Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 478: Cây đuốc đổ xuống, nhưng ngọn lửa vẫn còn cháy lên!

Cuối cùng để phát huy hết khả năng của mình, Mười Ngón đã nuốt chửng chính những người đồng đội, sau khi bị dao tái sinh làm trọng thương rời khỏi thế giới ký ức, người ngoài duy nhất trong thành phố này chỉ còn lại Hàn Phi.

Giá trị tâm trạng giảm xuống còn 0 điểm, mọi thứ trong mắt Hàn Phi đều trở nên dị hóa, tất cả cảm xúc tiêu cực đều bị khuếch đại lên gấp nhiều lần, chỉ cần hắn bắt đầu sợ hãi, thì sẽ lập tức bị đánh bại.

Bách hóa thương mại giống như một điện thờ cao bảy tầng, cả thành phố biến thành một hồ nước lớn phản chiếu đêm tối, những con chó hoang và quái vật đeo vòng cổ tiền bạc nhe răng múa vuốt, cái cây oán niệm to lớn nối liền với giếng nước vươn cành lá ra, những cánh tay của nó bám đầy vào tòa nhà, cắm rễ vào cơ thể của từng con quái vật.

"Sợ hãi không?"

Nhìn trung tâm thương mại giống như tận thế, Hàn Phi không hề sợ hãi, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã quen với việc đi trong cơn ác mộng.

Cho dù chỉ có một mình cũng không lùi bước chứ đừng nói đến lúc này sau lưng hắn vẫn còn những người bạn đồng hành.

Muốn giết chết ông chủ Cốc không phải chỉ có một mình Hàn Phi, những oan linh đã từng bị ông ta đẩy xuống giếng đã bắt đầu khó có thể kìm chế được sát ý trong lòng.

Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của Hàn Phi, trước tiên chờ ông chủ Cốc đuổi Mười Ngón đi, sau đó dùng Lương Tâm đánh thức thế giới, ôm Chân Tướng ra tiết lộ quá khứ.

Sau khi bóc từng lớp vầng hào quang trên người ông chủ Cốc xuống, những người biết họ bị lừa gạt đương nhiên sẽ không tiếp tục bán mạng cho ông ta nữa.

Hàn Phi từng bước cô lập ông chủ trung tâm thương mại, một vị thần mà không ai tin tưởng, căn bản không thể coi là thần.

Trong tình huống tuyệt vọng nhất vật lộn tìm ra một con đường sống, bây giờ Hàn Phi có đủ tư cách để nhìn thẳng vào đối phương.

Người phụ nữ mặc váy đỏ đã sớm không chịu nổi hận ý kích thích, là người đầu tiên ra tay, thân hình cao gần ba mét của cô ấy trông thật "nhỏ nhắn" trước mặt cây oán linh lớn, nhưng sức công phá thì không nên coi thường.

Người phụ nữ rạch ra những vết thương trên cơ thể ông chủ Cốc, tất cả tay máu vươn về phía cô ấy đều bị bẻ gãy một cách dễ dàng, cô ấy sẽ không để cho ông ta lấy mất bất cứ thứ gì trên người mình nữa.

“Đã đến lúc chúng ta ra tay rồi.” Bức ảnh gia đình đầy màu sắc bị xé vụn trong không trung, gia đình ông lão bước ra từ bên trong, bọn họ phá hủy bức ảnh đã ngâm trong nước giếng. Nếu như đêm nay không phá hủy được điện thờ, thì bọn họ sẽ hồn phi phách tán.

Lần lượt từng người nhà đi về phía cái cây đại thụ, ông lão nhìn những mảnh vụn của bức ảnh vẫn còn đang rơi xuống, quay đầu lại nói với Hàn Phi: "Tất cả chúng tôi đều từng bị đẩy xuống giếng, hiện tại đã có mối liên hệ đặc biệt với điện thờ, chúng tôi không thể giúp cậu phá hủy điện thờ, chỉ có thể giúp cậu giữ chân tên điên bên ngoài này thôi."

"Vậy là đủ rồi."

“Nhớ kỹ, cho dù thế nào cũng không được cầu nguyện với điện thờ, đừng để bị nó lừa gạt, trên đời này có thể thực hiện được nguyện vọng của cậu chỉ có chính cậu mà thôi.” Cuối cùng ông lão nhìn Hàn Phi một cái: “Đừng sợ hãi điện thờ, cái giếng đó ban đầu cũng chỉ là một cái giếng nước bình thường, nó phát sinh thay đổi chỉ bởi vì có quá nhiều kí ức và nguyện vọng rơi vào đó."

Sau khi dặn dò Hàn Phi xong, ông lão đi về phía cây đại thụ oán linh, lúc này cơ thể của ông chủ Cốc đã sắp bao phủ một nửa trung tâm thương mại.

Đám quái vật với chiếc vòng đeo cổ không ngừng dung nhập vào cơ thể ông chủ Cốc, dường như không bao giờ có thể đánh bại được ông ta. Mà lý do tại sao ông ta lại như thế này trong thế giới ký ức có lẽ cũng liên quan đến những ấn tượng mà ông ta để lại cho chủ nhân điện thờ.

Sau khi tiến vào thế giới ký ức, Hàn Phi trải qua quá khứ của chủ nhân điện thờ, hắn biết vô cùng rõ nỗi tuyệt vọng đó.

So với ông chủ Cốc, một người có nhiều tiền, nhiều mối quan hệ và quyền lực, chủ nhân điện thờ giống như một con rối chỉ có thể bị điều khiển, điều này cũng có thể thấy qua những món đồ chơi mà những đứa trẻ thích chơi nhất.

Bất kể là cậu bé chết đuối hay là đứa trẻ của Sáu Ngón, bọn chúng đều thích chơi với một con rối trông giống như người thật.

Mọi người đang chơi với con rối, tạo hình nó ở nhiều tư thế khác nhau, nhưng thực tế hầu hết mọi người ở thành phố này đều giống như một con rối vậy.

Cái gọi là số phận chỉ là những sợi tơ không thể tự do giãy giụa, một đầu nối với dục vọng trong trái tim con người, đầu kia nối với điện thờ chứa đầy nguyện vọng.

Chỉ cần có một chút quan hệ nào với điện thờ, đều bị nó ép phải đi tìm tương lai đã an bài từ trước.

"Tất cả bi kịch đều là từ điện thờ này, phá hủy nó thực sự là cách duy nhất."

Người có liên quan đến điện thờ rất khó có thể gây ra tổn hại cho nó, trong bách hóa thương mại chỉ duy nhất Hàn Phi mới có khả năng phá hủy nó.

"Kể từ khi bước vào thế giới ký ức, điện thờ này đã luôn cám dỗ mình, khơi gợi những ký ức trong lòng, hết lần này đến lần khác đả kích mình, cũng may mình đã sớm quen với việc đối mặt với tuyệt vọng."

Điện thờ bị Mười Ngón toàn lực tấn công đã phát sinh thay đổi, phần đỉnh đã hoàn toàn bị mở ra, bức tường xung quanh bên trong vỡ tan, lộ ra cái giếng do vô số bàn tay hình thành nên.

Hàn Phi đã từng nhìn thấy bên trong điện thờ lúc còn đang trong ảo giác, nhưng lần nữa đến gần vẫn cảm thấy vô cùng chấn kinh.

Vô số cánh tay chìa ra phía Hàn Phi dường như tượng trưng cho dục vọng và lòng tham, chính những cánh tay không ngừng tìm kiếm ấy đã tạo thành một cái giếng cầu nguyện không đáy này.

Mất đi sự ngăn cản của bức tường ngoài điện thờ, giếng nước tạo thành từ những cánh tay này không ngừng mở rộng. Tất cả thần văn và tế phẩm trong nhà kho dưới tầng hầm đều bị chúng xé thành từng mảnh, một số lượng lớn các bức ảnh của ông chủ Cốc vứt trong phòng tối cũng bắt đầu bị giếng nước nuốt chửng.

"Những cánh tay tạo nên cái giếng này dường như đã ít đi rất nhiều so với trước đây, chẳng lẽ là do có rất nhiều quái vật dị hóa đã không còn tin tưởng ông chủ Cốc nữa ư? Đã từ bỏ cái gọi là thần linh này?"

Có một sợi dây rất mảnh treo bên cạnh cái giếng tối đen, bên trên vẫn truyền ra tiếng khóc của Bùi Dương, tiếng Hoàng Oanh đang giải thích về giá cả hàng hóa, tiếng Lý Long Lý Hổ đang tranh cãi.

Tất cả những gì Hàn Phi trải qua đều đã dệt thành một sợi dây, dọc theo sợi dây ký ức này dường như có thể chạm tới đáy giếng.

Không ai biết cuối cùng dưới giếng nước ẩn chứa thứ gì, Mười Ngón tìm kiếm mười năm đều không thành công.

Quỷ văn trên người từ từ sáng lên, hai con mắt hung dữ của mèo Cửu Mệnh mở ra, Hàn Phi nắm chặt con dao tái sinh chặt đứt những cánh tay nhợt nhạt kia, một chân bước đến bên cạnh giếng nước.

Nắm chặt sợi dây ký ức, Hàn Phi không chút do dự nhảy xuống giếng.

Vô số cánh tay muốn xé nát hắn ra, cố gắng ngăn cản hắn đi xuống dưới.

Mười Ngón rơi xuống giếng, liều mình có phải xẻ thịt mình ra cũng phải trèo lên.

Hàn Phi biết rõ nhảy xuống dưới sẽ thập tử nhất sinh, mà vẫn dùng hết sức nhảy xuống, hắn phải phá hủy điện thờ, kết thúc bi kịch này trước khi người mẹ qua đời.

Sợi dây ký ức còn chưa chạm được tới mặt nước, Hàn Phi nhìn giếng nước nơi đọng lại vô số ước nguyện, linh hồn phát sinh cộng hưởng, mắt trái cũng đột nhiên phát hiện ra một chuyện!

Mặt nước như một tấm gương mơ hồ, phản chiếu bóng dáng của chính mình, bóng dáng này hắn đã nhìn thấy rất nhiều lần trong thế giới ký ức, nhưng lần nào cũng không thể nhìn rõ mặt đối phương, cho dù là ở trước chiếc gương dưới tầng hầm quận Tây Thành, hay là bên cạnh chiếc gương thử đồ ở khu quần áo nữ trên tầng ba của trung tâm thương mại, khuôn mặt Hàn Phi trong tất cả các chiếc gương đều có chút mờ ảo.

Giống như hắn, nhưng hình như lại không phải hắn.

Hắn không thể nhìn rõ khuôn mặt của mình, cho đến thời khắc này khi nhìn vào chiếc giếng chứa đầy những ước nguyện.

Mặt nước phản chiếu bóng dáng hắn, khuôn mặt mờ ảo kia dần dần hiện rõ.

Người đó không phải là hắn, chỉ là khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, như thể đối phương luôn dõi theo mình, là một trong những người quan trọng nhất đối với mình.

"Anh rốt cuộc là ai?"

Nước giếng như một tấm gương phân chia hiện thực và ký ức , Hàn Phi trên mặt nước bị vô số cánh tay xé ra, ra sức vươn tay xuống mặt nước.

Bóng người dưới nước vui vẻ nhìn Hàn Phi, xung quanh hắn tập trung vô số ước nguyện đầy ác ý, phía sau cũng có vô số cánh tay đang lôi kéo, như thể muốn kéo hắn xuống chỗ sâu nhất của giếng nước.

"Đưa tay cho tôi!"

Hàn Phi vươn tay về phía mặt nước, người ngâm mình trong giếng nước cũng đưa tay về phía hắn, nhưng khi tay của hắn chạm lên mặt nước, lại không chạm vào bất cứ thứ gì.

Hoa trong gương, trăng trong nước, làm sao có thể bắt được nhau?

Khi Hàn Phi định thử lại lần nữa, giếng nước bị va đập, những cánh tay rơi vào bên trong.

Hàn Phi ngẩng đầu nhìn lên, người phụ nữ mặc váy đỏ cao gần ba mét bị cành lá cây khô héo quấn lấy, đập mạnh xuống gần chỗ điện thờ.

Càng đến gần điện thờ, sức mạnh của quái vật mà ông chủ Cốc đã dị hóa thành càng dũng mãnh, nhưng những người khác thì ngược lại, bọn họ sẽ bị ảnh hưởng bởi điện thờ, thậm chí sẽ bị nó trấn áp.

Tiếng cười chói tai vang lên trên tầng một của trung tâm thương mại, ông chủ Cốc dường như đã nắm chắc thắng lợi, ông ta vừa đối phó với sự tấn công của đám đông, vừa nhìn chằm chằm Hàn Phi.

"Tôi đã đợi lâu như vậy, cậu thật sự cho rằng mình có cơ hội chiến thắng tôi chắc?"

Vết thương trên người ông chủ Cốc không ngừng nứt toác, càng ngày càng có nhiều cánh tay duỗi ra như cành cây, như muốn mở cả trung tâm thương mại ra.

Cùng với một tiếng nổ lớn, bức tường ở phía bắc của trung tâm thương mại sụp đổ hoàn toàn, nhìn theo hướng đó mơ hồ có thể nhìn thấy mái nhà của Bệnh viện Nhân dân.

"Cậu vĩnh viễn không thể giành chiến thắng, nếu trong trái tim cậu vẫn có người phải bận tâm."

Những con chó điên đeo vòng cổ tiền bạc chạy nhanh về phía bệnh viện, ông chủ Cốc biết Hàn Phi quan tâm nhất điều gì, ông ta ngông cuồng hét lên: "Tuổi thọ! Nguyện vọng lần này của tôi là tuổi thọ!"

"Cầu nguyện sao?"

Hàn Phi nhìn vô số nguyện vọng chìm bên dưới giếng nước, bọn chúng chẳng qua đều chỉ là bọt nước hư ảo.

“Nếu như tôi cũng tin tưởng nguyện vọng thật sự tồn tại, vậy thì thật sự đã thua rồi.” Hàn Phi nhớ tới lời cảnh cáo vừa rồi của ông lão: “Ông ấy nói cái giếng này ban đầu chỉ là một cái giếng bình thường, sau đó nguyện vọng cùng ký ức rơi vào quá nhiều, mới trở thành như bộ dạng bây giờ."

Hàn Phi nắm chặt sợi dây trong tay: "Sợi dây hoàn toàn dệt nên từ ký ức này hiện tại không thể chạm vào mặt nước bởi vì số lượng tế phẩm không đủ."

Cúi đầu nhìn xuống bóng dáng sắp bị xé nát dưới mặt nước, Hàn Phi biết phải làm thế nào rồi, hắn tự cắt cổ tay mình, để mặc cho máu chảy xuống sợi dây ký ức.

"Mình thay thế thành linh hồn của chủ nhân điện thờ, hiện tại mình cũng là một trong những tế phẩm, hơn nữa còn là tế phẩm quan trọng nhất."

Khi làm nhiệm vụ giếng cầu nguyện lúc trước, Hàn Phi đã nhảy xuống giếng, hắn biết cảm giác đó như thế nào.

Cơ thể suy yếu trượt xuống, có giãy giụa thế nào cũng vô ích, lúc đó trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là nếu như có một sợi dây nào đó có thể kéo mình ra khỏi cái giếng lạnh lẽo và tuyệt vọng này thì tốt rồi.

Máu rơi xuống theo sợi dây ký ức, dần dần bị dây giếng hấp thụ, sợi dây vốn cách mặt nước một quãng đường dài, nay càng ngày càng gần hơn.

Cơ thể Hàn Phi trở nên yếu ớt, đã không còn có thể nắm chắc được sợi dây nữa, nhưng sợi dây này vẫn còn thiếu một chút nữa mới đến được mặt nước.

"Lâm Lộc không ở đây…" Hàn Phi giờ mới hiểu được ý nghĩa tồn tại của nhiệm vụ tâm nguyện ba, nhiệm vụ yêu cầu hắn phải giết Lâm Lộc vào thời điểm và địa điểm thích hợp, đích thân giết chết tốt đẹp mà mình tưởng tượng ra, đây đều là những chuyện mà chủ nhân điện thờ đã từng trải qua.

"Mỗi nhiệm vụ đều có mục đích rất rõ ràng, đều là gợi ý từ ký ức."

Lâm Lộc là tốt đẹp mà chủ nhân điện thờ tưởng tượng, là tưởng tượng mà anh ta phân liệt ra, cũng là tế phẩm cuối cùng.

"Ngoại trừ người mẹ, tiếc nuối lớn nhất của chủ nhân điện thờ có lẽ chính là tự tay giết chết tốt đẹp duy nhất còn lại."

Thoát ra khỏi gông cùm của số phận, Lâm Lộc và mẹ của chủ nhân điện thờ vẫn còn sống, đây có lẽ cũng là cái kết tốt nhất cho chủ nhân điện thờ rồi.

Nhìn nơi tiếp giáp mặt nước và thành giếng, Hàn Phi lấy dao tái sinh vung tới đó!

Linh hồn lại xuất hiện cộng hưởng lần nữa, phía sau thành giếng bị ánh sáng của dao chém ra, có một đôi mắt tràn đầy tà khí đang nhìn chằm chằm hắn: "Với tư cách là hồn ác của tôi, làm sao lại có thể nhát gan như vậy?"

Xé thành giếng ra, hồn ác thoát khỏi vô số cánh tay, tóm lấy sợi dây ký ức.

Hắn cười điên cuồng nhìn vào mắt Hàn Phi: "Tôi biết hết tất cả những suy nghĩ của anh, cứ thả lỏng mà làm đi."

"Mặc dù tôi rất biết ơn anh, nhưng anh phải nhớ rõ, anh là hồn ác của tôi."

“Chẳng lẽ tiêu chuẩn đánh giá cái ác không phải là tà ác à?” Tà khí trong mắt hồn ác lẫm liệt, hắn thản nhiên đưa tay ra cắt cổ của mình, dùng cái miệng nhuốm đầy máu linh hồn cắn chặt vào sợi dây.

Cùng lúc đó, Hàn Phi cũng đưa tay vươn về phía mặt nước.

Sợi dây hội tụ từ ký ức lại tiếp tục xuống dưới, khi sợi dây đó chạm vào mặt giếng, tất cả cánh tay đều phát điên, vô số nguyện vọng đẹp đẽ bị phá vỡ hóa thành nguyền rủa độc ác nhất!

"Tôi hy vọng cô gái xinh đẹp nhất trong lớp bị tai nạn, sau đó mặt bị biến dạng."

"Tôi muốn cô ấy chỉ yêu một mình tôi, nếu như cô ấy dám bỏ đi, thì sẽ phải chết rất thê thảm."

"Tiền, hãy cho tôi đủ tiền, tôi có thể cho ngài tất cả."

"Thứ càng quan trọng thì càng có khả năng thực hiện được nguyện vọng à? Người nhà có thể đổi được cái gì?"

Bọt nước nguyện vọng nổ tung, chảy ra nguyền rủa hôi thối đen kịt, nước giếng bắt đầu trở nên đục ngầu, những bóng người phản chiếu trên mặt nước cũng bắt đầu mờ đi.

"Nắm lấy sợi dây này! Tôi đến đưa anh ra ngoài!"

Bóng dáng dưới nước nắm lấy sợi dây, sau khi chạm vào ký ức, hình bóng hư vô như từ từ có thực thể.

Khi sợi dây ký ức bị kéo ra ngoài, hình bóng phản chiếu bởi nước giếng như thể bị ai đó kéo ra khỏi chiếc gương!

Đầu tiên là những ngón tay nhợt nhạt, tiếp theo là cánh tay, sau đó là một khuôn mặt xa lạ.

Trên cơ thể người đàn ông dán đầy những nguyện vọng vẫn còn đang vỡ ra, khi nguyện vọng bị vỡ nát, những lời chúc phúc tốt đẹp đó đều biến thành những nguyền rủa ác độc nhất, chúng gắn chặt vào cơ thể người đàn ông, không để anh ta rời đi.

"Tại sao tôi thê thảm như vậy, còn anh lại có thể có được hạnh phúc?"

"Là anh nói cho tôi biết có thể cầu nguyện ở đây, anh không được bỏ đi!"

"Tôi còn chưa có được thứ mình muốn, làm sao có thể buông tha cho anh được!"

Vô số giọng nói vang vọng trong giếng sâu, vô số cánh tay tóm chặt lấy Hàn Phi và người đàn ông.

Trong những nguyện vọng đơn giản và đẹp đẽ ban đầu mọc ra những con quái vật dị dạng, số lượng bọn chúng quá nhiều.

"Để tôi ngăn cản bọn chúng, anh tiếp tục leo lên trên!"

Hồn ác buông hai tay lao về phía những cánh tay dưới giếng sâu, hắn cắn xé những con quái vật đó, xua đuổi bóng tối bằng sự ác độc sâu xa nhất và sự điên rồ cuồng loạn nhất.

Nắm chặt sợi dây ký ức, Hàn Phi chật vật muốn đi lên, nhưng cánh tay không còn sức lực.

Trong giếng cầu nguyện có nhiều oán thù và hận tích tụ bao nhiêu năm như vậy, những cánh tay điên cuồng tìm kiếm hận không thể xé nát Hàn Phi ra thành từng mảnh.

Hắn dần dần không chống đỡ được nữa, nhưng đúng lúc này, một bàn tay rất cố gắng giúp hắn đẩy đi những nguyền rủa đang cản đường.

Một đứa trẻ gầy gò bước ra khỏi dao tái sinh, cậu chật vật để mở đường cho Hàn Phi.

"Vương Thăng?"

Khi đứa trẻ xuất hiện, những bàn tay đỡ lấy thân thể của Hàn Phi, lần lượt từng bóng người cùng hắn cầm lấy dao đồ tể tái sinh.

Hắn chưa bao giờ đơn độc, trong dao tái sinh tập trung những nhân tính đẹp đẽ quý giá nhất của thế giới tầng sâu.

Nếu như nói những linh hồn bị ô nhiễm bởi dục vọng trong giếng sâu kia là tín đồ của điện thờ, thì tất cả nhân tính trong dao tái sinh chính là những người đồng hành không bao giờ phản bội Hàn Phi.

Ánh sáng và bóng tối nâng đỡ Hàn Phi đang không ngừng bị những đôi tay dục vọng xé nát, nhưng cho dù có bao nhiêu người ngã xuống, vẫn luôn có những đôi tay muốn kéo hắn ra khỏi bóng tối.

Bọn họ đi lên trên từng chút một, chịu đựng nguyền rủa độc ác nhất, cơ thể bị giằng xé biến dạng, nhưng không có bất cứ một ai dừng lại.

Trong lòng có chứa ánh sáng, làm sao có thể cam tâm chìm trong bóng tối.

Những quỷ quái tin tưởng giếng cầu nguyện và những linh hồn tin tưởng Hàn Phi đang vật lộn, như thể hai vị thần đang đánh nhau.

Khi người đồng hành cuối cùng bị cánh tay đánh ngã xuống dưới, Hàn Phi cuối cùng đã đưa được người đàn ông đến miệng chiếc giếng.

Nhưng khi hắn muốn đẩy người đàn ông ra khỏi giếng, lại phát hiện ra tất cả những nguyền rủa ác độc trên người đàn ông đều tập trung vào lồng ngực, tạo thành một hình cái giếng trên trái tim của anh ta.

Kể cả khi họ xóa bỏ giếng cầu nguyện trong ký ức, chỉ cần vẫn có người tin vào sự tồn tại của giếng cầu nguyện, vẫn có người không ngừng ném "nguyền rủa" và "nguyện vọng" xuống, thì người đàn ông vĩnh viễn cũng không thể thoát ra.

"Có vô số oán niệm tích tụ trong giếng cầu nguyện cần phải có người gánh chịu, chủ nhân điện thờ chính là người được lựa chọn, chẳng trách anh ta có thể trở thành không thể nhắc đến."

Cái giếng trên ngực người đàn ông đã hình thành, bất kể Hàn Phi có đẩy lên trên như thế nào, miệng giếng cũng vẫn cách mình một mét.

Nếu như không thể làm vỡ cái giếng trong trái tim người đàn ông, e rằng bọn họ không thể rời đi.

Sức lực Hàn Phi đã cạn kiệt, những người đồng hành trong dao tái sinh cũng bị nhấn chìm bởi những cánh tay tham lam kia.

Giờ phút này trong lòng Hàn Phi đã có một quyết định, đây sẽ là lựa chọn cuối cùng trong thế giới ký ức này.

"Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình tốt như thế nào, cũng không cảm thấy mình có thể mang lại hy vọng gì, cả chặng đường đi đến đây, tôi chỉ muốn có thể sống sót, sau đó trong khả năng cho phép, đưa mọi người đi ngắm thế giới sau khi trời sáng."

Nắm chặt con dao tái sinh, nhân tính chói mắt phát sáng trên lưỡi dao, sau đó Hàn Phi liền đâm chỗ dựa duy nhất này của mình vào cái giếng ở lồng ngực của người đàn ông!

Lưỡi dao giống như ngọn lửa trắng tinh, khác với ngọn lửa hận ý màu đen, đây là ngọn lửa chưa từng xuất hiện trong thế giới tầng sâu.

Nó không hề chói mắt, cũng không chứa quá nhiều sức mạnh, nhưng nó lại có thể truyền đi rất xa trong bóng tối.

Giếng nước được hình thành bởi vô số nguyền rủa méo mó dưới lưỡi dao, khi các đường hoa văn của chiếc giếng sụp đổ, đôi mắt nhắm nghiền của người đàn ông từ từ mở ra.

Hàn Phi lúc này đã không còn chút sức lực nào, cơ thể hắn trượt ngã xuống dưới, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn lên ngọn lửa sáng rực cháy trong lồng ngực người đàn ông.

Cây đuốc đổ xuống, nhưng ngọn lửa vẫn còn cháy lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận