Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 909: Thầy giáo của các em đến rồi

Hàn Phi tính toán sơ bộ, trong tình huống bình thường hắn có thể đồng thời khống chế bảy hận ý, nhưng nếu như thả Vĩnh Sinh ra, thế giới cực ác của hắn sẽ đứng trước bờ vực sụp đổ, 90% tinh thần và ý chí của hắn sẽ bị hút sạch đi trong tích tắc.

Vì vậy nếu chưa đến bước đường cùng, Hàn Phi sẽ không phóng thích Vĩnh Sinh.

"Nhìn vào tất cả các thông tin quỷ quái do Cục điều tra cung cấp, đều không tìm thấy một con quỷ nào có thể so sánh với Vĩnh Sinh. Thứ này là một thể xác mà Cao Hưng đã chuẩn bị cho chính mình, đã vượt qua phạm trù về hận ý."

Hàn Phi có thể nghe được nhịp đập trái tim ở chỗ sâu trong thế giới của chính mình, Vĩnh Sinh không chỉ đang hoàn thiện thế giới não vực, mà còn đang ngầm thay đổi cường hóa thể xác cho hắn.

"Cũng không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, chắc là có thể đến thành mới Hy Vọng kịp lúc, hy vọng mấy đứa nhỏ của lớp 7 không làm chuyện gì ngu ngốc." Trong mắt của Hàn Phi, những đứa trẻ đó không phải là quái vật, mà là những người bạn thân nhất của mình.

Ý thức thoát khỏi não vực, Hàn Phi cố chịu cơn đau đớn kịch liệt toàn thân rồi từ dưới đất bò dậy.

Hắn nhìn khắp xung quanh, thấy mình đang nằm trong đống đổ nát của nhà máy máu thịt, trên người vẫn còn đắp tứ chi tàn tích của những con rối máu thịt.

"A Niên đâu?"

A Niên đi theo Hàn Phi vào viện dưỡng lão đã biến mất, Hàn Phi cố gắng sử dụng chiếc vòng đen để liên lạc với anh ta, nhưng không may chiếc vòng đen của hắn đã bị hư hại nghiêm trọng, không thể sử dụng bình thường được nữa.

Hít sâu một hơi, Hàn Phi đang định đi về phía trước thì mặt đất đột nhiên rung chuyển.

Máu thịt hoại tử nổ tung, Đại Nghiệt từ dưới chân Hàn Phi chui ra. Trong thời gian hắn hôn mê, nó luôn canh giữ bên cạnh, nửa bước không rời.

Cơ thể khổng lồ chạy xung quanh Hàn Phi, mặt đất rung chuyển, nhưng Đại Nghiệt không quan tâm chút nào, mặc dù trông nó rất đáng sợ, nhưng lại luôn cảm thấy mình là một tiểu khả ái trước mặt chủ nhân.

"Mày có nhìn thấy người đi cùng tao vào đây không?" Hàn Phi sờ sờ đầu Đại Nghiệt. Sau khi nhân cách thức tỉnh đến cực hạn, hắn mới có cảm giác thực sự là chủ nhân của nó.

Nằm trên mặt đất, cánh tay đen như mực của Đại Nghiệt duỗi thẳng về phía chân trời, đó là phương hướng của thành mới Hy Vọng.

Trong lòng Hàn Phi mơ hồ có một loại dự cảm không hay, hắn ngồi ở trên người Đại Nghiệt, phóng về hướng khu dân cư vườn treo.

"Mong là có thể đến kịp ..."

Không có bất kì quỷ quái nào dám ngăn cản Hàn Phi, 40 phút sau, hắn đã xuất hiện ở lối vào tòa nhà vườn treo.

So với lúc hắn rời đi, ở đây đã xảy ra những thay đổi kinh thiên động địa. Tất cả các con số trên cửa máu đều đã về 0, quỷ vực khổng lồ bao trùm hàng vạn người sống sót.

Vợ của Cao Hưng cảm nhận được Hàn Phi đã trở lại nên chủ động mở quỷ vực ra, vô số sợi dây màu đỏ đan xen trong tòa nhà, bên trên có treo những thi thể nhiều không kể xiết.

Chỉ nhìn vào cảnh tượng khủng khiếp này, thật khó để liên tưởng người vợ của Cao Hưng với hai chữ dịu dàng.

"Không ngờ, anh thật sự có thể giúp tôi tìm lại được nhân tính, xem ra Cao Hưng quả thực đã gặp phải phiền toái trong hiện thực, đến vật phẩm then chốt để uy hiếp vợ và mẹ mình cũng không cần nữa." Một giọng nữ vang lên, vợ của Cao Hưng từ sau một cánh cửa màu máu bước ra. Giữa cô ta và hận ý trong thế giới ký ức điện thờ có tồn tại sự khác biệt rõ rệt, bên trong lửa đen hừng hực cháy kia tràn đầy căm hận đối với Cao Hưng.

“A Niên đã đem hoa nhân tính cho cô chưa?” Hàn Phi thấy vợ của Cao Hưng đã lấy lại được lý trí, bản thân lại có thêm một trợ thủ cường hãn.

Khẽ gật đầu, vợ của Cao Hưng nhẹ nhàng rạch lồng ngực của mình ra. Nơi đáng lẽ phải có trái tim mọc lên một đóa hồng mỏng manh, đóa hoa đó bị lửa đen hận ý bao bọc, thân rễ đầy gai cắm vào trong linh hồn cô ta: “Anh đã hoàn thành thỏa thuận giữa chúng ta, tôi tất nhiên cũng sẽ không thất hứa. Linh hồn tượng trưng cho quá khứ và hiện tại của Cao Hưng dường như đã bị giết chết, bây giờ tôi sẽ cho anh biết, tương lai của gã được giấu ở đâu."

“Đứa trẻ tuyệt vọng nhất tượng trưng cho quá khứ của Cao Hưng cũng bị giết chết rồi?” Hàn Phi tập trung cao độ, bước tiếp theo chính là bước cuối cùng của soán thần.

"Linh hồn đại diện cho tương lai của Cao Hưng ẩn náu ở nơi sâu nhất của khu A, nơi đó có một tòa nhà có tên là Cao ốc Vĩnh Sinh, điện thờ quan trọng nhất đối với Cao Hưng cũng ở đó." Vô số thi thể treo trên sợi dây màu đỏ đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng, như thể muốn ngăn cản không cho vợ của Cao Hưng nói tiếp, nhưng cô ta đã lấy lại nhân tính hoàn toàn nên không sợ bọn chúng: "Tôi muốn nói với anh là, nếu muốn thành công tiến vào bên trong tòa nhà, anh cần phải đi đến một tòa nhà khác để tìm điểm yếu của Cao Hưng."

"Thần cũng có điểm yếu?"

"Đúng vậy, tòa nhà đó đối với Cao Hưng mà nói chính là khởi đầu của ác mộng, đó chính là Bệnh viện mắt số 3." Vợ của Cao Hưng dặn dò: "Hãy nhớ kĩ, chỉ sau khi tìm ra điểm yếu của Cao Hưng, anh mới có thể giết được tương lai của gã."

"Tôi hiểu rồi." Hàn Phi ghi nhớ kĩ những lời của người phụ nữ: "Những người sống sót của khu A phải phiền cô chăm sóc cho bọn họ rồi, tôi cần tín ngưỡng và ủng hộ của bọn họ, chuyện này sẽ rất có ích cho việc chúng ta phá hủy điện thờ."

"Anh không thấy số người sống sót trong "nhà" của tôi lại tăng lên rồi sao?" Vợ của Cao Hưng có chút mất kiên nhẫn nói: "Hận ý và oán niệm ở khu A đang tập trung về thành mới Hy Vọng, tôi sẽ tập hợp tất cả những người sống sót bị chúng giam cầm ở đây, con số cuối cùng có thể sẽ vượt quá 200.000 người."

“Khu A còn có nhiều người sống như vậy?” Hàn Phi rất kinh ngạc.

"Tôi phát hiện ra anh luôn luôn nghĩ con người rất tốt. Trong tất cả các cứ điểm của người sống, chỉ cần chỉ số ô nhiễm tinh thần của người sống sót vượt quá 30%, sẽ vĩnh viễn bị lưu đày đến bên trong thành phố, để cho bọn họ tự sinh tự diệt. Đại đa số những người sống sót của khu A đều là những người điên bị lưu đày, bọn họ có người đã trở thành đồ chơi của hận ý, có người thì bị cải tạo tinh thần biến thành quỷ mới." Vợ của Cao Hưng kéo sợi dây máu, một số người điên bị ô nhiễm tinh thần nghiêm trọng đang đập cửa máu, hành vi cử chỉ của bọn họ càng ngày càng trở nên khác biệt với con người: "200.000 là nói ít đi rồi, khi con người tàn nhẫn với đồng loại của mình, còn đáng sợ hơn nhiều so với quỷ."

"Những người sống sót kia làm phiền cô trước, tiếp theo tôi phải đến thành mới Hy Vọng một chuyến, chờ sau khi xử lý xong mọi việc ở đó, sẽ dốc toàn lực đi giết chết tương lai của Cao Hưng." Vòng đen của Hàn Phi không sử dụng được, đến hiện tại hắn vẫn chưa thể liên lạc được với các tổ viên của mình, cũng không biết tình hình ở thành mới Hy Vọng như thế nào rồi.

"Tôi khuyên anh đừng qua đó vội." Vợ của Cao Hưng kéo sợi dây đỏ: "Đã ba ngày ba đêm kể từ thời điểm anh đi đến viện dưỡng lão Di Dượng Thiên Niên, trong khoảng thời gian anh không có ở đây, thành mới Hy Vọng đã hỗn loạn rồi. Tất cả hận ý của khu A và khu B đều tấn công thành, hai cứ điểm người sống sót khác của các anh là Cục điều tra thảm họa và cảng Tự Do cũng cử đội ngũ hỗ trợ thành mới Hy Vọng rồi. Quy mô chiến tranh đang không ngừng mở rộng, đã hoàn toàn mất kiểm soát rồi."

"Tế máu của hận ý không phải đến ngày sinh nhật thần linh mới cử hành hay sao? Tại sao bọn chúng lại tấn công thành trước thời hạn?" Hàn Phi cảm thấy rất khó hiểu, những hận ý đối đầu trực diện với thành mới Hy Vọng kia cũng không chút lợi ích nào.

"Có một số tên lá gan rất lớn, giết chết quá khứ của Cao Hưng, còn bá chiếm tượng thần và tế phẩm mà hận ý đã chuẩn bị cho gã. Tôi nghe những người sống sót thoát nạn nói, những người đó thân phận bất minh, các cứ điểm lớn của loài người đều không thừa nhận. Có điều có thể chắc chắn rằng bọn họ vẫn còn đang lưu lại bên trong thành mới Hy Vọng." Vợ của Cao Hưng đi về phía Hàn Phi: "Bạn của anh sau khi trả lại nhân tính cho tôi, cũng đã đến thành mới Hy Vọng. Anh ta và những Âm Thương còn muốn nhân lúc hỗn loạn lấy lòng bộ phận người sống sót."

Hàn Phi đã hôn mê ba ngày bên trong đại dương ý thức, hiện tại thành mới Hy Vọng đã biến thành một cỗ máy xay thịt khổng lồ vận hành không ngừng nghỉ suốt ngày đêm.

Hắn biết rất rõ tính nghiêm trọng của sự việc, sau khi từ biệt vợ của Cao Hưng thì tức tốc vội đến thành mới Hy Vọng.

Sau thảm họa, thành phố bị các loại quỷ quái chiếm giữ, loài người đừng nói đến việc lấy lại nhà cửa, bọn họ mất đến thời gian mười mấy năm cũng chỉ mới bước đầu có được năng lực tự bảo vệ.

Ngồi trên lưng Đại Nghiệt, đến gần buổi trưa, cuối cùng Hàn Phi cũng đến gần được thành mới Hy Vọng.

Cách rất xa đã ngửi thấy mùi máu tanh xộc vào khoang mũi; bầu trời bị quỷ vực che khuất, phía bên trên của cả tòa thành không có lấy một tia sáng nào xuyên qua; nhiệt độ ở đây thấp hơn những nơi khác mười mấy độ, khắp nơi đều tràn ngập lạnh lẽo và quỷ dị.

Đi tiếp về phía trước, mặt đất đã bị máu tươi nhuộm đỏ, trong bùn đất có trộn lẫn cả máu thịt, giẫm chân xuống cũng có thể nghe thấy tiếng kêu khóc của linh hồn.

"Dường như mình đã đến muộn rồi…"

Vùng đệm của thành mới Hy Vọng bị quỷ quái tấn công, không nhìn thấy một bóng người sống. Ở tận cùng vùng đệm là một vùng quỷ vực rộng lớn đến mức khiến Hàn Phi cũng cảm thấy sốc, không biết đã có bao nhiêu hận ý liên thủ với nhau, bọn chúng bao trùm cả thành mới Hy Vọng vào bên trong quỷ vực.

Nếu không phá được quỷ vực, tất cả mọi người trong thành đều sẽ không thể thoát ra, cho đến khi toàn bộ đều chết hết, hoặc là nguyện ý chủ động từ bỏ linh hồn, trở thành món đồ chơi cho hận ý.

"Tế máu thành mới, mấy tên này thực sự chuẩn bị đuổi cùng giết tận."

Khắp nơi trong vùng đệm có thể thấy xe cộ và các thiết bị quen thuộc của Cục điều tra. Cục điều tra thảm họa và cảng Tự Do đã đến viện trợ ngay thời gian đầu tiên, nhưng bọn họ cũng không thể ngăn chặn làn sóng thảm họa, cuối cùng toàn bộ đều rút lui về phòng thủ nội thành.

Thành mới Hy Vọng lúc này tập hợp được 80% người sở hữu nhân cách đặc biệt của ba cứ điểm lớn của người sống sót. Nếu như cuối cùng các hận ý thực sự tế máu thành công, vậy thì những người sống sót sẽ không còn khả năng để trở mình nữa, loài người sẽ vĩnh viễn biến thành thức ăn, đồ chơi và cỗ máy chăn nuôi của quỷ quái.

Hàn Phi đi về phía quỷ vực, những gì tai nghe mắt thấy mà giật mình. Lần này tấn công thành mới Hy Vọng không chỉ có quỷ quái, ngoài ra còn có một số lượng lớn người sống có tinh thần bị ô nhiễm nặng. Sau khi bị đồng loại bỏ rơi, bọn họ đã trở thành đồng phạm của hận ý và oán niệm, biến thành quái vật không người cũng không quỷ.

Bước đi trên con đường trải đầy máu thịt, Hàn Phi dừng lại ở biên giới của quỷ vực, hắn không thể liên lạc với bất kỳ ai, cũng không biết bên trong quỷ vực đang xảy ra chuyện gì, nhưng trong mắt hắn không có một chút nao núng nào hết.

"Những đứa trẻ đều ở bên trong, mình phải mở một con đường sống cho bọn chúng mới được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận