Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 466: Mày xuống đây cho tao!

Trong nhà kho tối tăm dưới tầng hầm, bên cạnh bức tường đục đẽo, Hàn Phi cầm một ngọn nến, dùng ánh sáng mờ ảo nhìn xuống mặt nước.

Trên mặt nước giếng đục ngầu trôi nổi những tấm ảnh, dưới mặt nước giếng chen chúc những khuôn mặt người, các đôi mắt nhìn về ánh lửa, miệng của bọn họ như cá thiếu dưỡng khí, mím vào mở ra.

Cánh tay cứng đờ trên không trung, Hàn Phi có thể cảm nhận được một khí tức vô cùng nguy hiểm, chỉ cần không chú ý có thể sẽ bị kéo xuống giếng.

Ngón tay cầm cây nến nhích lại từng chút một, mặt người bên trong giếng đang nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, khi cây nến sắp rời khỏi mặt nước, thì có thứ gì đó từ mặt nước đục ngầu nhảy vọt lên!

Nước lạnh bắn ra xung quanh, Hàn Phi dứt khoát buông tay, lùi lại phía sau.

Ngọn nến thắp sáng rơi xuống nước, ngọn lửa đột nhiên tắt ngay.

Hàn Phi sợ hãi nhìn nước giếng, trên mặt nước vẩn đục trôi nổi một cây nến, nhưng những mặt người kia đã không thấy tăm tích đâu.

“Bức ảnh ở ngay trước mặt, nhưng lại không thể lấy được.”

Hàn Phi muốn tìm công cụ thích hợp trong nhà kho, xoay người lại phát hiện vải đen che kín điện thờ không biết rơi xuống đất từ lúc nào, điện thờ tối đen kia rất giống một người im hơi lặng tiếng, đứng ở một bên đầu kệ hàng.

Nhiệt độ trong nhà kho dưới tầng hầm đã thấp đến mức người thường khó có thể chịu nổi, vết nứt trên chiếc nhẫn cũng đang dần dần lan rộng.

“Vải đen tại sao lại rơi xuống vậy? Bên trong nhà kho còn có người khác?”

Liếc nhìn những dãy kệ, xung quanh im lặng đến đáng sợ.

Hàn Phi cất chiếc búa bên cạnh điện thờ vào trong túi áo, hắn thử bật đèn trong nhà kho lên, nhưng bóng đèn trên đầu chỉ nhấp nháy vài cái rồi vụt tắt.

“Sắp đến 0 giờ rồi, sau nửa đêm còn nguy hiểm hơn, mình nhất định phải tốc chiến tốc thắng.”

Hàn Phi nhớ lần trước khi mình dùng dây câu cá để câu bức ảnh, dây câu đã bị kéo xuống, lần này hắn đã học được bài học lần trước, chọn một sợi dây thừng.

Một đầu sợi dây được treo bằng móc, đầu còn lại Hàn Phi buộc thẳng vào điện thờ và kệ hàng.

Nếu thứ trong giếng kéo sợi dây xuống dưới, vậy thì điện thờ cũng sẽ bị kéo theo, cuối cùng bị mắc kẹt ở lỗ hổng.

“Lần này chắc sẽ không có vấn đề gì.”

Đèn trong nhà kho không thể bật được lên, Hàn Phi chỉ đành lại thắp thêm hai ngọn nến.

Một ngọn được đặt bên ngoài lỗ hổng, một ngọn cầm trên tay.

Hít sâu một hơi, Hàn Phi một tay nắm lấy ngọn nến, một tay cầm sợi dây thừng, từ từ tiến đến lỗ hổng.

Nhiệt độ trong nhà kho vẫn càng ngày càng thấp, Hàn Phi cảm thấy lạnh lẽo từ dưới chân bắt đầu lan truyền lên trên, như muốn đóng băng trái tim của hắn vậy.

Ngồi xổm xuống, hắn nhìn chằm chằm mặt nước đục ngầu, chậm rãi lay động cái móc trong tay, nhắm thẳng vào bức ảnh.

Điều chỉnh hô hấp, Hàn Phi dịch chuyển người về phía trước một chút, sau khi vươn cánh tay vào bên trong lỗ hổng, hắn ném cây nến đã được thắp sáng sang bên trái của cái giếng, sau đó nhanh chóng ném sợi dây thừng ra.

Ánh lửa đung đưa trên mặt nước, phản chiếu những khuôn mặt bên dưới, khi ngọn nến chạm vào mặt nước, sợi dây của Hàn Phi cũng móc được vào bức ảnh.

Ánh mắt của những khuôn mặt người toàn bộ bị ngọn lửa hấp dẫn, Hàn Phi nhân cơ hội này hai tay dùng sức, kéo mạnh sợi dây thừng hướng ra ngoài.

Phần trên một nửa bức ảnh bị sợi dây cuốn lên khỏi mặt nước, nhưng đúng vào lúc này, Hàn Phi nhìn thấy một bàn tay bị ngâm đến phồng rộp trắng bệch túm lấy sợi dây!

Một cỗ sức mạnh lớn khủng khiếp kéo Hàn Phi cùng sợi dây hướng về phía miệng giếng, cơ thể di chuyển về phía trước, Hàn Phi liếc mắt nhìn về phía cái giếng, sợi dây rơi bên trong đang treo rất nhiều đầu người, bọn họ toàn bộ đều đang cắn chặt sợi dây, mặt mũi méo mó, trong mắt tràn đầy thù hận.

Kệ hàng bị lôi đi di chuyển về phía trước, nhưng điện thờ lại vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích tí nào, sợi dây thừng đột nhiên căng ra, người trong giếng như thể bất luận thế nào cũng phải kéo được người ở bên ngoài xuống!

“Bụp!”

Sợi dây thừng dày bằng ngón tay bị kéo đứt từ giữa!

Phần rơi xuống nước giếng biến mất không tăm tích, còn nửa sợi dây buộc với điện thờ thì đang vắt trên lỗ hổng, rủ xuống dưới, cách mặt nước chừng vài xăng-ti-mét.

“Trong giếng nước đều là người bị hiến tế, giếng này tích tụ tất cả hận thù và căm ghét của bọn họ.”

Có lẽ ban đầu giếng nước này chỉ là hơi đặc biệt một chút thôi, nhưng cùng với “vật phẩm quan trọng” rơi vào trong giếng càng ngày càng nhiều, năng lực mà giếng này có được cũng càng ngày càng mạnh, chính sự ác độc trong tận đáy lòng và sự tham lam vô bờ bến của con người đã tạo nên con quái vật này.

Đứng ở giữa cái giếng và điện thờ, ánh mắt Hàn Phi chậm rãi chuyển động: "Cái gọi là thần, có khi nào cũng được 'chế tạo' ra như thế này không?"

Mang theo sự nghi ngờ, Hàn Phi nhìn về phía điện thờ màu đen, hắn kinh ngạc phát hiện cánh cửa nhỏ trên điện thờ đã bị mở ra một kẽ hở, tựa hồ có một con mắt đang nhìn hắn từ bên trong!

Trong lòng có một linh tính rất xấu, Hàn Phi cầm tấm vải đen trên mặt đất lên, muốn che điện thờ lại, nhưng đúng vào lúc này, trong đầu lại truyền đến lời nhắc nhở của hệ thống.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên – Giếng cầu nguyện."

"Giếng cầu nguyện: Trong truyền thuyết có một cái giếng như vậy, chỉ cần bạn ném thứ quan trọng của mình xuống, thì có thể nhận được đền đáp tương ứng. Nhưng tất cả vật phẩm bị ném xuống giếng đều không thể chuộc lại, cho nên chiếc giếng này còn có một cái tên khác trong truyền thuyết, gọi là hối hận."

"Yêu cầu nhiệm vụ: Lựa chọn đã đưa ra không thể thu hồi lại, nhưng bạn có thể cố gắng hết sức để bù đắp sai lầm, muốn lấy lại thứ trong giếng, hãy dùng chính mình để đổi lấy. Hãy nhảy vào giếng cầu nguyện trước 0 giờ nửa đêm, lấy ra ba vật phẩm bất kỳ."

Nghe thấy tiếng nhắc nhở nhiệm vụ, mí mắt Hàn Phi giật liên tiếp mấy cái, hắn chắc chắn mình nghe nhầm.

"Bảo mình nhảy vào sao?"

Mím mím đôi môi khô khốc, Hàn Phi lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn thời gian, bây giờ đã là 11 giờ 50 phút tối, cách 0 giờ đêm chỉ còn mười phút nữa.

Kẽ hở trên cánh cửa điện thờ vẫn đang từ từ mở rộng, dường như thứ bên trong điện thờ sẽ ra ngoài sau nửa đêm, nhiệt độ trong nhà kho cũng đã xuống thấp một cách đáng kinh ngạc.

Mở bảng thuộc tính ra, Hàn Phi cẩn thận đọc từng chữ trong thông tin nhiệm vụ: "Thật sự bắt mình nhảy xuống giếng à? Ném sợi dây vào thôi còn bị quỷ kéo đứt, mình nhảy xuống rồi còn lên được nữa không?"

Dưới mặt nước là những khuôn mặt người, lúc nãy khi sợi dây thừng buông thõng xuống dưới, vẫn còn vô số cái đầu người đang cắn phía bên trên, giả sử Hàn Phi tự mình nhảy xuống, thì cái mà những đầu người đó cắn chính là cơ thể của hắn.

"Hệ thống này có phải thấy mình sống được quá lâu rồi, nên muốn trực tiếp tiễn mình lên đường không?"

Lắc lắc đầu, Hàn Phi thà thất bại nhiệm vụ còn hơn nhảy xuống giếng: "Quá nguy hiểm, mình vẫn nên nghĩ cách khác thì hơn."

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hàn Phi đã thử nhiều cách nhưng đều không thể lấy được bức ảnh ra, tệ hơn nữa là hắn thấy nước trong giếng dường như đang từ từ dâng lên.

Khuôn mặt ẩn giấu trong nước giếng đục ngầu như muốn bò ra ngoài.

“Thử lại lần cuối cùng, nếu như không được, chỉ có thể tạm rời đi trước.”

Hàn Phi liếc nhìn cánh cửa nhỏ trên điện thờ, mỗi lần hắn vào nhà kho dưới tầng hầm sau nửa đêm đều sẽ xảy ra chuyện không hay, lần thứ nhất bị kẹt trong nhà kho, lần thứ hai rơi vào ảo giác của chủ nhân điện thờ.

Tìm thấy một sợi dây leo núi và một chiếc khóa an toàn để nhảy bungee, Hàn Phi cố định chúng trên điện thờ, hắn đang định ném dây leo núi xuống giếng thì đột nhiên có tiếng "đinh đong" ở phía trên đỉnh đầu.

“Có người vào siêu thị? Là ông chủ à?”

Phủ tấm vải đen lên điện thờ, Hàn Phi nhanh chóng đặt kệ hàng trở lại vị trí ban đầu, hắn căn thời gian chạy tới thang cuốn, nhưng đúng vào lúc đẩy tấm vách ngăn ra, hắn phát hiện tấm vách ngăn vậy mà lại không thể đẩy ra được!

“Hỏng rồi!”

Còn chưa đến 0 giờ đêm, nhưng tai nạn ngoài ý muốn lại vẫn xảy ra, lối ra duy nhất dưới nhà kho đã bị bịt kín.

“Làm thế nào đây?” Trong đầu Hàn Phi bỗng nhiên nảy ra vài ý tưởng, chạy đến giữa các kệ hàng giả vờ sắp xếp hàng hóa, hoặc giả vờ hôn mê, nói có người đánh úp mình; nếu hung hãn hơn nữa có thể phục kích dưới tầng hầm, tấn công những người vào siêu thị.

Trong siêu thị đồ cũ trên đầu truyền đến tiếng bước chân, đối phương đã bước vào bên trong.

Hàn Phi cẩn thận lắng nghe, sau khi tiếng bước chân dừng ở quầy thu ngân một lát thì đi về phía cửa ra vào của nhà kho dưới tầng hầm.

Nín thở, Hàn Phi yên lặng lấy ra con dao tái sinh, nhưng đúng vào lúc này, âm thanh đinh đong lại lần nữa vang lên.

Lại có một người nữa vào siêu thị!

Nếu như chỉ có một người, Hàn Phi vẫn có thể đánh lén, nhưng nếu có hai người, hắn chỉ có thể rút lui trước, tùy tình hình mà quyết định.

“Mày có chắc chắn có kẻ bên ngoài khác đã bước vào thế giới điện thờ không?” Tiếng bước chân biến mất, hai người bước vào siêu thị đứng gần vách ngăn bắt đầu nói chuyện.

"Bảy Ngón và Tám Ngón không liên lạc được, Sáu Ngón cũng đột ngột biến mất, mảnh ký ức trong thế giới điện thờ này đúng là có khả năng giết chết chúng nó, nhưng trước khi chết, chúng nó nhất định sẽ để lại thông tin như đã thỏa thuận, không thể nào giống như bây giờ, sống không thấy người, chết không thấy xác."

“Thế giới này chúng ta đã thăm dò gần mười năm rồi, nhưng vẫn không thể nhìn thấu nó, tao cảm thấy ba người chúng nó mất tích không có quan hệ gì nhiều với kẻ bên ngoài, rất có khả năng có người đã kích hoạt nút thắt của ký ức chủ chốt…..”

“Năm Ngón, tao gọi mày đến đây không phải là để nghe mày phản bác tao.” Trong giọng nói lạnh lùng có chút sốt ruột, giống như giọng nói của đầu bếp Hàn Phi từng thấy lúc trước.

“Những người khác đã tìm được Bùi Dương, Mười Ngón cũng cho rằng thằng đó mới là tế phẩm thực sự, tao khuyên mày vẫn nên ngoan ngoãn tuân theo lưu trình đi, đừng có mở điện thờ ra trước, phá hỏng nghi thức.” Người kia không để tâm đến lời nói của đầu bếp: “Mày đừng quên bây giờ tình hình bên ngoài là như thế nào, trong thế giới tầng sâu xuất hiện không thể nhắc đến mới, chúng ta đã không có cơ hội để tiếp tục thử nghiệm nữa rồi, tất cả đều phải thận trọng.”

“Tao sẽ không chạm vào điện thờ, tao đến đây chỉ để bắt tên thực khách kia. So với Bùi Dương, tao cảm thấy thằng này càng có khả năng trở thành tế phẩm cuối cùng hơn.”

Khi giọng nói vừa rơi xuống, vách ngăn của nhà kho dưới tầng hầm bắt đầu vặn vẹo, khí tức lạnh lẽo xông thẳng ra xung quanh.

“Bùm!”

Vách ngăn đóng chặt bị một ngoại lực mở ra, hơi lạnh thấu xương tràn ra từ dưới tầng hầm.

“Năm Ngón, sau khi tao sử dụng năng lực tự thân, sẽ bị thế giới ký ức đẩy ra bên ngoài, đến lúc đó mày hãy giúp tao đưa người đó đến trước mặt Mười Ngón. Cho dù nó không phải là tế phẩm cuối cùng, cũng nhất định phải làm rõ tại sao nó lại xuất hiện bên trong điện thờ.” Người đầu bếp bước lên thang cuốn, đi vào nhà kho dưới tầng hầm, bốn hình xăm đầu người trên cổ như sống lại, giống như những con cá đen bơi dưới da.

“Trong thế giới này có nhiều người như thế, thỉnh thoảng có một hai người chưa từng gặp cũng là bình thường.” Một tên lùn đi theo sau đầu bếp, gã ăn mặc như học sinh tiểu học, nhưng khi mở miệng thì cực kỳ từng trải hung ác.

“Tao đã ngửi qua vô số ‘thịt’, vậy nên có thể vô cùng chắc chắn nói với mày rằng, mùi vị trên cơ thể người đó rất đặc biệt!” Đầu bếp quét các kệ hàng: “Đừng khinh suất, trong không khí vẫn còn mùi thịt thơm, có lẽ nó vẫn đang ở trong nhà kho đấy."

“Cho dù có chết ở đây, cũng sẽ không làm tổn thương đến linh hồn, tao không hiểu tại sao mày phải lo lắng như vậy?” Tên lùn nhảy khỏi thang cuốn, lớp da dưới quần áo gần như bị mặt người xăm kín: “Nể tình mối quan hệ tốt đẹp bình thường của chúng ta, tao có thể giúp mày, nhưng lần sau trước khi mày làm món ăn, có thể để tao chơi đùa với những nguyên liệu thức ăn đó trước không?”

“Đừng quấy rầy tao.” Đầu bếp nhắm mắt lại, mũi giật giật, ngửi được mùi thịt còn sót lại trong không khí.

Gã chậm rãi quay người lại, nói với tên lùn vẫn chưa bước xuống thang cuốn: "Mùi thịt dường như phát ra từ đây?"

Mở mắt ra, đầu bếp nhìn thấy một bóng người đang đứng trên kệ phía sau thang cuốn, hắn đeo một chiếc mặt nạ hình thú gớm ghiếc, trên tay cầm một con dao không lưỡi.

“Cẩn thận!”

Lớn tiếng nhắc nhở nhưng vẫn là chậm một bước, Hàn Phi sớm đã có chuẩn bị, vung dao đâm vào lưng tên lùn!

Ánh sáng chói mắt xuyên thấu qua cơ thể tên lùn, hai tay gã thậm chí còn không kịp chạm vào hình xăm trên da, toàn bộ cơ thể trực tiếp bị chặt làm đôi!

Cái miệng nứt nẻ từ từ mở rộng, tên lùn cảm thấy kí ức và linh hồn của mình cùng lúc bùng cháy lên.

"Nó, nó có thể làm tổn thương đến chúng ta bên ngoài ký ức..."

Cơ thể thấp bé rơi khỏi thang cuốn, tan biến trước khi ngã xuống đất.

Tiếng hét thê thảm của tên lùn vẫn còn vang vọng trong nhà kho dưới tầng hầm, nhưng cả Hàn Phi lẫn đầu bếp đều không để ý đến gã.

Sau khi ra đòn thành công, Hàn Phi lập tức ra tay tấn công đầu bếp, con dao tái sinh có thể làm bị thương đến thân thể của Mười Ngón trong thế giới ký ức điện thờ, đây là bí mật tuyệt đối không được phơi bày, cũng là con át chủ bài duy nhất của hắn để chống lại Mười Ngón.

“Mày quả nhiên có vấn đề!” Đầu bếp hét lên một tiếng, một khuôn mặt người trên cánh tay vỡ tan thành vô số hạt máu, một luồng âm khí bất tận xuyên vào trong cơ thể gã.

Phản ứng của Hàn Phi đã rất nhanh, nhưng lưỡi dao của hắn vẫn không thể chạm vào đầu bếp.

Kỳ thực Hàn Phi cũng đã từng nghĩ sẽ gặp phải người của Mười Ngón, nhưng không ngờ đối phương sẽ đến hai người một lúc.

“Sáu Ngón và Bảy Ngón cũng là mày giết sao?” Cánh tay của đầu bếp bắt đầu chảy máu, da của gã không ngừng mưng mủ thối rữa, bắt đầu cưỡng bức hấp thụ âm khí trong thế giới ký ức.

“Mày đoán thử xem?”

Hàn Phi lùi lại phía sau, hắn lặng lẽ giấu người giấy trong tay ở một bên kệ hàng.

“Bắt được mày, mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết.” Khí tức tỏa ra từ đầu bếp đã vượt qua oán niệm thông thường.

“Tao nghe nói chúng mày chỉ cần sau khi sử dụng năng lực không thuộc về thế giới ký ức này, thì sẽ bị đẩy ra khỏi nơi đây, để tao tính xem mày còn bao nhiêu thời gian nữa nhé?” Mặt nạ hình thú của Hàn Phi có được từ Ngõ Súc Sinh có thể che chắn cảm nhận của thế giới bên ngoài, năng lực điện thờ của bản thân hắn vẫn còn ẩn giấu trong hơi thở linh hồn, nhưng cho dù là vậy, đầu bếp vẫn ngửi thấy một chút mùi thịt, nên khả năng đặc biệt của đối phương có lẽ liên quan đến việc nâng cao ngũ quan.

“Xem ra mày cũng biết nhiều đấy chứ, vì để cho mày không ảnh hưởng đến kế hoạch của Mười Ngón, vậy thì tao chỉ có thể giết chết mày thôi.” Đầu bếp bước tới, giây tiếp theo đã xuất hiện trước mặt Hàn Phi: “Tao sẽ ở đây giết chết mày một lần trước, sau đó ở bên ngoài giết mày lần thứ hai, để mày hồn phi phách tán.”

Da thịt trên người gã bắt đầu tan biến, từng tấc da thịt đều tràn ngập oán khí, chỉ cần một cú đấm tùy ý cũng mang đến cho Hàn Phi một áp lực rất lớn.

Vung dao lên trên, nhưng lưỡi dao của Hàn Phi còn chưa chạm vào đầu bếp, máu thịt trên cánh tay của gã đã phân ra, quấn quanh người hắn như một cái xúc tu.

"Cho dù con dao của mày có sắc bén đến đâu, không chém được vào người thì cũng chỉ là một cục sắt vụn thôi."

Vung cánh tay ra, thân thể Hàn Phi bị đập mạnh xuống đất, sức mạnh và tốc độ của hai người quá chênh lệch, trong không gian thoáng đãng, hắn căn bản không phải là đối thủ của đầu bếp.

Mười Ngón sau khi chạm vào hình xăm đầu người sẽ giải phóng một phần sức mạnh của chính mình, cỗ sức mạnh này còn không ngừng tăng lên cho đến khi nó bị thế giới ký ức của điện thờ đẩy ra bên ngoài.

“Không thể kéo dài được nữa.”

Từ trên mặt đất bò dậy, Hàn Phi loạng choạng đi về phía sâu trong nhà kho.

Bị đánh ngã hết lần này đến lần khác, lại bị ném đi hết lần này đến lần khác, Hàn Phi dần trở nên yếu hơn, dường như không thể đứng vững được nữa.

"Linh hồn quỷ dị như thế, vậy mà lại chỉ có chút sức lực này thôi sao? Vậy mà mình còn phải che giấu một phần năng lực." Đầu bếp túm cổ Hàn Phi, ném hắn vào hàng kệ cuối cùng: "Mày không trốn thoát được đâu."

Tên đầu bếp rút ra một con dao ngưng tụ từ máu và oán khí từ trong chính thịt của mình ra: "Tao sẽ cắt cơ thể mày ra từng chút một, xem xem trái tim của mày có màu gì."

“Chỉ có súc sinh mới tò mò màu sắc của trái tim con người thôi.” Giọng nói Hàn Phi từ dưới mặt nạ truyền ra, hắn đã có chút không nói ra hơi rồi.

“Chua ngoa đanh đá gớm.” Đầu bếp tức giận túm cổ Hàn Phi, đập liên tiếp vào kệ hàng.

Hàn Phi dường như đã mất hoàn toàn khả năng phản kháng, cơ thể bị thương nhiều chỗ, ngón tay thậm chí không thể cầm chặt dao tái sinh.

Đầu bếp chiếm ưu thế hoàn toàn bật cười, nhìn Hàn Phi như thể đang chiêm ngưỡng một miếng nguyên liệu thức ăn quý hiếm.

"Tao đã biết mày trông như thế nào, sau khi rời khỏi thế giới ký ức này, mày cũng chỉ có một con đường chết mà thôi, mày trốn không thoát đâu."

Con dao làm bằng máu từ từ nâng lên, đầu bếp vung dao đâm về phía ngực Hàn Phi.

Tính mạng đang treo lơ lửng, Hàn Phi dường như dùng sức lực cuối cùng của mình để nâng con dao tái sinh lên chặn lại, nhưng đầu bếp đã sớm có chuẩn bị, dễ dàng tránh được lưỡi dao.

“Chết cũng không muốn buông con dao kia ra à? Nếu đã như vậy, thì tao sẽ chặt đứt tay của mày!”

Đêm dài lắm mộng, đầu bếp không do dự nữa, nhưng khi con dao của gã sắp rơi xuống trên người Hàn Phi, thì cơ thể vốn đang hấp hối của hắn đột nhiên đá vào chiếc kệ hàng bị xiêu vẹo.

Kệ hàng bày đủ các vật phẩm khác nhau đổ về phía trước, tầm mắt đầu bếp tạm thời bị che lấp, gã sợ Hàn Phi vẫn còn át chủ bài nào nữa, không quan tâm tiếp tục đâm xuống dưới.

Lần này Hàn Phi không né tránh, hắn nắm lấy cánh tay đầu bếp liều mạng nhảy ra sau!

“Phía sau không phải là tường hay sao?”

Lỗ hổng tối tăm hiện ra trước mặt, khi đầu bếp kịp phản ứng lại thì Hàn Phi đã kéo một nửa người gã nhảy xuống giếng nước.

Nước bắn ra xung quanh, như một ngọn lửa đang chảy đốt cháy da thịt.

Đau đớn thấu tim, Hàn Phi nghiến răng nghiến lợi, sử dụng năng lực Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, ôm chặt lấy đầu bếp.

Thiên phú nghề nghiệp của đồ tể nửa đêm được kích hoạt, sau khi lượng máu của Hàn Phi giảm xuống đến mức nguy hiểm, chỉ số các hạng mục cơ thể bắt đầu tăng gấp đôi.

“Mày xuống đây cho tao!”

Tiếng chuông điểm 0 giờ vang vọng trong trung tâm thương mại, đầu bếp mất cảnh giác cùng Hàn Phi rơi xuống giếng sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận