Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 566: Danh hiệu điện thờ đặc biệt nhất

Ngô Sơn đã bị dọa cho sợ hãi, giọng nói rất thấp, còn không tự chủ được mà run lên.

"Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đó quá kinh khủng, trong ác mộng cũng không có cảnh tượng như vậy, trò chơi này muốn giết chết hết tất cả mọi người."

"Anh đã nhìn thấy gì trong bệnh viện?"

"Quỷ."

“Có thể miêu tả cụ thể hơn được không?” Hàn Phi cố gắng hướng dẫn để Ngô Sơn đưa ra thông tin hữu ích.

"Rất nhiều, rất nhiều quỷ!"

"Thôi bỏ đi, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện, anh hãy nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ nhanh chóng đến bệnh viện đó càng sớm càng tốt để giải cứu Tường Vi ra ngoài." Hàn Phi không ngờ nhóm người chơi lại có sức mạnh như vậy, cướp mất Đỗ Xu trong nhiều tầng tầng lớp lớp bảo vệ như thế, có điều nguyên nhân chính có lẽ là do Đỗ Xu đã bất cẩn rồi, dù sao thì không ai có thể nghĩ rằng có người dám ra tay với cô ta.

"Vậy chúng ta vẫn sẽ gặp nhau ở khách sạn Kim Mậu nhé?"

"Đừng vào trong thành phố nữa, ở đây camera giám sát quá nhiều, chúng ta hãy chuyển đến một nơi hẻo lánh hơn đi."

"Được."

Nghe thấy tiếng còi báo động bên ngoài cửa sổ vang lên, Hàn Phi không tiếp tục nói chuyện cùng Ngô Sơn nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

"Trong trái tim của Đỗ Xu có chứa một hận ý méo mó, giết chết cô ta, rất có khả năng sẽ khiến cô ta trở thành hận ý sớm hơn, vì vậy cách tốt nhất là giam cầm cô ta trong công viên vui chơi giải trí."

Thế giới ký ức điện thờ thời kì học sinh của Phó Sinh rất đặc biệt, có hai tòa nhà vô cùng đặc biệt là bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ Hoàn Hảo và công viên vui chơi giải trí, hai tòa kiến trúc này dường như tượng trưng cho hai ký ức đau buồn nhất của Phó Sinh.

Ngay cả khi thế giới hoàn toàn dị hóa, công viên vui chơi giải trí có lẽ cũng là nơi duy nhất có khả năng giam giữ được Đỗ Xu.

"Không thể thức khuya được nữa, mình phải nghỉ ngơi sớm, nếu không thân thể sẽ không chống đỡ nổi."

Bảo người vợ không cần thu dọn đồ đạc lộn xộn trước, Hàn Phi và cô cùng nhau vào phòng ngủ, hai người vẫn như trước, một người nằm trên giường, một người nằm dưới sàn nhà.

"Hay là... anh lên giường ngủ đi, cứ ngủ dưới đất như thế không tốt cho sức khỏe đâu."

"Không cần, thật sự là không cần đâu."

Hàn Phi bắt đầu thẳng thừng thay đổi chủ đề, nhưng hắn từ từ ngủ mất trong lúc trò chuyện.

“Anh còn ở đó không?” Người vợ nhẹ giọng hỏi, quay đầu nhìn Hàn Phi đã ngủ say, người đàn ông trước mặt không hề cảnh giác với cô, khuôn mặt ngủ say như một đứa trẻ.

"Chúc ngủ ngon."

Một ngày mới rất nhanh lại sắp đến, người vợ dậy nấu ăn, Phó Sinh đi học, Hàn Phi cũng vô thức ăn mặc chỉnh tề, cầm cặp tài liệu lên.

Kết quả là khi đang ăn sáng, hắn mới nhớ ra mình không cần phải giả vờ đi làm nữa.

Cầm hộp cơm do người vợ chuẩn bị lên, Phó Sinh trước khi đi ra ngoài liếc nhìn Hàn Phi một cái, thấp giọng hỏi hắn: "Có cần con đợi bố không?"

"Con mau đi học đi! Bố cũng phải bắt đầu nghiêm túc tìm việc rồi!"

"Bố có thể tìm được việc không?"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó Sinh, Hàn Phi không nói nên lời: "Cái này không cần con lo lắng, mau đi học đi. Đúng rồi, chúng ta có thể hôm nay hoặc ngày mai sẽ phải chuyển nhà, nếu như buổi chiều con về sớm, có thể dọn dẹp phòng của mình một chút."

"Không có gì phải dọn dẹp cả, những thứ quý giá nhất của con đều để hết trong cặp sách rồi, lúc nào cũng mang theo bên mình."

Phó Sinh rời đi với hộp cơm, người vợ mỉm cười nhìn Hàn Phi và cậu: "Mối quan hệ của hai người đột nhiên cảm thấy tốt hơn rất nhiều?"

“Thật sao?” Hàn Phi sờ sờ cằm: “Có thể là giao tiếp giữa người với người vẫn phải bình đẳng mới được, một người cần tìm việc mới, một người cần trở lại trường học.”

Ăn sáng xong, người vợ cầm cặp sách nhỏ của Phó Thiên lên: "Em đưa Phó Thiên đi học, anh ở nhà nghỉ ngơi thật tốt."

Sau khi người vợ đi, Hàn Phi chỉ còn lại một mình trong nhà, xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh.

"Nếu sau này quen với sự ấm áp của gia đình rồi thì phải làm sao? Trong thế giới tầng sâu còn có những người hàng xóm đồng hành, nhưng nếu trở về với hiện thực..." Hàn Phi nhanh chóng lắc lắc đầu, gạt ý nghĩ nguy hiểm này ra ngoài tâm trí: "Hiện thực có thê lương hơn nữa, ít nhất vẫn còn an toàn, không cần phải kinh hồn bạt vía mỗi ngày."

Mười giờ sáng, Bạch Tuộc mang theo ba người bạn đến nhà Hàn Phi.

Cả ba người bạn của anh ta đều có vẻ là chuyên gia, đầu tiên họ kiểm tra nhà cửa cẩn thận, sau đó xem xét tất cả các giấy tờ và thủ tục mà Hàn Phi mang ra, cuối cùng làm động tác "OK" về phía Bạch Tuộc.

Sau khi được giới chuyên môn khẳng định, vẻ mặt lo lắng của Bạch Tuộc đã hoàn toàn nhẹ nhõm, dường như lo lắng nói gì sai sẽ kích thích Hàn Phi, thái độ của anh ta đối với hắn cũng tốt hơn rất nhiều.

"Anh Phó, chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé, chuyển nhà cho tôi càng sớm càng tốt, mọi người đều sẽ đỡ rắc rối." Sau khi làm đồng nghiệp gần mười năm, đây là lần đầu tiên Bạch Tuộc gọi Phó Nghĩa là anh Phó.

“Nếu không phải gấp gáp cần tiền, tôi nhất định đã không bán căn nhà này.” Vẻ mặt Hàn Phi vô cùng bi phẫn, mỗi một biểu cảm nhỏ đều là biểu lộ sự đau khổ và dằn vặt trong lòng, hắn cũng không cố ý muốn lừa gạt Bạch Tuộc, chỉ đơn thuần là diễn cho vui thôi.

Nhìn thấy bộ dạng của Hàn Phi, trong lòng Bạch Tuộc vui sướng tột độ, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể kìm lại sự vui mừng.

Mang theo tất cả tài liệu, Hàn Phi theo Bạch Tuộc đến ngân hàng, cục quản lý nhà đất, phòng công chứng, dù sao cũng phải đi tận mấy nơi mới bán được nhà đi.

Sau khi ký xong chữ kí cuối cùng, Hàn Phi và Bạch Tuộc đều cảm thấy nhẹ nhõm, hai người cùng nhau mỉm cười.

"Phó Nghĩa à Phó Nghĩa! Không ngờ anh cũng có ngày hôm nay! Ha ha ha!" Cầm bản hợp đồng và giấy chứng nhận bất động sản, Bạch Tuộc quay mặt ngay tại chỗ, nụ cười hớn hở: "Từ lúc anh vào công ty, tôi đã không vừa mắt với anh rồi, anh làm gì cũng thuận lợi, không ngờ rằng cuối cùng cũng giúp tôi đạt được mục đích! Dự án là của tôi, chức vụ là của tôi, bây giờ ngay cả ngôi nhà cũng là của tôi."

"Nể mặt từng là đồng nghiệp, tôi sẽ cho anh một lời khuyên chân thành, đợi vài ngày nữa rồi hãy dọn đến ở." Hàn Phi cũng lười không muốn tiếp tục diễn nữa, khóe miệng nở nụ cười: "Khi sống ở đó cũng phải cẩn thận một chút."

“Chút tâm tư của anh cho rằng tôi không nhìn thấu hay sao?” Bạch Tuộc bác bỏ lời nói của Hàn Phi: “Bây giờ căn nhà đó đã là của tôi rồi, chiều hôm nay hãy dọn đi cho tôi, nể mặt từng là đồng nghiệp, tôi cho anh năm tiếng."

“Chó cắn Lã Động Tân; không phân biệt tốt xấu.” Hàn Phi đã nói rất rõ ràng rồi, nhưng Bạch Tuộc lại không cảm kích, hắn cũng không tiếp tục thuyết phục anh ta nữa, lấy điện thoại di động ra gọi cho công ty chuyển nhà.

"Con chó chết chủ, còn nói rằng tôi không phân biệt tốt xấu? Tôi thấy anh tốt hơn hết là nên nhanh chóng tìm được việc làm đi." Bạch Tuộc cất hết tất cả tài liệu đi, dương dương tự đắc.

Hàn Phi hẹn thời gian với công ty chuyển nhà, hắn vội vàng về nhà, phía người vợ đã thu dọn gần hết đồ đạc để mang đi, những việc còn lại để cho công ty chuyển nhà làm nốt là được.

"Buổi sáng sau khi đưa Phó Thiên đi học, em đã đặc biệt đi qua xem nhà, nơi đó cũng được, có ba phòng ngủ và một phòng khách, vừa đủ cho chúng ta dùng, hai đứa nhỏ mỗi người một phòng. Nhưng tổng diện tích nhỏ hơn nhiều so với ở đây, có thể sẽ hơi chật chội một chút.” Người vợ đã đến xem nhà trước.

“Vậy chuyển đến đó đi.” Căn nhà mới chỉ là thuê tạm thời, cách trường học của Phó Sinh và bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ Hoàn Hảo không xa, vừa hay cũng thuận tiện để Hàn Phi điều tra bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.

Người vợ bắt đầu liên lạc với chủ nhà, Hàn Phi thì đợi xe của công ty chuyển nhà, bọn họ phân công hợp tác, 3 giờ chiều gần như toàn bộ đồ đạc đều đã được chuyển đến nhà mới.

“Em ở đây trông coi trước, anh sẽ đi đưa tiền cho mẹ con Phó Ức.” Nhiệm vụ món nợ của cuộc đời kia có hạn chế thời gian, Hàn Phi cầm chiếc thẻ ngân hàng rời đi.

Khi trời sắp tối, hắn lại đến khách sạn cũ nát đó.

"Có ai ở đây không?"

Hàn Phi khẽ gõ cửa, mẹ của Phó Ức xuất hiện ở cửa.

“Anh tới để đưa tiền cho em.” Hàn Phi trầm giọng nói, hắn biết mẹ Phó Ức không muốn con gái có liên hệ gì với anh ta, nên cố gắng giữ giọng nói thật thấp, không làm phiền mẹ con bọn họ.

“Đừng đứng ngoài nữa, con gái muốn gặp anh.” Mẹ Phó Ức nói rồi mở cửa ra: “Con bé đã xem tin tức anh bị mắng chửi, cũng đã nghe thấy những gì anh nói ở hiện trường.”

“Hay là thôi đi.” Hàn Phi biết những chuyện tồi tệ Phó Nghĩa đã làm, hắn không còn mặt mũi nhìn đứa con gái bị bỏ rơi của mình.

"Khi Phó Ức nhìn thấy hình ảnh của mình trên ti vi đã rất sợ hãi, nhưng lúc đó anh đã xông vào ống kính, không màng tất cả mang bức của con bé đi." Người phụ nữ thở dài: "Bất kể người khác nói gì, Phó Ức lúc đó đã chỉ vào anh trên ti vi, trong miệng gọi bố, nói rằng anh đã cứu con bé hai lần."

Đi vào trong phòng, Hàn Phi nhìn thấy Phó Ức đang ngồi trên giường, cô bé hơi ngượng ngùng che đôi chân đang dần biến dạng của mình bằng một tấm chăn mỏng.

Đây là lần thứ hai gặp nhau, nhưng Phó Ức rất hồi hộp không biết phải nói gì.

Từ nhỏ có người nói rằng cô không có bố, người khác cũng thường bắt nạt cô, điều ước sinh nhật hàng năm khi cô còn nhỏ là hy vọng rằng bố sẽ ở bên cạnh mình, có thể giống như những người lớn trong gia đình khác, ở xung quanh mình.

Giờ đây, điều ước trong ngày sinh nhật của cô bé đã trở thành sự thật.

Khi tính mạng của cô bé gặp nguy hiểm, bố đã cứu cô.

Khi bức ảnh của cô bé bị những cặp mắt xa lạ đó nhìn chằm chằm, bố cô đã vội vàng chạy đến không chút do dự.

Cô bé còn rất nhiều điều muốn nói với Hàn Phi, nhưng lúc này cô căng thẳng đến mức không nói ra được từ bố.

“Sau này con sẽ dần dần hồi phục, bố sẽ bảo vệ con.” Hàn Phi nhìn Phó Ức, không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy con gái thì ngoan ngoãn hơn con trai.

Phó Sinh tính cách cô độc lầm lì, Phó Thiên mặc dù hiểu chuyện, nhưng tính cách rất quật cường, sự việc đã nhận định sẽ không dễ dàng thay đổi, trong số ba anh em, cũng là Phó Ức tốt nhất.

Sau khi trò chuyện ngắn gọn vài câu, Hàn Phi gọi mẹ của Phó Ức ra khỏi phòng, đưa tấm thẻ ngân hàng cho cô.

"Trong này có 720 ngàn, em cứ cầm lấy dùng trước, nếu không đủ, anh sẽ tìm cách khác."

"720 ngàn? Quá nhiều rồi, em không thể cầm. Em sẽ không nhân cơ hội này để tống tiền anh, ngay từ đầu em không hề có ý nghĩ này." Mẹ Phó Ức yêu cầu 400 ngàn tệ, Hàn Phi đề nghị đưa cho 600 ngàn tệ, bây giờ lại xuất hiện với 720 ngàn tệ, điều này khiến nội tâm mẹ Phó Ức hơi phức tạp rồi.

“Em cứ cầm lấy đi, chúng ta đều muốn Phó Ức bình phục càng sớm càng tốt, để con bé lại khỏe mạnh vui vẻ trở lại, đó mới là điều quan trọng nhất!” Hàn Phi nói với người phụ nữ mật khẩu, sau đó hắn bỏ đi.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên là Món nợ của cuộc đời!"

"Các lựa chọn khác nhau tương ứng với các phần thưởng khác nhau! Bạn lấy 720 ngàn từ khoản tiết kiệm gia đình hiện có của mình, đưa cho mẹ Phó Ức, trả thành công 720 ngàn trong vòng 72 giờ!"

"Chúc mừng bạn nhận được nhiều phần thưởng kinh nghiệm, chúc mừng bạn đã loại bỏ thành công sát khí từ mẹ Phó Ức, chúc mừng bạn đạt được danh hiệu duy nhất của điện thờ là Phụ thân."

"Phụ thân, danh hiệu điện thờ đặc biệt, chỉ có hiệu lực trong điện thờ: Danh hiệu này có thể cung cấp cho người chơi ba loại năng lực khác nhau."

"Khi người chơi có được sự tin tưởng tuyệt đối của Phó Thiên, sẽ có năng lực thiên phú mắt quỷ sơ cấp, có thể mơ hồ nhìn thấy những quỷ quái và bất thường mà người thường không thể nhìn thấy!"

"Khi người chơi có được sự tin tưởng tuyệt đối của Phó Ức, sẽ có năng lực thiên phú thiên quyến sơ cấp, thuộc tính may mắn +3!"

"Khi người chơi có được sự tin tưởng tuyệt đối của Phó Sinh, sẽ có năng lực thiên phú hồi hồn, sau khi chết linh hồn có thể ngưng lại một khoảng thời gian!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận