Tông Thân Gia Tiểu Nương Tử
Tông Thân Gia Tiểu Nương Tử - Chương 98: (3) (length: 17875)
Đầu tháng sáu, cái nóng gay gắt của mùa hè sớm đã bao trùm mọi ngóc ngách của Lạc An, việc Hoàng đế vào lúc này hạ chỉ đến hành cung Dĩnh Sơn nghỉ mát là điều đương nhiên trong mắt dân gian.
Các quan lớn hiển quý trong phủ lại đều vì vậy mà chấn động, bởi vì bệ hạ đã đến năm năm không đến hành cung tránh nóng. Cộng thêm những chấn động chính sự trước đó, đám người trong triều hình như ngửi thấy được chút mùi vị không bình thường.
Trong phủ Nhị vương, Nhị vương và Tam vương ngồi đối diện nhau bên bàn bát tiên trong phòng khách, hơn nửa ngày không nói gì.
Tam vương tay mân mê chuỗi phật châu, xoay không biết bao nhiêu vòng, mới dừng lại.
Hắn nghiêng đầu nhìn Nhị vương: "Nhị ca, tính ra chuyện của Tạ Phùng đã qua hai tháng, chuyện đình nghị nhận con thừa tự cũng qua một tháng. Hiện nay, chẳng lẽ..."
Nhị vương sắc mặt thâm trầm, lắc đầu: "Không biết, cứ nhìn xem đã. Có ý gì khác hay không, nên nhìn vào danh sách những người đi theo."
Đến bây giờ bọn họ vẫn không chắc chắn, quyển sổ con liên quan đến việc nhận con thừa tự để kế vị, bệ hạ có biết đó là b·út tích của bọn họ hay không.
Vốn dĩ bọn họ đã làm rất cẩn t·h·ậ·n, quyển sổ con kia là do hơn mười vị quan văn cùng nhau trình lên, hoàn toàn không có tên của bọn họ trong đó. Bọn họ vốn cho rằng như vậy có thể tránh được sự kiêng kị của bệ hạ —— những quan chức không liên quan đến hoàng vị lên tiếng, mỗi câu mỗi chữ đều đường hoàng, chỉ nói là suy tính cho đất nước. Sau đó ém xuống dự định ban đầu, bệ hạ suy tính dòng dõi tiểu bối, trước hết nghĩ đến tất nhiên là con trai của những thân vương như bọn họ; nếu đưa ra bàn bạc, sẽ có quan viên ra mặt nói, trước tiên nâng con trai Nhị vương lên.
Không ngờ trong lúc mấu chốt đó, Tạ Phùng xảy ra chuyện. Chuyện xảy ra quá đột ngột, bọn họ không dò ra được tâm tư của bệ hạ, không dám vọng động. Bệ hạ đem quyển sổ con kia ra đình nghị, bọn họ không có lý do chính đáng, chỉ đành làm như không liên quan đến mình, nói con mình không t·h·í·c·h hợp.
Sau đó, chuyện này cứ như vậy mà không đi đến đâu.
Sau này phải làm sao? Hai người nhất thời đều không biết làm sao. Liên quan đến chuyện hoàng vị, bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến việc dễ dàng buông bỏ. Nhưng trước khi bệ hạ nguôi giận, nếu có động tác gì e là rước họa vào thân.
Cho nên điều quan trọng trước mắt vẫn là thăm dò thái độ của bệ hạ. Lần này đi nghỉ mát, hai người cũng không dám k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g.
"Tạ Phùng... Ai." Tam vương đột nhiên thở dài vì cháu trai, bị Nhị vương liếc nhìn: "Ngươi bớt giở cái trò thương xót người nghèo kia đi, cách xa hắn ra một chút."
Bệ hạ đã tự mình nói hắn "Bất tr·u·ng bất hiếu", hiện tại bọn họ đưa tay k·é·o hắn, chẳng phải vội vàng sao, hoàng vị còn muốn hay không?
Tam vương gật đầu: "Ta biết."
Nhị vương lại cười lạnh nói: "Con cái nhà Lão Thất Lão Bát muốn đến gần hắn thì kệ, ngươi đừng quản nhiều."
Trong mắt Tam vương lóe lên một tia sáng, hài lòng gật đầu: "Được."
Trong Minh Đức Viên, Tạ Trì rất nhanh n·h·ậ·n được ý chỉ triệu hắn đi theo, hắn lập tức đi báo cho Diệp t·h·iền.
"Gia gia nãi nãi chắc chắn sẽ không bị làm khó dễ, cứ nghỉ mát ở Minh Đức Viên cũng rất tốt. Nguyên Hiển và Nguyên Tấn đi theo xa giá Đông cung, chúng ta mang theo Nguyên Minh." Hắn nói.
Vậy Nguyên Hân thì sao? Nguyên Hân bây giờ còn quá nhỏ, chưa t·h·í·c·h hợp để đi xa nhà như vậy.
Thế là đêm đó Diệp t·h·iền ôm Nguyên Hân thương xót nửa ngày: "Con bé đáng thương, phải ngoan ngoãn theo n·h·ũ mẫu nha! Cha mẹ và các anh hai tháng nữa sẽ về, con đừng quên chúng ta đó!"
Nguyên Hân ngủ say, bẹp bẹp miệng, căn bản không thèm để ý đến nàng.
Nguyên Minh thì lại rất vui vẻ, nó còn không hiểu gì, chỉ cảm thấy được đi chơi rất vui! Lại còn nghe nói sẽ được gặp các anh nữa, nó càng vui hơn!
Vì vậy mấy ngày trước khi lên đường, nó luôn quấn quýt bên Diệp t·h·iền, còn thúc giục muốn đi. Khiến Diệp t·h·iền phải tốn nhiều c·ô·ng sức hơn để dỗ nó ăn cơm ngủ, buổi tối nằm trong n·g·ự·c Tạ Trì lại ấm ức: "Nguyên Hiển Nguyên Tấn đều đi rồi, Nguyên Minh nghe nói được ra ngoài chơi cũng vui hơn ở nhà... Một lũ tiểu t·ử thúi! Đều không thèm để ý chúng ta! Ta thật muốn con gái mà!"
Tạ Trì nén cười. Hắn biết nàng lại đứng núi này trông núi nọ —— bởi vì cho dù là con gái, ở tuổi như Nguyên Minh, chắc cũng t·h·í·c·h ra ngoài chơi.
Nhưng hắn vẫn dỗ dành nàng theo ý nàng: "Đừng vội, lần này ta nhất định phải nghỉ ngơi hai năm, nếu không sẽ hại thân. Chờ hai năm nữa, nàng nhất định sẽ mang thai con gái."
Diệp t·h·iền hiện tại chỉ tưởng tượng đến chuyện đó đã thấy chột dạ, hai mắt ngấn lệ nhìn hắn: "Hay là thôi đi... Lỡ lại sinh con trai thì sao?"
Tạ Trì: "Ừm..." Sau đó hắn lấy ra cái lý lẽ cũ rích của nàng, "Nàng xem, giới tính trên đời chỉ có hai loại, hoặc là nam hoặc là nữ, tỷ lệ mang thai con trai con gái phải là năm mươi phần trăm. Hiện giờ ta đã sinh hai đứa, thế nào kế tiếp cũng phải là con gái chứ?"
Diệp t·h·iền: "..."
Lý lẽ này không còn thuyết phục được nàng nữa, nàng liền nói ra những ý kiến thực tế hơn: "Có thể ăn gì để điều dưỡng không? Hoặc là... Hoặc là đi tìm Quan Âm đưa t·ử bái bai? Hả? Có Quan Âm đưa con gái không?"
Tạ Trì nghiêm túc giúp nàng nghĩ, rồi trầm ngâm nói: "Ngày mai có thể gọi Triệu đại phu đến hỏi xem nên ăn gì. Quan Âm đưa con gái thì chưa nghe nói, nhưng nếu nàng đến trước tượng Quan Âm đưa t·ử cầu xin đừng sinh con trai, ta đoán là có tác dụng đấy."
—— giới tính trên đời chỉ có hai loại thôi sao! q·u·ỳ trước phật cầu xin đừng sinh con trai, mà lại còn không cho ra con gái à?
Vì thế ngày hôm sau, hai người liền gọi Triệu đại phu đến. Tạ Trì nêu vấn đề ra, Diệp t·h·iền thấy rõ vẻ khó xử trên mặt Triệu đại phu.
Ông ta lúng túng nói: "Cái này... Người cầu con nhiều, muốn con gái ít. Tiểu nhân chỉ gặp qua t·h·u·ố·c có thể giúp người mang thai con trai, mà một là không phải lúc nào cũng hiệu nghiệm, hai là phu nhân cũng chưa từng uống. Phu nhân ngài lại muốn con gái như vậy..."
Triệu Cảnh nhẫn nhịn nửa ngày, yếu ớt nói ra một câu: "Ngài tốt hơn hết là t·ùy duyên."
Xem ra con đường cầu y hỏi t·h·u·ố·c này không đi được.
Trước mặt Diệp t·h·iền hiện lên bốn khuôn mặt con trai, ưu sầu thở dài, cảm thấy vẫn là nên cầu phật. Nhưng chuyện này không vội, Diệp t·h·ền cũng cảm thấy mình không thể cứ sinh liên tục như vậy, nàng phải điều dưỡng cơ thể thật tốt đã, trước đó, họ phải tiết chế chuyện phòng the một chút!
Không thể để Tạ Trì lại giày vò nàng đến mấy lần cả đêm!
Ba ngày sau, đoàn xa giá lên đường đến hành cung, những người đi theo cũng từ các phủ lần lượt rời khỏi Lạc An, trong vòng một ngày, nhiều con đường bị giới nghiêm không ít giờ, mãi đến khi mặt trời lặn mới dần khôi phục.
Trong phủ Tứ vương, Tạ Phùng bắn hơn nửa ngày tên ở thao trường, để lấp đầy nỗi cô đơn không ngừng trào dâng trong lòng.
Từ khi hắn nhớ chuyện, dù là nghỉ mát hay đi săn, danh sách tùy giá xưa nay đều có hắn.
"Ca ——" lại một mũi tên bắn ra, đ·â·m rách bia cách đó vài thước. Âm thanh bia bị đ·â·m p·h·á vang lên trong bóng đêm, người phía sau hắn đã do dự rất lâu, cuối cùng vẫn mở miệng: "Tạ Phùng?"
Tạ Phùng quay đầu, là Nam Cung thị.
"Sao nàng lại đến đây?" Hắn cố gắng cười thật tự nhiên, Nam Cung thị tiến lên, không nói gì những lời thương xót, mà lấy ra một chiếc khăn, cẩn t·h·ậ·n băng bó ngón tay bị dây cung siết đến chảy m·á·u của hắn.
Sau đó nàng nói: "Nghỉ ngơi một chút đi, đã hơn nửa ngày rồi. Ăn chút gì đó, rồi đọc sách có được không?"
"... Được." Tạ Phùng im lặng đáp ứng, buông cung xuống, cùng nàng rời khỏi thao trường.
Hai người đi một đoạn đường ngắn dưới ánh trăng, Nam Cung thị nói: "Hôm nay Nhị tẩu đến, nói muốn đón mẫu phi về ở mấy ngày, họ nói... Họ nhớ mẫu phi."
Tạ Phùng khẽ giật mình.
Hắn là người con nhỏ nhất trong phủ, vốn dĩ đại ca là thế t·ử, sau đó đại ca mất, phụ vương mới xin chỉ lập hắn. Sau khi phụ vương mất, các ca ca đều được phong tước vị, cho nên họ đều có phủ đệ riêng, đón các mẫu phi của mình về.
Nhưng "mẫu phi" mà Nhị tẩu nhắc đến là mẹ đẻ của hắn, là kế phi của cả nhà huynh đệ.
Mẫu phi đối xử với họ cũng không tệ, hắn tin Nhị ca và Nhị tẩu sẽ không bạc đãi bà. Chỉ là, nếu nói là nhớ bà, thì cũng không hẳn.
Chẳng bằng nói là sợ hắn gánh vác quá nặng.
Tạ Phùng cười chua xót: "Nói với họ, hiện tại chưa cần thiết, mẫu phi cũng không muốn rời khỏi nơi phụ vương từng ở. Nhờ họ đừng quá lo lắng cho ta."
Nam Cung thị gật đầu: "Vương phi cũng nói như vậy."
Nói rồi nàng dừng một chút, rồi nói: "Bát thế t·ử phi hôm nay cũng đến, hỏi chàng có muốn tìm việc gì làm không. Hắn nói Bát thế t·ử dạo gần đây vào Ngự Lệnh Vệ, nếu chàng muốn tìm việc làm, hắn có thể nhân cơ hội này giúp chàng thu xếp."
Tạ Phùng hiểu ý của Nam Cung thị. Ngự Lệnh Vệ quản lý thị vệ ngự tiền, nhiều con cháu nhà quan đều lăn lộn ở đó, Tạ Trì cũng đi lên từ chỗ đó. Hơn nữa sau khi hắn phạm tội, Tạ Trì cũng giúp hắn hỏi han ở Ngự Lệnh Vệ, chỉ là lúc đó không ai dám giúp.
Hiện tại Tạ Truy lại hỏi đến, với tình cảnh của hắn hiện tại, đương nhiên hy vọng có được công việc đó. Chỉ là...
Thị vệ ngự tiền hiện giờ quả thật quá gần bệ hạ.
Bệ hạ ghét hắn như vậy, nếu vô tình chạm mặt bệ hạ thì sao? Hắn không dám nghĩ.
Quả thật hắn cảm thấy không đến mức m·ấ·t m·ạ·n·g, tước vị thì hắn đã không còn để mất nữa. Nhưng lỡ liên lụy Tạ Truy thì sao? Tạ Phùng hơi nghĩ sâu đã sợ hãi.
Hai ngày sau, mọi người lần lượt đến hành cung Dĩnh Sơn. Hành cung Dĩnh Sơn trải dài trên núi, ngoài cung thất hoàng gia, dưới chân núi còn có rất nhiều hành quán lớn nhỏ, để các quan viên đi theo đoàn cư trú.
Nơi ở của Tạ Trì và Diệp t·h·iền cũng là một khu nhà trong đó, trước sau có ba gian, hai bên còn có sân để người hầu ở. Rộng rãi thì không thể so với Hầu phủ ở Lạc An, càng không lớn bằng Minh Đức Viên, nhưng chỉ là để nghỉ mát một hai tháng thì cũng đủ.
Sau khi đến, Tạ Trì cưỡi ngựa đi một vòng, chủ yếu là xem các huynh đệ quen thuộc ở đâu, để sau này tiện đi lại. Sau khi trở về, hắn thấy trước mặt Diệp t·h·ền trên bàn nhỏ có một đ·ĩa đồ ăn hắn chưa từng thấy trước đây.
"Đây là cái gì?" Tạ Trì nhìn trước ngó sau rồi nhíu mày.
Đồ đựng trong đ·ĩa sứ trắng rõ ràng là đồ chiên, nhưng bên ngoài bọc bột, bột lại n·ổ vàng giòn, hoàn toàn không nhìn ra bên trong là gì.
"Nấm cây n·ổ mềm." Diệp t·h·iền gắp một miếng muốn đút cho hắn ăn: "Trần Tiến hái nấm cây dại trên núi, rất thơm, cũng không quá dầu."
Tạ Trì kinh ngạc: "Nấm trên núi không phải ăn bậy được đâu, nghe nói nhiều loại có đ·ộ·c lắm."
"!" Diệp t·h·iền vừa ăn một đ·ĩa liền sợ hết hồn, cũng may Chu Chí Tài kịp thời nói: "Quân hầu yên tâm, phòng bếp có đầu bếp chuyên nhận biết nấm, chỉ chọn loại chắc chắn không có đ·ộ·c để làm, cho phu nhân ăn tươi."
Diệp t·h·iền thế là yên tâm ăn thêm một miếng!
Tạ Trì nhìn vẻ đắc ý của nàng, cười khẩy một tiếng, trực tiếp dùng tay bốc một miếng ăn thử. Nhưng nó quá nóng, hắn cảm thấy đồ chiên ăn vào giờ ngán chết đi được, ăn một miếng này là đủ rồi.
Nhưng hắn vẫn nói với Chu Chí Tài: "Nhờ phòng bếp làm thêm một chút, tối Nguyên Hiển Nguyên Tấn về, để chúng ăn."
Nguyên Hiển Nguyên Tấn chắc chắn t·h·í·c·h, trẻ con đều rất t·h·í·c·h đồ ngọt và đồ chiên. Tạ Trì vốn không cho chúng ăn nhiều, Diệp t·h·iền ăn vặt luôn cho chúng ăn một chút rồi không cho ăn nữa. Nhưng hiện tại hai đứa bé đều vào cung, họ nghe nói trong cung quản mấy chuyện này rất nghiêm, vì thế hai ba ngày chúng về nhà, t·h·í·c·h ăn gì cứ cho chúng ăn thoải mái.
Nghe hắn nói vậy, Diệp t·h·iền cũng sắp xếp thêm mấy món: "Chuẩn bị cả nước mơ quế hoa, còn có kẹo đường Nguyên Tấn t·h·í·c·h ăn nữa, nhờ phòng bếp làm trước. Tối làm thêm hai món mặn nữa đi, nhờ Trần Tiến chọn món chúng t·h·í·c·h mà làm."
Sau khi Chu Chí Tài khom người đáp ứng rồi lui ra truyền lời, Diệp t·h·iền chép miệng ăn thêm một miếng nấm cây n·ổ: "Luôn mồm nói chúng nó không tim không phổi, bảy tám ngày không gặp lại nhớ quá."
Tạ Trì liếc nhìn nàng, không biết nên nói gì. Hắn cảm thấy, bà mẹ này cũng thật thú vị, khi tính toán cho con thì rất chu đáo, nhưng đôi khi lại như một đứa trẻ lớn, suốt ngày hờn dỗi với con!
Trước khi đến còn cãi nhau một trận. Nàng thừa dịp Nguyên Hân tỉnh dậy liền ôm Nguyên Hân nói: "Mẹ phải đi xa nhà đây, con cười với mẹ một cái đi!"
Nguyên Hân nào có hiểu? Đương nhiên không thèm để ý đến nàng. Nàng liền hừ một tiếng: "Mẹ không thèm để ý đến con nữa, mẹ dẫn Tam ca của con đi chơi!"
—— Lão t·h·i·ê·n gia a, Nguyên Hân mới hai tháng tuổi.
Đến tối, Nguyên Tấn sau khi về nhà thấy một bàn đồ ăn ngon, quả nhiên vui mừng hớn hở. Bữa tối và điểm tâm sau bữa ăn đều ăn rất sung sướng, đến lúc uống nước mơ để giải khát, Diệp t·h·iền không thể không kìm chế nó một chút, chỉ cho uống nửa bát.
Nếu không thì lạnh quá, dễ đau bụng.
Nhưng Nguyên Hiển có vẻ không vui, Diệp t·h·iền và Tạ Trì liếc mắt đã nhận ra, vừa hỏi, Nguyên Hiển lại lắc đầu nói không sao, rất vui, chỉ là mệt thôi.
Diệp t·h·iền cảm thấy không ổn, thấy hỏi Nguyên Hiển không ra, liền lén hỏi Nguyên Tấn: "Anh con làm sao vậy?"
Nguyên Tấn đang ăn nấm cây n·ổ mềm, thấy nàng hạ giọng, cũng lập tức nhập vào không khí, thần bí nói: "Anh con cảm thấy trong cung nhiều quy củ!"
"Hả?" Diệp t·h·iền có chút kinh ngạc, bởi vì trong cung chắc chắn không phải gần đây mới có nhiều quy củ, Nguyên Hiển đã vào cung đi học hơn bốn tháng, trước đây đâu có nghe nó phàn nàn gì?
Ngoài ra, điều khiến nàng kỳ lạ là: "Vậy con không cảm thấy nhiều quy củ à?"
Nguyên Tấn nghiêng đầu: "Con cảm thấy cũng được."
Tốt thôi, dù thế nào, nàng cũng đã có được manh mối từ chỗ Nguyên Tấn. Sau này sẽ dễ làm hơn, Diệp t·h·iền gọi Nguyên Hiển vào nhà, ôm lên g·i·ư·ờ·n·g, mình ngồi xổm bên g·i·ư·ờ·n·g chậm rãi hỏi: "Nói cho mẹ nghe xem, rốt cuộc có chuyện gì? Nguyên Tấn nói con cảm thấy nhiều quy củ, tại sao đột nhiên lại cảm thấy nhiều quy củ?"
Nguyên Hiển trừng mắt nhìn Nguyên Tấn: "Đồ phản bội!"
Nguyên Tấn ghé vào lưng Diệp t·h·iền sợ sệt nói: "Thì anh không chịu nói thì em mới nói..."
Diệp t·h·iền gõ vào trán Nguyên Hiển: "Có chuyện không được giấu người lớn, nói mau."
Nguyên Hiển bĩu môi, rồi kể lại đầu đuôi.
Nó nói, hai tháng đầu, quy củ thật không có nhiều như bây giờ, lúc đó nó ngày nào cũng cùng hai anh Nguyên Cảnh và Nguyên Tích đi học cùng nhau chơi đùa ầm ĩ, Đông cung bá mẫu (cũng là Thái t·ử phi) cũng thường ở bên cạnh bọn nó, thường lén cho chúng đồ ăn đồ uống gì đó, dù nó thỉnh thoảng nhớ nhà, nhưng trong cung cũng còn tự do, nên nói chung vẫn rất vui vẻ.
Nhưng đến gần hai tháng nay —— cũng là sau khi càng có nhiều con cháu thế gia tiến cung, mọi chuyện dần thay đổi. Nó nói nó cũng không biết tại sao, rất Togo ca cứ mỗi khi Thái t·ử phi cho bọn nó đồ ăn lại chạy đến cảm ơn, rất nhanh chuyện này p·h·át triển thành quy tắc bất thành văn, hiện tại nó cũng phải cùng đi cảm ơn.
Hơn nữa, ban đầu, nó và Nguyên Cảnh Nguyên Tích có lúc chơi đùa quá trớn, làm hỏng đồ vật hoặc có đứa k·h·ó·c, Thái t·ử phi nhiều nhất chỉ nghiêm mặt quở trách vài câu, "Giống như cha mẹ dặn dò ở nhà thôi"; hiện tại, nếu xảy ra chuyện tương tự, thường có người bị phạt.
"Sáng nay chúng con chơi ná cao su, anh Nguyên Tích không cẩn t·h·ậ·n bị đ·á·n·h trúng, thế là chúng con đều bị phạt." Nguyên Hiển vừa nói vừa lau nước mắt: "Con đứng ngoài trời nửa canh giờ! Nóng quá, oa ——"
Diệp t·h·iền vội vàng dỗ nó, nói đừng k·h·ó·c đừng k·h·ó·c, các con cầm ná cao su chơi rất nguy hiểm, người lớn sợ các con xảy ra chuyện thôi, đừng trách anh Nguyên Tích.
Nguyên Hiển lại sụt sịt bênh vực Nguyên Tích, không được trách anh Nguyên Tích. Anh Nguyên Tích sợ nó bị nóng, còn t·r·ộ·m đi lấy băng trong điện để hạ nhiệt, rồi dùng tay lạnh che trán cho nó, anh Nguyên Tích đối xử với nó và Nguyên Tấn rất tốt!
Diệp t·h·iền hơi thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra đối với việc trong cung nhiều quy củ, nàng và Tạ Trì đã sớm chuẩn bị, việc lúc mới đầu Đông cung không đặt nặng những quy củ này mới có chút bất ngờ.
Hiện tại, có lẽ là vì đông người, không có quy củ thì không nên được; hoặc là do có người nhỏ mọn so đo mấy chuyện trong cung có liên quan đến trữ vị, không giống như việc Nguyên Hiển Nguyên Tấn đã sớm quyết định vào cung, nên Đông cung cũng cố ý muốn kìm hãm bọn chúng.
Nhưng tóm lại, quan hệ giữa những đứa trẻ vẫn rất tốt. Nàng sợ nhất là Nguyên Tích cũng lấy thân ph·ậ·n ra dọa người, vậy đối với Nguyên Hiển Nguyên Tấn mà nói, ở tuổi lên bốn lên năm đã phải trải nghiệm vua quan có khác, rồi thấy "anh Đông cung" từng chơi đùa cùng nhau giờ không còn thân cận vì quyền lực, thì quá khổ...
Các quan lớn hiển quý trong phủ lại đều vì vậy mà chấn động, bởi vì bệ hạ đã đến năm năm không đến hành cung tránh nóng. Cộng thêm những chấn động chính sự trước đó, đám người trong triều hình như ngửi thấy được chút mùi vị không bình thường.
Trong phủ Nhị vương, Nhị vương và Tam vương ngồi đối diện nhau bên bàn bát tiên trong phòng khách, hơn nửa ngày không nói gì.
Tam vương tay mân mê chuỗi phật châu, xoay không biết bao nhiêu vòng, mới dừng lại.
Hắn nghiêng đầu nhìn Nhị vương: "Nhị ca, tính ra chuyện của Tạ Phùng đã qua hai tháng, chuyện đình nghị nhận con thừa tự cũng qua một tháng. Hiện nay, chẳng lẽ..."
Nhị vương sắc mặt thâm trầm, lắc đầu: "Không biết, cứ nhìn xem đã. Có ý gì khác hay không, nên nhìn vào danh sách những người đi theo."
Đến bây giờ bọn họ vẫn không chắc chắn, quyển sổ con liên quan đến việc nhận con thừa tự để kế vị, bệ hạ có biết đó là b·út tích của bọn họ hay không.
Vốn dĩ bọn họ đã làm rất cẩn t·h·ậ·n, quyển sổ con kia là do hơn mười vị quan văn cùng nhau trình lên, hoàn toàn không có tên của bọn họ trong đó. Bọn họ vốn cho rằng như vậy có thể tránh được sự kiêng kị của bệ hạ —— những quan chức không liên quan đến hoàng vị lên tiếng, mỗi câu mỗi chữ đều đường hoàng, chỉ nói là suy tính cho đất nước. Sau đó ém xuống dự định ban đầu, bệ hạ suy tính dòng dõi tiểu bối, trước hết nghĩ đến tất nhiên là con trai của những thân vương như bọn họ; nếu đưa ra bàn bạc, sẽ có quan viên ra mặt nói, trước tiên nâng con trai Nhị vương lên.
Không ngờ trong lúc mấu chốt đó, Tạ Phùng xảy ra chuyện. Chuyện xảy ra quá đột ngột, bọn họ không dò ra được tâm tư của bệ hạ, không dám vọng động. Bệ hạ đem quyển sổ con kia ra đình nghị, bọn họ không có lý do chính đáng, chỉ đành làm như không liên quan đến mình, nói con mình không t·h·í·c·h hợp.
Sau đó, chuyện này cứ như vậy mà không đi đến đâu.
Sau này phải làm sao? Hai người nhất thời đều không biết làm sao. Liên quan đến chuyện hoàng vị, bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến việc dễ dàng buông bỏ. Nhưng trước khi bệ hạ nguôi giận, nếu có động tác gì e là rước họa vào thân.
Cho nên điều quan trọng trước mắt vẫn là thăm dò thái độ của bệ hạ. Lần này đi nghỉ mát, hai người cũng không dám k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g.
"Tạ Phùng... Ai." Tam vương đột nhiên thở dài vì cháu trai, bị Nhị vương liếc nhìn: "Ngươi bớt giở cái trò thương xót người nghèo kia đi, cách xa hắn ra một chút."
Bệ hạ đã tự mình nói hắn "Bất tr·u·ng bất hiếu", hiện tại bọn họ đưa tay k·é·o hắn, chẳng phải vội vàng sao, hoàng vị còn muốn hay không?
Tam vương gật đầu: "Ta biết."
Nhị vương lại cười lạnh nói: "Con cái nhà Lão Thất Lão Bát muốn đến gần hắn thì kệ, ngươi đừng quản nhiều."
Trong mắt Tam vương lóe lên một tia sáng, hài lòng gật đầu: "Được."
Trong Minh Đức Viên, Tạ Trì rất nhanh n·h·ậ·n được ý chỉ triệu hắn đi theo, hắn lập tức đi báo cho Diệp t·h·iền.
"Gia gia nãi nãi chắc chắn sẽ không bị làm khó dễ, cứ nghỉ mát ở Minh Đức Viên cũng rất tốt. Nguyên Hiển và Nguyên Tấn đi theo xa giá Đông cung, chúng ta mang theo Nguyên Minh." Hắn nói.
Vậy Nguyên Hân thì sao? Nguyên Hân bây giờ còn quá nhỏ, chưa t·h·í·c·h hợp để đi xa nhà như vậy.
Thế là đêm đó Diệp t·h·iền ôm Nguyên Hân thương xót nửa ngày: "Con bé đáng thương, phải ngoan ngoãn theo n·h·ũ mẫu nha! Cha mẹ và các anh hai tháng nữa sẽ về, con đừng quên chúng ta đó!"
Nguyên Hân ngủ say, bẹp bẹp miệng, căn bản không thèm để ý đến nàng.
Nguyên Minh thì lại rất vui vẻ, nó còn không hiểu gì, chỉ cảm thấy được đi chơi rất vui! Lại còn nghe nói sẽ được gặp các anh nữa, nó càng vui hơn!
Vì vậy mấy ngày trước khi lên đường, nó luôn quấn quýt bên Diệp t·h·iền, còn thúc giục muốn đi. Khiến Diệp t·h·iền phải tốn nhiều c·ô·ng sức hơn để dỗ nó ăn cơm ngủ, buổi tối nằm trong n·g·ự·c Tạ Trì lại ấm ức: "Nguyên Hiển Nguyên Tấn đều đi rồi, Nguyên Minh nghe nói được ra ngoài chơi cũng vui hơn ở nhà... Một lũ tiểu t·ử thúi! Đều không thèm để ý chúng ta! Ta thật muốn con gái mà!"
Tạ Trì nén cười. Hắn biết nàng lại đứng núi này trông núi nọ —— bởi vì cho dù là con gái, ở tuổi như Nguyên Minh, chắc cũng t·h·í·c·h ra ngoài chơi.
Nhưng hắn vẫn dỗ dành nàng theo ý nàng: "Đừng vội, lần này ta nhất định phải nghỉ ngơi hai năm, nếu không sẽ hại thân. Chờ hai năm nữa, nàng nhất định sẽ mang thai con gái."
Diệp t·h·iền hiện tại chỉ tưởng tượng đến chuyện đó đã thấy chột dạ, hai mắt ngấn lệ nhìn hắn: "Hay là thôi đi... Lỡ lại sinh con trai thì sao?"
Tạ Trì: "Ừm..." Sau đó hắn lấy ra cái lý lẽ cũ rích của nàng, "Nàng xem, giới tính trên đời chỉ có hai loại, hoặc là nam hoặc là nữ, tỷ lệ mang thai con trai con gái phải là năm mươi phần trăm. Hiện giờ ta đã sinh hai đứa, thế nào kế tiếp cũng phải là con gái chứ?"
Diệp t·h·iền: "..."
Lý lẽ này không còn thuyết phục được nàng nữa, nàng liền nói ra những ý kiến thực tế hơn: "Có thể ăn gì để điều dưỡng không? Hoặc là... Hoặc là đi tìm Quan Âm đưa t·ử bái bai? Hả? Có Quan Âm đưa con gái không?"
Tạ Trì nghiêm túc giúp nàng nghĩ, rồi trầm ngâm nói: "Ngày mai có thể gọi Triệu đại phu đến hỏi xem nên ăn gì. Quan Âm đưa con gái thì chưa nghe nói, nhưng nếu nàng đến trước tượng Quan Âm đưa t·ử cầu xin đừng sinh con trai, ta đoán là có tác dụng đấy."
—— giới tính trên đời chỉ có hai loại thôi sao! q·u·ỳ trước phật cầu xin đừng sinh con trai, mà lại còn không cho ra con gái à?
Vì thế ngày hôm sau, hai người liền gọi Triệu đại phu đến. Tạ Trì nêu vấn đề ra, Diệp t·h·iền thấy rõ vẻ khó xử trên mặt Triệu đại phu.
Ông ta lúng túng nói: "Cái này... Người cầu con nhiều, muốn con gái ít. Tiểu nhân chỉ gặp qua t·h·u·ố·c có thể giúp người mang thai con trai, mà một là không phải lúc nào cũng hiệu nghiệm, hai là phu nhân cũng chưa từng uống. Phu nhân ngài lại muốn con gái như vậy..."
Triệu Cảnh nhẫn nhịn nửa ngày, yếu ớt nói ra một câu: "Ngài tốt hơn hết là t·ùy duyên."
Xem ra con đường cầu y hỏi t·h·u·ố·c này không đi được.
Trước mặt Diệp t·h·iền hiện lên bốn khuôn mặt con trai, ưu sầu thở dài, cảm thấy vẫn là nên cầu phật. Nhưng chuyện này không vội, Diệp t·h·ền cũng cảm thấy mình không thể cứ sinh liên tục như vậy, nàng phải điều dưỡng cơ thể thật tốt đã, trước đó, họ phải tiết chế chuyện phòng the một chút!
Không thể để Tạ Trì lại giày vò nàng đến mấy lần cả đêm!
Ba ngày sau, đoàn xa giá lên đường đến hành cung, những người đi theo cũng từ các phủ lần lượt rời khỏi Lạc An, trong vòng một ngày, nhiều con đường bị giới nghiêm không ít giờ, mãi đến khi mặt trời lặn mới dần khôi phục.
Trong phủ Tứ vương, Tạ Phùng bắn hơn nửa ngày tên ở thao trường, để lấp đầy nỗi cô đơn không ngừng trào dâng trong lòng.
Từ khi hắn nhớ chuyện, dù là nghỉ mát hay đi săn, danh sách tùy giá xưa nay đều có hắn.
"Ca ——" lại một mũi tên bắn ra, đ·â·m rách bia cách đó vài thước. Âm thanh bia bị đ·â·m p·h·á vang lên trong bóng đêm, người phía sau hắn đã do dự rất lâu, cuối cùng vẫn mở miệng: "Tạ Phùng?"
Tạ Phùng quay đầu, là Nam Cung thị.
"Sao nàng lại đến đây?" Hắn cố gắng cười thật tự nhiên, Nam Cung thị tiến lên, không nói gì những lời thương xót, mà lấy ra một chiếc khăn, cẩn t·h·ậ·n băng bó ngón tay bị dây cung siết đến chảy m·á·u của hắn.
Sau đó nàng nói: "Nghỉ ngơi một chút đi, đã hơn nửa ngày rồi. Ăn chút gì đó, rồi đọc sách có được không?"
"... Được." Tạ Phùng im lặng đáp ứng, buông cung xuống, cùng nàng rời khỏi thao trường.
Hai người đi một đoạn đường ngắn dưới ánh trăng, Nam Cung thị nói: "Hôm nay Nhị tẩu đến, nói muốn đón mẫu phi về ở mấy ngày, họ nói... Họ nhớ mẫu phi."
Tạ Phùng khẽ giật mình.
Hắn là người con nhỏ nhất trong phủ, vốn dĩ đại ca là thế t·ử, sau đó đại ca mất, phụ vương mới xin chỉ lập hắn. Sau khi phụ vương mất, các ca ca đều được phong tước vị, cho nên họ đều có phủ đệ riêng, đón các mẫu phi của mình về.
Nhưng "mẫu phi" mà Nhị tẩu nhắc đến là mẹ đẻ của hắn, là kế phi của cả nhà huynh đệ.
Mẫu phi đối xử với họ cũng không tệ, hắn tin Nhị ca và Nhị tẩu sẽ không bạc đãi bà. Chỉ là, nếu nói là nhớ bà, thì cũng không hẳn.
Chẳng bằng nói là sợ hắn gánh vác quá nặng.
Tạ Phùng cười chua xót: "Nói với họ, hiện tại chưa cần thiết, mẫu phi cũng không muốn rời khỏi nơi phụ vương từng ở. Nhờ họ đừng quá lo lắng cho ta."
Nam Cung thị gật đầu: "Vương phi cũng nói như vậy."
Nói rồi nàng dừng một chút, rồi nói: "Bát thế t·ử phi hôm nay cũng đến, hỏi chàng có muốn tìm việc gì làm không. Hắn nói Bát thế t·ử dạo gần đây vào Ngự Lệnh Vệ, nếu chàng muốn tìm việc làm, hắn có thể nhân cơ hội này giúp chàng thu xếp."
Tạ Phùng hiểu ý của Nam Cung thị. Ngự Lệnh Vệ quản lý thị vệ ngự tiền, nhiều con cháu nhà quan đều lăn lộn ở đó, Tạ Trì cũng đi lên từ chỗ đó. Hơn nữa sau khi hắn phạm tội, Tạ Trì cũng giúp hắn hỏi han ở Ngự Lệnh Vệ, chỉ là lúc đó không ai dám giúp.
Hiện tại Tạ Truy lại hỏi đến, với tình cảnh của hắn hiện tại, đương nhiên hy vọng có được công việc đó. Chỉ là...
Thị vệ ngự tiền hiện giờ quả thật quá gần bệ hạ.
Bệ hạ ghét hắn như vậy, nếu vô tình chạm mặt bệ hạ thì sao? Hắn không dám nghĩ.
Quả thật hắn cảm thấy không đến mức m·ấ·t m·ạ·n·g, tước vị thì hắn đã không còn để mất nữa. Nhưng lỡ liên lụy Tạ Truy thì sao? Tạ Phùng hơi nghĩ sâu đã sợ hãi.
Hai ngày sau, mọi người lần lượt đến hành cung Dĩnh Sơn. Hành cung Dĩnh Sơn trải dài trên núi, ngoài cung thất hoàng gia, dưới chân núi còn có rất nhiều hành quán lớn nhỏ, để các quan viên đi theo đoàn cư trú.
Nơi ở của Tạ Trì và Diệp t·h·iền cũng là một khu nhà trong đó, trước sau có ba gian, hai bên còn có sân để người hầu ở. Rộng rãi thì không thể so với Hầu phủ ở Lạc An, càng không lớn bằng Minh Đức Viên, nhưng chỉ là để nghỉ mát một hai tháng thì cũng đủ.
Sau khi đến, Tạ Trì cưỡi ngựa đi một vòng, chủ yếu là xem các huynh đệ quen thuộc ở đâu, để sau này tiện đi lại. Sau khi trở về, hắn thấy trước mặt Diệp t·h·ền trên bàn nhỏ có một đ·ĩa đồ ăn hắn chưa từng thấy trước đây.
"Đây là cái gì?" Tạ Trì nhìn trước ngó sau rồi nhíu mày.
Đồ đựng trong đ·ĩa sứ trắng rõ ràng là đồ chiên, nhưng bên ngoài bọc bột, bột lại n·ổ vàng giòn, hoàn toàn không nhìn ra bên trong là gì.
"Nấm cây n·ổ mềm." Diệp t·h·iền gắp một miếng muốn đút cho hắn ăn: "Trần Tiến hái nấm cây dại trên núi, rất thơm, cũng không quá dầu."
Tạ Trì kinh ngạc: "Nấm trên núi không phải ăn bậy được đâu, nghe nói nhiều loại có đ·ộ·c lắm."
"!" Diệp t·h·iền vừa ăn một đ·ĩa liền sợ hết hồn, cũng may Chu Chí Tài kịp thời nói: "Quân hầu yên tâm, phòng bếp có đầu bếp chuyên nhận biết nấm, chỉ chọn loại chắc chắn không có đ·ộ·c để làm, cho phu nhân ăn tươi."
Diệp t·h·iền thế là yên tâm ăn thêm một miếng!
Tạ Trì nhìn vẻ đắc ý của nàng, cười khẩy một tiếng, trực tiếp dùng tay bốc một miếng ăn thử. Nhưng nó quá nóng, hắn cảm thấy đồ chiên ăn vào giờ ngán chết đi được, ăn một miếng này là đủ rồi.
Nhưng hắn vẫn nói với Chu Chí Tài: "Nhờ phòng bếp làm thêm một chút, tối Nguyên Hiển Nguyên Tấn về, để chúng ăn."
Nguyên Hiển Nguyên Tấn chắc chắn t·h·í·c·h, trẻ con đều rất t·h·í·c·h đồ ngọt và đồ chiên. Tạ Trì vốn không cho chúng ăn nhiều, Diệp t·h·iền ăn vặt luôn cho chúng ăn một chút rồi không cho ăn nữa. Nhưng hiện tại hai đứa bé đều vào cung, họ nghe nói trong cung quản mấy chuyện này rất nghiêm, vì thế hai ba ngày chúng về nhà, t·h·í·c·h ăn gì cứ cho chúng ăn thoải mái.
Nghe hắn nói vậy, Diệp t·h·iền cũng sắp xếp thêm mấy món: "Chuẩn bị cả nước mơ quế hoa, còn có kẹo đường Nguyên Tấn t·h·í·c·h ăn nữa, nhờ phòng bếp làm trước. Tối làm thêm hai món mặn nữa đi, nhờ Trần Tiến chọn món chúng t·h·í·c·h mà làm."
Sau khi Chu Chí Tài khom người đáp ứng rồi lui ra truyền lời, Diệp t·h·iền chép miệng ăn thêm một miếng nấm cây n·ổ: "Luôn mồm nói chúng nó không tim không phổi, bảy tám ngày không gặp lại nhớ quá."
Tạ Trì liếc nhìn nàng, không biết nên nói gì. Hắn cảm thấy, bà mẹ này cũng thật thú vị, khi tính toán cho con thì rất chu đáo, nhưng đôi khi lại như một đứa trẻ lớn, suốt ngày hờn dỗi với con!
Trước khi đến còn cãi nhau một trận. Nàng thừa dịp Nguyên Hân tỉnh dậy liền ôm Nguyên Hân nói: "Mẹ phải đi xa nhà đây, con cười với mẹ một cái đi!"
Nguyên Hân nào có hiểu? Đương nhiên không thèm để ý đến nàng. Nàng liền hừ một tiếng: "Mẹ không thèm để ý đến con nữa, mẹ dẫn Tam ca của con đi chơi!"
—— Lão t·h·i·ê·n gia a, Nguyên Hân mới hai tháng tuổi.
Đến tối, Nguyên Tấn sau khi về nhà thấy một bàn đồ ăn ngon, quả nhiên vui mừng hớn hở. Bữa tối và điểm tâm sau bữa ăn đều ăn rất sung sướng, đến lúc uống nước mơ để giải khát, Diệp t·h·iền không thể không kìm chế nó một chút, chỉ cho uống nửa bát.
Nếu không thì lạnh quá, dễ đau bụng.
Nhưng Nguyên Hiển có vẻ không vui, Diệp t·h·iền và Tạ Trì liếc mắt đã nhận ra, vừa hỏi, Nguyên Hiển lại lắc đầu nói không sao, rất vui, chỉ là mệt thôi.
Diệp t·h·iền cảm thấy không ổn, thấy hỏi Nguyên Hiển không ra, liền lén hỏi Nguyên Tấn: "Anh con làm sao vậy?"
Nguyên Tấn đang ăn nấm cây n·ổ mềm, thấy nàng hạ giọng, cũng lập tức nhập vào không khí, thần bí nói: "Anh con cảm thấy trong cung nhiều quy củ!"
"Hả?" Diệp t·h·iền có chút kinh ngạc, bởi vì trong cung chắc chắn không phải gần đây mới có nhiều quy củ, Nguyên Hiển đã vào cung đi học hơn bốn tháng, trước đây đâu có nghe nó phàn nàn gì?
Ngoài ra, điều khiến nàng kỳ lạ là: "Vậy con không cảm thấy nhiều quy củ à?"
Nguyên Tấn nghiêng đầu: "Con cảm thấy cũng được."
Tốt thôi, dù thế nào, nàng cũng đã có được manh mối từ chỗ Nguyên Tấn. Sau này sẽ dễ làm hơn, Diệp t·h·iền gọi Nguyên Hiển vào nhà, ôm lên g·i·ư·ờ·n·g, mình ngồi xổm bên g·i·ư·ờ·n·g chậm rãi hỏi: "Nói cho mẹ nghe xem, rốt cuộc có chuyện gì? Nguyên Tấn nói con cảm thấy nhiều quy củ, tại sao đột nhiên lại cảm thấy nhiều quy củ?"
Nguyên Hiển trừng mắt nhìn Nguyên Tấn: "Đồ phản bội!"
Nguyên Tấn ghé vào lưng Diệp t·h·iền sợ sệt nói: "Thì anh không chịu nói thì em mới nói..."
Diệp t·h·iền gõ vào trán Nguyên Hiển: "Có chuyện không được giấu người lớn, nói mau."
Nguyên Hiển bĩu môi, rồi kể lại đầu đuôi.
Nó nói, hai tháng đầu, quy củ thật không có nhiều như bây giờ, lúc đó nó ngày nào cũng cùng hai anh Nguyên Cảnh và Nguyên Tích đi học cùng nhau chơi đùa ầm ĩ, Đông cung bá mẫu (cũng là Thái t·ử phi) cũng thường ở bên cạnh bọn nó, thường lén cho chúng đồ ăn đồ uống gì đó, dù nó thỉnh thoảng nhớ nhà, nhưng trong cung cũng còn tự do, nên nói chung vẫn rất vui vẻ.
Nhưng đến gần hai tháng nay —— cũng là sau khi càng có nhiều con cháu thế gia tiến cung, mọi chuyện dần thay đổi. Nó nói nó cũng không biết tại sao, rất Togo ca cứ mỗi khi Thái t·ử phi cho bọn nó đồ ăn lại chạy đến cảm ơn, rất nhanh chuyện này p·h·át triển thành quy tắc bất thành văn, hiện tại nó cũng phải cùng đi cảm ơn.
Hơn nữa, ban đầu, nó và Nguyên Cảnh Nguyên Tích có lúc chơi đùa quá trớn, làm hỏng đồ vật hoặc có đứa k·h·ó·c, Thái t·ử phi nhiều nhất chỉ nghiêm mặt quở trách vài câu, "Giống như cha mẹ dặn dò ở nhà thôi"; hiện tại, nếu xảy ra chuyện tương tự, thường có người bị phạt.
"Sáng nay chúng con chơi ná cao su, anh Nguyên Tích không cẩn t·h·ậ·n bị đ·á·n·h trúng, thế là chúng con đều bị phạt." Nguyên Hiển vừa nói vừa lau nước mắt: "Con đứng ngoài trời nửa canh giờ! Nóng quá, oa ——"
Diệp t·h·iền vội vàng dỗ nó, nói đừng k·h·ó·c đừng k·h·ó·c, các con cầm ná cao su chơi rất nguy hiểm, người lớn sợ các con xảy ra chuyện thôi, đừng trách anh Nguyên Tích.
Nguyên Hiển lại sụt sịt bênh vực Nguyên Tích, không được trách anh Nguyên Tích. Anh Nguyên Tích sợ nó bị nóng, còn t·r·ộ·m đi lấy băng trong điện để hạ nhiệt, rồi dùng tay lạnh che trán cho nó, anh Nguyên Tích đối xử với nó và Nguyên Tấn rất tốt!
Diệp t·h·iền hơi thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra đối với việc trong cung nhiều quy củ, nàng và Tạ Trì đã sớm chuẩn bị, việc lúc mới đầu Đông cung không đặt nặng những quy củ này mới có chút bất ngờ.
Hiện tại, có lẽ là vì đông người, không có quy củ thì không nên được; hoặc là do có người nhỏ mọn so đo mấy chuyện trong cung có liên quan đến trữ vị, không giống như việc Nguyên Hiển Nguyên Tấn đã sớm quyết định vào cung, nên Đông cung cũng cố ý muốn kìm hãm bọn chúng.
Nhưng tóm lại, quan hệ giữa những đứa trẻ vẫn rất tốt. Nàng sợ nhất là Nguyên Tích cũng lấy thân ph·ậ·n ra dọa người, vậy đối với Nguyên Hiển Nguyên Tấn mà nói, ở tuổi lên bốn lên năm đã phải trải nghiệm vua quan có khác, rồi thấy "anh Đông cung" từng chơi đùa cùng nhau giờ không còn thân cận vì quyền lực, thì quá khổ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận