi trên ghế chính, hắn nhìn những chiếc ghế còn trống, như đang tự nói với chính mình: "Tôi không quan tâm mấy người là ảo giác, hay là tồn tại thực sự, nếu như mấy người đã đến đây, vậy thì tôi sẽ thết đãi rượu ngon thịt ngon. Nhưng nếu như mấy người dám có suy nghĩ lệch lạc, vậy thì người tiếp theo bị đặt lên bàn ăn chính là mấy người, tôi nói được thì sẽ làm được."

Trong nhà rõ ràng chỉ có một mình Hàn Phi, chính hắn cũng biết chỉ có một mình, nhưng vẫn nấu một bàn lớn đầy đồ ăn, đây chính là cách hắn chiêu đãi khách.

Mặc kệ "các bằng hữu" có ăn no hay không, Hàn Phi vẫn ăn một bữa no nê. Trước khi nằm vào máy chơi game, hắn kiểm tra kỹ lưỡng cả nhà một lượt, cuối cùng lấy điện thoại ra tra thông tin.

Không có bất kì ai gọi cho hắn, sau khi xem qua phần ghi chú, tất cả thông tin vẫn còn đó.

Sau đó, Hàn Phi lại bấm vào album ảnh, nhưng bức ảnh quỷ dị nhất kia đã bị xóa mất.

"Có người đã động vào điện thoại của mình."

Hàn Phi đã từng phát hiện ra một bức ảnh đặc biệt trong điện thoại di động của mình. Người cầm điện thoại di động của hắn đã chụp lại bộ dạng hắn đang chơi game, dường như đối phương muốn dùng cách này để nói cho hắn biết sự tồn tại của mình.

Bức ảnh đã biến mất, có điều trang cuối cùng của phần ghi chú đã có thêm một tin nhắn.

"Tên của ban ngày là đêm tối, ban ngày đang khóc, đêm tối đang cười. Chờ khi đêm tối đi qua, anh ta sẽ trả lại nụ cười cho ban ngày."

Sau khi màn đêm buông xuống, mưa càng lúc càng lớn, những hạt mưa đen không ngừng đập vào kính cửa sổ.

Chính bởi vì sự tồn tại của mưa đen này, khiến Hàn Phi có chút hoảng hốt. Hắn thậm chí còn có ảo giác rằng mình còn chưa rời khỏi máy chơi game.

"Giả sử mình không thể ngăn cản ý chí của chủ nhân vườn hoa và Mộng, e rằng thành phố này sẽ không khác gì thế giới tầng sâu nữa." Hàn Phi bây giờ đã hiểu được lựa chọn của Phó Sinh, nhưng hắn vẫn sẽ không đi theo con đường của ông ấy: "Có thể mình sẽ phải trả giá gấp trăm ngàn lần mới có thể khiến hai thế giới nhìn thấy ánh sáng. Con đường này được định sẵn khó khăn hơn so với sự lựa chọn của Phó Sinh, nhưng nếu như không có ai làm, vậy thì một tương lai không thay đổi còn có ý nghĩa gì?"

Đội mũ trò chơi lên, Hàn Phi đóng cửa buồng máy chơi game lại.

Sắc máu buông xuống, trước mắt hết thảy đều là máu tươi bao phủ. Hàn Phi cảm giác sau lưng mình nhẹ hơn một chút, dường như thứ hắn phải gánh đã được một người khác chia sẻ một phần.

"Không biết tên xui xẻo nào đã giúp mình gánh chịu áp lực vậy?"

Mở hai mắt ra, Hàn Phi trở lại tòa nhà chọc trời. Thời gian hắn rời đi không hề ngắn, trong tòa nhà rất có thể đã xảy ra biến cố mới.

Chạm vào quỷ văn, sau khi gọi Đại Nghiệt, Hàn Phi mới dám ra khỏi cửa phòng.

Đêm tối, mục nát, rỉ sét, bẩn thỉu, tất cả những thứ này đã khiến Hàn Phi lấy lại trạng thái của mình trong chớp mắt.

Hàn Phi đưa tay chạm vào mặt đất, hồn ác không có bất kì phản ứng nào. Nhìn ô vật phẩm, hắn phát hiện mảnh vụn đại não của số 2 đang nằm lặng lẽ trong một góc của ô vật phẩm.

Sau khi Hàn Phi lấy mảnh vụn, máu thịt xung quanh lúc này mới bắt đầu tụ lại.

Vài phút sau, thân thể của "viện trưởng" tái tổ chức ngay trước mặt Hàn Phi. Sau khi hắn đặt mảnh vụn đại não của số 2 vào trong cơ thể của viện trưởng, con ngươi đen kịt của hồn ác mới xuất hiện trong hốc mắt của viện trưởng.

"Cái này không vui chút nào, tôi cảm giác thân thể giống như bị xé thành mấy mảnh vậy." Ánh mắt của hồn ác vẫn là lạnh lùng tà ác như cũ: "Sau khi anh rời đi, tôi tựa như rơi vào trạng thái ngủ vĩnh viễn."

"Sao? Anh muốn giết tôi, sau đó thay thế tôi à?" Híp mắt lại, Hàn Phi bình tĩnh trả lời.

"Sau này anh hãy ít tiếp xúc với tên hồn ác thôi, ở quá gần anh ta, sẽ khiến anh cũng trở nên đen tối đấy." Hồn ác nhìn về phía sau lưng Hàn Phi, thần sắc hơi chút kỳ quái, nhưng anh ta cũng không nói gì nhiều về vấn đề này nữa.

"Những người khác đâu?"

"Để tôi dẫn anh đi." Tàn chi máu thịt của hồn ác dung nhập vào mặt đất, anh ta dẫn Hàn Phi đến một gian nhà mồ ở tầng 25, Quý Chánh và những người khác đều đang ẩn nấp ở đây.

"Mọi người vẫn ổn chứ?" Phát hiện không có ai bị thương, Hàn Phi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Phía trên tầng 50 xảy ra chuyện lớn rồi, thang máy vận chuyển thi thể chưa từng dừng lại.” Quý Chánh nắm tay cậu bé sợ hãi. Y đã cạo râu, cũng đã cai rượu, trông trẻ ra tận vài tuổi.

"Vẫn như lúc trước sao? Sau khi đưa thi thể xuống, đầu lập tức nổ tung à?"

"Không, chết chóc đủ loại kỳ lạ, hiện tại toàn bộ tòa nhà đang rất hỗn loạn." Quý Chánh lấy ra một vài bức ảnh do mình chụp: "Cảnh sát đêm tắm máu độc tài, tử dịch giết người khắp nơi, toàn bộ cấm kỵ bị kích hoạt, còn có hận ý mới xâm nhập vào tòa nhà nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận