Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 280: Dùng nguyền rủa như chúc phúc

"Thầy là giáo viên trong học viện được Kim Sinh công nhận. Chỉ cần nó còn lưu lại một chút lý trí, hẳn sẽ không làm tổn thương thầy." Mặc dù Hàn Phi không biết phải làm gì, nhưng hắn vẫn phải thể hiện sự tự tin trước mặt học sinh.

Theo sau Trương Quan Hành, Hàn Phi đến cửa phòng y tế, đây không phải là lần đầu tiên hắn đến đây, nhưng mỗi lần đẩy cửa đều có chút lo lắng.

Trương Quan Hành rất tự giác lui sang một bên, nó sợ mình sẽ gây thêm phiền phức cho Hàn Phi.

Nắm chặt tay nắm cửa phòng y tế, Hàn Phi cảm giác như cầm một cục băng, nhìn kỹ còn có thể phát hiện trên tay nắm cửa đang hiện lên những văn tự dày đặc.

Từ từ mở cửa, một luồng âm khí khó tả tràn ra từ trong phòng như một luồng không khí lạnh, như muốn đóng băng toàn bộ hành lang.

Lượng HP, cột máu bắt đầu giảm xuống, quỷ văn trên cơ thể Hàn Phi được kích hoạt, có tiếng gầm nhẹ của dã thú phát ra trên bề mặt da của hắn.

Miễn cưỡng mở mắt ra, Hàn Phi đã bị cảnh tượng trong phòng y tế làm cho choáng váng.

Những bức tường, trần nhà, nền gạch và từng khoảng trống trong phòng đều tràn ngập văn tự màu đỏ thẫm, những văn tự đó ẩn chứa nguyền rủa, giống như từng loại độc trùng khủng khiếp.

Và ở trung tâm của những văn tự, nơi có nguyền rủa mạnh nhất, là một người thanh niên.

Thân hình mảnh khảnh, nước da trắng bệch, da thịt khô héo chứa đầy những văn tự nguyền rủa, cơ thể cậu ta đã bị nguyền rủa định hình lại.

“Kim Sinh?”

Người thanh niên trước mặt hoàn toàn khác với Kim Sinh trong ấn tượng của Hàn Phi, Kim sinh trước đây gầy gò và thấp bé so với bạn bè cùng trang lứa. Nhưng bây giờ cơ thể của nó đã bị nguyền rủa làm thay đổi hình dạng, từng tấc da thịt đều bị dung hợp với văn tự tràn đầy nguyền rủa.

Hiện tại có thể nói bản thân nó chính là một câu chuyện kỳ lạ đáng sợ.

Một câu chuyện kinh dị do chính nó kể lại tập hợp tất cả những câu chuyện kinh dị.

Xiềng xích trói buộc nó rung chuyển rào rào, Kim Sinh quay người lại, đôi mắt tràn ngập văn tự của nó nhìn Hàn Phi.

Bị Kim Sinh nhìn chằm chằm, Hàn Phi không dám động đậy, nếu Kim Sinh lúc trước chỉ là một thiếu niên với vấn đề thần kinh quá nhạy cảm thì bây giờ nó đã hoàn toàn trở thành một người đặc biệt.

Quản lý toàn nhà tiền nhiệm đã cố gắng chữa bệnh cho Kim Sinh bằng phương pháp của mình. Chữa trị một thời gian dài, Kim Sinh vẫn bị mắc kẹt trong thế giới của riêng nó, không ra khỏi nửa bước. Bởi vì ký ức quá sâu, nên nó hoàn toàn không thể nào quên được. Những ký ức đó đã cùng nó hòa làm một thể, căn bản không thể bị tước bỏ và che giấu đi.

Phương pháp của Hàn Phi hoàn toàn khác với phương pháp của người quản lý tòa nhà tiền nhiệm. Hắn buộc phải bước vào cơn ác mộng của Kim Sinh, trong tình huống tương tự, hắn bước ra khỏi khuôn viên với cái đầu nhuốm máu của Kim Sinh.

Cái lồng tuyệt vọng mà vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ thoát ra được, đã bị phá vỡ theo cách này, sự xuất hiện của Hàn Phi đã mang đến cho Kim Sinh một chút hy vọng.

Không cần tách ký ức, những thứ đó là nhất thể với chính mình.

Sau khi bị buộc phải tách bỏ và quên đi một cách vô ích, Kim Sinh đã lựa chọn chủ động tiếp nhận và dung hợp, nó lấp đầy tất cả những câu chuyện kinh dị mà mình từng nói vào cơ thể.

Nếu không ai trên thế giới này tin những gì mình nói, thì chính mình sẽ trở thành một thế giới.

Trước đây, Kim Sinh luôn xuất hiện với hình ảnh lúc còn nhỏ, thân hình gầy yếu có thể trốn ở trong ngăn tủ. Nhưng hiện tại nó lại xuất hiện trong hình ảnh một cậu thanh niên, vóc dáng cao ngất, trong ánh mắt lạnh lùng biểu lộ cảm xúc của người đã lâu không gặp.

"Sau khi giết Mã Mãn Giang, chấp niệm đeo bám em cuối cùng có tan vỡ không?" Hàn Phi đối với Kim Sinh thực sự vui mừng, bây giờ Kim Sinh toát ra khí tức rất mạnh, e rằng chỉ có tám nạn nhân của vụ án chặt thây ghép xác dung hợp lại mới có thể đọ sức được với nó.

Kim Sinh không trả lời câu hỏi của Hàn Phi, ngay khi môi nó chuẩn bị mở ra, văn tự mang theo nguyền rủa mạnh mẽ cũng theo ra, mỗi một câu của nó đều ẩn chứa năng lượng kinh khủng.

Bây giờ Hàn Phi hết sức hoài nghi, e rằng tất cả những câu chuyện ma quỷ do Kim Sinh nói sẽ trở thành sự thật.

Thiên phú quản lý của nó rất có thể là biến câu chuyện kỳ lạ hư cấu thành sự thật.

Không thể nói hoặc giao tiếp, Kim Sinh chỉ im lặng nhìn Hàn Phi, biểu cảm của nó cũng không thay đổi theo bất kì cách nào được.

Nhìn không ra là nó đã mất đi lý trí hay đang kìm nén sự điên cuồng trong nội tâm của mình.

Nếu người khác nhìn thấy Kim Sinh như vậy, có lẽ sẽ rời đi ngay lập tức và không làm phiền nữa, nhưng Hàn Phi thì không.

Với nguyền rủa chết chóc, tính mạng của hắn đã đến lúc đếm ngược, bây giờ hắn không sợ hãi bất cứ điều gì.

"Mã Mãn Giang đã chết, nhưng gã chỉ là một cái xác. Cánh bướm mới thực sự làm cho em thành như thế này, mà bây giờ nó vẫn còn sống rất tốt." Cách tốt nhất để thuyết phục người khác là nói cho họ biết sự thật, lợi ích của Hàn Phi và Kim Sinh là như nhau: "Bây giờ thầy đang chuẩn bị đi về phía tòa nhà chết chóc. Thầy muốn vào tòa nhà đó để giải quyết tận gốc Cánh bướm. Em có thể giúp thầy một tay không?"

Kim Sinh nhìn chằm chằm vào Hàn Phi một lúc lâu, sau đó môi nó khẽ nhếch lên, khi nó nắm chặt tay mình, một cảm giác ớn lạnh thấu xương trong phòng bùng lên.

Những văn tự phủ kín toàn bộ căn phòng đều biến thành cùng một câu - Cánh bướm chắc chắn sẽ hồn phi phách tán, muôn lần chết không thể siêu sinh!

Những văn tự dữ tợn ẩn chứa nguyền rủa điên cuồng nhất, Kim Sinh đã đáp lại Hàn Phi bằng hành động thực tế.

Văn tự màu đỏ thẫm đang rỉ máu, Hàn Phi có thể cảm nhận được hận ý trong văn tự đó.

"Nếu đến gần tòa nhà chết chóc em sẽ bị Cánh bướm phát hiện, nhưng em sẽ giúp thầy theo cách của mình." Một dòng chữ bằng máu lặng lẽ xuất hiện trước mặt Hàn Phi, như thể chúng được xâu chuỗi với nhau bằng một tia máu: "Thầy và em không phải là những người duy nhất muốn giết Cánh bướm, âm thầm theo dõi thầy cũng không chỉ một mình em. Đợi đến khi cánh của Cánh bướm xuất hiện vết nứt, màn đêm máu sẽ phủ xuống tòa nhà chết chóc."

Văn tự của Kim Sinh mang theo khí tức đặc biệt, chỉ cần đọc những dòng chữ, có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc ẩn chứa trong đó.

"Còn có những người khác muốn tiêu diệt Cánh bướm?" Hàn Phi nheo mắt lại, đối với hắn mà nói đây là tin tức vô cùng tốt: "Thầy sẽ xuất phát vào đêm nay, bắt đầu hướng tòa nhà chết chóc khám phá vị trí, chắc chắn sẽ vào tòa nhà đó trong vòng sáu ngày."

Sau khi biết đêm nay Hàn Phi sẽ rời đi, khuôn miệng đang khép chặt của Kim Sinh từ từ mở ra, nó nhìn bộ đồng phục bảo vệ màu máu trên người Hàn Phi rồi chậm rãi nói vài câu.

"Trước khi thầy đi, em muốn kể cho thầy nghe một câu chuyện có thật." Khi Kim Sinh mở miệng, những văn tự bị nguyền rủa trong toàn bộ căn phòng cũng bắt đầu đập và chảy máu.

"Đã quên thời gian là khi nào, một nhân viên bảo vệ trong tòa nhà chết chóc mất tích."

"Nhân viên bảo vệ mới kia, không ai biết rõ tên, cho tới bây giờ cũng không có ai nhìn thấy anh ta."

"Nhân viên bảo vệ rất tốt với mọi người, bọn họ rất hòa thuận, mọi thứ dường như vẫn giống như trước."

"Nhưng dần dần một số điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra trong tòa nhà, rất nhiều cư dân không bao giờ ra ngoài sau khi vào nhà lúc nửa đêm."

"Sự hoảng loạn đang lan tràn trong cư xá, mọi người đều đặt hết hy vọng vào nhân viên bảo vệ kia."

"Tuy nhiên, cuộc điều tra và canh gác ban đêm đều không có kết quả. Trong cư xá ngày càng ít cư dân. Những cư dân sống sót, đi cùng với nhân viên bảo vệ, muốn thoát khỏi cư xá."

"Đó là đêm kinh hồn nhất. Người bảo vệ tận tâm mất tích đầu tiên, sau đó là người lớn, tiếp theo là trẻ em, và đến cuối cùng, khi cư dân duy nhất còn lại chuẩn bị chạy ra cửa, anh ta chợt nhìn thấy người bảo vệ đã sớm mất tích."

"Nhân viên bảo vệ tận tâm, mỉm cười như thường lệ, tiến đến gần với một con dao không lưỡi trong tay."

"Khi lưỡi dao xuyên qua hoa văn hình bướm, cư dân kia nhìn thấy vô số oan hồn đằng sau nhân viên bảo vệ. Gã là một con quỷ ẩn sâu. Gã hoàn toàn là một tên điên rồi. Gã đã giết chết toàn bộ người của cư xá."

Câu chuyện được kể từ miệng của Kim Sinh dường như sẽ từ từ trở thành hiện thực, năng lực này sẽ trải qua những thay đổi nhất định trong quá trình sử dụng, Hàn Phi cũng không rõ tình huống cụ thể lắm.

Sau khi hắn chứng kiến Kim Sinh kể xong câu chuyện, trong căn phòng toàn bộ chữ bằng máu về câu chuyện đều chui vào cơ thể hắn.

Câu chuyện kinh dị đó ẩn giấu trong cơ thể Hàn Phi, vừa như một loại nguyền rủa, lại vừa như một loại chúc phúc.

Sau khi kể xong câu chuyện, Kim Sinh lại rơi vào bờ vực điên cuồng, toàn bộ văn tự trong căn phòng bắt đầu mất kiểm soát.

Khí tức lạnh lẽo kinh khủng làm sàn nhà đông cứng lại, Hàn Phi cũng bị Kim Sinh đẩy ra khỏi phòng y tế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận