Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 602: Bàn ăn của Từ Cầm

Điện thoại di động chỉ có một dãy số gửi tin nhắn đến, Phó Sinh nhìn những lời bố gửi, chợt nhớ ra điều gì đó.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy người thanh niên ngồi trên băng ghế kia!

Sau khi biết rằng bố mình không có ở đó, cậu chạy ra khỏi nhà, người thanh niên dường như đã đứng ở bên ngoài cư xá.

Sau đó, cậu vào bệnh viện và ngồi một mình trên bậc thang, người thanh niên này còn xảy ra cự cãi với nhân viên bảo vệ ở góc hành lang phía xa.

Tiếp theo cậu rời khỏi bệnh viện, khi đang lang thang trên phố, cậu mơ hồ nghe thấy có người gọi tên mình.

Cậu nhìn quanh cũng không thấy ai gọi mình cả, trong tiềm thức lần theo tiếng nói đó, cậu vô tình nhìn thấy mẹ của Phó Thiên trong đám đông.

Cậu đi về phía mẹ của Phó Thiên, giữa đám đông, người thanh niên đi ngang qua cậu.

Cầm điện thoại, Phó Sinh đứng dậy nhìn ra phía ngoài công viên.

Mặt trời chiếu rọi khắp thế gian, người thanh niên kia dường như biến mất mang theo tất cả bóng tối và tuyệt vọng.

"Đi về phía trước, đi đến nơi xa hơn..."

Phó Sinh siết chặt chiếc điện thoại di động mà bố mua cho mình, ghi tạc câu nói đó vào tận đáy lòng, cậu ôm cặp sách chạy ra bến xe buýt, lần này chắc là lần cuối cùng cậu trốn học.

"Thật sự là không đành lòng, nhưng đã đến lúc phải đi rồi."

Hàn Phi đứng trong bóng râm của con ngõ nhỏ, nhìn xe buýt đi xa.

Hắn sử dụng thiên phú hồi hồn của Phó Sinh ở trong vực sâu tuyệt vọng, ý thức đã bao bọc lấy hộp đen, sau một thời gian dài tập hợp linh hồn, nó đã xuất hiện trở lại bên cạnh thi thể của hắn.

Sau khi Hàn Phi hồi hồn thành công, cũng không thấy vợ và những người bạn gái của Phó Nghĩa, tất cả mọi người đã bỏ đi.

Nhưng cho dù có gặp lại bọn họ cũng không thành vấn đề, Phó Nghĩa đã hoàn toàn chết rồi, linh hồn tái tụ lại của Hàn Phi hoàn toàn là hình dáng của hắn.

Hắn giống như một người xa lạ, đã dùng khoảng thời gian cuối cùng có thể ở lại, đứng từ phía xa thăm vợ, Phó Thiên, Phó Ức và Phó Sinh.

Đợi đến đêm đèn trong nhà tắt, Hàn Phi quay lại bệnh viện để giúp Đỗ Tĩnh tìm con gái, cô con gái nhỏ của cô ấy đã trở thành một bà lão, chính những người chơi ở tòa nhà số 2 đã cứu con gái cô.

Sau khi nhận được thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ, Hàn Phi bớt chút thời gian chạy đến nhà anh giai cây giả, sau khi hù đối phương sợ chết khiếp, hắn đã tự tay viết nên cái kết có thật của trò chơi tình ái.

"Thời gian hồi hồn sắp đến rồi."

Hàn Phi lấy ra hộp đen, dùng tay trái sắp tan rã nâng phía dưới, tay phải nắm lấy phía trước hộp đen.

"Khi bước vào thế giới ký ức điện thờ mình đã nhận được lời nhắc nhiệm vụ. Có một mảnh ký ức của Phó Sinh được giấu trong thế giới ký ức này. Nếu mình đưa hộp đen cho Phó Sinh, giống như lúc trước ông ấy đưa hộp đen cho mình, mới có thể đánh thức được ông ấy. Ông ấy sẽ nhớ lại tất cả tuyệt vọng, nhớ lại quá khứ đau buồn, tiếp theo nói với mình điều gì đó, nói không chừng còn có thể để mình thừa kế điện thờ."

"Lý trí thì mách bảo mình nên làm như thế, nhưng tuyệt vọng luân hồi như vậy có ý nghĩa gì đâu?"

"Chủ nhân trước đây của hộp đen là ông ấy, nhưng chủ nhân hiện tại của hộp đen lại là mình."

"Chỉ cần mình có thể hoàn toàn mở từng lớp một của hộp đen và lấy thứ ở bên trong ra, thì sẽ không có người tuyệt vọng nào bị hộp đen lựa chọn nữa."

Hàn Phi nhìn xuống cái hộp trong tay, hai tay hắn sắp tan rã nắm lấy hai mặt trái phải của nắp hộp: “Sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại, có lẽ đây là hộp đen cất giấu trong tuyệt vọng sâu nhất, giam giữ hy vọng tốt đẹp nhất trên thế giới."

Trước khi hai tay tan rã, Hàn Phi dùng sức mở ra hai mặt trái phải của hộp đen.

Thời gian của thế giới ký ức dường như ngưng kết, Hàn Phi cảm thấy dường như có thứ gì đó cũng được mở ra trong sâu thẳm linh hồn mình.

Hộp đen trong tay biến mất, nhưng tận sâu trong linh hồn hắn lại truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt.

Cùng lúc đó, vô số lời cầu nguyện xuất hiện trong điện thờ, thần văn bị hỏng dường như được kêu gọi, bắt đầu tiến vào cơ thể hắn.

Mười hận ý và ái ý như ẩn như hiện trên người hắn, mười nhân cách hoàn toàn khác nhau hòa vào thân thể.

Khoảnh khắc đó, Hàn Phi cảm giác như mình chính là thế giới điện thờ này, hắn dường như có thể nhìn thấy mọi thứ, có thể chạm được đến vận mệnh của mình.

Trong khi ảnh hưởng của hắn đối với thế giới ký ức điện thờ ngày càng lớn, một tiếng cười quái dị đột nhiên vang lên ở sâu trong công viên trò chơi phía xa.

Gần như ngay lúc tiếng cười quái dị xuất hiện, một tiếng cười cuồng loạn cũng vang lên trong linh hồn Hàn Phi.

"Những thứ trong công viên trò chơi có thể dẫn xuất tiếng cười điên cuồng? Xem ra phải đi qua đó kiểm tra một chút mới được."

Sau khi tiếng cười xuất hiện, tất cả những người ngoài trừ Hàn Phi dường như đều bị khai trừ ra khỏi thế giới ký ức điện thờ.

Còn Hàn Phi chỉ kiên trì được một lúc, linh hồn của hắn cũng tan rã dưới ánh mặt trời cùng với hộp đen.

Thế giới ký ức trở lại bình thường, ngoại trừ tiếng cười quái dị ở công viên trò chơi, không ai để ý rằng thế giới đã mất đi một giây.

"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã thành công bảo vệ Đỗ Tĩnh cho đến hừng đông, giúp cô ấy tìm thấy con gái mình, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên là Người cùng phòng bệnh! Nhận được nhiều phần thưởng kinh nghiệm! Nhận được ký thác của những người bệnh cùng phòng."

"Ký thác của những người bệnh cùng phòng: Hành động của bạn đã được những người bệnh cùng phòng công nhận. Họ ký thác cái ‘thiện’ còn sót lại của chính mình vào lưỡi dao của bạn, hy vọng bạn có thể trân trọng lòng tốt của họ."

"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên là Trò chơi cuối cùng! Nhận được nhiều phần thưởng kinh nghiệm! Đạt được trình độ tối thiểu của nghề nghiệp ẩn Nhà thiết kế tử vong! Danh vọng +3!"

"Nhà thiết kế tử vong, nghề nghiệp ẩn hiếm có: Thiết kế tử vong là sở trường của bạn. Có quá nhiều người đã tưởng tượng đến rất nhiều cách để giết chết bạn."

"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã sử dụng nhân cách tồi tệ nhất để hoàn thành cuộc đảo ngược hoàn hảo nhất! Bạn đã kéo chủ nhân điện thờ ra khỏi tuyệt vọng, để ông ấy giữ lại hình ảnh đẹp đẽ trong nhân tính, bù đắp lượng lớn tiếc nuối của chủ nhân điện thờ!"

"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ kế thừa điện thờ rank E - Nhân cách hoàn hảo! Nhiệm vụ kế thừa điện thờ là nhiệm vụ khó nhất ở giai đoạn này, nhận được phần thưởng kinh nghiệm gấp ba lần!"

"Chúc mừng bạn đã nhận được sự chấp thuận của chủ nhân điện thờ, thành công kế thừa điện thờ level 4 bị hư hỏng nặng – Chỉnh hình nhân cách."

"Chỉnh hình nhân cách: năng lực độc nhất của điện thờ level 4, có thể làm lại ký ức và chỉnh hình nhân cách. Không giới hạn tần suất sử dụng năng lực này, tuy nhiên trong quá trình sử dụng yêu cầu người bệnh phối hợp mức độ cao, mặt khác sẽ gây ra đau đớn kịch liệt cho linh hồn người đó! Xin hãy sử dụng cẩn thận!”

"Thuộc tính cụ thể của điện thờ sẽ thay đổi một chút do tượng thần xuất hiện biến hóa, vui lòng kiểm tra sau khi tượng thần được thành lập!"

"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Tiếc nuối của chủ nhân điện thờ đã được bù đắp một phần, ông ấy sẽ đáp ứng một nguyện vọng của bạn!"

"Hãy chọn một trong năm phần thưởng bên dưới!"

"Cấp bậc tăng lên một level, chỉ giới hạn trước level 40; điểm thuộc tính ngẫu nhiên +3; chữa lành vô điều kiện linh hồn ma quỷ dưới hận ý, cũng làm tăng sự thân thiện của họ đối với bạn lên mười điểm; đánh thức một thiên phú rank F tồn tại trong thế giới ký ức này; mang một vật phẩm hoặc ma quỷ, dưới hận ý trong thế giới ký ức ra."

"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Trong thế giới ký ức điện thờ, bạn đã có hiểu biết mới về gia đình và cuộc sống, kỹ năng diễn xuất bậc thầy được nâng cấp thành công lên level 3."

"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã thành công thăng cấp lên level 21! Điểm thuộc tính tự do +1!"

Cố gắng chống lại cơn đau kịch liệt khắp người, Hàn Phi phát hiện mình còn không có sức để mở mắt, nghe tiếng gọi bên tai, thật lâu sau mới tỉnh táo lại một chút.

Đại não, nội tạng, từng tấc da đều đau đớn, Hàn Phi nhướng mi, nằm trong căn phòng đầy những bức tranh hình mặt người, cách đó không xa còn có một điện thờ bị sụp đổ.

Miệng không nói nên lời, Hàn Phi cũng không quan tâm đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống, từ trong ô vật phẩm hắn lấy ra một quả tim lợn.

Bàn tay không cách nào cầm được, quả tim lợn được nấu chín vừa lấy ra khỏi ô vật phẩm đã rơi ngay xuống đất.

Bác sĩ Nhan với khuôn mặt không có ngũ quan nhặt quả tim lợn lên, chia thành từng phần nhỏ nhét vào miệng Hàn Phi, viết những chữ bằng máu để giao tiếp với hắn: "Còn sống là tốt, điện thờ đã bị phá hủy, chúng ta hãy mau chóng rời khỏi đây."

Với khả năng tiêu hóa mạnh mẽ của đồ tể nửa đêm và thiên phú nghề nghiệp ăn uống quá độ, sau khi Hàn Phi buộc mình phải nuốt tim lợn, tình hình đã được cải thiện một chút.

Hàn Phi hơi vặn vẹo cái cổ, Đại Nghiệt cũng bị thương nặng nằm bên cạnh hắn, tò mò dùng đầu dựa vào điện thờ của Phó Sinh, tựa hồ muốn kiểm tra xem còn bỏ sót vật phẩm nào không.

Trang Văn gần như không bị thương, toàn thân tỏa ra ngọn lửa màu đen, hai tay cô ấy nắm lấy đầu của một người phụ nữ.

Người phụ nữ kia không có ngũ quan, khuôn mặt đầy vết nứt, còn có hận thù mờ nhạt chảy ra từ những vết nứt đó.

"Hàn Phi? Quả nhiên là anh!" Một tiếng hét vang lên bên tai, Thẩm Lạc đang mặc quần áo bệnh nhân chen vào bên cạnh Hàn Phi, như thể đã nhìn thấy người thân của mình.

So với Đại Nghiệt, bác sĩ Nhan không có khuôn mặt và Trang Văn bị bao phủ bởi những nguyền rủa chết chóc đang chơi với đầu người, Hàn Phi ít nhất mang đến cho Thẩm Lạc một cảm giác đồng loại.

“Tôi có thể cảm nhận được có hận ý đang đến gần, đừng ở lại đây nữa.” Bác sĩ Nhan lau sạch chữ máu trên mặt đất, cõng Hàn Phi trên lưng, mang theo Thẩm Lạc, chạy ra ngoài bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.

Trang Văn nắm lấy đầu của người phụ nữ không mặt, Đại Nghiệt cõng điện thờ bị hư hỏng nghiêm trọng lên, bọn họ không chút do dự, toàn lực chạy trốn về phía khu vực tòa nhà chết chóc.

Làm người phụ nữ không mặt bị thương nặng, còn cướp đi điện thờ, đám người Hàn Phi đêm nay đã đạt được mục đích chính.

Hai hận ý sốt ruột trở về bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, khi đi ngang qua bách hóa thương mại lại bị Gương Thần tấn công, làm chậm trễ rất nhiều thời gian.

Khi chúng trở lại bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, Trang Văn đã đưa đám người Hàn Phi về đến khu vực sương mù của tòa nhà chết chóc.

"Thành công!"

Hàn Phi nhìn chằm chằm cái đầu của người phụ nữ không mặt, hắn hiện tại so với bất kỳ ai đều hưng phấn.

Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ nguyên bản có ba hận ý, khu vực tòa nhà chết chóc sau khi Cánh Bướm chết, chỉ còn lại một mình Trang Văn là hận ý. Nếu như tất cả hận ý của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ tiến vào tòa nhà chết chóc đại khai sát giới, hầu hết cư dân thậm chí còn không có cơ hội để trốn thoát.

Nhưng bây giờ thế cục đã thay đổi, Hàn Phi tìm thấy cơ hội, lợi dụng lúc giày trắng nhỏ và thợ sơn đi đến công viên trò chơi, phế bỏ người phụ nữ không mặt trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ. Bây giờ thực lực của khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ và khu vực tòa nhà chết chóc đang dần được cân bằng, mọi người không còn phải lo lắng hàng ngày nữa.

Mặc dù bị thương nặng nhưng Hàn Phi vẫn rất vui vẻ, thậm chí hắn còn cố gắng nở nụ cười cho đến khi hàng xóm của cư xá Hạnh Phúc xuất hiện.

Từ Cầm, Huỳnh Long và những người khác cùng nhau chạy tới, chỉ có Lý Tai lộ vẻ khó xử: "Mấy ngày không gặp, sao tình hình của quản lý tòa nhà lại xấu thế này? Đúng là vận may chết tiệt."

Những người khác đều không sao, duy chỉ có khi Từ Cầm đi tới, Trang Văn lại hơi mất tự nhiên.

Những gì xảy ra trong thế giới ký ức đủ để cho cô nàng hận ý này không thể nào khống chế được biểu hiện.

Nếu chỉ có một hoặc hai người bạn gái, còn có thể tìm lý do để giải thích qua loa, đằng này lại là cả một đoàn quân, vậy thì phải giải thích thế nào?

Trang Văn quay đầu lại muốn nói chuyện với bác sĩ Nhan, nhưng ông ấy lại cúi đầu xuống, như thể tôi làm gì có khuôn mặt, tôi không nhìn thấy gì hết.

"Quản lý tòa nhà!"

Tất cả mọi người đều đang lo lắng cho Hàn Phi, cũng không có hỏi thêm những chuyện khác, Trang Văn và bác sĩ Nhan phối hợp rất ăn ý đưa hắn tới tòa nhà chết chóc.

Đại Nghiệt ngốc nghếch cõng điện thờ trên lưng, vui vẻ đi theo phía sau chủ nhân sắp chết.

Thẩm Lạc không dám cách Hàn Phi quá xa, trong thời gian anh ta điều trị ở bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, sức chịu đựng đã tốt lên rồi, nhìn thấy tình cảnh bách quỷ dạ hành này cũng không còn bị dọa sợ chết khiếp nữa, chỉ là đi đứng có vẻ yếu ớt và hơi ngẩn ngơ tí thôi.

“Không đúng nha, hình như mình đã từng gặp người phụ nữ đó!” Thẩm Lạc nhìn Từ Cầm, anh ta nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy là ở khách sạn khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ. Lúc ấy anh ta gặp một người chơi siêu cấp, người chơi đó đã cứu những người chơi khác, còn nói Từ Cầm là vợ của mình.

"Mình hiểu rồi! Người chơi siêu cấp đeo mặt nạ trong khách sạn ngày hôm đó chính là Hàn Phi! Ta nói sao cảm thấy rất quen! Hóa ra bọn họ là cùng một người! Chẳng trách Hàn Phi lại cứu mình, chứa chấp mình, còn mời mình ăn cơm nữa!"

Nghĩ đến đây, Thẩm Lạc có chút cảm động, anh ta biết rõ thế giới này nguy hiểm, nhưng Hàn Phi lại nguyện ý giúp anh ta hết lần này đến lần khác, ân tình này nhất định phải ghi nhớ trong lòng.

Đoàn người đến căn phòng lớn nhất của tòa nhà chết chóc, bác sĩ Nhan đặt Hàn Phi lên chiếc bàn gỗ lớn dùng để ăn tiệc, ông ấy điều khiển vết máu tạo thành chữ viết để giao tiếp với những cư dân khác của tòa nhà chết chóc.

"Cơ thể của cậu ấy đã tan vỡ hơn một lần, bây giờ còn bị rất nhiều hận ý trói buộc lại với nhau, duy trì sự cân bằng mong manh. Nếu hận ý lộn xộn trong cơ thể cậu ấy không được tiêu trừ, vết thương trên người sẽ không cách nào lành lại. Nó sẽ không ngừng chảy máu, cho đến khi một hận ý nào đó không khống chế được, thân thể cậu ấy sẽ hoàn toàn vỡ vụn. Nhưng nếu nóng vội xua đuổi hận ý sẽ khiến cơ thể cậu ấy suy sụp ngay lập tức."

"Tôi cũng không biết tại sao lại xảy ra tình huống như vậy. Thông thường, những hận ý đó sẽ tiêu tan sau khi rời khỏi thế giới ký ức điện thờ, nhưng lần này các cô ấy lại vô cùng ngoan cường bám lấy cơ thể cậu ấy, như thể là một nguyền rủa phải mang theo bên mình mãi mãi……"

Bác sĩ Nhan đang viết, đột nhiên đưa tay ra lau hết toàn bộ chữ viết bằng máu, đặc biệt là mấy chữ "các cô ấy".

Sau khi đọc những dòng chữ bằng máu mà bác sĩ Nhan lưu lại, mọi người đều nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.

"Cuối cùng là mọi người đã trải qua những chuyện gì ở trong bệnh viện? Tại sao chỉ trong một đêm mà Hàn Phi lại bị thương như thế này?" Từ Cầm bước đến bên cạnh Hàn Phi với ánh mắt lo lắng, sau khi kiểm tra vết thương của hắn, cô nhìn Trang Văn và bác sĩ Nhan.

“Đó là cảnh tượng nguy hiểm nhất mà tôi từng thấy.” Trang Văn kích hoạt nguyền rủa chết chóc lên toàn thân, chế ngự người phụ nữ không mặt, sau đó cô ấy giống như đã tiêu hao hết sức lực, yếu ớt dựa vào cửa sổ, ngay cả nói cũng không ra.

“Cảnh tượng nguy hiểm nhất?” Từ Cầm lại nhìn bác sĩ Nhan.

Bác sĩ Nhan ngẩng khuôn mặt không có ngũ quan, cứ như vậy đối mặt với Từ Cầm, cho đến khi cô ấy cau mày: "Ông nói đi!"

Nhìn thấy bác sĩ Nhan giống như đột nhiên mất hồn, Từ Cầm đành phải hỏi thăm những người khác, Đại Nghiệt đang cõng điện thờ trên lưng, không hiểu sao lại bắt đầu hưng phấn, không thể giao tiếp được.

Nguyền rủa lóe lên trong mắt Từ Cầm, khí tức toát ra từ cơ thể cô vô cùng kinh người, cô từng bước đi tới trước mặt Thẩm Lạc: "Anh tới nói cho tôi biết, vì sao Hàn Phi lại trở nên như thế này?"

Thẩm Lạc bị Từ Cầm làm cho sợ đến mức run rẩy nói: "Chị, chào chị dâu, lúc trước chúng ta đã gặp nhau một lần, chị hẳn là chị dâu thứ mười một đúng không?"

Âm khí trong tòa nhà chết chóc lập tức ngưng kết, xung quanh yên lặng như thể thời gian ngừng trôi, trái tim Hàn Phi giống như treo lơ lửng trên không trung, quên cả nhịp đập.

"Chị dâu thứ mười một?"

Khi Thẩm Lạc nói ra mấy chữ này, khóe miệng Hàn Phi phun ra một ngụm máu tươi, suýt chút nữa đã kéo thân thể đang gục xuống của mình ngồi dậy.

Chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt không cách nào hình dung được, Hàn Phi dùng ngón tay run run rẩy rẩy, nhuốm máu của chính mình phác họa lên chiếc bàn gỗ, mau đưa anh ta đến công viên trò chơi, ngay lập tức, nhanh lên!

Tất cả cư dân của tòa nhà chết chóc đều bị sốc bởi lời nói của Thẩm Lạc, Trang Văn đang ở gần cửa sổ, từ từ di chuyển đến trên bệ cửa sổ, khi cánh cửa được mở ra, cô ấy không cẩn thận ngã xuống.

Bác sĩ Nhan vốn bị biến thành một con rối, nhìn thấy Trang Văn chẳng may bị ngã, liền "vụt" một cái chạy tới cứu người, cùng theo cô ấy nhảy xuống.

Trong phòng chỉ còn lại Đại Nghiệt cõng điện thờ chạy loạn, nó rất hưng phấn, gặp được chủ nhân hoàn hảo nhất trên thế giới!

Thẩm Lạc nhìn thấy bầu không khí này, cũng cảm thấy được có lẽ mình đã nói sai.

Từ Cầm không nhìn Thẩm Lạc nữa, cô chậm rãi đi đến bên cạnh Hàn Phi, giọng điệu không có mấy thay đổi: "Cưng bị thương, chớ có lộn xộn, thông qua người giấy kia chị cũng biết đại khái một số chuyện. Nhưng chị rất tò mò, tại sao về sau liên hệ giữa chị và người giấy lại bị đứt đoạn? Cưng vứt bỏ người giấy chị đưa cho cưng hay sao?"

“Nói ra có thể chị không tin.” Hàn Phi ngẩng đầu nhìn Từ Cầm, nói đứt quãng: “Em đã ăn nó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận