Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 588: Phương án điều trị của Hàn Phi

Với sự giúp đỡ vô tình của anh hùng vô danh trong tòa nhà số 2, Hàn Phi không mất quá nhiều thời gian để đối phó với những quỷ quái trong tòa nhà số 5, hắn dẫn A Trùng đi thẳng một mạch xuống tầng hầm thứ nhất.

Bức tường phủ đầy mảng bám trông giống da của một người già hơn, toàn bộ kiến trúc toát ra một cỗ tử ý, càng đi xuống phía dưới, cỗ tử ý đó càng đậm đặc.

“Anh Hàn, lúc anh đến đây có thấy người chơi nào khác không?” A Trùng cẩn thận đi theo phía sau Hàn Phi: “Ý của tôi là bọn họ cũng có thể đang điều tra về bệnh viện, ngộ nhỡ anh lỡ tay làm bị thương nhầm bọn họ, e rằng không tốt lắm.”

“Anh cho rằng tôi là loại người có thể làm mọi chuyện một cách mù quáng à?” Hàn Phi vung cánh tay lên, A Trùng rất tự giác ngậm miệng lại, anh ta hiện tại đối với hắn là bảo sao nghe vậy, trung thành tận tụy, nếu như người chơi cũng có lòng trung thành, vậy thì lòng trung thành của A Trùng có lẽ sắp bắt kịp với Đại Nghiệt rồi.

Nhẹ nhàng đẩy cửa an toàn ra, Hàn Phi sử dụng thiên phú mắt quỷ nhìn xuống tầng hầm, trong bóng tối bóng đen đang lắc lư không chỉ có một.

“Dưới tầng hầm cũng khá náo nhiệt đấy.” Hai mắt Hàn Phi mờ ảo, hắn chậm rãi cúi người xuống, chuẩn bị dọn dẹp từng phòng một: “Đừng đi về bên trái, trong bóng tối đằng kia ẩn chứa một số thứ gì đó.”

“Làm sao anh lại phát hiện ra bọn họ?” A Trùng nhìn đôi mắt ướt át của Hàn Phi: “Đây chính là năng lực thiên phú của anh sao? Nước mắt cá sấu?”

Hàn Phi quay lại trừng mắt nhìn A Trùng một cái, cũng không chấp nhặt với anh ta, lặng lẽ lẻn vào.

Kiến trúc dưới tầng hầm và trên mặt đất hoàn toàn khác nhau, âm u quái dị ở khắp nơi, trên đầu có treo đủ các loại đường ống, mặt đất cũng lồi lõm không bằng phẳng, như thể có thứ gì đó đang lăn bên dưới.

"Tại sao có cảm giác như tòa kiến trúc này có sinh mệnh vậy?"

“Lạ lắm à, kiến trúc có sinh mệnh không phải là một chuyện rất bình thường hay sao?” Hàn Phi đã trải qua quá nhiều, tất cả các kiến trúc gần với điện thờ, ở vị trí trung tâm ký ức, dần dần đều sẽ bị nhiễm “thần” tính, bị kí ức điện thờ đồng hóa.

Nhìn thì tưởng vật chết, nhưng đi ở bên trong lại dường như đi vào cơ thể của chủ nhân ban đầu của điện thờ vậy, Hàn Phi đã thừa kế bách hóa thương mại của Gương Thần chính là như vậy.

“Anh nói rất đúng.” A Trùng nhanh chóng gật đầu, cuộc gặp gỡ tối nay đã mở ra cho anh ta một thế giới mới, đồng thời cũng giúp anh ta hiểu sâu hơn về game "Cuộc sống hoàn hảo".

Trong mắt anh ta, Hàn Phi giống như thủ lĩnh, dùng hành động thực tế nói với anh ta rằng, một người tâm lý biến thái cũng có thể sống tự tin và tiêu sái như vậy.

"Máu thịt, máy móc dính chặt vào nhau, kiến trúc dưới tầng hầm này rất giống hiện thân trong giấc mơ của Phó Sinh."

So với tầng hầm của tòa nhà số 1, tầng hầm của tòa nhà số 5 giống như một nhà tù.

Những thanh thép han gỉ chia cắt khu vực một cách thô bạo, thiết bị y tế hư hỏng chất thành đống khắp nơi. Trên mặt đất có thể nhìn thấy băng dính máu và áo choàng bệnh viện hôi hám, đi xa hơn về phía trước, còn có thể nhìn thấy một số chi giả chất thành núi.

“Hôi quá.” Trong mắt A Trùng mơ hồ có chút hưng phấn: “Nhưng lại không nhịn được, muốn ngửi thêm vài lần nữa.”

"Sở thích của anh thật là biến thái."

Nắm lấy lan can hoen gỉ, Hàn Phi đi đến căn phòng gần hắn nhất.

Hắn thử từ từ kéo cửa, ngạc nhiên phát hiện cửa sắt vậy mà lại không khóa.

Lách mình đi vào, Hàn Phi nhìn thấy một bảo vệ nước da tái nhợt đang nghịch cái gì đó.

Những mảnh da bị xé toạc, máu chảy khắp nơi, bảo vệ đang chơi rất hưng phấn, đột nhiên như cảm nhận được điều gì đó.

Quay đầu nhìn về phía sau, sau khi phát hiện Hàn Phi mặc áo bác sĩ, lập tức đứng lên, lấy cơ thể chắn phía trước bàn.

“Bác sĩ, anh đến đây lấy thuốc à?” Giọng của bảo vệ rất chững chạc, nhưng trông lại còn rất trẻ.

“Anh đang làm gì vậy?” Hàn Phi đi về phía trước, hắn nhìn thấy trên bàn của bảo vệ có đặt một cái thùng, bên trong có một cái chân giả vừa lấy của bệnh nhân ra.

"Có một bệnh nhân đã mất tích dưới tầng hầm, chúng tôi đã tìm thấy cái này khi đi đổ rác, vì vậy tôi muốn mang nó về nghiên cứu một chút." Bảo vệ vội vàng quay người lại, như thể chuẩn bị chuyển chiếc thùng xuống gầm bàn: “Tôi sẽ đi lấy thuốc cho anh ngay bây giờ.…”

Nói được nửa câu, bảo vệ đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, anh ta cúi đầu nhìn xuống, lồng ngực của mình như thể đang bị ánh nắng xuyên qua.

Không đau khổ và khó chịu, anh ta ngơ ngác quay đầu nhìn Hàn Phi: "Trời sáng rồi sao?"

Thu dao tái sinh lại, Hàn Phi đỡ bảo vệ để anh ta từ từ ngã ra đất, hai tay bắt đầu lục lọi trong túi của anh ta.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công phát hiện vật phẩm nhiệm vụ rank G là Chìa khóa phòng bệnh."

Bảo A Trùng kéo thi thể của bảo vệ sang một bên, Hàn Phi nhìn vào chiếc thùng mà anh ta đặt trên bàn, chiếc chân giả vừa được lấy ra khỏi người bệnh nhân vẫn còn dính liền với một ít máu thịt của bệnh nhân.

Trong tầng hầm của bệnh viện này, con người đã mất đi tôn nghiêm cơ bản nhất, trở thành những đồ vật có thể tháo rời và lắp ráp lại theo ý muốn.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công phát hiện vật phẩm nhiệm vụ rank G là Chân trái của cô ấy."

Khi Hàn Phi chạm vào cái chân giả, hệ thống phát ra nhắc nhở.

“Vật phẩm này còn là vật phẩm nhiệm vụ?” Hàn Phi lấy chiếc chân giả dính máu ra đưa cho A Trùng đang ngơ ngác: “Giữ nó cẩn thận.”

Ôm chiếc chân giả, A Trùng cũng không dám hỏi thêm, chỉ là vẻ mặt có phần bất lực.

"Trên người bảo vệ tổng có sáu chiếc chìa khóa, nhưng vừa rồi tôi đã xem qua, ở tầng hầm thứ nhất có ít nhất chín căn phòng."

Cầm chìa khóa, Hàn Phi rời khỏi phòng bảo vệ, đi về phía phòng bệnh gần nhất.

Sau nhiều lần thử liên tiếp, cuối cùng Hàn Phi cũng mở được cửa phòng bệnh ra, một mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mặt.

Trong căn phòng rộng rãi không có giường, tủ hay những thứ bình thường mà một căn phòng nên có, chỉ có một vài ổ khóa lớn được đóng ở giữa phòng để cố định người trên mặt đất.

"Trên mặt đất có dấu vết vật lộn, cũng có dấu vết chặt chém, trên dây xích có rất nhiều máu, nơi này chắc dùng để tháo rời 'bệnh nhân'." Hàn Phi sờ sờ dây xích: "Vết máu vẫn còn mới, chỉ là bề mặt đông đặc, có cảm giác hơi dính, bệnh nhân có lẽ mới được đưa đi chưa lâu."

Xoay người đi vào phòng bệnh thứ hai, Hàn Phi khẽ nhíu mày, nhìn thấy trên bốn phía xung quanh tường treo đủ các loại chi giả, có tay có chân, có người già, có trẻ em, đủ các thể loại, như thể đang ở trong một bách hóa thân thể vậy.

“Đáng sợ quá.” A Trùng ôm lấy cái chân đó không dám đi vào, nhìn Hàn Phi nhàn nhã đi dạo giữa phòng chi giả, như thể về đến nhà, thỉnh thoảng còn dùng tay sờ vào cái này, chạm vào cái kia.

“Không kích hoạt nhắc nhở của hệ thống, những thứ này đều không phải là vật phẩm nhiệm vụ.” Hàn Phi nhìn lại chân người trong tay A Trùng: “Tại sao chiếc chân đó lại là vật phẩm nhiệm vụ? Nó rất đặc biệt sao? Chủ nhân của chiếc chân đó vẫn còn sống à?"

Dẫn theo A Trùng, Hàn Phi lại bước vào căn phòng thứ 3, trong căn phòng này có rất nhiều chai lọ, có nhiều loại nội tạng được ngâm trong đó.

"Phòng thứ nhất là dùng để tháo rời bệnh nhân, trong phòng thứ hai là để tay chân thay thế, phòng thứ ba dùng để bảo quản nội tạng..." Hàn Phi nhìn sáu chiếc chìa khóa trong tay, hắn lại tiến vào trong căn phòng thứ tư.

Đẩy cửa, một luồng khí lạnh phả ra, trong phòng kê mấy cái tủ đông lớn dựa vào tường.

Sau khi mở ra, bên trong là thịt trong như pha lê.

Đi dạo một vòng, Hàn Phi bước vào căn phòng thứ năm, trong đó có nhiều bộ xương người khác nhau, nhìn từ xa, những bộ xương đó dường như được làm bằng bạch ngọc, mịn màng tinh xảo, giống như tác phẩm nghệ thuật tự nhiên vậy.

Cuối cùng Hàn Phi đi đến cửa phòng số 6, trước khi mở cửa, hắn đã mơ hồ nghe thấy tiếng la hét và tiếng khóc từ bên trong vọng ra, trong phòng bệnh nhỏ bé như cất giấu mọi bi thương của con người.

Mở cửa phòng ra, con ngươi Hàn Phi hơi co lại, A Trùng đi theo phía sau thì hoàn toàn chết lặng.

Trong phòng bệnh thứ 6 có những khuôn mặt người, những mặt người này được lấy từ cơ thể của những người khác nhau, thoạt nhìn thì rất đáng sợ, nhưng nếu tĩnh tâm lại để thưởng thức một cách cẩn thận như những bức tranh, thì không những không cảm thấy sợ hãi mà thậm chí sẽ có một cảm giác rất kì diệu, như thể đang thưởng thức một bức tranh được vẽ bằng sự sống.

Ngay khi Hàn Phi mặc áo choàng bác sĩ mở cửa ra, mọi thanh âm trong phòng lập tức biến mất, tất cả những khuôn mặt kia đều nhắm chặt mắt.

Hàn Phi di chuyển về phía trước, nhưng A Trùng lại giữ chặt cánh tay hắn: "Anh chắc chắn muốn đi vào?"

A Trùng không hiểu sao Hàn Phi lại có dũng khí bước vào cảnh tượng như địa ngục trần gian này: "Đó là những mặt người bị lấy xuống đấy!"

“Suỵt, im lặng.” Hàn Phi chậm rãi tiến vào phòng bệnh, hắn sử dụng chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, khẽ nâng một mặt người lên.

Căng thẳng và lo lắng truyền đến từ đầu ngón tay, bên tai có tiếng khóc yếu ớt.

Khuôn mặt này chứa đựng cảm xúc bi thương, nó đã khóc suốt.

"Mỗi một khuôn mặt đại diện cho một loại cảm xúc bị tước đoạt? Sao bệnh viện có thể làm được như vậy?" Trước kia Hàn Phi còn muốn học các kỹ thuật tiên tiến khác nhau của bệnh viện, sau đó dùng nó trên người chơi để sửa đổi trí nhớ của họ, nhưng bây giờ thấy kĩ thuật này đối với người bình thường rất khó để nắm bắt.

Ngón tay chạm vào mặt người, cảm giác đó giống như đang trực tiếp chạm vào linh hồn của một người.

“Bạn có nghe thấy giọng nói của tôi không?” Hàn Phi nhẹ giọng nói với khuôn mặt đó, biểu cảm nghiêm túc, A Trùng nhìn thấy cũng lắc đầu.

“Tôi không phải bác sĩ ở bệnh viện này, tôi đến đây để cứu bạn.” Hàn Phi chưa kịp nói hết lời, ngón tay hắn đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói.

Lòng bàn tay cầm hình mặt người của hắn có mấy lỗ máu nhỏ, nhìn khuôn mặt người cực kỳ xinh đẹp kia, dường như ẩn chứa một loại nguyền rủa vô cùng hung ác nào đó.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn bị nguyền rủa độc hồn cấp thấp, nguyền rủa chưa đi vào cơ thể bạn, nguyền rủa này không thể gây thêm thương tích cho bạn."

Vẻ mặt Hàn Phi từ từ thay đổi, hắn nhìn vết thương nhỏ không thể lành lại trên lòng bàn tay.

Nếu không phải suốt ngày vuốt ve Đại Nghiệt, khiến hắn có sức đề kháng cực cao đối với độc hồn, vậy thì hắn đã trực tiếp bị trúng chiêu rồi.

“Tôi muốn cứu bạn, nhưng bạn lại nguyền rủa tôi?” Hàn Phi lấy dao tái sinh ra, ánh dao sắc bén chậm rãi tới gần mặt người đó: “Nếu như bạn không nói, vậy thì bây giờ tôi sẽ cho bạn giải thoát.”

Trên khuôn mặt người có rất nhiều cảm xúc khác nhau, giúp khuôn mặt giải thoát, dao tái sinh cũng có thể có được cường hóa.

Lưỡi dao tới gần từng chút một, khi sắp chạm vào chóp mũi, khuôn mặt đột nhiên mở mắt ra!

Cấm kỵ của phòng bệnh dưới tầng hầm dường như bị chạm vào, tất cả các mặt người trong căn phòng số 6 đều mở to mắt, toàn bộ đều nhìn về phía Hàn Phi.

A Trùng sợ hãi liên tiếp lui về phía sau, nhưng giọng điệu của Hàn Phi lại trở nên kiên định hơn: "Thể xác của các người đã không còn từ lâu, nhưng linh hồn vẫn giữ nguyên được hình dáng ban đầu, nội tâm các người nhất định cũng vô cùng không cam tâm đúng không?"

Trong ánh mắt ngạc nhiên của A Trùng, Hàn Phi từ trong túi lấy ra một cuốn bệnh án dày cộp: "Trong này có tên của một số người, tôi biết những chuyện đã xảy ra, cũng biết gia đình của các người đang rất vất vả đi tìm, bây giờ tôi sẵn sàng đưa các người đi cùng tôi."

Một tay cầm sổ, một tay cầm dao, Hàn Phi nhìn những khuôn mặt kia: "Nếu như các người không muốn đi cũng được, tôi sẽ giúp giải thoát, không bao giờ phải đau khổ nữa."

Thông qua manh mối rank F đó, Hàn Phi biết những người có nhân cách không kiện toàn bị bệnh viện bức hại đều ở dưới tầng hầm. Hắn bí mật lẻn vào, chính là để giải cứu những người đã bị bệnh viện lợi dụng ra, phá hủy "nền móng" của bệnh viện.

Hàn Phi một mình đứng trong căn phòng treo đầy mặt người, bầu không khí vô cùng ngột ngạt, A Trùng chỉ nhìn thôi đã cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Sau một hồi im lặng, mặt người trong tay Hàn Phi bắt đầu nứt vỡ, đôi má vốn xinh đẹp như hoa như muốn tan chảy ra.

Từng mảng da rơi ra, mạch máu màu đen ẩn bên trong lộ ra, độc hồn khiến Hàn Phi đau đớn vừa rồi chính là đến từ những mạch máu đó.

"Giết tôi đi, giết đi!"

Đôi má nứt vỡ thấp giọng cầu xin Hàn Phi, đây là lời cuối cùng mà nó nói ra.

Hàn Phi chịu đựng cảm giác đau nhói trong lòng bàn tay, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó.

Mỗi một khuôn mặt người trong căn phòng này đều thể hiện một cảm xúc riêng, bọn họ là kết tinh trong ký ức của bệnh nhân, là phần linh hồn độc đáo nhất của họ.

Chính vì những ký ức và cảm xúc độc đáo này mà một người mới trở nên khác biệt so với những người khác.

Bọn họ đều là không hoàn hảo, nhưng chính những cảm xúc, tính cách và ký ức không hoàn hảo đó đã tạo nên thế giới đầy biến số và ẩn số này.

"Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ cần sự hoàn hảo, vì vậy đã lấy đi thứ hữu ích trên cơ thể các người, ném những 'bộ phận' không hoàn hảo cuối cùng vào đây với nhau, sau đó dùng độc hồn và nguyền rủa giam giữ." Hàn Phi vươn tay bóp lấy mạch máu nhiễm đầy độc hồn, sử dụng chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn một lần nữa, hắn muốn kéo đứt mạch máu ra, nhưng đáng tiếc mạch máu đã cắm rễ vào những khuôn mặt đó rồi.

"Giết tôi đi! Giết tôi đi!"

Khi độc hồn bị kích hoạt, ngày càng nhiều khuôn mặt người bắt đầu la hét, âm thanh vô cùng lớn.

“Bây giờ cũng không còn cách nào tốt hơn nữa rồi.” Năm ngón tay Hàn Phi nắm chặt tái sinh, ánh dao chói mắt phản chiếu những khuôn mặt người: “Các người có thể xuất hiện ở đây, chứng tỏ là vẫn có ít nhất một người luôn nhớ tới, khắc sâu chút tốt đẹp còn lại cuối cùng của các người trong thế giới ký ức của anh ấy. Tôi sẽ nhanh chóng giúp các người thay đổi vận mệnh để có một cuộc sống mới."

Con dao tái sinh chém ngang từng khuôn mặt người, dịch máu màu đen, giọt nước mắt trong suốt, đốm sáng của nhân tính, tất cả đều lơ lửng trên không trung.

Khi máu và nước mắt rơi xuống đất, nhân tính tốt đẹp và kỳ vọng duy nhất còn lại trong những khuôn mặt đó, chui vào bên trong dao tái sinh.

Tiếng khóc biến mất, con dao đồ tể trong tay Hàn Phi ngày càng sáng và sắc bén, dường như nó đã bắt đầu một sự lột xác mới.

"Trên con đường mà mình đang đi, người đồng hành càng ngày càng nhiều rồi."

Hàn Phi cũng rất buồn vì những gì đã xảy ra với những bệnh nhân đó, bây giờ hắn càng ghét cái gọi là bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ Hoàn Hảo này.

"Trên đời căn bản không hề tồn tại hoàn hảo, tại sao cứ phải theo đuổi một thứ mà nó không tồn tại?"

"Hàn Phi! Hình như có người tới!" A Trùng canh giữ ở cửa liều mạng ra hiệu với Hàn Phi, anh ta ôm cái chân đó, vẻ mặt lo lắng.

Động tĩnh vừa rồi mà những khuôn mặt người kia gây ra quá lớn, người trực ban ở tầng hầm đang đi về phía này.

"Toi rồi! Chúng ta bị phát hiện rồi!" A Trùng thấy những bóng người đung đưa khắp nơi trong bóng tối, anh ta rất tuyệt vọng, trong lòng đang suy nghĩ xem có nên tìm một góc nào đó giả vờ chết không, giả vờ mình là một cỗ thi thể, dù sao thì mình cũng có thể chịu đựng đau đớn, bị rạch vài đường cũng sẽ không cau mày.

“Đừng hoảng, vẫn còn có cơ hội cứu vãn.” Hàn Phi kéo A Trùng đi vào phòng bệnh số 6: “Cứ giết hết những người này đi là được.”

Tiếng bước chân vang lên trong bóng tối, một nam bác sĩ béo với đôi má nứt nẻ xuất hiện trước mặt Hàn Phi, theo sau là hai y tá nước da xanh xao. Xa hơn nữa, có hai người mặc đồng phục bảo vệ đang đi về phía đây.

“Vừa rồi ở đây đã xảy ra chuyện gì sao?” Dưới lớp da của bác sĩ béo đã tích tụ rất nhiều máu đỏ, bụng anh ta cũng không ngừng trào dâng, như thể có thứ gì đó bên trong đang từ từ phát triển.

“Có một bệnh nhân lẻn vào phòng bệnh số 6.” Hàn Phi nhường lối ở cửa, mặt vô cảm nói.

“Chỉ có một bệnh nhân thôi sao?” Bác sĩ béo mở miệng cười, chỉ vào Hàn Phi: “Nhưng tại sao tôi lại nhìn thấy hai bệnh nhân?”

“Tôi là đuổi theo anh ta đến đây, đây là giấy tờ của tôi.” Hàn Phi đi về phía bác sĩ béo, vô cùng thản nhiên.

“Anh thật sự cho rằng tôi không nhìn ra hay sao?” Bác sĩ béo cười, bụng không ngừng nở ra: “Anh nói mình là bác sĩ, thế anh có thể nhìn ra tôi mắc bệnh gì không?”

“Bởi vì anh nói quá nhiều, vì vậy môi rất khô, đã bong tróc da rồi.” Hàn Phi bước đến gần bác sĩ béo, con dao đồ tể trong tay hắn đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt: “Phương án điều trị mà tôi đưa ra là cái chết êm ái.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận