Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 945: Tôi và tội chướng của tôi

Nếu tội chướng có màu sắc, vậy thì chắc chắn là màu đen, bởi vì sau khi tôi bị móc mất hai mắt, thế giới nhìn thấy đã trở thành màu sắc này.

Tự ti và rụt rè, những cảm xúc này dường như đã gắn liền với tôi từ khi sinh ra, dù cố gắng thế nào tôi cũng không thể lừa dối bản thân, chỉ có thể giấu trong lòng, giả vờ như không quan tâm.

Nhưng khi tôi dần lớn lên, chúng không hề biến mất, mà thay vào đó, chúng kết thành một hạt giống, đâm rễ vào linh hồn nhơ nhớp, ẩm ướt và tăm tối của tôi.

Rễ của nó lan qua các mạch máu, quấn quanh trái tim tôi và xoắn mọi dây thần kinh trong tôi.

Tôi có rất nhiều ý tưởng đặc biệt, chẳng hạn như tự mình đi bắt nạt chính mình, dùng nỗi đau để trừng phạt sự hèn nhát của mình; hoặc là làm tổn thương người khác, để cho những nọc độc đen tối của tôi bò trên khuôn mặt hạnh phúc của bọn họ.

Chi phối, ép buộc và đe dọa, khi tôi tước đi mạng sống của bọn họ, tôi như cảm nhận được một sự tự do giả tạo, đó là ảo tưởng thoát khỏi gông cùm của vận mệnh. Cũng chỉ khi đó, thần kinh căng thẳng của tôi mới nhẹ nhõm đi đôi chút, nó giống như khi một người cực kỳ mệt mỏi được hút một điếu thuốc.

Tôi không có ham muốn giết người đặc biệt mạnh mẽ, chỉ có thể nói rằng so với những thứ khác xảy ra trên thế giới này, tôi không ghét việc giết chóc...

Con dao đồ tể có vẽ hoa văn cánh bướm nhắm ngay sau đầu Thẩm Lạc. Người đàn ông đứng trong 31 hòm đen đang định đâm con dao xuống thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ trong hành lang truyền đến.

Kết thúc trầm tư, gã quay người nhìn về phía lối ra, có một người thanh niên bước ra từ ánh đèn mờ ảo.

Đó là tác phẩm hoàn hảo nhất nhưng cũng là tác phẩm thất bại nhất của gã.

"Hàn Phi."

Gần như cùng lúc đó, Hàn Phi tiến vào tầng 18 dưới lòng đất cũng xác định được một chuyện. Người đàn ông đứng ở trong 31 chiếc hòm đen, chính là bản thể của Cao Hưng.

Hoa song sinh đã khô héo, Cao Thành đã hồn phi phách tán, tiếng cười điên cuồng từ bỏ mọi thứ để chuẩn bị trở thành không thể nhắc đến, người ở lại là Cao Hưng và Hàn Phi.

Có thể vào cuối cuộc đời nhìn thấy tác phẩm vừa ý của mình, người đàn ông nở nụ cười, gã từ từ vung mũi dao lên, nói với tất cả những thuộc hạ đeo mặt nạ xung quanh mình: "Giết cậu ta."

Chỉ ba từ đơn giản, nhưng nó dường như là một quy tắc không thể cưỡng lại trong thế giới này. Các thành viên của ba tổ chức tội phạm lớn với toàn thân tội danh bước về phía lối ra. Bản thân Hàn Phi sau khi nghe được ba chữ này, trong lòng nhất thời rung động, các loại ý nghĩ tự sát hiện ra trong đầu. Nếu như không phải ý chí của hắn cực kỳ kiên định, bây giờ có khả năng đã bắt đầu điên cuồng tự làm tổn thương mình rồi.

Bên trong quỷ vực của không thể nhắc đến, trái tim con người chỉ là đồ chơi. Ngoại trừ một số rất ít người ra, hầu hết những người sống đều không thể phản kháng lại mệnh lệnh của Cao Hưng, mà đây còn là sau khi gã đã mất đi điện thờ rồi.

“Hai người lập tức rời khỏi tầng này.” Hàn Phi lo lắng nhân viên và trợ lý Đào sẽ bị mê hoặc nên bảo bọn họ nhanh chóng tránh xa.

Đối mặt với không thể nhắc đến, số người không có bất kì ý nghĩa nào, vũ khí nguy hiểm ngược lại sẽ trở thành công cụ tàn sát đồng đội. Chỉ có những người có thể chống lại sự xâm nhập của cấp độ tinh thần không thể nhắc đến mới có tư cách ngăn chặn nó.

"Anh Hoàng, anh đừng vội vã ra tay, ở phía sau bảo vệ tốt cho mình." Hàn Phi đã bày xong bố cục, hắn cũng chưa từng cùng lúc đối kháng với nhiều người như vậy. Có điều mục tiêu của hắn cũng không phải là đánh ngã tất cả mọi người, mà là lao ra khỏi vòng vây của bọn họ, cướp đi tế phẩm trong hộp đen, phá hoại nghi thức.

“Một mình em làm được không?” Hoàng Doanh cố thủ sau lưng Hàn Phi.

“Chắc là được.” Chạy nước rút về phía trước, Hàn Phi chủ động tiến công. Cái hắn sở hữu dường như không phải là nhân cách tham lam, mà là nhân cách không biết sợ hãi.

Mặc dù số lượng sát nhân đeo mặt nạ rất nhiều, nhưng thể lực và năng lực chiến đấu của bọn họ kém xa so với Hàn Phi. Bọn họ đồng thời còn cần phải chú ý canh giữ hòm đen, không để “tế phẩm” bên trong hòm đen bị phá hủy.

Trong tay Hàn Phi không có vũ khí, nhưng dưới sự "huấn luyện" của các loại lệ quỷ, toàn thân trên dưới của hắn đều có thể dùng làm vũ khí; chiêu nào cũng chí mạng, không cho đối phương có cơ hội ra tay lần thứ hai.

Chỉ cần đối phương không ngừng giảm người, số lượng sát thủ biến thái canh giữ hòm đen sẽ giảm xuống, vì để bảo vệ hòm đen, thì sẽ lại phải không ngừng phân tâm.

Người đàn ông đứng ở trung tâm hòm đen nhìn chằm chằm vào Hàn Phi. Trong ấn tượng của gã, hắn chỉ là vật thay thế cho tiếng cười điên cuồng, một "vật chứa" dùng để mang hộp đen. Nhưng ai có thể ngờ rằng, "vật chứa" này vậy mà đã phát triển đến mức này.

Gần như miễn nhiễm với năng lực của không thể nhắc đến, ý chí tinh thần không chút sơ hở, kinh nghiệm thể hiện phong phú, có thể một chọi mười.

So với Hàn Phi, thành viên cốt cán của ba tổ chức tội phạm lớn có phần yếu kém. Những tên sát nhân biến thái ngày thường giết người tùy tiện, đùa giỡn tính mạng giờ đã trở thành con mồi, món đồ chơi trong tay kẻ khác.

Nếu kéo dài nữa, sẽ có thêm biến cố xảy ra, người đàn ông thu hồi ánh mắt, chuẩn bị bắt đầu cử hành nghi thức bằng cả trái tim.

Con dao đồ tể trong tay của gã rơi xuống sau đầu của Thẩm Lạc. Trong tiếng hét của anh ta, mũi dao đồ tể từng chút một đâm sâu vào bên trong.

Máu chảy dọc theo con dao đồ tể, những hoa văn xinh đẹp như cánh bướm xuất hiện trên bề mặt da của Thẩm Lạc. Anh ta quả thực sở hữu một phần ý chí còn lại của Mộng, cho đến thời điểm này vẫn chưa xuất hiện sai sót nào.

Mũi dao không ngừng hạ xuống, khuôn mặt bởi vì đau đớn đến méo mó của Thẩm Lạc đột nhiên bắt đầu biến hóa. Môi của anh ta nứt ra hai bên, tiếng kêu chói tai dần dần biến thành tiếng cười cuồng loạn!

Trong mắt tràn đầy hưng phấn, Thẩm Lạc giơ tay bị xiềng xích lên, nắm lấy quần áo của người đàn ông, giống như bị mắc hội chứng tự ngược đãi bản thân nghiêm trọng vậy, cười một cách vô cùng điên cuồng.

Tay cầm dao của người đàn ông dừng lại, hoa văn cánh bướm không tìm thấy bất kì dị vật nào trong đại não của Thẩm Lạc. Cái tên xui xẻo này toàn thân xui xẻo, nhưng bản chất anh ta lại lạc quan, trong lòng chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng, thậm chí chưa bao giờ cảm thấy rằng mình không may mắn, chỉ là có một chút chút bất hạnh mà thôi.

"Là Mộng đã bỏ rơi tao? Hay là mày đã tính kế tao?" Người đàn ông nhìn Thẩm Lạc đang điên cuồng cười to. Nghe thấy tiếng cười chói tai, gã nghĩ đến đêm màu máu của nhiều năm trước.

Vì để báo thù Phó Sinh, không thể nhắc đến muốn tiêu diệt hy vọng của ông ấy. Khi đó đứa trẻ duy nhất còn sống sót đã cười điên cuồng trong dòng máu của những đứa trẻ khác giống y như Thẩm Lạc.

Người đàn ông là không thể nhắc đến cuối cùng rời đi, gã không giết chết đứa trẻ đó, xuất phát từ ác ý tận sâu trong nội tâm. Gã muốn khiến đứa trẻ đó vĩnh viễn sống trong tuyệt vọng, giống như gã vậy, trở thành con quái vật mà chính bản thân mình căm hận nhất.

"Thích cười rồi sao?" Người đàn ông túm cổ Thẩm Lạc, trước đây nghe thấy tiếng cười điên cuồng tuyệt vọng này, gã cảm thấy vô cùng mỹ diệu, bây giờ nghe chỉ cảm thấy chói tai: "Ngày mà tao mong đợi nhất, sẽ không xảy ra sự cố, tế phẩm mà tao chuẩn bị, đủ để liên thông với thế giới kia."

Ánh sáng lờ mờ sáng lên, người đàn ông tự mình mở ra cánh cửa bí mật dẫn đến tầng 19 dưới lòng đất, chiếc hòm đen khổng lồ mà Hàn Phi nhìn thấy trong điện thờ ký ức đã xuất hiện.

Khác với màu đen thuần túy trong thế giới ký ức điện thờ, bên trong hòm đen ở hiện thực mơ hồ hiện ra những đốm sáng màu lam mờ nhạt, giống như cực quang trong đêm tối, hư ảo mà thanh tao, cực kỳ chấn động.

Người đàn ông kéo Thẩm Lạc về phía cái hòm đen khổng lồ, quỷ vực bao trùm cao ốc Vĩnh Sinh bắt đầu thu nhỏ lại, hoạt động của hòm đen cũng bị cản trở. Điều đáng sợ hơn nữa là cơ thể của người đàn ông đang từng chút một hòa vào hòm đen.

Gần như ngay từ đầu gã đã không tồn tại, nhưng tất cả mọi người lại đều có thể nhìn thấy gã. Phàm là những người nhìn thấy đều sẽ phải chịu ảnh hưởng của gã, con quái vật bị đè nén trong lòng được giải phóng, trở nên điên cuồng.

Những cơn ác mộng từ trong cơ thể người đàn ông hiện ra, Hàn Phi đang chiến đấu phía xa xa cũng cảm thấy không phân biệt được, liệu đây có phải là thật hay không?

Người đàn ông đó đổ tất cả những gì còn lại của mình vào hòm đen. Sức mạnh của không thể nhắc đến hợp nhất với hòm đen mô phỏng từ hộp đen, dường như gã coi hòm đen khổng lồ này là điện thờ của mình trong hiện thực.

"Tao sẽ mang tất cả tội chướng của tao, đón chào một cuộc sống mới."

Những tội danh trên cơ thể rải rác rơi vào ác mộng, cảnh tượng trước mắt giống như thế giới mà một bệnh nhân tâm thần nặng nhìn thấy.

Ba mươi mốt hòm đen nhỏ xung quanh hòm đen trên tầng 19 đã được mở bởi các thành viên của ba tổ chức tội phạm lớn theo một trật tự cố định.

Chiếc hòm đầu tiên chứa tiêu bản xác Cánh Bướm, đứa trẻ cực kỳ xấu xí dễ dàng bị ác mộng nghiền nát, biến mất trong hòm đen, sau đó là hòm đen chứa đại não số 2. Những chiếc hòm đen khác Hàn Phi có thể không cần, nhưng chiếc hòm đen này hắn phải lấy lại.

Ngay từ đầu hắn đã bắt đầu di chuyển hướng về phía hòm đen của số 2, cuối cùng đã tìm thấy cơ hội vào lúc này.

Tâm linh tương thông, một phần ý chí của tiếng cười điên cuồng ẩn giấu trong đầu Thẩm Lạc cũng luôn chú ý đến đại não của số 2. Vốn dĩ Thẩm Lạc sắp bị kéo vào trong mộng đen rồi, nhưng sau lưng anh ta dường như xuất hiện những đôi tay non nớt. Cánh tay của những đứa trẻ đẫm máu đó túm lấy Thẩm Lạc, kéo anh ta đến nơi có đại não của số 2.

Những tên sát nhân ở gần mắt thấy Thẩm Lạc sắp chạy trốn thì vội vàng chạy tới ngăn cản. Thẩm Lạc là tế phẩm, bọn họ có thể hành hạ anh ta, nhưng nghi lễ chưa hoàn thành, tuyệt đối không thể giết chết anh ta được.

Hoàng Doanh nãy giờ vẫn chưa ra tay, thấy Hàn Phi đã liều mạng, anh vội vàng chạy tới.

So với những kẻ sát nhân đó, Hoàng Doanh có rất ít kinh nghiệm giết chóc, anh chỉ được trải qua một số huấn luyện đặc biệt trong thế giới tầng sâu của Hàn Phi.

Chính diện không phải là đối thủ của những kẻ sát nhân đó, nhưng Hoàng Doanh có một năng lực mà bọn chúng không có. Ác mộng bao trùm hòm đen không thể có bất kì ảnh hưởng nào đến anh, như thể chính anh là một phần của ác mộng.

Hai bên đánh nhau kịch liệt để tranh giành đại não của số 2, tế phẩm trong các hòm khác lần lượt bị ném vào hòm đen.

Khí tức của tuyệt vọng không ngừng hội tụ, giống như một miếng mồi, để câu ra một thế giới khác.

Mỗi một "vật phẩm" trong 31 chiếc hòm đều trải qua tuyệt vọng sâu sắc nhất, mỗi người trong số bọn họ đều được Mộng lựa chọn và trau dồi cẩn thận, để trở thành người tuyệt vọng nhất và có tư cách kế thừa hộp đen.

Một lượng lớn cảm xúc tiêu cực có được khi hiến tế bọn họ hòa quyện với ác mộng trong hòm đen. Những đốm sáng màu lam của ảo mộng đã biến mất, ác mộng và tuyệt vọng quấn lấy nhau, tạo thành mộng đen mà Hàn Phi đã thấy trong điện thờ ký ức.

Mặt đất dưới chân bị mộng đen bao phủ, hóa thành một tấm gương đen kịt, thứ phản chiếu ở sâu trong gương không phải là hiện thực, mà là màn đêm vô tận.

Rất nhiều người đã nhìn thấy thế giới đó lần đầu trong hiện thực, bọn họ có thể chắc chắn rằng thế giới đó là thực sự tồn tại. Nhưng giữa thế giới đó và hiện thực có một khoảng cách rất xa, khoảng cách này ngay cả không thể nhắc đến cũng cực kỳ khó thu hẹp.

Những tuyệt vọng của thế giới nhân gian rơi vào mộng đen, cây cầu tuyệt vọng trong mộng cảnh được xây lên. Đối với bọn họ mà nói, dường như thế giới tầng sâu mới là ngôi nhà thực sự của mình.

Mỗi khi một linh hồn mang những cảm xúc tiêu cực và đầy tuyệt vọng bị nhấn chìm, cây cầu dẫn đến thế giới tầng sâu sẽ mở rộng thêm một đoạn về phía trước.

Tuy nhiên, không giống như trong thế giới ký ức điện thờ, cây cầu lần này chỉ được xây dựng một nửa. Dưới sự giết chóc điên cuồng của Hàn Phi, đúng 13 chiếc hòm đã được bảo tồn.

Lúc này, Hàn Phi cũng bị trọng thương, nhưng ngược lại điều này lại khơi dậy hung tính của hắn. Không biết là do thiên phú của đồ tể nửa đêm, máu càng ít thuộc tính càng cao đã được kích hoạt, hay là do một nguyên nhân khác nào đó chưa biết, biểu hiện của Hàn Phi còn trở nên đáng sợ hơn bất kì một tên sát nhân biến thái nào.

Hắn giống như một con ác quỷ khủng khiếp và tàn nhẫn nhất thế gian. Chỉ có điều vì để trở thành người xấu nhất trên thế giới, hắn đã lực chọn giết chết tất cả những kẻ xấu khác.

Càng ngày càng ít thuộc hạ được đưa vào tầng 18 dưới lòng đất. Người đàn ông trong mộng đen âm thầm quan sát mọi thứ, ngày mong đợi nhất của gã đã bị hủy hoại, nhưng điều kỳ lạ là gã không hề tỏ ra buồn bã.

"Một lần nữa, vận mệnh lại không phát triển theo hướng mà tao tưởng tượng, nó luôn là như vậy, tao đã sớm quen với nó rồi." Người đàn ông tập hợp sức mạnh của không thể nhắc đến, đây là nền tảng của sự tồn tại cuối cùng để chống đỡ cho gã: "Có điều, tao chưa bao giờ cúi đầu trước vận mệnh, tao sẽ dùng phương thức tàn nhẫn nhất để đáp trả mọi bất công."

Sức mạnh của tội chướng được tích lũy trong hộp đen, một đời của Cao Hưng không ngừng được lấp đầy trong mộng đen.

“Hàn Phi, mày đã quên ở đây còn có tuyệt vọng của tao à?” Người đàn ông nhìn một đóa hoa song sinh khác trên thế gian: “Tao đã đoán được mày sẽ tới ngăn cản, nhưng tao muốn nói cho mày biết, Phó Sinh lựa chọn hủy diệt, cho nên kết cục cuối cùng của ông ta là hủy diệt; mày lựa chọn Phó Sinh, vì vậy kết cục của mày cũng nhất định sẽ là hủy diệt."

Tất cả tội chướng đều đổ về phía cây cầu nối liền thế giới, người đàn ông muốn dùng linh hồn của mình để mở đường, không thể nhắc đến làm tất cả những gì có thể, đây là chuyện cuối cùng gã muốn làm.

"Con đường mà Phó Sinh không thể đi, mày cũng không thể, giống như việc mày cho rằng ngăn cản được tao, thì thảm họa sẽ không bùng phát vậy." Người đàn ông dường như đang cố ý nói với Hàn Phi một số chuyện: "Mày đã tiến vào điện thờ ký ức của tao, đã nhìn thấy tương lai mà tao mong đợi nhất xảy ra. Mày cho rằng tương lai mà tao mong đợi nhất là hợp nhất giữa thế giới tầng sâu và hiện thực, quỷ quái kiểm soát thế giới?"

“Chẳng lẽ không phải hay sao?” Lau đi vết máu trên người, Hàn Phi đứng thủ ở trước mặt chiếc hòm của số 2.

"Mày có chú ý đến một chuyện, trong tương lai mà tao mong đợi nhất, không nhìn thấy bất cứ thứ gì có liên quan đến Mộng, cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào về sự tồn tại của nó?" Thân ảnh của người đàn ông bắt đầu trở nên hư ảo: "Tương lai mà tao kỳ vọng nhất là một thế giới đổ nát, chết chóc, tuyệt vọng và không có sự tồn tại của Mộng. Ở đó, tao đã hoàn toàn thoát khỏi nó."

Dường như ý chí của Mộng còn có kế hoạch khác, có lẽ Cao Hưng đã thực sự bị vứt bỏ.

Tuyệt vọng của không thể nhắc đến biến thành một cây cầu, mặt cầu được xây dựng từ tội chướng cuối cùng vẫn không thể chạm vào thế giới tầng sâu, nhưng người đàn ông không hề chuẩn bị sẽ dừng lại tại đây.

Gã muốn dùng linh hồn, ý thức và ký ức, thiêu đốt tất cả mọi thứ, dùng toàn bộ mọi thứ của không thể nhắc đến đi thử một lần cuối cùng.

Khoảnh khắc sắp hồn phi phách tán, người đàn ông đột nhiên cười to, như thể cả đời chưa từng gặp qua chuyện vui vẻ như vậy.

Thân ảnh của người đàn ông càng lúc càng trở nên hư ảo, đúng lúc này, một quản gia thông minh đột nhiên lảo đảo đi về phía mộng đen. Dường như bà ấy vẫn chưa quen với cơ thể đó, vì quá vội vã lo lắng mà ngã xuống đất.

Hai tay hướng về phía trước, bà ấy bò về phía hòm đen, động tác vụng về.

Thực ra người đàn ông đã sớm phát hiện ra quản gia thông minh đi theo Hàn Phi. Gã nhìn đối phương đang bò lổm ngổm giống như một con sâu trong tuyệt vọng, từng chút một tới gần mình.

Nụ cười trên mặt dần biến mất, gã yên lặng nhìn người phụ nữ kia, ác mộng, tuyệt vọng, đau đớn, bất cứ cảm xúc tiêu cực nào cũng không ngăn cản được bà.

"Đừng nhìn tôi với ánh mắt áy náy và đau khổ đó." Dường như người đàn ông bị chọc tức, một người có thể cười vào cái chết như gã lại đột nhiên lại trở nên cáu kỉnh.

Không hề dừng lại, ý thức ẩn chứa trong người quản gia thông minh ngoan cố bò về phía không thể nhắc đến mà tất cả những tên sát nhân biến thái ở Tân Hỗ đều sợ hãi.

Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần. Khi tay của quản gia thông minh sắp chạm vào chiếc hòm đen, giọng nói của người đàn ông sắp tan biến ở trung tâm ác mộng đột nhiên lớn hơn: “Đừng lại gần tôi!"

Những tội chướng còn sót lại đẩy người phụ nữ ra xa, còn người đàn ông quay lưng bước về phía cây cầu dang dở, từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại.

Quản gia thông minh muốn đi cùng gã qua đó, muốn hoàn thành chuyện mà lúc mình còn sống chưa từng làm với đứa trẻ này, nhưng mọi thứ đã quá muộn.

Người đàn ông đốt cháy mọi thứ để cưỡng bức mở lối đi đến thế giới tầng sâu, nhưng cây cầu tuyệt vọng vẫn không thể kết nối với vùng đêm tối đó.

Gã đứng ở cuối cây cầu, nhìn bầu trời đêm trong thế giới tầng sâu, linh hồn đang dần tiêu tan. 

Mất đi điện thờ, tiêu hao toàn bộ sức mạnh trong cơ thể, gã đến thế giới này mà không có gì, cuối cùng cũng không có gì ra đi giữa sự căm ghét và sợ hãi của mọi người.

Gã chưa bao giờ hối cải, cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ xin lỗi những người vô tội đã bị tổn thương. Gã là một con quái vật triệt để, gã vô cùng xấu xa và ích kỷ.

Hồn phi phách tán đối với gã mà nói là một chuyện quá hạnh phúc rồi, cho nên gã sẽ tươi cười chào đón ngày hôm nay. Nhưng khi thật sự muốn đi, gã đột nhiên lại muốn quay người ở lại một lát.

Gã không yêu thế giới này, nhưng có một người vẫn luôn yêu gã. Người này hết lần này đến lần khác hy vọng gã thay đổi, cho dù bị tổn thương như thế nào thì vẫn kỳ vọng vào gã.

"Tôi biết bà là ai, nhưng tôi không thể nói."

Cuối cùng, người đàn ông cũng không hề quay đầu lại nhìn người phụ nữ lấy một cái. Cây cầu tuyệt vọng do gã tự tay đúc nên giữa thế giới tầng sâu và hiện thực bắt đầu sụp đổ.

Gã cúi đầu nhìn bàn tay đầy tội ác của mình, cả đời mang đầy oán hận, nhưng trong lòng chỉ có một tia yêu thương không thể nhắc đến.

"Bởi vì tôi, không xứng làm con của bà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận