Tông Thân Gia Tiểu Nương Tử
Tông Thân Gia Tiểu Nương Tử - Chương 156: (3) (length: 17466)
Vừa đến hành cung, tất cả mọi người muốn nghỉ ngơi một chút, thế nên nhất thời cũng không có chuyện gì quan trọng muốn làm. Tạ Trì và Diệp t·h·iền cứ thế một mực trong suối nước nóng chơi đến chạng vạng tối, sau đó phân biệt đổi thân sạch sẽ, mặc dục bào nhẹ nhàng khoan k·h·o·á·i trở về tẩm điện, dặn dò phòng bếp nhỏ chuẩn bị mấy món điểm tâm.
Đợi điểm tâm được đưa đến, Diệp t·h·iền liền ngồi ăn ở tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g La Hán. Nàng tắm suối nước nóng xong thấy khát, bưng một bát đường phèn nấu lê ăn không muốn dừng. Lê được nấu mềm mại, hòa cùng đường phèn trôi qua cổ họng, cảm giác ấm áp một mực lan tràn đến trong dạ dày, khiến Diệp t·h·iền thoải mái vô cùng.
Chẳng qua, một bát cũng không nhiều, Diệp t·h·iền ăn xong lê, uống cạn nước canh rồi mà vẫn chưa thỏa mãn, liền đưa chân từ g·i·ư·ờ·n·g xuống, đá đá Tạ Trì.
"Ừm?" Tạ Trì đang ăn bánh trôi đậu đỏ ngẩng đầu lên, Diệp t·h·iền liếc nhìn hắn, cười tủm tỉm nói: "Cho ta bát nấu lê của ngươi được không?"
Tạ Trì bật cười, đưa tay cầm bát nấu lê, vòng qua bàn g·i·ư·ờ·n·g ngồi xuống bên cạnh nàng.
Diệp t·h·iền thấy vậy liền hiểu ý, vui sướng b·ò dậy đến gần, hắn c·ắ·t nửa miếng lê đút cho nàng.
Khi ở trong suối nước nóng, hắn đã không ít trêu chọc Diệp t·h·iền. Giờ Diệp t·h·iền vừa ăn lê vừa nhìn hắn, liền nảy ra ý định.
Nàng dùng ngón tay vuốt ve mặt hắn: "C·ô·ng t·ử nhà ai mà ngày thường lại đẹp trai như vậy? Ta ở Đông cung lâu ngày, Thái t·ử phi th·i·ế·p đông đ·ả·o, tịch mịch cực kì, c·ô·ng t·ử có ngại tiến cung bồi th·e·o ta không?"
Giọng nói của nàng mềm mại, dịu dàng lười biếng, lộ ra mấy phần ủy khuất. Tạ Trì nghe vậy nhíu mày, nín cười tiếp lời: "Nương t·ử xinh đẹp như vậy mà còn không được sủng ái sao? Vậy xem ra Thái t·ử phi nhất định là một người đàn bà đanh đá."
"..." Diệp t·h·iền cố gắng ch·ố·n·g đỡ nghiêm mặt đỏ bừng, chớp mắt mấy cái, "Đàn ông các ngươi lúc nào cũng đổ hết lỗi lên đầu phụ nữ —— Chuyện này sao có thể trách Thái t·ử phi được? Thái t·ử phi là người tốt."
Tạ Trì nghe nàng bênh vực người khác thì không nhịn được nữa, ha ha ha ha cười p·h·á lên. Diệp t·h·iền còn đang chờ hắn đút lê, hắn lại đột ngột đặt bát xuống, cúi người b·ó·p c·h·ặ·t nàng: "Vậy để ta xem xem, Thái t·ử phi rốt cuộc tốt đến mức nào?"
"!" Diệp t·h·iền kinh hãi, chưa kịp phản ứng, hắn đã giật đứt dây buộc áo nàng.
Dục bào có kết cấu đơn giản, bên ngoài chỉ có một lớp. Bị hắn k·é·o một cái, vạt áo liền bung ra, bên trong là chiếc áo lót màu hồng nhạt đ·ậ·p vào mắt. Hai gò má Diệp t·h·iền đỏ bừng, thấy các cung nhân đều đã cúi đầu lui ra ngoài, càng cảm thấy việc lớn không xong, vội vàng đẩy hắn ra: "Ngươi là Thái t·ử! Không thể bạch nhật tuyên d·â·m!"
"Đều chạng vạng tối rồi, không tính ban ngày!" Tạ Trì phản ứng rất nhanh, vừa nói vừa dùng tay k·é·o mạnh áo của nàng xuống.
Diệp t·h·iền muốn k·h·ó·c mà không ra nước mắt, hôm nay hắn sao lại cao hứng như vậy?
Lúc ở trong suối nước nóng đã làm một lần rồi!
Thẹn t·h·ùng c·h·ế·t mất!
***
Ở một bên khác, sau khi ngủ trưa, mấy đứa bé được Hoàng đế dẫn lên hồ chơi rất lâu. Hoa thuyền trong hành cung được làm rất tỉ mỉ, lầu một như một cái sảnh lớn, có thể tản bộ đàm luận hoặc xem ca múa, cũng có thể ngồi câu cá ở bên ngoài. Lầu hai có g·i·ư·ờ·n·g và bàn, có thể tính là phòng ngủ, ngủ và ăn điểm tâm đều rất thoải mái.
Hoàng đế sai ngự t·h·i·ện phòng chuẩn bị rất nhiều món ngon, mình ngồi ở lầu hai ngắm phong cảnh, nhàn nhã nghe bọn nhỏ chơi đùa nhốn nháo dưới lầu. Thỉnh thoảng có một hai đứa chạy lên, ông lại giữ chúng lại cho ăn một ít điểm tâm.
Chơi được một lúc, Nguyên Thần cảm thấy mệt trước. Thằng bé nhỏ tuổi nhất, mà thể chất lại yếu hơn Nguyên Huy, Hoàng đế biết rõ điều này. Thế nên Hoàng đế thấy hắn ngáp, bèn ôm hắn lên g·i·ư·ờ·n·g La Hán, s·ờ s·ờ đầu hắn và nói: "Cháu ngủ thêm một lát nữa, hoàng gia gia ở đây với cháu."
Nhưng trẻ con đang chơi đ·i·ê·n làm sao chịu ngoan ngoãn ngủ? Nguyên Thần vừa ngáp liên tục, vừa lắc đầu giống như t·r·ố·ng lúc lắc: "Không cần, cháu không buồn ngủ!"
"Ngáp đến mấy cái liền rồi còn nói không buồn ngủ!" Hoàng đế nói với vẻ trách mắng. Nhưng Nguyên Thần không sợ trời không sợ đất, nép vào trong n·g·ự·c ông, ngọt ngào nũng nịu: "Cháu chính là không buồn ngủ mà!"
Hoàng đế: "..."
Ông bị Nguyên Thần chọc cho vui đến choáng váng, ngẩn người hồi lâu mới lấy lại tinh thần, vừa vỗ về hắn vừa nói: "Vậy cháu đói bụng không? Nếu đói, chúng ta về Mát Lạnh điện dùng bữa nhé?"
Ông nghĩ bụng cũng nên trở về, trời đã hơi tối, ở tr·ê·n hồ lâu sẽ bị lạnh.
Nhưng Nguyên Thần lắc đầu: "Không muốn, không muốn đâu ạ, Đại ca và Nhị ca đang câu cá, hai anh đang thi xem ai hơn mà, vẫn chưa so xong!"
Câu cá? Hoàng đế cười ha ha một tiếng, nghiêm túc hỏi: "Chúng nó câu được mấy con rồi?"
Nguyên Thần nghiêng đầu ngây ngô nói: "Chưa câu được con nào cả!"
Trong hồ này cá... cũng đâu ít? Sao lại không câu được con nào?
Hoàng đế thấy lạ, bảo Nguyên Thần cứ nghỉ ngơi trước, mình xuống xem chúng nó làm gì. Nguyên Thần ngoan ngoãn gật đầu, Hoàng đế liền đi xuống lầu.
Ông vừa ra đến mép thuyền thì hiểu ra ngay vì sao Nguyên Hiển và Nguyên Tấn không câu được cá.
—— bọn chúng quá nóng vội, thả cần xuống chờ một chút là đã muốn giật lên xem có cá c·ắ·n câu hay không, mà làm vậy thì có câu được mới lạ.
Hoàng đế bật cười: " hoàng gia gia dạy các cháu câu cá."
Hai đứa bé quay đầu lại nhìn rồi cười, Nguyên Hiển nhường chỗ cho Hoàng đế ngồi. Sau khi ngồi xuống, Hoàng đế quăng cần ra xa, vừa nói: "Khi cá c·ắ·n câu, nó sẽ kéo dây xuống, các cháu sẽ cảm thấy được, không cần cứ giật lên xem đâu."
"... Tụi con nóng ruột quá mà." Nguyên Tấn le lưỡi, Hoàng đế t·i·ệ·n tay nhéo má hắn: "Dục tốc bất đạt."
Vừa nói dứt câu, ông bỗng nhiên cảm thấy hơi ngứa dưới mũi. Ông vô thức giơ tay lên gạt, thấy trên ngón tay có một vệt đỏ.
"Hoàng gia gia chảy m·á·u mũi kìa!" Nguyên Tấn nói. Phó Mậu x·u·y·ê·n nghe vậy vội vàng sai cung nữ đi chuẩn bị nước sạch và khăn tay, Hoàng đế đành phải t·r·ả lại cần câu cho Nguyên Hiển, rồi đứng dậy đi vào trong thuyền.
Ông chưa đi được mấy bước thì đột nhiên tối sầm mặt lại.
"Hoàng gia gia?!" Nguyên Tấn giật mình, Nguyên Hiển cũng hoảng hốt quay đầu: "Hoàng gia gia!"
Hoàng đế muốn ch·ố·n·g vào bàn để đứng vững nhưng không được, cơ thể vô lực ngã xuống. Trong thuyền vang lên tiếng la h·é·t, trước mắt ông tối đen nhưng vẫn mơ hồ thấy mấy đứa bé chạy về phía mình, ông muốn nói với chúng rằng không sao, nhưng không thể p·h·át ra tiếng.
***
Thế là, trong Thanh Chính điện, Tạ Trì và Diệp t·h·iền đang chuẩn bị dùng bữa thì bị tin báo đến kinh ngạc nhảy dựng.
May là cả hai vừa mới thay y phục, Tạ Trì vội đặt đũa xuống chạy ra ngoài. Vừa đến cửa điện, hắn thấy Phó Mậu x·u·y·ê·n đang đưa mấy đứa bé trở về.
"Phó đại nhân..." Tạ Trì lòng đầy bất an hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Không biết nữa, tự nhiên chảy m·á·u mũi, sau đó hôn mê luôn." Phó Mậu x·u·y·ê·n cũng đang nhíu mày lo lắng, "Các hoàng tôn đều không sao, chỉ là bị một phen kinh hãi, điện hạ yên tâm."
Tạ Trì gật đầu, giao phó Lưu Song Lĩnh dẫn chúng đến gặp Diệp t·h·iền, sau đó tiếp tục đi ra ngoài: "Ta cùng Phó đại nhân cùng đến Mát Lạnh điện!" Phó Mậu x·u·y·ê·n vội vàng cung kính dẫn hắn đi.
Hai người chạy đến Mát Lạnh điện, trong điện đã trở lại yên tĩnh sau một hồi hỗn loạn, các cung nhân đứng nghiêm trang thành hàng, thấy Thái t·ử thì cùng nhau hành lễ. Tạ Trì đi vào tẩm điện, thấy đầu g·i·ư·ờ·n·g Hoàng đế kê gối t·h·u·ố·c, bèn hỏi Phó Mậu x·u·y·ê·n: "Ngự y đã xem chưa?"
Phó Mậu x·u·y·ê·n gật đầu: "Dạ, ngự y nói cứ bồi bổ trước đã, đợi bệ hạ tỉnh lại sẽ chẩn trị tỉ mỉ." Ông dừng một chút rồi nói tiếp, ngẫm nghĩ lại hỏi: "Điện hạ, có nên mời mấy vị c·ô·ng chúa đến hầu b·ệ·n·h không ạ?"
Trước đây mỗi khi Hoàng đế ốm, đều là các c·ô·ng chúa hầu hạ trước g·i·ư·ờ·n·g. Nhưng Tạ Trì nhìn sắc trời, lắc đầu nói: "Trời đã tối, vả lại các nàng vừa mới đi đường xa hai ngày. Tạm thời đừng quấy rầy, sáng mai hẵng bẩm báo cũng được."
Phó Mậu x·u·y·ê·n khom người: "Vâng ạ."
Tạ Trì nói tiếp: "Đêm nay ta sẽ ở đây canh chừng. Làm phiền đại nhân sai người về báo với Thái t·ử phi một tiếng, để nàng đừng lo lắng."
"..." Phó Mậu x·u·y·ê·n sắc mặt phức tạp đáp "Dạ".
Đã bao nhiêu năm rồi không thấy hoàng t·ử hầu b·ệ·n·h.
Khi Hoàng trưởng t·ử còn sống, bệ hạ còn trẻ, thỉnh thoảng chỉ bị đau đầu cảm sốt, Hoàng trưởng t·ử đều túc trực bên cạnh.
Sau đó Hoàng trưởng t·ử mất, rồi đến ph·ế thái t·ử, cuối cùng cũng không thấy lại cảnh tượng đó nữa.
Trong hai năm cuối, ph·ế thái t·ử càng thêm ngang ngược, đừng nói hầu b·ệ·n·h, đến thăm hỏi cũng chỉ qua loa. Ba vị c·ô·ng chúa đều giận tím mặt, có mắng cũng chẳng ích gì.
Còn vị tân thái t·ử này, việc đề nghị hầu b·ệ·n·h cứ tự nhiên như một lẽ đương nhiên.
Phó Mậu x·u·y·ê·n cảm khái rồi lui ra, Tạ Trì bưng bát t·h·u·ố·c, múc một muỗng thổi thổi, cẩn t·h·ậ·n đút cho Hoàng đế.
Vừa đút một muỗng, Hoàng đế dù không có ý thức, nhưng vẫn nuốt xuống. Tạ Trì thở phào nhẹ nhõm, trước kia hắn đọc sách y thuật có thấy, nói người đã hôn mê thì không cần vội, có thể nuốt bình thường là tốt rồi, nếu t·h·u·ố·c không vào thì thật sự là chuyện lớn.
Sau đó, Hoàng đế lại nhíu mày, hình như cảm thấy t·h·u·ố·c đắng.
Hốc mắt Tạ Trì chợt đỏ lên.
Hắn không chút chuẩn bị nghĩ đến những ngày tháng phụ thân sinh b·ệ·n·h trước kia.
Phụ thân mắc b·ệ·n·h hiểm nghèo, chẳng bao lâu sau đại phu nói không sống được bao lâu nữa. Lúc đó hắn còn nhỏ, hắn thấy hoang mang, về sau trong một thời gian dài, hắn cứ cật lực tìm mọi lý do để an ủi mình.
Hắn tự nhủ, phụ thân vẫn còn ăn được thì sẽ không quá tệ đâu; phụ thân vẫn còn đi học được, đại phu có lẽ chẩn b·ệ·n·h sai rồi; phụ thân vẫn cười với hắn được, có khác gì so với bình thường đâu chứ...
Trong giấc mơ phụ thân cũng còn cảm nhận được vị đắng của t·h·u·ố·c, giống như hắn vậy.
Bây giờ, cảm giác đó lại một lần nữa ập đến mạnh mẽ, lại làm hắn hoang mang.
Phụ hoàng mới vui vẻ được mấy ngày, hắn hy vọng phụ hoàng có thể sống lâu thêm, thọ cùng trời đất thì càng tốt.
Hắn cũng không hề muốn nhanh như vậy đã phải lên ngôi.
Tạ Trì trong tâm trạng vô cùng ảm đạm ngủ th·i·ế·p đi, mấy canh giờ sau, Hoàng đế tỉnh lại trước hắn một bước.
Ông tỉnh lại thì ngẩn người, vì mắt còn mờ nên phải cẩn t·h·ậ·n nhìn mới nh·ậ·n ra người bên g·i·ư·ờ·n·g là ai, rồi ông chần chờ hồi lâu không biết phải làm gì.
—— thằng nhóc này không phải là choáng váng rồi chứ?
Thật ra việc cho hắn hầu b·ệ·n·h cũng không cần phải canh giữ ở bên g·i·ư·ờ·n·g rắn c·ứ·n·g như vậy đâu. Cung nhân bên cạnh ông nhiều như vậy, hầu hết mọi việc đều sẽ có cung nhân lo liệu. Trước kia đám c·ô·ng chúa cuối cùng cũng tiến cung đến hầu b·ệ·n·h chỉ là vì ông lúc sinh b·ệ·n·h t·h·í·c·h có con cái ở bên cạnh bồi tiếp thôi.
Thế nên, hắn hoàn toàn có thể đến T·h·iền điện ngủ, hoặc là ngủ tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g La Hán trong tẩm điện. Gục bên g·i·ư·ờ·n·g ngủ thế này thì khó chịu lắm! Chỉ nhìn tư thế này thôi đã thấy đau lưng rồi.
Thế là Hoàng đế mâu thuẫn hồi lâu, vẫn quyết định gọi hắn dậy. Ông đưa tay lay: "Tạ Trì? Tỉnh dậy."
Tạ Trì chợt bừng tỉnh, còn ngái ngủ nhìn ông rồi mỉm cười: "Phụ hoàng tỉnh rồi ạ? Nhi thần đi gọi ngự y đến."
Hắn vừa nói vừa ch·ố·n·g tay muốn ngồi dậy, lại bị Hoàng đế ngăn lại.
Tạ Trì quay lại nhìn, Hoàng đế khẽ cười: "Trong điện có cung nhân rồi, con đi ngủ ngon đi."
"Không sao ạ." Tạ Trì cười không để ý, "Đợi ngự y đến khám rồi con sẽ đi ngủ, phụ hoàng đừng lo."
Nói rồi hắn liền ra khỏi điện, chẳng bao lâu sau, các cung nhân nối đuôi nhau đi vào, ngự y cũng vào điện.
Tạ Trì đứng bên cạnh nhìn, ngự y tỉ mỉ bắt mạch cho hoàng đế, rồi hỏi ông mấy ngày nay ăn ngủ thế nào. Sau đó cân nhắc nói: "Từ mạch tượng thì bệ hạ không có gì đáng ngại, chỉ là nguyên khí vốn hư, lại bị nóng ẩm làm tổn thương, cộng thêm đường xá xóc nảy nên..."
"Đại nhân." Tạ Trì ngắt lời, ngự y cùng hoàng đế đều nhìn về phía hắn, hắn nói, "Phụ hoàng tinh thần không tốt đã mấy tháng rồi, đại nhân luôn bảo không có gì đáng ngại, điều dưỡng là được. Bây giờ phụ hoàng bỗng dưng ngất đi, sao đại nhân vẫn dùng lời giải t·h·í·c·h cũ vậy?"
"Việc này..." Ngự y có chút lúng túng, vái chào nói: "Thái t·ử điện hạ, bệ hạ đã hơn sáu mươi, quả thật..."
"Tuổi tác là một chuyện, b·ệ·n·h tật lại là chuyện khác. Người qua tuổi lục tuần đâu phải ai cũng như vậy." Tạ Trì nghĩ hôm nay không hỏi cho ra nguyên nhân b·ệ·n·h tình của Hoàng đế thì không được, sắc mặt lạnh đến không chút kh·á·c·h khí: "Nếu đại nhân không thể tận tâm chẩn trị cho phụ hoàng, thì đổi người khác."
"...Thái t·ử điện hạ?!" Vị ngự y kia hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống, dập đầu với Hoàng đế, "Bệ hạ, thần chưa từng dám lười biếng mà, Thái t·ử điện hạ, hắn..."
Hoàng đế liếc nhìn Tạ Trì, trong mắt có ý cười khuyên nhủ hắn: "Trẫm không sao đâu, trong lòng trẫm biết rõ, không cần làm khó ngự y."
"Vậy mời tất cả các thái y đến cùng nhau hội chẩn một phen." Tạ Trì chắp tay nói, "B·ệ·n·h của phụ hoàng không thể kéo dài mãi được, cho dù không có chuyện ngất xỉu hôm nay thì ngày nào cũng mê man như vậy cũng không được, phải cầu trị tận gốc mới tốt."
Hoàng đế im lặng đoán ý một lát.
Thật ra ông không phải là muốn che chở ngự y, mà là đến tuổi này, dùng t·h·u·ố·c phải hết sức thận trọng. Nhỡ đâu các thái y kia y thuật không giỏi, hoặc lại bị Tạ Trì thúc ép dùng m·ã·n·h dược, ông không chịu nổi, sẽ chỉ càng thêm tệ.
Dù sao ông cũng không còn sợ c·h·ế·t, nhưng hiện tại chưa đến lúc ông c·h·ế·t. Địa vị của Tạ Trì còn chưa vững chắc, một khi ông xảy ra chuyện, trong triều nhất định sẽ có biến cố lớn.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Tạ Trì, ông lại cảm thấy ý tốt này không thể từ chối.
Hồi lâu sau, Hoàng đế thở dài: "Truyền các thái y đến hết đây, cùng nhau xem xét b·ệ·n·h tình cho trẫm. Nhưng cuối cùng toa t·h·u·ố·c vẫn do Vương ngự y quyết định."
Tạ Trì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Vương ngự y suýt chút nữa bị thay cũng thở phào nhẹ nhõm. Phó Mậu x·u·y·ê·n khom người sai tiểu đồ đệ nhanh chân đi mời các thái y.
Chừng một khắc c·ô·ng phu sau, các thái y đã vào điện. Mọi người th·e·o thứ tự tiến lên bắt mạch, hỏi triệu chứng, tốn hết một hồi thời gian.
Sau đó các thái y lui vào T·h·iền điện bàn bạc. Tạ Trì vì đêm qua ngủ không ngon nên vựng đầu trướng não, thấy bọn họ hồi lâu chưa quay lại, liền nói với Hoàng đế: "Nhi thần ra ngoài hít thở không khí."
"Con cứ đi đi, trẫm không sao đâu." Hoàng đế khoát tay ra hiệu Tạ Trì yên tâm. Tạ Trì vái chào, liền ra khỏi tẩm điện, nhưng còn chưa đi ra khỏi ngoại điện thì đã bị một thái y chặn lại.
"Điện hạ." Vị thái y kia vái chào. Tạ Trì dừng chân: "Đại nhân có việc gì?"
Vẻ mặt thái y kia có chút chần chờ, ngẫm nghĩ rồi nói với Tạ Trì: "Điện hạ có thể cho thần mượn một bước nói chuyện được không ạ?"
Tạ Trì bèn mời ông ta đến chỗ vắng người ngoài điện, nhưng vị thái y kia vẫn còn do dự. Tạ Trì không khỏi có chút lo lắng, nhìn ông ta rồi nói: "Chắc là vì b·ệ·n·h của phụ hoàng, đại nhân cứ nói đừng ngại. Nếu nói sai, ta xem như chưa từng nghe thấy cũng được."
Thái y kia gật đầu, rồi vén vạt áo q·u·ỳ xuống.
Tạ Trì giật mình, thái y kia nói: "Thần vừa bắt mạch cho bệ hạ, lại xem qua phương t·h·u·ố·c... Thấy nghi có hai vị t·h·u·ố·c bị người ta thêm phân lượng khi sắc t·h·u·ố·c. Hai vị t·h·u·ố·c này dùng liều lượng nhỏ thì dược lực m·ã·n·h l·i·ệ·t, th·e·o toa t·h·u·ố·c của Vương ngự y, mỗi loại chỉ dùng nửa tiền cũng không hại đến thân thể. Nhưng nếu có người thêm phân lượng... Sẽ gây ra đầu óc u ám, năm này qua năm nọ phục dụng càng sẽ khiến thần trí hoa mắt ù tai."
Tạ Trì nghe vậy sợ hãi, kinh ngạc một lúc rồi mạnh mẽ định thần: "Vì sao đại nhân lại nghi ngờ như vậy? Chỉ vì phụ hoàng vẫn luôn u ám hay là Vương ngự y..."
"Không có, không có đâu." Thái y kia vội vàng phủ nh·ậ·n, nói tiếp: "Vì hai vị t·h·u·ố·c đó dễ gây ra nội hỏa, thần nhớ tới lúc bệ hạ ngất đã chảy m·á·u mũi, nghĩ có lẽ là đường xá xóc nảy khiến nội hỏa bị kích t·h·í·c·h. Lại cảm thấy toa t·h·u·ố·c của Vương ngự y cũng không đến nỗi m·ã·n·h l·i·ệ·t đến thế, lúc này thần mới nghĩ đến chứng u ám của bệ hạ, cảm thấy có lẽ là do dùng sai liều lượng."
Sau khi nghe xong, Tạ Trì cảm thấy cổ họng mình căng thẳng.
Nếu điều này là thật, hắn hy vọng chỉ là do y quan bốc t·h·u·ố·c sơ ý lấy sai lượng t·h·u·ố·c, nếu không thì lại thêm một trận sóng gió ập đến.
Nhưng hy vọng như vậy thì có ích gì. Hắn đưa tay đỡ thái y kia đứng dậy, trầm giọng hỏi: "Chuyện này còn ai biết không?"
Thái y khom người nói: "Không có, thần cũng chỉ mới vừa nghĩ ra thôi. Ban đầu thần định ra ngoài điện cân nhắc thêm, nhưng lại trùng hợp gặp điện hạ, nên thần dứt khoát nói cho điện hạ biết."
Tạ Trì gật đầu: "Đại nhân cứ giữ kín chuyện này, ta vào bẩm tấu với phụ hoàng."
Đợi điểm tâm được đưa đến, Diệp t·h·iền liền ngồi ăn ở tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g La Hán. Nàng tắm suối nước nóng xong thấy khát, bưng một bát đường phèn nấu lê ăn không muốn dừng. Lê được nấu mềm mại, hòa cùng đường phèn trôi qua cổ họng, cảm giác ấm áp một mực lan tràn đến trong dạ dày, khiến Diệp t·h·iền thoải mái vô cùng.
Chẳng qua, một bát cũng không nhiều, Diệp t·h·iền ăn xong lê, uống cạn nước canh rồi mà vẫn chưa thỏa mãn, liền đưa chân từ g·i·ư·ờ·n·g xuống, đá đá Tạ Trì.
"Ừm?" Tạ Trì đang ăn bánh trôi đậu đỏ ngẩng đầu lên, Diệp t·h·iền liếc nhìn hắn, cười tủm tỉm nói: "Cho ta bát nấu lê của ngươi được không?"
Tạ Trì bật cười, đưa tay cầm bát nấu lê, vòng qua bàn g·i·ư·ờ·n·g ngồi xuống bên cạnh nàng.
Diệp t·h·iền thấy vậy liền hiểu ý, vui sướng b·ò dậy đến gần, hắn c·ắ·t nửa miếng lê đút cho nàng.
Khi ở trong suối nước nóng, hắn đã không ít trêu chọc Diệp t·h·iền. Giờ Diệp t·h·iền vừa ăn lê vừa nhìn hắn, liền nảy ra ý định.
Nàng dùng ngón tay vuốt ve mặt hắn: "C·ô·ng t·ử nhà ai mà ngày thường lại đẹp trai như vậy? Ta ở Đông cung lâu ngày, Thái t·ử phi th·i·ế·p đông đ·ả·o, tịch mịch cực kì, c·ô·ng t·ử có ngại tiến cung bồi th·e·o ta không?"
Giọng nói của nàng mềm mại, dịu dàng lười biếng, lộ ra mấy phần ủy khuất. Tạ Trì nghe vậy nhíu mày, nín cười tiếp lời: "Nương t·ử xinh đẹp như vậy mà còn không được sủng ái sao? Vậy xem ra Thái t·ử phi nhất định là một người đàn bà đanh đá."
"..." Diệp t·h·iền cố gắng ch·ố·n·g đỡ nghiêm mặt đỏ bừng, chớp mắt mấy cái, "Đàn ông các ngươi lúc nào cũng đổ hết lỗi lên đầu phụ nữ —— Chuyện này sao có thể trách Thái t·ử phi được? Thái t·ử phi là người tốt."
Tạ Trì nghe nàng bênh vực người khác thì không nhịn được nữa, ha ha ha ha cười p·h·á lên. Diệp t·h·iền còn đang chờ hắn đút lê, hắn lại đột ngột đặt bát xuống, cúi người b·ó·p c·h·ặ·t nàng: "Vậy để ta xem xem, Thái t·ử phi rốt cuộc tốt đến mức nào?"
"!" Diệp t·h·iền kinh hãi, chưa kịp phản ứng, hắn đã giật đứt dây buộc áo nàng.
Dục bào có kết cấu đơn giản, bên ngoài chỉ có một lớp. Bị hắn k·é·o một cái, vạt áo liền bung ra, bên trong là chiếc áo lót màu hồng nhạt đ·ậ·p vào mắt. Hai gò má Diệp t·h·iền đỏ bừng, thấy các cung nhân đều đã cúi đầu lui ra ngoài, càng cảm thấy việc lớn không xong, vội vàng đẩy hắn ra: "Ngươi là Thái t·ử! Không thể bạch nhật tuyên d·â·m!"
"Đều chạng vạng tối rồi, không tính ban ngày!" Tạ Trì phản ứng rất nhanh, vừa nói vừa dùng tay k·é·o mạnh áo của nàng xuống.
Diệp t·h·iền muốn k·h·ó·c mà không ra nước mắt, hôm nay hắn sao lại cao hứng như vậy?
Lúc ở trong suối nước nóng đã làm một lần rồi!
Thẹn t·h·ùng c·h·ế·t mất!
***
Ở một bên khác, sau khi ngủ trưa, mấy đứa bé được Hoàng đế dẫn lên hồ chơi rất lâu. Hoa thuyền trong hành cung được làm rất tỉ mỉ, lầu một như một cái sảnh lớn, có thể tản bộ đàm luận hoặc xem ca múa, cũng có thể ngồi câu cá ở bên ngoài. Lầu hai có g·i·ư·ờ·n·g và bàn, có thể tính là phòng ngủ, ngủ và ăn điểm tâm đều rất thoải mái.
Hoàng đế sai ngự t·h·i·ện phòng chuẩn bị rất nhiều món ngon, mình ngồi ở lầu hai ngắm phong cảnh, nhàn nhã nghe bọn nhỏ chơi đùa nhốn nháo dưới lầu. Thỉnh thoảng có một hai đứa chạy lên, ông lại giữ chúng lại cho ăn một ít điểm tâm.
Chơi được một lúc, Nguyên Thần cảm thấy mệt trước. Thằng bé nhỏ tuổi nhất, mà thể chất lại yếu hơn Nguyên Huy, Hoàng đế biết rõ điều này. Thế nên Hoàng đế thấy hắn ngáp, bèn ôm hắn lên g·i·ư·ờ·n·g La Hán, s·ờ s·ờ đầu hắn và nói: "Cháu ngủ thêm một lát nữa, hoàng gia gia ở đây với cháu."
Nhưng trẻ con đang chơi đ·i·ê·n làm sao chịu ngoan ngoãn ngủ? Nguyên Thần vừa ngáp liên tục, vừa lắc đầu giống như t·r·ố·ng lúc lắc: "Không cần, cháu không buồn ngủ!"
"Ngáp đến mấy cái liền rồi còn nói không buồn ngủ!" Hoàng đế nói với vẻ trách mắng. Nhưng Nguyên Thần không sợ trời không sợ đất, nép vào trong n·g·ự·c ông, ngọt ngào nũng nịu: "Cháu chính là không buồn ngủ mà!"
Hoàng đế: "..."
Ông bị Nguyên Thần chọc cho vui đến choáng váng, ngẩn người hồi lâu mới lấy lại tinh thần, vừa vỗ về hắn vừa nói: "Vậy cháu đói bụng không? Nếu đói, chúng ta về Mát Lạnh điện dùng bữa nhé?"
Ông nghĩ bụng cũng nên trở về, trời đã hơi tối, ở tr·ê·n hồ lâu sẽ bị lạnh.
Nhưng Nguyên Thần lắc đầu: "Không muốn, không muốn đâu ạ, Đại ca và Nhị ca đang câu cá, hai anh đang thi xem ai hơn mà, vẫn chưa so xong!"
Câu cá? Hoàng đế cười ha ha một tiếng, nghiêm túc hỏi: "Chúng nó câu được mấy con rồi?"
Nguyên Thần nghiêng đầu ngây ngô nói: "Chưa câu được con nào cả!"
Trong hồ này cá... cũng đâu ít? Sao lại không câu được con nào?
Hoàng đế thấy lạ, bảo Nguyên Thần cứ nghỉ ngơi trước, mình xuống xem chúng nó làm gì. Nguyên Thần ngoan ngoãn gật đầu, Hoàng đế liền đi xuống lầu.
Ông vừa ra đến mép thuyền thì hiểu ra ngay vì sao Nguyên Hiển và Nguyên Tấn không câu được cá.
—— bọn chúng quá nóng vội, thả cần xuống chờ một chút là đã muốn giật lên xem có cá c·ắ·n câu hay không, mà làm vậy thì có câu được mới lạ.
Hoàng đế bật cười: " hoàng gia gia dạy các cháu câu cá."
Hai đứa bé quay đầu lại nhìn rồi cười, Nguyên Hiển nhường chỗ cho Hoàng đế ngồi. Sau khi ngồi xuống, Hoàng đế quăng cần ra xa, vừa nói: "Khi cá c·ắ·n câu, nó sẽ kéo dây xuống, các cháu sẽ cảm thấy được, không cần cứ giật lên xem đâu."
"... Tụi con nóng ruột quá mà." Nguyên Tấn le lưỡi, Hoàng đế t·i·ệ·n tay nhéo má hắn: "Dục tốc bất đạt."
Vừa nói dứt câu, ông bỗng nhiên cảm thấy hơi ngứa dưới mũi. Ông vô thức giơ tay lên gạt, thấy trên ngón tay có một vệt đỏ.
"Hoàng gia gia chảy m·á·u mũi kìa!" Nguyên Tấn nói. Phó Mậu x·u·y·ê·n nghe vậy vội vàng sai cung nữ đi chuẩn bị nước sạch và khăn tay, Hoàng đế đành phải t·r·ả lại cần câu cho Nguyên Hiển, rồi đứng dậy đi vào trong thuyền.
Ông chưa đi được mấy bước thì đột nhiên tối sầm mặt lại.
"Hoàng gia gia?!" Nguyên Tấn giật mình, Nguyên Hiển cũng hoảng hốt quay đầu: "Hoàng gia gia!"
Hoàng đế muốn ch·ố·n·g vào bàn để đứng vững nhưng không được, cơ thể vô lực ngã xuống. Trong thuyền vang lên tiếng la h·é·t, trước mắt ông tối đen nhưng vẫn mơ hồ thấy mấy đứa bé chạy về phía mình, ông muốn nói với chúng rằng không sao, nhưng không thể p·h·át ra tiếng.
***
Thế là, trong Thanh Chính điện, Tạ Trì và Diệp t·h·iền đang chuẩn bị dùng bữa thì bị tin báo đến kinh ngạc nhảy dựng.
May là cả hai vừa mới thay y phục, Tạ Trì vội đặt đũa xuống chạy ra ngoài. Vừa đến cửa điện, hắn thấy Phó Mậu x·u·y·ê·n đang đưa mấy đứa bé trở về.
"Phó đại nhân..." Tạ Trì lòng đầy bất an hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Không biết nữa, tự nhiên chảy m·á·u mũi, sau đó hôn mê luôn." Phó Mậu x·u·y·ê·n cũng đang nhíu mày lo lắng, "Các hoàng tôn đều không sao, chỉ là bị một phen kinh hãi, điện hạ yên tâm."
Tạ Trì gật đầu, giao phó Lưu Song Lĩnh dẫn chúng đến gặp Diệp t·h·iền, sau đó tiếp tục đi ra ngoài: "Ta cùng Phó đại nhân cùng đến Mát Lạnh điện!" Phó Mậu x·u·y·ê·n vội vàng cung kính dẫn hắn đi.
Hai người chạy đến Mát Lạnh điện, trong điện đã trở lại yên tĩnh sau một hồi hỗn loạn, các cung nhân đứng nghiêm trang thành hàng, thấy Thái t·ử thì cùng nhau hành lễ. Tạ Trì đi vào tẩm điện, thấy đầu g·i·ư·ờ·n·g Hoàng đế kê gối t·h·u·ố·c, bèn hỏi Phó Mậu x·u·y·ê·n: "Ngự y đã xem chưa?"
Phó Mậu x·u·y·ê·n gật đầu: "Dạ, ngự y nói cứ bồi bổ trước đã, đợi bệ hạ tỉnh lại sẽ chẩn trị tỉ mỉ." Ông dừng một chút rồi nói tiếp, ngẫm nghĩ lại hỏi: "Điện hạ, có nên mời mấy vị c·ô·ng chúa đến hầu b·ệ·n·h không ạ?"
Trước đây mỗi khi Hoàng đế ốm, đều là các c·ô·ng chúa hầu hạ trước g·i·ư·ờ·n·g. Nhưng Tạ Trì nhìn sắc trời, lắc đầu nói: "Trời đã tối, vả lại các nàng vừa mới đi đường xa hai ngày. Tạm thời đừng quấy rầy, sáng mai hẵng bẩm báo cũng được."
Phó Mậu x·u·y·ê·n khom người: "Vâng ạ."
Tạ Trì nói tiếp: "Đêm nay ta sẽ ở đây canh chừng. Làm phiền đại nhân sai người về báo với Thái t·ử phi một tiếng, để nàng đừng lo lắng."
"..." Phó Mậu x·u·y·ê·n sắc mặt phức tạp đáp "Dạ".
Đã bao nhiêu năm rồi không thấy hoàng t·ử hầu b·ệ·n·h.
Khi Hoàng trưởng t·ử còn sống, bệ hạ còn trẻ, thỉnh thoảng chỉ bị đau đầu cảm sốt, Hoàng trưởng t·ử đều túc trực bên cạnh.
Sau đó Hoàng trưởng t·ử mất, rồi đến ph·ế thái t·ử, cuối cùng cũng không thấy lại cảnh tượng đó nữa.
Trong hai năm cuối, ph·ế thái t·ử càng thêm ngang ngược, đừng nói hầu b·ệ·n·h, đến thăm hỏi cũng chỉ qua loa. Ba vị c·ô·ng chúa đều giận tím mặt, có mắng cũng chẳng ích gì.
Còn vị tân thái t·ử này, việc đề nghị hầu b·ệ·n·h cứ tự nhiên như một lẽ đương nhiên.
Phó Mậu x·u·y·ê·n cảm khái rồi lui ra, Tạ Trì bưng bát t·h·u·ố·c, múc một muỗng thổi thổi, cẩn t·h·ậ·n đút cho Hoàng đế.
Vừa đút một muỗng, Hoàng đế dù không có ý thức, nhưng vẫn nuốt xuống. Tạ Trì thở phào nhẹ nhõm, trước kia hắn đọc sách y thuật có thấy, nói người đã hôn mê thì không cần vội, có thể nuốt bình thường là tốt rồi, nếu t·h·u·ố·c không vào thì thật sự là chuyện lớn.
Sau đó, Hoàng đế lại nhíu mày, hình như cảm thấy t·h·u·ố·c đắng.
Hốc mắt Tạ Trì chợt đỏ lên.
Hắn không chút chuẩn bị nghĩ đến những ngày tháng phụ thân sinh b·ệ·n·h trước kia.
Phụ thân mắc b·ệ·n·h hiểm nghèo, chẳng bao lâu sau đại phu nói không sống được bao lâu nữa. Lúc đó hắn còn nhỏ, hắn thấy hoang mang, về sau trong một thời gian dài, hắn cứ cật lực tìm mọi lý do để an ủi mình.
Hắn tự nhủ, phụ thân vẫn còn ăn được thì sẽ không quá tệ đâu; phụ thân vẫn còn đi học được, đại phu có lẽ chẩn b·ệ·n·h sai rồi; phụ thân vẫn cười với hắn được, có khác gì so với bình thường đâu chứ...
Trong giấc mơ phụ thân cũng còn cảm nhận được vị đắng của t·h·u·ố·c, giống như hắn vậy.
Bây giờ, cảm giác đó lại một lần nữa ập đến mạnh mẽ, lại làm hắn hoang mang.
Phụ hoàng mới vui vẻ được mấy ngày, hắn hy vọng phụ hoàng có thể sống lâu thêm, thọ cùng trời đất thì càng tốt.
Hắn cũng không hề muốn nhanh như vậy đã phải lên ngôi.
Tạ Trì trong tâm trạng vô cùng ảm đạm ngủ th·i·ế·p đi, mấy canh giờ sau, Hoàng đế tỉnh lại trước hắn một bước.
Ông tỉnh lại thì ngẩn người, vì mắt còn mờ nên phải cẩn t·h·ậ·n nhìn mới nh·ậ·n ra người bên g·i·ư·ờ·n·g là ai, rồi ông chần chờ hồi lâu không biết phải làm gì.
—— thằng nhóc này không phải là choáng váng rồi chứ?
Thật ra việc cho hắn hầu b·ệ·n·h cũng không cần phải canh giữ ở bên g·i·ư·ờ·n·g rắn c·ứ·n·g như vậy đâu. Cung nhân bên cạnh ông nhiều như vậy, hầu hết mọi việc đều sẽ có cung nhân lo liệu. Trước kia đám c·ô·ng chúa cuối cùng cũng tiến cung đến hầu b·ệ·n·h chỉ là vì ông lúc sinh b·ệ·n·h t·h·í·c·h có con cái ở bên cạnh bồi tiếp thôi.
Thế nên, hắn hoàn toàn có thể đến T·h·iền điện ngủ, hoặc là ngủ tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g La Hán trong tẩm điện. Gục bên g·i·ư·ờ·n·g ngủ thế này thì khó chịu lắm! Chỉ nhìn tư thế này thôi đã thấy đau lưng rồi.
Thế là Hoàng đế mâu thuẫn hồi lâu, vẫn quyết định gọi hắn dậy. Ông đưa tay lay: "Tạ Trì? Tỉnh dậy."
Tạ Trì chợt bừng tỉnh, còn ngái ngủ nhìn ông rồi mỉm cười: "Phụ hoàng tỉnh rồi ạ? Nhi thần đi gọi ngự y đến."
Hắn vừa nói vừa ch·ố·n·g tay muốn ngồi dậy, lại bị Hoàng đế ngăn lại.
Tạ Trì quay lại nhìn, Hoàng đế khẽ cười: "Trong điện có cung nhân rồi, con đi ngủ ngon đi."
"Không sao ạ." Tạ Trì cười không để ý, "Đợi ngự y đến khám rồi con sẽ đi ngủ, phụ hoàng đừng lo."
Nói rồi hắn liền ra khỏi điện, chẳng bao lâu sau, các cung nhân nối đuôi nhau đi vào, ngự y cũng vào điện.
Tạ Trì đứng bên cạnh nhìn, ngự y tỉ mỉ bắt mạch cho hoàng đế, rồi hỏi ông mấy ngày nay ăn ngủ thế nào. Sau đó cân nhắc nói: "Từ mạch tượng thì bệ hạ không có gì đáng ngại, chỉ là nguyên khí vốn hư, lại bị nóng ẩm làm tổn thương, cộng thêm đường xá xóc nảy nên..."
"Đại nhân." Tạ Trì ngắt lời, ngự y cùng hoàng đế đều nhìn về phía hắn, hắn nói, "Phụ hoàng tinh thần không tốt đã mấy tháng rồi, đại nhân luôn bảo không có gì đáng ngại, điều dưỡng là được. Bây giờ phụ hoàng bỗng dưng ngất đi, sao đại nhân vẫn dùng lời giải t·h·í·c·h cũ vậy?"
"Việc này..." Ngự y có chút lúng túng, vái chào nói: "Thái t·ử điện hạ, bệ hạ đã hơn sáu mươi, quả thật..."
"Tuổi tác là một chuyện, b·ệ·n·h tật lại là chuyện khác. Người qua tuổi lục tuần đâu phải ai cũng như vậy." Tạ Trì nghĩ hôm nay không hỏi cho ra nguyên nhân b·ệ·n·h tình của Hoàng đế thì không được, sắc mặt lạnh đến không chút kh·á·c·h khí: "Nếu đại nhân không thể tận tâm chẩn trị cho phụ hoàng, thì đổi người khác."
"...Thái t·ử điện hạ?!" Vị ngự y kia hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống, dập đầu với Hoàng đế, "Bệ hạ, thần chưa từng dám lười biếng mà, Thái t·ử điện hạ, hắn..."
Hoàng đế liếc nhìn Tạ Trì, trong mắt có ý cười khuyên nhủ hắn: "Trẫm không sao đâu, trong lòng trẫm biết rõ, không cần làm khó ngự y."
"Vậy mời tất cả các thái y đến cùng nhau hội chẩn một phen." Tạ Trì chắp tay nói, "B·ệ·n·h của phụ hoàng không thể kéo dài mãi được, cho dù không có chuyện ngất xỉu hôm nay thì ngày nào cũng mê man như vậy cũng không được, phải cầu trị tận gốc mới tốt."
Hoàng đế im lặng đoán ý một lát.
Thật ra ông không phải là muốn che chở ngự y, mà là đến tuổi này, dùng t·h·u·ố·c phải hết sức thận trọng. Nhỡ đâu các thái y kia y thuật không giỏi, hoặc lại bị Tạ Trì thúc ép dùng m·ã·n·h dược, ông không chịu nổi, sẽ chỉ càng thêm tệ.
Dù sao ông cũng không còn sợ c·h·ế·t, nhưng hiện tại chưa đến lúc ông c·h·ế·t. Địa vị của Tạ Trì còn chưa vững chắc, một khi ông xảy ra chuyện, trong triều nhất định sẽ có biến cố lớn.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Tạ Trì, ông lại cảm thấy ý tốt này không thể từ chối.
Hồi lâu sau, Hoàng đế thở dài: "Truyền các thái y đến hết đây, cùng nhau xem xét b·ệ·n·h tình cho trẫm. Nhưng cuối cùng toa t·h·u·ố·c vẫn do Vương ngự y quyết định."
Tạ Trì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Vương ngự y suýt chút nữa bị thay cũng thở phào nhẹ nhõm. Phó Mậu x·u·y·ê·n khom người sai tiểu đồ đệ nhanh chân đi mời các thái y.
Chừng một khắc c·ô·ng phu sau, các thái y đã vào điện. Mọi người th·e·o thứ tự tiến lên bắt mạch, hỏi triệu chứng, tốn hết một hồi thời gian.
Sau đó các thái y lui vào T·h·iền điện bàn bạc. Tạ Trì vì đêm qua ngủ không ngon nên vựng đầu trướng não, thấy bọn họ hồi lâu chưa quay lại, liền nói với Hoàng đế: "Nhi thần ra ngoài hít thở không khí."
"Con cứ đi đi, trẫm không sao đâu." Hoàng đế khoát tay ra hiệu Tạ Trì yên tâm. Tạ Trì vái chào, liền ra khỏi tẩm điện, nhưng còn chưa đi ra khỏi ngoại điện thì đã bị một thái y chặn lại.
"Điện hạ." Vị thái y kia vái chào. Tạ Trì dừng chân: "Đại nhân có việc gì?"
Vẻ mặt thái y kia có chút chần chờ, ngẫm nghĩ rồi nói với Tạ Trì: "Điện hạ có thể cho thần mượn một bước nói chuyện được không ạ?"
Tạ Trì bèn mời ông ta đến chỗ vắng người ngoài điện, nhưng vị thái y kia vẫn còn do dự. Tạ Trì không khỏi có chút lo lắng, nhìn ông ta rồi nói: "Chắc là vì b·ệ·n·h của phụ hoàng, đại nhân cứ nói đừng ngại. Nếu nói sai, ta xem như chưa từng nghe thấy cũng được."
Thái y kia gật đầu, rồi vén vạt áo q·u·ỳ xuống.
Tạ Trì giật mình, thái y kia nói: "Thần vừa bắt mạch cho bệ hạ, lại xem qua phương t·h·u·ố·c... Thấy nghi có hai vị t·h·u·ố·c bị người ta thêm phân lượng khi sắc t·h·u·ố·c. Hai vị t·h·u·ố·c này dùng liều lượng nhỏ thì dược lực m·ã·n·h l·i·ệ·t, th·e·o toa t·h·u·ố·c của Vương ngự y, mỗi loại chỉ dùng nửa tiền cũng không hại đến thân thể. Nhưng nếu có người thêm phân lượng... Sẽ gây ra đầu óc u ám, năm này qua năm nọ phục dụng càng sẽ khiến thần trí hoa mắt ù tai."
Tạ Trì nghe vậy sợ hãi, kinh ngạc một lúc rồi mạnh mẽ định thần: "Vì sao đại nhân lại nghi ngờ như vậy? Chỉ vì phụ hoàng vẫn luôn u ám hay là Vương ngự y..."
"Không có, không có đâu." Thái y kia vội vàng phủ nh·ậ·n, nói tiếp: "Vì hai vị t·h·u·ố·c đó dễ gây ra nội hỏa, thần nhớ tới lúc bệ hạ ngất đã chảy m·á·u mũi, nghĩ có lẽ là đường xá xóc nảy khiến nội hỏa bị kích t·h·í·c·h. Lại cảm thấy toa t·h·u·ố·c của Vương ngự y cũng không đến nỗi m·ã·n·h l·i·ệ·t đến thế, lúc này thần mới nghĩ đến chứng u ám của bệ hạ, cảm thấy có lẽ là do dùng sai liều lượng."
Sau khi nghe xong, Tạ Trì cảm thấy cổ họng mình căng thẳng.
Nếu điều này là thật, hắn hy vọng chỉ là do y quan bốc t·h·u·ố·c sơ ý lấy sai lượng t·h·u·ố·c, nếu không thì lại thêm một trận sóng gió ập đến.
Nhưng hy vọng như vậy thì có ích gì. Hắn đưa tay đỡ thái y kia đứng dậy, trầm giọng hỏi: "Chuyện này còn ai biết không?"
Thái y khom người nói: "Không có, thần cũng chỉ mới vừa nghĩ ra thôi. Ban đầu thần định ra ngoài điện cân nhắc thêm, nhưng lại trùng hợp gặp điện hạ, nên thần dứt khoát nói cho điện hạ biết."
Tạ Trì gật đầu: "Đại nhân cứ giữ kín chuyện này, ta vào bẩm tấu với phụ hoàng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận