Tông Thân Gia Tiểu Nương Tử
Tông Thân Gia Tiểu Nương Tử - Chương 73: (3) (length: 16381)
Tạ Trì sáng sớm hôm sau liền đi Cố phủ, nói về chuyện Hộ bộ, đem ý nghĩ của Diệp t·h·iền nói cho lão sư nghe.
Cố Ngọc Sơn trầm ngâm hồi lâu, nói một câu: "Sao phu nhân ngươi không phải là nam nhân?"
Tạ Trì: "..."
Cố Ngọc Sơn tiếp đó cười cười: "Nàng nói không sai. Người đọc sách không thể giống đám sơn dã mãng phu tùy tiện cho qua, nhưng nếu bọn họ muốn một lời giải t·h·í·c·h, thì cũng chẳng phải khó làm. Ngươi chỉ cần thẳng thắn đối đãi, đem những gì nên nói thì cứ nói ra. Đều là những người đọc sách thánh hiền, phàm là người không có lòng dạ muốn phạm thượng làm loạn, tự sẽ nguôi giận."
Tạ Trì thở phào nhẹ nhõm mà cười: "Vâng, học sinh hiểu rồi. Ngày mai liền cùng Trương t·ử t·h·í·c·h bọn họ thương lượng một chút, trước viết một bản bố cáo mời bệ hạ xem qua, nếu bệ hạ chuẩn tấu, sẽ phân p·h·át đến các nơi quan học."
Cố Ngọc Sơn gật đầu, lại nhìn nhìn hắn, liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh: "Ngồi đi."
Tạ Trì ngồi xuống, Cố Ngọc Sơn vuốt râu trầm ngâm một lát, nói: "Vi sư muốn hỏi ngươi một chút, chuyện lần này, tại sao mấy người các ngươi lại do dự?"
"..." Tạ Trì sững sờ, nghĩ ngợi, cúi đầu nói, "Chúng ta cũng chưa từng gặp qua chuyện như vậy, ngay cả đám quan chức Hộ bộ cũng không có kinh nghiệm gì. Sự việc lại gấp gáp, không thể trì hoãn, cho nên nhất thời..."
Cố Ngọc Sơn mở miệng nói: "Vậy phu nhân ngươi, liền đối với chuyện như vậy có kinh nghiệm sao?"
Tạ Trì không khỏi giật mình, thấy vẻ mặt nghiêm khắc của lão sư, nhất thời cũng không dám giải t·h·í·c·h.
Cố Ngọc Sơn hòa hoãn một chút, tiếp lời: "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, tự nhiên cũng là một nguyên nhân. Nhưng ngươi phải thường x·u·y·ê·n ghi nhớ kỹ, tính cách thẳng thắn là ưu điểm lớn nhất của ngươi. Trong triều đình này, quan trường này, những người có tâm tư mờ ám sẽ đùa nghịch tâm cơ, ở đâu cũng có, còn người không biết luồn lách chỉ đi cần cù chăm chỉ làm quan lại không có nhiều. Ngươi nếu có thể giữ vững điểm này, đối mặt quân vương thì thành thật, đối với bách tính phía dưới cũng thành thật, ngày sau mới có thể là một vị quan tốt, mới có thể lưu danh sử xanh."
Tạ Trì tỉ mỉ lắng nghe, nghiêm túc ghi nhớ những lời này.
Hắn n·g·ư·ợ·c lại không mong cầu gì chuyện lưu danh sử xanh, nhưng hắn hy vọng đến tuổi già tr·ê·n 80, khi chính mình hồi tưởng lại cả đời, có thể tự nhủ một câu không thẹn với lương tâm.
"Còn nữa, những chuyện này ngươi chịu cùng phu nhân ngươi bàn bạc, là rất tốt." Cố Ngọc Sơn khẽ mỉm cười, "Người đời vẫn nói nữ t·ử ánh mắt t·h·iển cận, đụng đến chính sự ắt làm t·h·i·ê·n hạ gặp họa, t·h·e·o ta thấy đây cũng chỉ là lời nói thô tục. Thứ nhất, t·h·i·ê·n hạ này phần lớn nữ t·ử ánh mắt t·h·iển cận, chỉ là bởi vì các nàng không được đọc những quyển sách giống như nam nhân thôi —— sư mẫu của ngươi ngày xưa nữ giả nam trang vào quan học, học thức có thể còn hơn xa một đám nam nhi; thứ hai, nếu người trong gia đình thê thất nói sai, chẳng lẽ làm quan trượng phu không thể tự mình phân biệt ư? Có người, chính mình thì mang tai mềm n·h·ũn, người ngoài nói gì nghe nấy, xảy ra chuyện lại đổ lên đầu thê t·ử. Nhưng những người đó cho dù không cưới vợ, cũng sẽ bị người khác nắm mũi dắt đi, phạm phải những sai lầm khác. Ngươi không cần học theo họ, ngươi là học sinh của Cố Ngọc Sơn ta, ta hy vọng ngươi biết điều lớn lao, không cần câu nệ vào những quy củ vô lý kia."
Những lời này của Cố Ngọc Sơn, Tạ Trì đều hiểu. Nhưng nghe ông đột nhiên nói vậy, hắn lại cảm thấy có chút gì đó không ổn.
Hắn liền đ·á·n·h giá Cố Ngọc Sơn một phen: "Lão sư, ngài sao... Đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?"
Khuôn mặt Cố Ngọc Sơn đột nhiên đỏ lên, ho khan quay đầu sang chỗ khác, khoát tay nói: "Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ ra, dặn dò ngươi đôi câu."
Tạ Trì cười cười ra vẻ hiểu rõ — đây là cùng sư mẫu nối lại tình xưa nên mỗi ngày đều nhớ đến những điều tốt đẹp của sư mẫu đây mà!
Thế là hắn nghiêm nghị nói: "Lão sư ngài cứ yên tâm, ta khẳng định sẽ đối đãi tốt với phu nhân của ta. Vết xe đổ ta đều nhớ, tuyệt đối không dẫm vào vết xe đổ của tiền bối."
Vết xe đổ? Giẫm lên vết xe đổ?
Cố Ngọc Sơn nhất thời x·ấ·u hổ, cầm lấy thước: "Ngươi lặp lại lần nữa!"
"Lão sư bớt giận, học sinh xin phép đi học trước!" Tạ Trì đứng dậy vái chào, xoay người liền chạy. Cố Ngọc Sơn thật không có ý định gọi hắn trở lại để đ·á·n·h, cũng không hề đ·u·ổ·i th·e·o hắn, chẳng qua là phía sau lại đ·ậ·p đến hai tiếng: "Lúc đầu còn biết tôn sư, bây giờ càng thêm không biết lớn nhỏ!"
"Các ngươi đám người trẻ tuổi này thật là không coi lễ phép ra gì, sớm muộn gì cũng phải hảo hảo giáo huấn ngươi một trận!"
Tiếp đó Tạ Trì chăm chỉ đọc sách cả ngày, ngày thứ hai lại đến Hộ bộ, liền đem chủ ý của Diệp t·h·iền và lời của Cố Ngọc Sơn nói lại đại khái cho mọi người nghe. Trương t·ử t·h·í·c·h gật đầu đồng ý, nói sẽ nhanh c·h·óng khởi thảo bản tấu chương dâng lên cung, trước khi dâng sẽ cho Tạ Trì xem qua.
Nhưng kỳ thật về phương diện làm văn chương, Trương t·ử t·h·í·c·h vẫn lợi h·ạ·i hơn một chút, Tạ Trì nhân t·i·ệ·n nói: "Trương huynh viết xong thì cứ trực tiếp trình lên đi, văn chương của huynh viết tốt hơn ta, ta cũng không nhìn ra chỗ nào không ổn đâu."
Trương t·ử t·h·í·c·h lại nói: "Chủ ý là do ngươi nghĩ ra, nên ngươi trình tấu chương lên mới phải." Ý là không muốn cướp c·ô·ng của Tạ Trì.
Tạ Trì hiểu ý tiếp nh·ậ·n, sau đó mọi người lại một đường c·ô·ng việc lu bù lên, đem tất cả hồ sơ vụ án liên quan đến việc khởi thảo phần tấu chương này lật ra một lần, chủ yếu là tra xét trong vụ án năm ngoái những ai có liên quan, những ai bị ch·ặ·t đầu, những ai vào ngục.
Một tờ sớ quan trọng như vậy cần phải châm chuốt từng câu từng chữ, trước khi Trương t·ử t·h·í·c·h viết xong văn chương, thì tin vui từ Đông cung truyền ra: Thái t·ử phi Thôi thị vào tr·u·ng tuần tháng hai sinh hạ một nữ nhi, mẹ con bình an. Bệ hạ p·h·á lệ hạ chỉ sách phong làm Nghi Ông chủ, trong Đông Cung nhất thời náo nhiệt không ngớt.
Với một việc vui như vậy, dòng họ dù xa gần, đều phải chuẩn bị lễ vật chúc mừng. Nhưng chuẩn bị lễ vật thì dễ, sau khi Tạ Trì đưa quà tặng vào, lại không khỏi cảm thấy khẩn trương.
—— Thái t·ử phi và Tiểu t·h·iền mang thai gần như cùng thời điểm, trước mắt Thái t·ử phi đã sinh, có thể thấy Tiểu t·h·iền cũng sắp đến ngày rồi.
Thật ra thì những thứ có thể chuẩn bị trong nhà đều đã chuẩn bị đầy đủ từ lâu, Triệu Cảnh đã sớm chuyển vào chính viện, luôn túc trực canh chừng Diệp t·h·iền; Vệ Tú Uyển cũng đã đưa bà đỡ được hứa hẹn vào phủ, sẵn sàng giúp Diệp t·h·iền đỡ đẻ bất cứ lúc nào. Như vậy, sự khẩn trương của Tạ Trì thật ra nửa điểm tác dụng cũng không có. Nhưng hắn chính là không kiềm chế được, cuối cùng suy nghĩ lung tung lo lắng Diệp t·h·iền sinh con sẽ xảy ra sơ xuất gì.
Tệ hơn nữa là, nỗi lo lắng này hắn còn không dám nói với Diệp t·h·iền, sợ nói ra sẽ khiến nàng thêm tâm sự.
Hậu quả trực tiếp là, trong mấy ngày sau đó, hắn cứ nhìn chằm chằm Diệp t·h·iền xuất thần.
Thế là Diệp t·h·iền vừa mới uống một bát canh cá trích ngon lành, cũng bị hắn nhìn chằm chằm đến kinh hãi. Nàng nhìn hắn rồi lại nhìn bát canh, bèn múc một muỗng, thổi cho nguội rồi đưa cho hắn ăn: "...Ngươi nếm thử?"
Tạ Trì vô ý thức liền uống, bát canh này nấu rất khéo, màu sắc nước trà trắng sữa, điểm xuyết thêm chút hành lá, vừa tươi vừa khử được mùi tanh, nhưng đến khi nuốt xuống canh rồi hắn mới hoàn hồn.
Sau đó hắn gượng gạo ho một tiếng: "Không sao, ngươi uống đi."
"Ngươi làm sao vậy?" Diệp t·h·iền trực tiếp lấy chén uống tiếp hai ngụm, bảo Thanh Dứu bưng xuống. Sau đó nàng cuộn tròn đầu gối chống má đ·á·n·h giá hắn: "Mấy ngày nay ngươi lạ lắm đấy? Sao thế? Chuyện ở Hộ bộ không thuận lợi à?"
"...Không có." Tạ Trì lắc đầu, "Không có gì đâu, ngươi đừng hỏi nữa."
Diệp t·h·iền cau mày: "Nhưng ngươi như vậy, ta không yên lòng. Rốt cuộc là thế nào? Ngươi có thể cho ta biết là chuyện trong nhà hay chuyện bên ngoài được không?"
Nàng nghĩ, nếu là chuyện bên ngoài, vậy nếu hắn không t·i·ệ·n nói thì nàng không hỏi nữa là được. Nhưng Tạ Trì lại rất nhanh nói cho nàng biết: "Chuyện trong nhà."
— Vì như vậy, Diệp t·h·iền không thể không quyết tâm hỏi cho ra lẽ. Chuyện trong nhà cơ bản đều là nàng quản lý mà, chuyện gì mà khiến hắn mặt mày ủ rũ như vậy?
Nàng kiên nhẫn hỏi han ước chừng hai khắc, Tạ Trì không chịu nổi liền đem tâm sự nói ra. Hắn càng nói càng mặt mày ủ rũ, không biết từ khi nào đã ôm chầm lấy nàng.
Diệp t·h·iền sau khi nghe xong: "..."
Nàng không biết rõ lắm nên phản ứng thế nào cho phải, dở k·h·ó·c dở cười nghiêng đầu nhìn hắn nửa ngày, rồi bật cười thành tiếng: "Thai của ta rất tốt mà! Triệu đại phu nói, thai tượng rất tốt, lại không quá lớn, phần lớn có thể sinh thuận lợi đấy."
Tạ Trì hai tay ôm lấy nàng, đầu tựa vào tr·ê·n vai nàng, giọng nói ỉu xìu: "Chỉ là 'phần lớn' thôi mà..."
"...Không thì ngươi muốn người ta Triệu đại phu nói thế nào?" Diệp t·h·iền trách yêu, "Là ngươi sinh hay là ta sinh chứ? Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì a!"
Tạ Trì ngước mắt liếc nàng một cái: "Ngươi thật sự không chút nào sợ?"
"Ta sợ thì cũng phải sinh ra chứ sao?" Diệp t·h·iền phồng má, tiếp đó dịu giọng, "Nhưng ta x·á·c thực không chút nào sợ — ngươi nghĩ mà xem, thai của ta tốt như vậy, trong phủ lại có nhiều người hầu hạ đều lo sợ, vậy những người thai không tốt lắm, gia cảnh lại bần hàn thì sinh con phải làm sao?"
Nói rồi nàng trượt người xuống, nằm tr·ê·n đùi hắn: "Đến lúc đó ngươi ở bên cạnh ta là được, có ngươi ở bên cạnh ta lập tức có sức mạnh, nhất định sẽ bình an sinh con ra cho ngươi xem!"
Tạ Trì miễn cưỡng mỉm cười một cái: "Ta đương nhiên sẽ ở bên cạnh ngươi. Muốn sinh thì lập tức sai người đi tìm ta, mặc kệ ta đang ở chỗ lão sư hay ở Hộ bộ, đều sẽ lập tức chạy về, ngươi cứ yên tâm."
Diệp t·h·iền biết lời này của hắn tuyệt đối không phải dỗ dành nàng, tự nhiên rất yên tâm.
Nhưng mấy ngày sau, buổi sáng nàng đột nhiên cảm thấy bụng đau dữ dội, lúc giật mình nhận ra là sắp sinh... Thì Tạ Trì vừa vặn phải tiến cung!
Mấy thị nữ vội vàng đỡ nàng vào sương phòng đã chuẩn bị làm phòng sinh, Diệp t·h·iền nằm xuống, trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Các nàng lập tức gọi Triệu đại phu và bà đỡ vào, sau đó Thanh Dứu định sai người đi mời Tạ Trì về phủ, lại bị Diệp t·h·iền giữ lại: "Hắn ở trong cung..."
Nàng như thể đột nhiên trở nên vô cùng yếu đuối, toàn bộ dũng khí nàng đã tùy t·i·ệ·n nói với Tạ Trì ngày đó đều bị rút cạn. Vừa nói xong một câu như vậy, nàng đã muốn bật k·h·ó·c, rồi lại gắng gượng kìm nén cảm xúc, trong mũi nghẹn ngào nói với Thanh Dứu: "Đừng đi, có lẽ sẽ không kịp về đâu."
Thanh Dứu ở bên cạnh lo lắng đến độ đi tới đi lui. Nàng biết phàm là quân hầu đã tiến cung, thì chắc chắn đang nghị sự trước mặt bệ hạ, tuyệt đối không phải muốn đi là có thể đi ngay được. Thế nhưng là nàng lại cảm thấy, việc phu nhân sinh con cũng là đại sự a! Không nói những cái khác, nhỡ đâu, vạn nhất phu nhân có sơ xuất gì ngày hôm nay thì sao? Quân hầu lỡ dở việc trong cung, biết đâu ngay cả "lần cuối" cũng không thấy được.
Thanh Dứu ậm ừ đáp lại nàng, rồi bảo Bạch Dứu đến phụ cận canh chừng, còn mình thì ra ngoài cùng Chu Chí Tài và Giảm Lan bàn đầu tính kế xem bây giờ nên làm gì.
Nhưng với chuyện như vậy, Chu Chí Tài và Giảm Lan cũng không dám tùy t·i·ệ·n quyết định. Cuối cùng cả ba người bèn kéo nhau đến phía trước, đi hỏi ý kiến của Lưu Song Lĩnh.
Lưu Song Lĩnh nghe xong liền đập bàn đứng phắt dậy: "Sủa cái gì! Các ngươi mau trở về chính viện hầu hạ, ta sẽ cho người vào cung báo tin ngay!"
Dựa theo thân ph·ậ·n hiện tại của quân hầu, nếu tiến cung bẩm báo thì đã có thể mang theo thái giám theo hầu. Nhưng hôm nay lúc quân hầu tiến cung vẫn để hắn ở lại trong phủ, là vì cái gì? Chẳng phải là sợ phu nhân có chuyện, người khác không thể trông coi được sao!
Lưu Song Lĩnh cũng không dám tự mình đi ngay, bèn gọi một thị vệ đến vừa vào viện t·ử, bảo hắn lập tức tiến cung tìm quân hầu.
Người trong phủ muốn vào cung đều phải có lệnh bài, lệnh bài không nhiều, nhưng đám thị vệ vốn dĩ đã được gọi xuống từ trong cung nên đều có lệnh bài trong tay. Thị vệ bị Lưu Song Lĩnh gọi đến tên là Ấm Minh, cùng tuổi với Tạ Trì, nghe Lưu Song Lĩnh dặn dò xong liền chạy ra dắt ngựa, một đường phi nhanh vào cung.
Lúc đó, Tạ Trì đang đứng ở trước điện T·ử Thần. Hắn cùng Trương t·ử t·h·í·c·h, Tạ Ngộ, Tạ Phùng cùng nhau đến, đang chờ vào điện nghị sự với bệ hạ về chuyện quan học ở Kiều Châu. Vì phía trước còn có các triều thần khác đang nghị sự nên bọn họ đã đợi ở đây gần một canh giờ, mấy người cũng không có việc gì, bèn đem chuyện quan học từ đầu đến cuối thảo luận thêm hai lần.
Liếc thấy Ấm Minh chạy tới, Tạ Trì không khỏi giật mình, vội vàng nghênh đón: "Sao ngươi lại đến đây?"
Ấm Minh vái chào: "Quân hầu, phu nhân sắp sinh rồi."
"!" Tạ Trì k·i·n·h· ·h·ã·i, "Chuyện xảy ra khi nào?"
"Ngay lúc nãy ạ. Người ở chính viện tìm Lưu c·ô·ng c·ô·ng, thuộc hạ nghe Lưu c·ô·ng c·ô·ng phân phó nên chạy đến ngay."
Từ trong phủ vào cung ước chừng mất nửa canh giờ, nói cách khác Tiểu t·h·iền đã bắt đầu trở dạ từ ít nhất nửa canh giờ trước.
Tạ Trì c·ắ·n ch·ặ·t răng, nhìn tấm biển điện T·ử Thần một chút, rồi lại nhìn Ấm Minh: "Ta bây giờ... Bây giờ đi không được!"
— Bọn họ vừa đến cửa điện, cổng thái giám đã vào bẩm là có người chờ yết kiến. Nếu hắn bây giờ bỏ đi, một hồi người ngoài vào yết kiến, bệ hạ mà hỏi Cần Mẫn Hầu đâu? Thì để Trương t·ử t·h·í·c·h bọn họ nói thế nào? Nói phu nhân hắn sinh con nên hắn bỏ mặc bệ hạ mà chạy?
Như vậy thật sự không quá t·h·í·c·h hợp, nhất là khi có Tạ Ngộ là người không hợp với hắn ở đó, thì lại càng dễ xảy ra vấn đề.
Tạ Trì nóng lòng như lửa đốt, nghĩ ngợi một lát, hỏi Ấm Minh: "Ngươi cưỡi ngựa đến à?"
"Vâng ạ."
Hắn dặn Ấm Minh: "Ngươi ngồi xe ngựa của ta trở về đi, để ngựa lại cho ta, lát nữa ta xuất cung thì có phương tiện đi về."
Ấm Minh đáp lời rồi lui xuống, Tạ Trì vừa lau mồ hôi lạnh vừa quay trở lại trước điện, Tạ Phùng vừa nhìn thấy vẻ mặt không bình thường của hắn, lập tức hỏi: "Sao vậy?"
"...Không sao." Tạ Trì không có tâm tình nói nhiều, lắc đầu không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn tấm biển điện T·ử Thần rồi dùng sức cầu nguyện các đại nhân bên trong mau chóng ra ngoài.
Như vậy, vẫn phải đợi thêm chừng hơn nửa canh giờ nữa, mới thấy mấy tên triều thần từ trong điện thối lui ra, tiếp đó Phó Mậu Xuyên ra điện, mời Tạ Trì bọn họ vào điện nghị sự.
Bọn họ vào điện hành lễ ra mắt, Hoàng đế còn đang xem một quyển sổ con ở tr·ê·n, thuận miệng nói miễn lễ rồi ngồi xuống, lại bảo cung nhân dâng trà, tiếp lời: "Các ngươi cứ nghỉ ngơi một chút, trẫm xem xong quyển sổ con này đã."
Tạ Trì như ngồi trên đống lửa.
Số lần hắn vào điện lúc Hoàng đế đang xem tấu chương cũng không ít, nhưng chỉ có lần này, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm quyển sổ trong tay Hoàng đế, b·ứ·c t·h·iế·t hy vọng Hoàng đế mau chóng lật trang.
Thế là khi Hoàng đế đọc xong tấu chương buông xuống, liếc mắt liền thấy Tạ Trì đang lau mồ hôi. Nhưng lúc này mới là hạ tuần tháng hai, hắn hiển nhiên không phải vì nóng mà ra mồ hôi, Hoàng đế nhíu mày: "Tạ Trì."
Tạ Trì giật mình hoàn hồn, vội vàng rời ghế vái chào: "Thần có mặt."
Hoàng đế cười hỏi: "Ngươi sao thế? Đứng ngồi không yên, có chuyện gì vậy?"
"Bệ hạ, thần..." Cổ họng hắn nho nhỏ nghẹn lại một lần, tiếp đó dốc hết dũng khí, dứt khoát nói thẳng ra: "Vừa rồi có người đến bẩm báo là thê t·ử của thần sắp sinh. Thần muốn cáo lui trước, về th·e·o chăm sóc nàng."
Trong điện đột nhiên im lặng như tờ.
Việc hắn mở miệng nói thê t·ử muốn sinh, bệ hạ chủ động bảo hắn trở về, và việc hắn trực tiếp đưa ra ý muốn xin về là không giống nhau. Về việc này trong lòng Tạ Trì cũng đã đoán được, có điều hắn sợ nếu chính mình không đề cập thì bệ hạ sẽ không cho hắn về, dù sao những thứ hắn cần chuẩn bị trong phủ đã sớm chuẩn bị xong cả rồi, cũng đâu cần hắn tự tay đỡ đẻ.
Lại nghe Hoàng đế bật cười một tiếng: "Đúng là một đại sự, mau đi đi. Chờ khi mẹ tròn con vuông, lại vào báo tin vui cho trẫm."
"Đa tạ bệ hạ!" Tạ Trì vô cùng cảm kích, q·u·ỳ xuống đất dập đầu vội vã cáo lui khỏi điện.
Các dòng họ trong điện và các cung nhân đều có vẻ mặt có chút phức tạp — Cần Mẫn Hầu có thêm con, bệ hạ còn dặn hắn phải vào cung báo tin vui?
Đó cũng đâu phải hoàng t·ử, đâu phải là bệ hạ có thêm tôn nhi hay cháu gái.
Bầu không khí q·u·á·i· ·d·ị trong điện nổi lên một chút rồi lại tan biến khi Trương t·ử t·h·í·c·h đứng dậy trình tấu chương lên.
Hoàng đế giở tấu chương ra nghiêm túc xem hồi lâu, gật đầu: "Không tệ, việc này có thể làm được. Sang năm hãy xem xét điều một người đến Kiều Châu, trẫm lại ban cho một ân điển." Nói rồi Hoàng đế đóng tấu chương lại: "Vậy ai trong số các ngươi muốn đi Kiều Châu một chuyến?"
Cố Ngọc Sơn trầm ngâm hồi lâu, nói một câu: "Sao phu nhân ngươi không phải là nam nhân?"
Tạ Trì: "..."
Cố Ngọc Sơn tiếp đó cười cười: "Nàng nói không sai. Người đọc sách không thể giống đám sơn dã mãng phu tùy tiện cho qua, nhưng nếu bọn họ muốn một lời giải t·h·í·c·h, thì cũng chẳng phải khó làm. Ngươi chỉ cần thẳng thắn đối đãi, đem những gì nên nói thì cứ nói ra. Đều là những người đọc sách thánh hiền, phàm là người không có lòng dạ muốn phạm thượng làm loạn, tự sẽ nguôi giận."
Tạ Trì thở phào nhẹ nhõm mà cười: "Vâng, học sinh hiểu rồi. Ngày mai liền cùng Trương t·ử t·h·í·c·h bọn họ thương lượng một chút, trước viết một bản bố cáo mời bệ hạ xem qua, nếu bệ hạ chuẩn tấu, sẽ phân p·h·át đến các nơi quan học."
Cố Ngọc Sơn gật đầu, lại nhìn nhìn hắn, liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh: "Ngồi đi."
Tạ Trì ngồi xuống, Cố Ngọc Sơn vuốt râu trầm ngâm một lát, nói: "Vi sư muốn hỏi ngươi một chút, chuyện lần này, tại sao mấy người các ngươi lại do dự?"
"..." Tạ Trì sững sờ, nghĩ ngợi, cúi đầu nói, "Chúng ta cũng chưa từng gặp qua chuyện như vậy, ngay cả đám quan chức Hộ bộ cũng không có kinh nghiệm gì. Sự việc lại gấp gáp, không thể trì hoãn, cho nên nhất thời..."
Cố Ngọc Sơn mở miệng nói: "Vậy phu nhân ngươi, liền đối với chuyện như vậy có kinh nghiệm sao?"
Tạ Trì không khỏi giật mình, thấy vẻ mặt nghiêm khắc của lão sư, nhất thời cũng không dám giải t·h·í·c·h.
Cố Ngọc Sơn hòa hoãn một chút, tiếp lời: "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, tự nhiên cũng là một nguyên nhân. Nhưng ngươi phải thường x·u·y·ê·n ghi nhớ kỹ, tính cách thẳng thắn là ưu điểm lớn nhất của ngươi. Trong triều đình này, quan trường này, những người có tâm tư mờ ám sẽ đùa nghịch tâm cơ, ở đâu cũng có, còn người không biết luồn lách chỉ đi cần cù chăm chỉ làm quan lại không có nhiều. Ngươi nếu có thể giữ vững điểm này, đối mặt quân vương thì thành thật, đối với bách tính phía dưới cũng thành thật, ngày sau mới có thể là một vị quan tốt, mới có thể lưu danh sử xanh."
Tạ Trì tỉ mỉ lắng nghe, nghiêm túc ghi nhớ những lời này.
Hắn n·g·ư·ợ·c lại không mong cầu gì chuyện lưu danh sử xanh, nhưng hắn hy vọng đến tuổi già tr·ê·n 80, khi chính mình hồi tưởng lại cả đời, có thể tự nhủ một câu không thẹn với lương tâm.
"Còn nữa, những chuyện này ngươi chịu cùng phu nhân ngươi bàn bạc, là rất tốt." Cố Ngọc Sơn khẽ mỉm cười, "Người đời vẫn nói nữ t·ử ánh mắt t·h·iển cận, đụng đến chính sự ắt làm t·h·i·ê·n hạ gặp họa, t·h·e·o ta thấy đây cũng chỉ là lời nói thô tục. Thứ nhất, t·h·i·ê·n hạ này phần lớn nữ t·ử ánh mắt t·h·iển cận, chỉ là bởi vì các nàng không được đọc những quyển sách giống như nam nhân thôi —— sư mẫu của ngươi ngày xưa nữ giả nam trang vào quan học, học thức có thể còn hơn xa một đám nam nhi; thứ hai, nếu người trong gia đình thê thất nói sai, chẳng lẽ làm quan trượng phu không thể tự mình phân biệt ư? Có người, chính mình thì mang tai mềm n·h·ũn, người ngoài nói gì nghe nấy, xảy ra chuyện lại đổ lên đầu thê t·ử. Nhưng những người đó cho dù không cưới vợ, cũng sẽ bị người khác nắm mũi dắt đi, phạm phải những sai lầm khác. Ngươi không cần học theo họ, ngươi là học sinh của Cố Ngọc Sơn ta, ta hy vọng ngươi biết điều lớn lao, không cần câu nệ vào những quy củ vô lý kia."
Những lời này của Cố Ngọc Sơn, Tạ Trì đều hiểu. Nhưng nghe ông đột nhiên nói vậy, hắn lại cảm thấy có chút gì đó không ổn.
Hắn liền đ·á·n·h giá Cố Ngọc Sơn một phen: "Lão sư, ngài sao... Đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?"
Khuôn mặt Cố Ngọc Sơn đột nhiên đỏ lên, ho khan quay đầu sang chỗ khác, khoát tay nói: "Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ ra, dặn dò ngươi đôi câu."
Tạ Trì cười cười ra vẻ hiểu rõ — đây là cùng sư mẫu nối lại tình xưa nên mỗi ngày đều nhớ đến những điều tốt đẹp của sư mẫu đây mà!
Thế là hắn nghiêm nghị nói: "Lão sư ngài cứ yên tâm, ta khẳng định sẽ đối đãi tốt với phu nhân của ta. Vết xe đổ ta đều nhớ, tuyệt đối không dẫm vào vết xe đổ của tiền bối."
Vết xe đổ? Giẫm lên vết xe đổ?
Cố Ngọc Sơn nhất thời x·ấ·u hổ, cầm lấy thước: "Ngươi lặp lại lần nữa!"
"Lão sư bớt giận, học sinh xin phép đi học trước!" Tạ Trì đứng dậy vái chào, xoay người liền chạy. Cố Ngọc Sơn thật không có ý định gọi hắn trở lại để đ·á·n·h, cũng không hề đ·u·ổ·i th·e·o hắn, chẳng qua là phía sau lại đ·ậ·p đến hai tiếng: "Lúc đầu còn biết tôn sư, bây giờ càng thêm không biết lớn nhỏ!"
"Các ngươi đám người trẻ tuổi này thật là không coi lễ phép ra gì, sớm muộn gì cũng phải hảo hảo giáo huấn ngươi một trận!"
Tiếp đó Tạ Trì chăm chỉ đọc sách cả ngày, ngày thứ hai lại đến Hộ bộ, liền đem chủ ý của Diệp t·h·iền và lời của Cố Ngọc Sơn nói lại đại khái cho mọi người nghe. Trương t·ử t·h·í·c·h gật đầu đồng ý, nói sẽ nhanh c·h·óng khởi thảo bản tấu chương dâng lên cung, trước khi dâng sẽ cho Tạ Trì xem qua.
Nhưng kỳ thật về phương diện làm văn chương, Trương t·ử t·h·í·c·h vẫn lợi h·ạ·i hơn một chút, Tạ Trì nhân t·i·ệ·n nói: "Trương huynh viết xong thì cứ trực tiếp trình lên đi, văn chương của huynh viết tốt hơn ta, ta cũng không nhìn ra chỗ nào không ổn đâu."
Trương t·ử t·h·í·c·h lại nói: "Chủ ý là do ngươi nghĩ ra, nên ngươi trình tấu chương lên mới phải." Ý là không muốn cướp c·ô·ng của Tạ Trì.
Tạ Trì hiểu ý tiếp nh·ậ·n, sau đó mọi người lại một đường c·ô·ng việc lu bù lên, đem tất cả hồ sơ vụ án liên quan đến việc khởi thảo phần tấu chương này lật ra một lần, chủ yếu là tra xét trong vụ án năm ngoái những ai có liên quan, những ai bị ch·ặ·t đầu, những ai vào ngục.
Một tờ sớ quan trọng như vậy cần phải châm chuốt từng câu từng chữ, trước khi Trương t·ử t·h·í·c·h viết xong văn chương, thì tin vui từ Đông cung truyền ra: Thái t·ử phi Thôi thị vào tr·u·ng tuần tháng hai sinh hạ một nữ nhi, mẹ con bình an. Bệ hạ p·h·á lệ hạ chỉ sách phong làm Nghi Ông chủ, trong Đông Cung nhất thời náo nhiệt không ngớt.
Với một việc vui như vậy, dòng họ dù xa gần, đều phải chuẩn bị lễ vật chúc mừng. Nhưng chuẩn bị lễ vật thì dễ, sau khi Tạ Trì đưa quà tặng vào, lại không khỏi cảm thấy khẩn trương.
—— Thái t·ử phi và Tiểu t·h·iền mang thai gần như cùng thời điểm, trước mắt Thái t·ử phi đã sinh, có thể thấy Tiểu t·h·iền cũng sắp đến ngày rồi.
Thật ra thì những thứ có thể chuẩn bị trong nhà đều đã chuẩn bị đầy đủ từ lâu, Triệu Cảnh đã sớm chuyển vào chính viện, luôn túc trực canh chừng Diệp t·h·iền; Vệ Tú Uyển cũng đã đưa bà đỡ được hứa hẹn vào phủ, sẵn sàng giúp Diệp t·h·iền đỡ đẻ bất cứ lúc nào. Như vậy, sự khẩn trương của Tạ Trì thật ra nửa điểm tác dụng cũng không có. Nhưng hắn chính là không kiềm chế được, cuối cùng suy nghĩ lung tung lo lắng Diệp t·h·iền sinh con sẽ xảy ra sơ xuất gì.
Tệ hơn nữa là, nỗi lo lắng này hắn còn không dám nói với Diệp t·h·iền, sợ nói ra sẽ khiến nàng thêm tâm sự.
Hậu quả trực tiếp là, trong mấy ngày sau đó, hắn cứ nhìn chằm chằm Diệp t·h·iền xuất thần.
Thế là Diệp t·h·iền vừa mới uống một bát canh cá trích ngon lành, cũng bị hắn nhìn chằm chằm đến kinh hãi. Nàng nhìn hắn rồi lại nhìn bát canh, bèn múc một muỗng, thổi cho nguội rồi đưa cho hắn ăn: "...Ngươi nếm thử?"
Tạ Trì vô ý thức liền uống, bát canh này nấu rất khéo, màu sắc nước trà trắng sữa, điểm xuyết thêm chút hành lá, vừa tươi vừa khử được mùi tanh, nhưng đến khi nuốt xuống canh rồi hắn mới hoàn hồn.
Sau đó hắn gượng gạo ho một tiếng: "Không sao, ngươi uống đi."
"Ngươi làm sao vậy?" Diệp t·h·iền trực tiếp lấy chén uống tiếp hai ngụm, bảo Thanh Dứu bưng xuống. Sau đó nàng cuộn tròn đầu gối chống má đ·á·n·h giá hắn: "Mấy ngày nay ngươi lạ lắm đấy? Sao thế? Chuyện ở Hộ bộ không thuận lợi à?"
"...Không có." Tạ Trì lắc đầu, "Không có gì đâu, ngươi đừng hỏi nữa."
Diệp t·h·iền cau mày: "Nhưng ngươi như vậy, ta không yên lòng. Rốt cuộc là thế nào? Ngươi có thể cho ta biết là chuyện trong nhà hay chuyện bên ngoài được không?"
Nàng nghĩ, nếu là chuyện bên ngoài, vậy nếu hắn không t·i·ệ·n nói thì nàng không hỏi nữa là được. Nhưng Tạ Trì lại rất nhanh nói cho nàng biết: "Chuyện trong nhà."
— Vì như vậy, Diệp t·h·iền không thể không quyết tâm hỏi cho ra lẽ. Chuyện trong nhà cơ bản đều là nàng quản lý mà, chuyện gì mà khiến hắn mặt mày ủ rũ như vậy?
Nàng kiên nhẫn hỏi han ước chừng hai khắc, Tạ Trì không chịu nổi liền đem tâm sự nói ra. Hắn càng nói càng mặt mày ủ rũ, không biết từ khi nào đã ôm chầm lấy nàng.
Diệp t·h·iền sau khi nghe xong: "..."
Nàng không biết rõ lắm nên phản ứng thế nào cho phải, dở k·h·ó·c dở cười nghiêng đầu nhìn hắn nửa ngày, rồi bật cười thành tiếng: "Thai của ta rất tốt mà! Triệu đại phu nói, thai tượng rất tốt, lại không quá lớn, phần lớn có thể sinh thuận lợi đấy."
Tạ Trì hai tay ôm lấy nàng, đầu tựa vào tr·ê·n vai nàng, giọng nói ỉu xìu: "Chỉ là 'phần lớn' thôi mà..."
"...Không thì ngươi muốn người ta Triệu đại phu nói thế nào?" Diệp t·h·iền trách yêu, "Là ngươi sinh hay là ta sinh chứ? Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì a!"
Tạ Trì ngước mắt liếc nàng một cái: "Ngươi thật sự không chút nào sợ?"
"Ta sợ thì cũng phải sinh ra chứ sao?" Diệp t·h·iền phồng má, tiếp đó dịu giọng, "Nhưng ta x·á·c thực không chút nào sợ — ngươi nghĩ mà xem, thai của ta tốt như vậy, trong phủ lại có nhiều người hầu hạ đều lo sợ, vậy những người thai không tốt lắm, gia cảnh lại bần hàn thì sinh con phải làm sao?"
Nói rồi nàng trượt người xuống, nằm tr·ê·n đùi hắn: "Đến lúc đó ngươi ở bên cạnh ta là được, có ngươi ở bên cạnh ta lập tức có sức mạnh, nhất định sẽ bình an sinh con ra cho ngươi xem!"
Tạ Trì miễn cưỡng mỉm cười một cái: "Ta đương nhiên sẽ ở bên cạnh ngươi. Muốn sinh thì lập tức sai người đi tìm ta, mặc kệ ta đang ở chỗ lão sư hay ở Hộ bộ, đều sẽ lập tức chạy về, ngươi cứ yên tâm."
Diệp t·h·iền biết lời này của hắn tuyệt đối không phải dỗ dành nàng, tự nhiên rất yên tâm.
Nhưng mấy ngày sau, buổi sáng nàng đột nhiên cảm thấy bụng đau dữ dội, lúc giật mình nhận ra là sắp sinh... Thì Tạ Trì vừa vặn phải tiến cung!
Mấy thị nữ vội vàng đỡ nàng vào sương phòng đã chuẩn bị làm phòng sinh, Diệp t·h·iền nằm xuống, trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Các nàng lập tức gọi Triệu đại phu và bà đỡ vào, sau đó Thanh Dứu định sai người đi mời Tạ Trì về phủ, lại bị Diệp t·h·iền giữ lại: "Hắn ở trong cung..."
Nàng như thể đột nhiên trở nên vô cùng yếu đuối, toàn bộ dũng khí nàng đã tùy t·i·ệ·n nói với Tạ Trì ngày đó đều bị rút cạn. Vừa nói xong một câu như vậy, nàng đã muốn bật k·h·ó·c, rồi lại gắng gượng kìm nén cảm xúc, trong mũi nghẹn ngào nói với Thanh Dứu: "Đừng đi, có lẽ sẽ không kịp về đâu."
Thanh Dứu ở bên cạnh lo lắng đến độ đi tới đi lui. Nàng biết phàm là quân hầu đã tiến cung, thì chắc chắn đang nghị sự trước mặt bệ hạ, tuyệt đối không phải muốn đi là có thể đi ngay được. Thế nhưng là nàng lại cảm thấy, việc phu nhân sinh con cũng là đại sự a! Không nói những cái khác, nhỡ đâu, vạn nhất phu nhân có sơ xuất gì ngày hôm nay thì sao? Quân hầu lỡ dở việc trong cung, biết đâu ngay cả "lần cuối" cũng không thấy được.
Thanh Dứu ậm ừ đáp lại nàng, rồi bảo Bạch Dứu đến phụ cận canh chừng, còn mình thì ra ngoài cùng Chu Chí Tài và Giảm Lan bàn đầu tính kế xem bây giờ nên làm gì.
Nhưng với chuyện như vậy, Chu Chí Tài và Giảm Lan cũng không dám tùy t·i·ệ·n quyết định. Cuối cùng cả ba người bèn kéo nhau đến phía trước, đi hỏi ý kiến của Lưu Song Lĩnh.
Lưu Song Lĩnh nghe xong liền đập bàn đứng phắt dậy: "Sủa cái gì! Các ngươi mau trở về chính viện hầu hạ, ta sẽ cho người vào cung báo tin ngay!"
Dựa theo thân ph·ậ·n hiện tại của quân hầu, nếu tiến cung bẩm báo thì đã có thể mang theo thái giám theo hầu. Nhưng hôm nay lúc quân hầu tiến cung vẫn để hắn ở lại trong phủ, là vì cái gì? Chẳng phải là sợ phu nhân có chuyện, người khác không thể trông coi được sao!
Lưu Song Lĩnh cũng không dám tự mình đi ngay, bèn gọi một thị vệ đến vừa vào viện t·ử, bảo hắn lập tức tiến cung tìm quân hầu.
Người trong phủ muốn vào cung đều phải có lệnh bài, lệnh bài không nhiều, nhưng đám thị vệ vốn dĩ đã được gọi xuống từ trong cung nên đều có lệnh bài trong tay. Thị vệ bị Lưu Song Lĩnh gọi đến tên là Ấm Minh, cùng tuổi với Tạ Trì, nghe Lưu Song Lĩnh dặn dò xong liền chạy ra dắt ngựa, một đường phi nhanh vào cung.
Lúc đó, Tạ Trì đang đứng ở trước điện T·ử Thần. Hắn cùng Trương t·ử t·h·í·c·h, Tạ Ngộ, Tạ Phùng cùng nhau đến, đang chờ vào điện nghị sự với bệ hạ về chuyện quan học ở Kiều Châu. Vì phía trước còn có các triều thần khác đang nghị sự nên bọn họ đã đợi ở đây gần một canh giờ, mấy người cũng không có việc gì, bèn đem chuyện quan học từ đầu đến cuối thảo luận thêm hai lần.
Liếc thấy Ấm Minh chạy tới, Tạ Trì không khỏi giật mình, vội vàng nghênh đón: "Sao ngươi lại đến đây?"
Ấm Minh vái chào: "Quân hầu, phu nhân sắp sinh rồi."
"!" Tạ Trì k·i·n·h· ·h·ã·i, "Chuyện xảy ra khi nào?"
"Ngay lúc nãy ạ. Người ở chính viện tìm Lưu c·ô·ng c·ô·ng, thuộc hạ nghe Lưu c·ô·ng c·ô·ng phân phó nên chạy đến ngay."
Từ trong phủ vào cung ước chừng mất nửa canh giờ, nói cách khác Tiểu t·h·iền đã bắt đầu trở dạ từ ít nhất nửa canh giờ trước.
Tạ Trì c·ắ·n ch·ặ·t răng, nhìn tấm biển điện T·ử Thần một chút, rồi lại nhìn Ấm Minh: "Ta bây giờ... Bây giờ đi không được!"
— Bọn họ vừa đến cửa điện, cổng thái giám đã vào bẩm là có người chờ yết kiến. Nếu hắn bây giờ bỏ đi, một hồi người ngoài vào yết kiến, bệ hạ mà hỏi Cần Mẫn Hầu đâu? Thì để Trương t·ử t·h·í·c·h bọn họ nói thế nào? Nói phu nhân hắn sinh con nên hắn bỏ mặc bệ hạ mà chạy?
Như vậy thật sự không quá t·h·í·c·h hợp, nhất là khi có Tạ Ngộ là người không hợp với hắn ở đó, thì lại càng dễ xảy ra vấn đề.
Tạ Trì nóng lòng như lửa đốt, nghĩ ngợi một lát, hỏi Ấm Minh: "Ngươi cưỡi ngựa đến à?"
"Vâng ạ."
Hắn dặn Ấm Minh: "Ngươi ngồi xe ngựa của ta trở về đi, để ngựa lại cho ta, lát nữa ta xuất cung thì có phương tiện đi về."
Ấm Minh đáp lời rồi lui xuống, Tạ Trì vừa lau mồ hôi lạnh vừa quay trở lại trước điện, Tạ Phùng vừa nhìn thấy vẻ mặt không bình thường của hắn, lập tức hỏi: "Sao vậy?"
"...Không sao." Tạ Trì không có tâm tình nói nhiều, lắc đầu không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn tấm biển điện T·ử Thần rồi dùng sức cầu nguyện các đại nhân bên trong mau chóng ra ngoài.
Như vậy, vẫn phải đợi thêm chừng hơn nửa canh giờ nữa, mới thấy mấy tên triều thần từ trong điện thối lui ra, tiếp đó Phó Mậu Xuyên ra điện, mời Tạ Trì bọn họ vào điện nghị sự.
Bọn họ vào điện hành lễ ra mắt, Hoàng đế còn đang xem một quyển sổ con ở tr·ê·n, thuận miệng nói miễn lễ rồi ngồi xuống, lại bảo cung nhân dâng trà, tiếp lời: "Các ngươi cứ nghỉ ngơi một chút, trẫm xem xong quyển sổ con này đã."
Tạ Trì như ngồi trên đống lửa.
Số lần hắn vào điện lúc Hoàng đế đang xem tấu chương cũng không ít, nhưng chỉ có lần này, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm quyển sổ trong tay Hoàng đế, b·ứ·c t·h·iế·t hy vọng Hoàng đế mau chóng lật trang.
Thế là khi Hoàng đế đọc xong tấu chương buông xuống, liếc mắt liền thấy Tạ Trì đang lau mồ hôi. Nhưng lúc này mới là hạ tuần tháng hai, hắn hiển nhiên không phải vì nóng mà ra mồ hôi, Hoàng đế nhíu mày: "Tạ Trì."
Tạ Trì giật mình hoàn hồn, vội vàng rời ghế vái chào: "Thần có mặt."
Hoàng đế cười hỏi: "Ngươi sao thế? Đứng ngồi không yên, có chuyện gì vậy?"
"Bệ hạ, thần..." Cổ họng hắn nho nhỏ nghẹn lại một lần, tiếp đó dốc hết dũng khí, dứt khoát nói thẳng ra: "Vừa rồi có người đến bẩm báo là thê t·ử của thần sắp sinh. Thần muốn cáo lui trước, về th·e·o chăm sóc nàng."
Trong điện đột nhiên im lặng như tờ.
Việc hắn mở miệng nói thê t·ử muốn sinh, bệ hạ chủ động bảo hắn trở về, và việc hắn trực tiếp đưa ra ý muốn xin về là không giống nhau. Về việc này trong lòng Tạ Trì cũng đã đoán được, có điều hắn sợ nếu chính mình không đề cập thì bệ hạ sẽ không cho hắn về, dù sao những thứ hắn cần chuẩn bị trong phủ đã sớm chuẩn bị xong cả rồi, cũng đâu cần hắn tự tay đỡ đẻ.
Lại nghe Hoàng đế bật cười một tiếng: "Đúng là một đại sự, mau đi đi. Chờ khi mẹ tròn con vuông, lại vào báo tin vui cho trẫm."
"Đa tạ bệ hạ!" Tạ Trì vô cùng cảm kích, q·u·ỳ xuống đất dập đầu vội vã cáo lui khỏi điện.
Các dòng họ trong điện và các cung nhân đều có vẻ mặt có chút phức tạp — Cần Mẫn Hầu có thêm con, bệ hạ còn dặn hắn phải vào cung báo tin vui?
Đó cũng đâu phải hoàng t·ử, đâu phải là bệ hạ có thêm tôn nhi hay cháu gái.
Bầu không khí q·u·á·i· ·d·ị trong điện nổi lên một chút rồi lại tan biến khi Trương t·ử t·h·í·c·h đứng dậy trình tấu chương lên.
Hoàng đế giở tấu chương ra nghiêm túc xem hồi lâu, gật đầu: "Không tệ, việc này có thể làm được. Sang năm hãy xem xét điều một người đến Kiều Châu, trẫm lại ban cho một ân điển." Nói rồi Hoàng đế đóng tấu chương lại: "Vậy ai trong số các ngươi muốn đi Kiều Châu một chuyến?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận