Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 421: Nhân cách hoàn mỹ

"Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ có khả năng cho trẻ em đủ loại nhân cách đẹp đẽ, có thể thay đổi tính cách của đứa trẻ, bây giờ ở nơi này lại xuất hiện một phòng giải trí trẻ em tương tự như cô nhi viện Hạnh Phúc, chẳng lẽ chỉnh hình nhân cách có liên quan đến cô nhi viện Hạnh Phúc mà mình từng ở?"

Hầu hết ký ức của Hàn Phi về Cô nhi viện Hạnh Phúc là tích cực, mặc dù nơi này cũ nát và tồi tàn, nhưng lại là toàn bộ thời thơ ấu của hắn.

Khi còn chưa biết gì và không có bất kì kiến thức nào về thế giới, chính các tình nguyện viên và nhân viên đã nói cho hắn biết thế giới tươi đẹp như thế nào, lòng nhân ái của con người vĩ đại như thế nào.

Sau khi hắn lớn lên, lần đầu tiên hồi tưởng lại quá khứ, những thứ xuất hiện trong đầu cũng là những thứ này.

Trong một đoạn thời gian rất dài, hắn đều cảm thấy đây chính là toàn bộ thời thơ ấu của mình, cho đến khi mất đi ba hồn.

Không có tuổi thơ và thiện ác, cô nhi viện màu máu ở sâu trong tâm trí hắn bộc lộ ra trong trí nhớ, khoảnh khắc đó hắn phát hiện tất cả mọi thứ trong đầu đều bị nhuộm đỏ, tất cả những thứ tốt đẹp đều bị mặc chiếc áo khoác màu đỏ.

Cùng với những ký ức rời rạc bắt đầu tập hợp lại, hắn mơ hồ nhìn ra sự thật.

"Trong Cô nhi viện màu máu nơi mà tiếng cười điên dại ở chỉ có một mình hắn, giống như bây giờ trong phòng giải trí chỉ có mình đang nhìn vào cửa sổ trên tường vậy, mình biết thế giới bên ngoài cửa sổ rất đẹp, nhưng mình lại không bao giờ có thể đi ra ngoài, bởi vì tất cả cửa sổ chỉ là những bức tranh vẽ trên tường."

"Tuổi thơ của mình không hề gặp bất cứ bất hạnh nào, bạn bè, thầy cô, các tình nguyện viên, bọn họ đều mang đến những hướng dẫn tích cực cho mình, cùng nhau hình thành thế giới ký ức của mình, nhưng khi mình thực sự muốn hồi tưởng kĩ hơn về nó, lại không thể nhớ được khuôn mặt của bất kì ai."

"Bọn họ có thực sự xuất hiện không? Bọn họ có thực sự tồn tại không?"

"Nhân cách chữa trị thật sự có thể chữa lành mọi vết thương sao? Nếu như thực sự có thể, thì nó lại làm thế nào để chữa trị cho một người?"

Hàn Phi nhắm mắt lại, nỗi đau dường như là đinh nhọn cứ cắm sâu vào tâm trí, xuyên qua tất cả mọi thứ, để hắn có thể nhìn thấy tiếng cười điên dại ở sâu trong tâm trí.

Đó là một kẻ điên, không ngừng phát ra tiếng cười một cách cuồng loạn, mọi thứ trong mắt hắn đều là màu máu ngưng kết, thế giới của hắn đều là một màu đỏ.

Hàn Phi không biết loại hình nhân cách chữa trị có được coi là nhân cách gần như hoàn hảo hay không, nhưng hắn biết rằng tiếng cười điên dại nhất định có nhân cách không hoàn hảo nhất trên thế giới này.

“Hàn Phi?” Cơ thể Bạch Hiển cứng đờ đứng ở cửa phòng, nhìn Hàn Phi trong phòng giải trí trẻ em, nội tâm ngoài sợ hãi và hoảng hốt ra, còn có một sự lo lắng.

Hàn Phi lúc này đang đứng trước bức tường có vẽ cửa sổ, tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, giống như bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng khép kín.

Thu hết can đảm, Bạch Hiển chậm rãi tiến vào trong phòng: "Hàn Phi!"

Trái tim anh ấy quay cuồng, càng chạy càng nhanh, trực tiếp lao tới Hàn Phi, nắm lấy cánh tay hắn: “Không thể ở chỗ này nữa!”

Giọng nói của Bạch Hiển khiến Hàn Phi ngẩng đầu, sau đầu hắn vẫn đau như cũ, nhưng bây giờ hắn đã bắt đầu tìm ra nguyên nhân của nỗi đau, chỉ cần hắn không chất vấn những kỉ niệm thời thơ ấu của mình là được.

“Sao anh cũng lại chạy vào vậy?” Hàn Phi lập tức nhìn về phía cửa, hắn sợ bảo vệ sẽ mang “quỷ sát nhân” chạy trốn.

Thực tế chứng minh là hắn đã nghĩ nhiều quá rồi, bảo vệ đó toàn thân run rẩy, không dám ở ngoài hành lang một mình, sau khi thấy Bạch Hiển chạy vào trong phòng, cũng lôi cả anh trai đi vào trong phòng cùng.

"Trong điện thoại di động của anh trai người bảo vệ toàn là video ngược đãi trẻ em, nếu như chiếc giày màu trắng là một đứa trẻ, thì chắc chắn nó cũng đã từng bị bạo hành, có oán niệm trong lòng cũng là điều bình thường, nhưng oán khí có thể tích tụ thành cấp bậc hận ý thì lại rất không bình thường."

Hàn Phi không rõ bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ ở thế giới tầng sâu có liên quan gì đến chiếc giày màu trắng, hắn chỉ suy luận dựa theo kinh nghiệm tích lũy khi đánh nhau với Cánh bướm.

Ít nhất trong thế giới tầng sâu đạt được đến cấp bậc hận ý, mới có khả năng thông qua một số thủ đoạn cực kỳ đặc biệt, mới ảnh hưởng được đến hiện thực, hơn nữa còn chỉ là ảnh hưởng gián tiếp.

"Chiếc giày màu trắng, người thợ sơn, còn có quái vật ảnh hưởng đến suy nghĩ của ông chủ A Thành, trong nhà vệ sinh biến ông ta thành bán nam bán nữ, trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ này cực kỳ có thể có ba hận ý." Hàn Phi hiện tại vô cùng coi trọng bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, bởi vì nơi này dường như còn liên quan đến chính hắn.

Nhìn xung quanh, Hàn Phi muốn lấy thêm chút manh mối và tài liệu trực quan hơn nữa, nhưng đáng tiếc tất cả tư liệu bên trong tòa nhà đều biến mất, được xử lý vô cùng sạch sẽ.

Nếu như không phải chính Hàn Phi từng ở tại cô nhi viện Hạnh Phúc, hắn thậm chí cũng không thể phát hiện nghi vấn trong phòng giải trí trẻ em.

Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ này ẩn giấu rất kỹ, đừng nói đến người ngoài, có lẽ ngay cả những nhân viên ngoại vi của bọn họ cũng đều không rõ nội tình của bệnh viện.

"Trước khi chủ tịch của Vĩnh Sinh Pharmaceutical qua đời, ông ấy đã nhiều lần đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ này, bệnh viện mà ông ấy xây dựng có mối liên hệ nào đó với cô nhi viện Hạnh Phúc, chiếc hộp đen trong tâm trí mình lại là do anh trai của ông ấy đưa cho mình, hai anh em nhà này một tối một sáng, cuối cùng đang âm mưu điều gì?"

Đã mười năm trôi qua, chủ tịch tập đoàn Vĩnh Sinh Pharmaceutical đã qua đời, anh trai của ông ấy cũng bị đánh chỉ còn lại những mảnh ký ức, nhưng cho dù là như vậy, trên thế giới này khắp nơi vẫn còn lưu lại dấu vết của bọn họ.

Hàn Phi không can tâm cứ như vậy rời đi, nhưng khi hắn vừa định tiếp tục tìm kiếm manh mối, thì một tiếng hét từ tầng ba truyền đến.

“Hình như là ông chủ của A Thành!”

Ba người cùng nhau chạy lên tầng, bọn họ vừa lên đến tầng ba đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.

Sàn nhà, bức tường và trên trần nhà khắp nơi đều bị bao phủ bởi giấy trắng, bên trên toàn bộ đều viết một câu là Trả lại khuôn mặt cho tôi!

Lôi theo "quỷ sát nhân" đang bất tỉnh, Hàn Phi bước nhanh trên hành lang, hắn nhớ tới phương hướng gần đúng của tiếng thét, một hơi liền đuổi tới chỗ sâu nhất của tầng ba.

“Bụi bám trên tay nắm cửa đã được lau sạch, cánh cửa này đã được mở ra.” Hàn Phi nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt, yêu cầu Bạch Hiển quay lại toàn bộ quá trình, sau đó một chân đạp cửa ra.

Cửa sổ trong nhà mở toang, rèm cửa bị gió thổi bay, như thể có quỷ hồn đang ẩn nấp ở đó.

"Đừng vào vội! Anh Bạch, anh chú ý quay video!" Hàn Phi đột nhiên hét lớn.

“Sao vậy?” Bạch Hiển và nhân viên bảo vệ đồng thời trở nên căng thẳng. “Trong căn phòng có mùi máu tanh.” Con ngươi của Hàn Phi khẽ nheo lại, hắn nhìn chằm chằm vào một chiếc vali lớn mới tinh ở góc phòng, trên vali không có một hạt bụi nào, hình như chính là cái mà ông chủ của A Thành đã mang ra khỏi xe ô tô.

Bây giờ chiếc vali vẫn còn ở đó, nhưng ông ta thì lại không thấy đâu.

Toàn bộ quá trình ghi hình, Hàn Phi dùng quần áo của "quỷ sát nhân" để mở chiếc vali ra, một sợi tóc đen nhánh tuột ra khỏi khe khóa kéo, đáy vali cũng bắt đầu rỉ máu.

“Thi thể?”

Một mùi kì lạ thoang thoảng trong không khí, Bạch Hiển và bảo vệ không thể kìm chế được bắt đầu ho khan, Hàn Phi ở gần chiếc vali nhất, không có phản ứng quá mạnh mẽ, hắn chỉ cảm thấy xung quanh chiếc vali lạnh đến thấu xương!

Trong lòng cảm thấy có điều gì đó, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn chiếc gương được gắn trên tường, trên chiếc vali hắn mở ra, có một người phụ nữ không có khuôn mặt đang ngồi.

Trong nháy mắt, người phụ nữ đã biến mất, Hàn Phi cũng hoàn toàn mở khóa kéo ra.

Trong vali chỉ có một chiếc giày màu trắng, một chiếc điện thoại di động mới nhất và một thi thể nữ đã bị hủy dung.

"Bộp!"

Điện thoại rơi xuống đất, Bạch Hiển ngẩn người nhìn vali, sau vài giây dừng lại, anh ấy điên cuồng lui lại sau cho đến khi lưng đập vào tường.

Bảo vệ cũng thu mình vào trong góc, tránh ra xa.

Hàn Phi vốn dĩ muốn tiếp tục thăm dò, nhưng sau khi phát hiện thi thể, hắn cũng không dám tùy tiện lật xem đồ vật trong căn phòng, tính chất của vụ án đã thay đổi, hiện tại tất cả những gì hắn có thể làm là bảo vệ hiện trường chờ đợi cảnh sát.

Ngay từ khi rời khỏi địa điểm liên hoan phim, Hàn Phi đã liên lạc với cảnh sát.

Đại khái đợi thêm mười phút nữa, bên ngoài căn nhà vang lên tiếng còi báo động, Lệ Tuyết cùng một số thành viên của đội điều tra tội phạm bước vào bên trong.

"Quỷ sát nhân" được đưa đến bệnh viện để cấp cứu, Hàn Phi, Bạch Hiển và bảo vệ ngồi cạnh bức tường, lần lượt tiếp nhận cảnh sát thẩm vấn.

Đây là lần đầu tiên Bạch Hiển và bảo vệ gặp cảnh tượng như vậy, cả hai đều vô cùng hoảng loạn, nói năng lung tung, Bạch Hiển thậm chí còn phun ra nước chua trong dạ dày.

Trong khi đó, Hàn Phi có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, khi bị cảnh sát thẩm vấn, hắn cũng cố gắng giao tiếp với cảnh sát.

Thông tin danh tính của người chết nhanh chóng được tìm ra, cô ấy tên là Chu Lệ, chính là tình nhân của ông chủ A Thành, cô ấy rất xinh đẹp, cũng rất có năng lực, phụ trách giúp ông chủ A Thành giải quyết một số chuyện mờ ám.

Sau khi cảnh sát xác nhận danh tính của người chết, trong lòng Hàn Phi lại càng khó hiểu hơn.

Hắn nghe rõ trong địa điểm tổ chức liên hoan phim, lúc đó ông chủ A Thành gọi điện liên tục, nghe giọng điệu, hình như đối phương đang gọi cho tình nhân.

Cảnh sát cũng tìm thấy bản ghi cuộc gọi của người đàn ông trên điện thoại di động trong vali. Đúng là ông ta đã gọi cho người chết, nhưng dường như ông ta không để ý đến điều đó.

“Ông chủ A Thành lúc đó trạng thái vô cùng tồi tệ. Chắc hẳn đã hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi thứ gì đó.” Hàn Phi cũng hít một hơi: “Chiếc giày màu trắng, người thợ sơn, người phụ nữ không có mặt, ba người bọn họ rốt cuộc đã làm gì người đàn ông đó vậy?"

Người gặp họa bây giờ là ông chủ của A Thành, người gặp họa tiếp theo có thể chính là Hàn Phi, vì vậy hắn phải sớm có sự chuẩn bị mới được.

Sau khi tính toán thời gian, Hàn Phi tìm được Lệ Tuyết, hắn đã ở bên ngoài chậm trễ quá lâu, phải nhanh chóng trở về mới được.

“Chị nhớ không phải em đang tham gia hoạt động gì đó hay sao?” Lệ Tuyết biết bộ phim mới của Hàn Phi sắp công chiếu, buổi tối nhận được điện thoại của hắn, cô còn tưởng rằng hắn định mời cô cùng đi xem video tuyên truyền, khi chuông điện thoại vang lên, thậm chí cô còn nghĩ tới có nên mặc một bộ đồ đẹp tối nay không. Nhưng chỉ sau một giây, cô nhận thấy hắn đúng là không bao giờ khiến người ta thất vọng, vừa mở miệng là phát hiện được kẻ tình nghi, khẩn trương tìm kiếm sự hỗ trợ của cảnh sát.

“Vốn dĩ là đang tham gia hoạt động, nhưng sau đó xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, nên em đã cùng với bạn chạy tới đây.” Hàn Phi không kể công, hắn dành thời gian khen ngợi Bạch Hiển vài câu.

"Trước đây em hành hiệp trượng nghĩa đều là cung cấp manh mối cho cảnh sát, nhưng lần này thì hay rồi, em đến thẳng hiện trường, trở thành nhân chứng đầu tiên. Nếu tiếp tục phát triển như thế này, có phải em sẽ tự mình đi bắt hung thủ luôn không?" Lệ Tuyết nói như vậy không có ý gì khác, cô chỉ hy vọng Hàn Phi đừng quá bốc đồng, chú ý an toàn.

“Yên tâm, em tự có chừng mực.”

“Em có chừng mực? Kéo theo một ngôi sao hạng hai đến một tòa nhà đã bị bỏ hoang mười năm để tìm kiếm bằng chứng? Em cho rằng các em đang quay một video đập hộp à?" Lệ Tuyết trước đây cảm thấy mình ở trong cục cảnh sát cũng coi như cái đồ hay sinh sự rồi, bây giờ sau khi gặp Hàn Phi, cô mới phát hiện mình đúng là một hình mẫu tốt.

"Lần sau em sẽ chú ý." Với sự giúp đỡ của Lệ Tuyết, Hàn Phi đã gặp đội trưởng của bọn họ, việc tìm kiếm bằng chứng diễn ra suôn sẻ, khi nghi phạm vứt xác hoàn toàn đã không nghĩ gì nhiều, dường như cũng không có bất cứ điều gì muốn che giấu.

Sau khi tra hỏi tất cả mọi người xong, Hàn Phi cũng lấy lại điện thoại di động của Bạch Hiển, tất nhiên đoạn ghi âm và video đã được cảnh sát lưu giữ để làm bằng chứng.

“Anh Bạch, anh thấy khá hơn chưa?” Hàn Phi thấy Bạch Hiển và bảo vệ ở trong góc, cả hai đều nôn ra mật, sắc mặt tái nhợt.

“Sao cậu không thấy khó chịu chút nào vậy?” Bạch Hiển nhìn Hàn Phi, hơi khó hiểu.

“Khi đóng phim em thường thấy huyết tương, nên cũng quen rồi.”

“Nhưng trước khi cậu diễn Hoa Song Sinh không phải là diễn viên hài hay sao?” Bản thân Bạch Hiển cũng là một diễn viên, nhưng đạo cụ diễn huyết tương với thi thể thực sự khác biệt quá lớn.

“Cũng bình thường, đây, điện thoại của anh, màn hình hình như hơi vỡ mất một chút rồi.”

“Không sao, cho dù còn nguyên vẹn đi chăng nữa, chắc sau này anh cũng sẽ không dám dùng lại nữa đâu.” Bạch Hiển dựa vào tường trông rất yếu ớt: “Cái video kia cậu đã xóa chưa? Cậu giúp anh xóa nó đi, có thể trong thời gian ngắn anh sẽ không mở bất kỳ phần mềm quay chụp nào ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận