Tông Thân Gia Tiểu Nương Tử

Tông Thân Gia Tiểu Nương Tử - Chương 87: (3) (length: 16877)

Thế là có thể tưởng tượng được, Diệp t·h·iền qua Tết lại tránh khỏi tiến cung. Đối với việc này, nàng nhảy cẫng hoan hô, nơi hoàng cung kia, tóm lại khiến nàng có chút khẩn trương.
Tạ Trì giống như lần trước tự mình đi báo tin vui cho ông bà nội, nhưng từ viện của ông bà nội đi ra, tâm tình của hắn so với lúc đến trầm hơn một chút.
- Nguyên Minh mới tám tháng, nàng lại có. Đều nói sinh con hại người, nàng sinh liên tiếp như vậy... chịu không n·ổi sao?
Hắn không khỏi tự trách mình không kiềm chế. Nhưng nói là không kiềm chế, thật ra thì cũng đã cố gắng kiềm chế hết sức rồi.
Một là hắn thật ra đại đa số thời gian đều không ở nhà, hai là, thời gian ở nhà, số lần của hai người mặc dù tương đối nhiều, nhưng hắn đại đa số... đều sẽ rút ra trước.
Thế này mà vẫn có thể mang thai, còn mang thai nhanh như vậy, Tạ Trì có chút hỏng m·ấ·t.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cảm thấy chuyện này không thể k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g. Cho nên, dù biết Diệp t·h·iền hết sức cao hứng về chuyện này, hắn vẫn tự mình đi thỉnh giáo Triệu đại phu một chút, hỏi ông đứa nhỏ này sinh ra thì tốt hơn hay là không cần thì tốt hơn.
Hắn nghĩ, nếu Triệu đại phu cũng cảm thấy sinh liền như vậy quá hại người, hắn sẽ khuyên nhủ Diệp t·h·iền, nàng hẳn sẽ đồng ý.
Nhưng sau khi nghe sự lo lắng của hắn, Triệu Cảnh trầm ngâm giây lát rồi nói: "Sinh con thì hại người, nhưng bỏ thai cũng hại người. Tự giữ không được mà bị sẩy cũng không tốt, vốn đang êm đẹp, c·ứ·n·g rắn uống t·h·u·ố·c để bỏ đứa bé, chỉ sẽ càng tổn thương được lợi h·ạ·i hơn. Theo tại hạ thấy, phu nhân hiện nay thân t·ử khang kiện, thai tượng cũng vững chắc, chi bằng cứ sinh ra."
Tạ Trì lo lắng bất an: "Thật sao? Nàng cuối năm nay mới mười bảy tuổi, sinh như thế này, sau này có thể hay không..."
Có thể hay không đoản m·ệ·n·h?
Hắn nghẹn lời, không nói ra cái điều chẳng lành này, may mà Triệu Cảnh có thể hiểu ý.
Triệu Cảnh cũng không hề hồ đ·á·n·h cược với hắn, thật tình nói cho hắn biết, chuyện này có thể xảy ra, nhưng còn tùy người. Tương tự, bỏ thai cũng có thể lưu lại mầm b·ệ·n·h, sau này b·ệ·n·h nhẹ biến thành b·ệ·n·h lớn mà ra đi sớm, những thứ này đều khó nói.
Tạ Trì cảm thấy nhức đầu, đ·ậ·p trán, cuối cùng thấy Triệu Cảnh đều bật cười.
Triệu Cảnh khuyên nhủ: "Quân hầu, ngài sao phải khẩn trương vậy? Tùy duyên thôi."
Ông thầm nghĩ phu nhân còn không sợ hãi như vậy, ngươi sợ cái gì chứ!
Tạ Trì nhíu mày: "Ngươi nói nhẹ nhàng! Nữ nhân sinh nhiều dễ xảy ra chuyện, ngươi hẳn phải rõ hơn ta chứ?"
Triệu Cảnh đáp đúng đúng, tại hạ tự nhiên rõ, c·h·ế·t trên bàn đẻ thật không ít. Tiếp đó, ông chuyển lời: "Nhưng, quân hầu, chuyện này vốn liên quan mật thiết đến gia cảnh. Nhà nghèo sinh liên tiếp, đến bà mụ cũng không mời n·ổi, chỉ có thể tự sinh, thật hung hiểm; nhà có chút của ăn của để, mời được bà mụ, lại thêm thầy tr·u·ng theo dõi, vậy tốt hơn nhiều. Trong Hầu phủ nhà ngài, không chỉ có bà đỡ, đại phu cũng có, canh sâm các loại đều sẽ chuẩn bị trước, căn bản không thể so với dân gian. Huống hồ, điều kiện dưỡng thai của phu nhân so với nhà thường tốt hơn nhiều, hễ khó chịu là tăng cường điều dưỡng, nhiều điều bất ổn đã tránh được từ trước, ngài cứ yên tâm đi!"
Lời ông nói cũng có lý, nhiều khi, tiền có thể đổi lấy m·ạ·n·g. Nếu điều kiện trong Hầu phủ còn khiến người lo lắng như vậy, vậy người nghèo làm sao sống đây?
Nhưng lời này, chỉ người ngoài mới có thể nói ra. Tạ Trì là trượng phu, trong đầu hiện tại chỉ nghĩ, năm nay Lạc An có lẽ lại không có nữ nhân nào...
Thấy hắn bận tâm quá nhiều chuyện vặt, Triệu Cảnh hết cách. Ông không khuyên Tạ Trì an lòng được, chỉ có thể nói ít mà ý nhiều, nhấn mạnh với hắn: "Sinh con không tốt, bỏ thai cũng không tốt, ngài chọn cái nào cũng là cược. Nhỡ đâu đứa bé vốn có thể sinh ra khỏe mạnh, ngài lại khiến phu nhân bỏ thai, n·g·ư·ợ·c lại làm nàng tổn thương được lợi h·ạ·i hơn thì sao?"
Cuối cùng, Tạ Trì ỉu xìu ra về. Buổi tối nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, hắn sờ lên bụng Diệp t·h·iền còn phẳng lặng, nhịn không được thở dài: "Ai..."
"Thở than gì đấy!" Diệp t·h·iền quát lên, rồi xoay người ôm lấy tay hắn, "Đừng lo lắng, chàng xem Nguyên Minh sinh ra thuận lợi thế nào? Thiếp cũng không bị bất ổn gì, lần này nhất định cũng sẽ sinh ra khỏe mạnh! Chúng ta cho bọn trẻ thêm một tiểu muội muội, rồi thiếp sẽ không sinh nữa, được không? Có thai nữa là thiếp uống t·h·u·ố·c đó!"
"..." Tạ Trì lòng ngổn ngang trăm mối, không thể nói với nàng uống t·h·u·ố·c cũng không được, hắn vừa hỏi xong, uống t·h·u·ố·c trước hay sau khi mang thai đều hại người.
Chẳng lẽ không có cách nào nào vừa không hại người lại không mang thai sao!!!
Trong lòng hắn không khỏi nghĩ tới điều này.
Bản thân Diệp t·h·iền đang đắm chìm trong hưng phấn: "Chàng nói đặt tên gì cho đứa bé đây? Nghĩ tên trước đi! Thiếp không t·h·í·c·h những chữ đoan trang hiền thục, sến sẩm."
"..." Tạ Trì miễn cưỡng định thần, nhìn nàng, "Sao nàng biết là con gái?"
"Thiếp không biết, nhưng thiếp cảm thấy là con gái." Diệp t·h·iền bĩu môi, nghiêm túc phân tích cho hắn: "Chàng xem, trên đời chỉ có hai giới tính thôi, hoặc nam nhân hoặc nữ nhân. Vậy khả năng mang thai bé trai hay bé gái, phải là chia đôi chứ? Chúng ta có một bé trai rồi, lần này phải sinh con gái!"
Tạ Trì: "..." Hắn cười ha ha, "Nàng tính toán giỏi thật."
"...! Chàng chê thiếp! Thiếp hiểu rồi!" Nàng hếch mặt lên trừng hắn, rồi cau mày cúi đầu lẩm bẩm, "Thiếp mong nàng là một cô gái, càng lẩm bẩm nhiều, có lẽ càng linh nghiệm đó!"
Nàng như vậy, thật đáng yêu.
Những suy nghĩ căng thẳng của Tạ Trì giãn ra, tim cũng mềm đi.
Thật ra nếu có thể dứt bỏ lo lắng cho nàng, đương nhiên hắn cũng muốn có thêm con. Muốn con gái, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn đáng yêu như nàng, hắn có thể cùng Nguyên Hiển và những đứa khác cùng nhau sủng ái, để nàng lớn lên không lo không nghĩ.
Bàn tay hắn lại vuốt nhẹ lên bụng nàng, trầm ngâm một lát, mỉm cười: "Ve nhỏ."
"A?" Diệp t·h·iền giật mình, hắn cười càng tươi: "Nàng là Tiểu Tri, sinh ra là con gái, chính là Ve nhỏ."
"... Hừ! Không phải!" Diệp t·h·iền tranh cãi, "Thiếp là Đại Tri, nàng là Tiểu Tri!"
"Không, cứ gọi Ve nhỏ, làm n·h·ũ danh mà gọi." Tạ Trì ôm lấy nàng, tiếp tục suy nghĩ nói, "Đại danh... Nàng không thích chữ đoan trang hiền thục, chúng ta nghĩ kỹ. Nàng giờ mới hai tháng, vẫn còn bảy tám tháng nữa, chúng ta nghĩ cho nàng một cái tên vừa hay vừa ý nghĩa."
- Chẳng biết thế nào, hắn bị nàng làm cho lệch lạc, cùng nhau nh·ậ·n định đứa bé trong bụng là con gái.
Trong mấy ngày tiếp theo, bọn trẻ cũng nh·ậ·n định chuyện này. Ngoài Nguyên Minh còn nhỏ chưa hiểu chuyện, Nguyên Hiển Nguyên Tấn ngày nào cũng nhìn bụng Diệp t·h·iền, hỏi nàng khi nào muội muội mới lớn.
Mùa đông vì thế mà trở nên ấm áp, còn những bảy tám tháng nữa, nhưng Diệp t·h·iền đã tưởng tượng ra hình ảnh ba người ca ca cùng muội muội chơi đùa.
Phía bắc, Ngô thị và Mẫn thị nghe tin phu nhân có thai, đều k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g mấy ngày nay. Các nàng đều đang nghĩ, phu nhân không thể thị tẩm, thật sự đến phiên các nàng rồi sao?
Nếu không, quân hầu cứ ở chính viện, chẳng phải cũng chỉ có Giảm Lan kia sao? Ngày nào cũng chỉ thấy một người, không ngán sao?
Nhưng một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày... Chớp mắt đã nửa tháng, hai người vẫn không thấy bóng dáng quân hầu đâu.
Sau vụ đốt quần áo và dày vò kia, Mẫn thị đã nguội lòng đi nhiều, chờ không được thì thôi, cứ sống cuộc sống của mình. Ngô thị thì ý chí chiến đấu sục sôi, nàng không tin, quân hầu là một trang nam nhi đang tuổi huyết khí phương cương, có thể không hứng thú với sắc đẹp sao?
Nàng tính toán đợi đến gần cuối năm, quân hầu về phủ ngủ lại sẽ thử vận may một chút, dù thế nào cũng phải để quân hầu thấy mặt nàng!
Trong Tây viện, mãi đến cuối tháng Dung Huyên mới biết Diệp t·h·iền lại có thai - thật ra thì Hoa Bội đã nói với nàng từ lâu, nhưng lúc đó nàng đang mải viết bản thảo, nghe tai này lọt tai kia, chẳng để vào lòng.
Hiện tại mới nghe lọt, bởi vì nàng vừa viết xong cuốn tiểu thuyết thứ ba, lại rảnh rỗi.
Nàng không khỏi than thở: "Tháng hai vừa mới sinh một đứa? Giờ lại có thai?"
"Đúng vậy... Thật là số hưởng." Giọng Hoa Bội hơi chua.
Dung Huyên nhếch môi cười, không cùng Hoa Bội chua theo.
Nàng biết Diệp t·h·iền sống rất hạnh phúc, lần trước nàng chặn Tạ Trì nói chuyện, Diệp t·h·iền cũng ở đó, trong đáy mắt đến đuôi lông mày đều thấy rõ vẻ ngọt ngào, đó là vẻ đẹp không thể giấu giếm.
Nhưng nàng không ghen gh·é·t, bởi vì hiện tại nàng sống cũng rất tốt - bản thảo thứ ba của nàng, đã hòa vốn!
Hai cuốn trước đều lỗ vốn, cuốn này vừa in ra mười ngày đã hòa vốn!
Nàng vô cùng k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, cảm giác vận may đến, bảo Hoa Bội đi hỏi xem có chuyện gì, chủ tiệm sách nói, ngày Thư Cương in sách và bày vào tiệm, vừa vặn gặp mấy vị tiểu thư nhà giàu đến dạo phố, đọc vài trang thấy thú vị liền mua.
Sau đó chắc là mấy vị tiểu thư này đều có giao tiếp, mấy ngày liền đều có người đến xem, lượng tiêu thụ cứ vậy mà tăng.
Nhưng tiệm sách cũng nói với Hoa Bội: "Lời này cô không được nói ra ngoài. Sách của các cô... thú vị thì có thú vị, nhưng để quan phủ thấy thì sợ là rước phiền phức, mấy vị tiểu thư kia mua cũng đều giấu giấu diếm diếm, trong lòng phải biết chừng mực."
Vì sao vậy?
Bởi vì một cuốn trước của nàng viết về nữ tôn, không chỉ có nữ cao nam thấp mà còn có NPC.
Nàng còn viết t·h·ị·t rất kỹ, động một tí hai ba ngàn chữ.
Loại văn này mà đặt ở thế kỷ 21, có khi nàng đã phải vào tù vì tội truyền bá văn hóa đồi trụy; đặt ở Đại Tề Triều này, một cái sơ sẩy là m·ấ·t m·ạ·n·g như chơi.
Nhưng...
Cuốn này lại bán chạy! Chứng tỏ nó có thị trường! Chứng tỏ đ·ộ·c giả thích kiểu này!
Dung Huyên xoa tay chuẩn bị viết cuốn nữa. Nếu có thể, nàng còn định thử thách bản thân với trọng sinh (hai đời ngủ cùng một tiểu ca ca), x·u·y·ê·n nhanh (mỗi một đơn nguyên ngủ một tiểu ca ca) và AB (đại điểu t·h·iế·u nữ ngủ tiểu ca ca...).
Còn về đam mỹ, mặc dù rất muốn thử, nhưng nàng vẫn phải cẩn t·h·ậ·n quan s·á·t thị trường.
Dù sao ở thế kỷ 21 đồ chơi này vẫn bị kỳ thị, mấy ông lão động một tí là đội mũ bảo thủ nói đồng tính luyến ái là b·ệ·n·h. Đặt ở cổ đại, ai biết mọi người có chấp nh·ậ·n không?
Ngày 14 tháng Chạp, Tạ Trì ra ngoài mua sắm đồ Tết, những thứ này dùng làm quà tặng gửi đến nhà lão sư, coi như học trò tỏ lòng hiếu kính, sau đó hắn có thể về phủ nghỉ ngơi, đến qua rằm tháng Giêng mới quay lại phủ đi học.
Hắn chuẩn bị đồ Tết quá tay, chất đầy một xe ngựa. Cố Ngọc Sơn thấy vậy thì dở k·h·ó·c dở cười: "Ngươi đấy, chẳng phải năm ngoái ta đã nói rồi sao? Trong phủ không t·h·i·ế·u gì, mua chút bánh kẹo mứt hoa quả cho có lệ là được, ngươi lại vác nhiều thứ thế này."
Tạ Trì cười nói: "Ngài cứ từ từ dùng ạ, đồ Tết đâu phải ăn hết trước đêm giao thừa. T·h·ị·t khô các loại cũng để được, xin ngài nhận hết tấm lòng của con."
Cố Ngọc Sơn bó tay với hắn, không thể trả lại những thứ này, đành phải nhận. Vệ Tú Uyển nói: "Quà này chúng ta nhận, sau này con cứ ở nhà mà đợi, không cần đến bái niên đâu. Tiểu T·h·iền có thai, con ở bên nàng nhiều hơn đi."
Cố Ngọc Sơn trừng mắt nhìn bà: "Thiếu cái đấy sao? Nó là học trò của ta, Tết không đến d·ậ·p đầu được à?"
Vệ Tú Uyển trừng lại: "Ông thiếu một cái lễ đó à? Ông cứ so đo những cái này đi, để tôi cho nhà mẹ đẻ Tiểu T·h·iền gửi t·h·i·ế·p mời, nhận nó làm con gái nuôi."
Vệ Tú Uyển mong Diệp t·h·iền là con gái nhà mình, tuy hai người ít qua lại, một năm ba bận mới gặp, nhưng bà cứ thấy Diệp t·h·iền thế nào cũng tốt.
Nghĩ đến mấy ngày nữa ba đứa con trai dựng phủ riêng đều muốn về ăn Tết, Vệ Tú Uyển rất muốn lôi kéo bọn họ nói, mẹ đời này không thể tự s·ố·n·g lại con gái, đứa nào tiện thì cho mẹ nh·ậ·n một đứa em gái nuôi về được không?
Cùng lúc đó, trong Tiết phủ, Trương t·ử t·h·í·c·h cùng Thái phó mắt to trừng mắt nhỏ ngồi đối diện hồi lâu, rốt cuộc thốt ra một câu: "Lão sư... Như thế không được đâu?"
Tiết Thành thở dài không nói. Trương t·ử t·h·í·c·h tranh cãi: "Thế này mệt quá. Ngày lễ Tết, nhà ai chẳng được nghỉ ngơi mấy ngày? Hoàng trưởng tôn tuy gánh trọng trách, cũng không thể ngày nào cũng căng như dây đàn. Thái t·ử phi hoàn toàn trông cậy vào ngài, đệ tử biết, nhưng vật cực tất phản, ngài không khuyên can chút ít sao?"
Tiết Thành cười: "Con cho rằng ta không hiểu, không muốn để nó nghỉ ngơi hay sao?"
Trương t·ử t·h·í·c·h nhíu mày nhìn ông.
Tiết Thành thở dài: "Trước Thái t·ử với cái cô Mai thị xảy ra chút chuyện, con có nghe thấy phong thanh gì không?"
Trương t·ử t·h·í·c·h gật đầu: "Có nghe. Cái cô nữ quan được Thái t·ử coi trọng nhưng không chịu vào khuôn phép ấy phải không? Sau khi nhảy giếng, không phải bệ hạ cho người làm c·h·ế·t cho xong chuyện, còn dày hơn táng?"
Tiết Thành gật đầu, rồi lắc đầu: "Bệ hạ ém chuyện, người ngoài chỉ biết thế thôi, nhưng để ta nói con biết, cô ta không phải là nữ quan bình thường."
Trương t·ử t·h·í·c·h khẽ giật mình.
"Nàng lớn hơn Thái t·ử mấy tuổi, vào cung khi hoàng trường t·ử còn sống. Bệ hạ muốn gả nàng cho hoàng trường t·ử, ở lại trong cung học quy củ thôi. Sau đó hoàng trường t·ử m·ấ·t, nàng vô tâm khác gả, dứt khoát ở lại trong cung, th·e·o Quý phi nương nương."
"..." Trương t·ử t·h·í·c·h im lặng.
Hoàng trường t·ử ch·ế·t sớm, cô nương định gả cho hắn chưa thành hôn cũng không hiếm lạ. Nhưng chưa thành hôn mà không chịu gả cho người khác, có thể thấy cô nương này từng gặp hoàng trường t·ử, đồng thời có chút tình cảm.
- Dù lùi một vạn bước mà nói, tình cảm đó có lẽ chỉ một phía, có lẽ chỉ là nàng hâm mộ hoàng trường t·ử. Nhưng việc bệ hạ đồng ý cho nàng ở lại, cũng là nh·ậ·n ân tình này.
Nói cách khác, vị Mai thị kia là thủ tiết cho hoàng trường t·ử.
Nói cách khác, Thái t·ử mê sắc, ý đồ rối loạn với người đã khuất, còn khiến người ta nhảy giếng tự vẫn.
"Bệ hạ tức giận đến muốn p·h·ế hắn, chiếu đã viết xong, nhưng vì triều chính ổn định nên đành nhịn!" Tiết Thành nói mà nghiến răng, "Thái t·ử biết gia quốc t·h·i·ê·n hạ đặt lên vai con trai mà càng không cố kỵ! Vậy con bảo, nếu ta không nhanh chóng đào tạo Hoàng trưởng tôn, thì làm thế nào? Nhỡ Hoàng trưởng tôn cũng hư hỏng thì ta và con sẽ trở thành tội nhân thiên cổ!"
Với lại, coi như Hoàng trưởng tôn không ngang ngược, loại chuyện tương tự lại xảy ra, bệ hạ p·h·ế Thái t·ử thì hoàng trưởng tôn tài học không đủ khiến người ta phục, các thân vương chia bè kéo cánh?
Tiết Thành nghĩ đến đây đã bực mình. Ông không dám chỉ trích bệ hạ chuyên tình với Hoàng hậu, nhưng ông muốn nói... Ngài chuyên tình không cần gấp, ngài sinh thêm vài đứa bé đi!
Nhìn cái Thái t·ử này, chán chả buồn nói! Muốn thay người mà không được!
Quả thật việc các hoàng t·ử đấu đá lẫn nhau là bình thường, nhưng từ xưa đến nay, ngoài triều dư luận đều cho rằng chuyện tranh giành quyền lực giữa các hoàng t·ử là bình thường, việc vương phủ tranh giành thì khiến người bất an.
Không thể để đến mức đó được, quyết không thể. Hoàng vị nhất định phải ổn thỏa truyền đến Hoàng trưởng tôn, không thể có chút sơ xuất.
"Cháu phải cố gắng hơn nữa." Tiết Thành mệt mỏi thở dài, "Trong dịp Tết nhất, ta và cháu sẽ thay nhau vào cung dạy nó, có thể thoải mái hơn bình thường chút ít, nhưng không được buông lỏng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận