Tông Thân Gia Tiểu Nương Tử

Tông Thân Gia Tiểu Nương Tử - Chương 64: (3) (length: 17031)

Phẩm hạnh của Thái tử đặt ở đó, một màn trước mắt này đối với Trương t·ử t·h·í·c·h mà nói cũng không đáng để đắc ý ra ngoài. Nghe Tiết Thành đem sự tình nói xong, yêu cầu hắn đi hảo hảo giải t·h·í·c·h, bồi tội với Thái tử, Trương t·ử t·h·í·c·h khẽ nhíu mày: "Ta là nh·ậ·n hoàng lệnh ban sai, Thái tử không có quyền can t·h·iệp. Hiện tại hắn gây chuyện, ta sẽ đi Tuyên Chính điện bẩm tấu bệ hạ!"
Dứt lời, hắn cất bước muốn đi, bị Tiết Thành một tay ngăn lại: "Ngươi dám!" Tiết Thành thở dài, "Dù sao hắn cũng là Thái tử, đắc tội với hắn ngươi chịu thiệt vô ích. Chuyện này cũng không phải là tuyệt không có đường s·ố·n·g cứu vãn, ý của vi sư là, bảo ngươi đến Đông cung nói rõ với hắn, giải thích rõ sự tình là d·o Hộ bộ tra xét mà ra, Đông cung nhiều chứng cứ phạm tội không thể bỏ qua, chứ không có ý b·ấ·t· ·k·í·n·h với hắn. Như vậy vừa có thể để hắn nguôi giận, lại không cản trở ngươi ban sai, chẳng phải là song toàn vẹn cả đôi đường?"
Trương t·ử t·h·í·c·h nghe xong cảm thấy nghẹn một hơi trong l·ồ·ng n·g·ự·c, không tài nào thư thái nổi. Hắn sớm đã phát ngán với loại lời như "Hắn dù sao cũng là Thái tử", hắn rất muốn nói với lão sư rằng, nếu hắn đến Tuyên Chính điện bẩm tấu, nhất định sẽ thỉnh cầu bệ hạ p·h·ế truất Thái tử!
Đúng là Thái tử sẽ không dễ dàng bị p·h·ế, đúng là dù kết quả sau cùng thế nào, người đầu tiên nói ra lời này cũng khó thoát khỏi cái c·h·ế·t. Nhưng Trương t·ử t·h·í·c·h cảm thấy, dù sao cũng phải có người đứng ra làm "Người đầu tiên" chứ? Nếu người người đều sợ hãi rụt về phía sau, đợi hôn quân lên ngôi, họ đều sẽ là tội nhân thẹn với t·h·i·ê·n hạ.
Trương t·ử t·h·í·c·h không sợ c·h·ế·t, nhưng những lời này hắn vẫn nhịn hết lần này đến lần khác. Chẳng vì gì khác, bởi vì hắn biết rõ mình là môn sinh mà Tiết Thành coi trọng nhất, nếu hắn xả thân như vậy, liệu có liên lụy đến lão sư vốn cũng không dễ dàng gì, nếu Tiết Thành vì tình thế cấp bách mà liều m·ạ·n·g bảo vệ hắn, cái kia nh·ậ·n lấy liên lụy chỉ sợ còn lớn hơn.
Việc một người có thể đ·á·n·h cược m·ạ·n·g của mình hay không là một chuyện, có thể an tâm thoải mái đem m·ạ·n·g của người khác xem nhẹ, lại là chuyện khác.
Vậy nên lúc này, Trương t·ử t·h·í·c·h xanh mặt trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Hắn không còn cách nào khác, đành nói: "Được, vậy ta sẽ đến Đông cung tạ tội với Thái tử."
Tiết Thành giãn mày gật đầu: "Hắn chắc cũng sẽ không làm lớn chuyện quá mức. Nếu ngươi chậm trễ không về, ta sẽ vào cung tìm hắn."
"Để lão sư phải lo lắng." Trương t·ử t·h·í·c·h vái chào, xoay người đi ra ngoài.
Tiết Thành nhìn theo hướng hắn rời đi hồi lâu, không khỏi thở dài.
Ông là lão sư của Trương t·ử t·h·í·c·h, luận về học vấn, quả thực là ông hiểu biết nhiều hơn Trương t·ử t·h·í·c·h. Nhưng đ·á·n·h giá tận đáy lòng, ông khâm phục Trương t·ử t·h·í·c·h.
Trương t·ử t·h·í·c·h càng trẻ tuổi, càng có nhiệt huyết. Quyền thế phân tranh chưa mài mòn góc cạnh của hắn, tinh thần trọng nghĩa trong lòng hắn vẫn vững vàng. Hắn vẫn chưa lập gia đình, không mang trên mình quá nhiều c·ô·ng danh, khi nghĩ đến đại nghĩa, hắn không có quá nhiều thứ phải buông bỏ, hắn có thể một lòng tận tr·u·ng báo quốc.
Đã từng, bản thân Tiết Thành cũng như vậy. Nhưng t·r·ải qua mấy chục năm l·ă·n lộn, đã không còn là như thế nữa.
Trương t·ử t·h·í·c·h đến Đông cung, thật đúng lúc lại gặp Thái tử ở ngoài điện. Thái tử lập tức sắc mặt p·h·át lạnh, Trương t·ử t·h·í·c·h cũng không tài nào giữ được thái độ tốt, q·u·ỳ xuống đất cúi đầu, tiện thể nói: "Thần đến tạ tội, cũng muốn giải t·h·í·c·h với điện hạ. Sự tình này là d·o tra rõ quan học, quan xá mà r·a, viên quan Hộ bộ lúc hỏi Đông cung quan vô tình đề cập đến nghi vấn, không hề có ý cố ý chọc giận điện hạ. Xin điện hạ rộng lòng t·h·a· ·t·h·ứ cho những chỗ đã đắc tội."
Thái tử nghe hắn nói, từ đầu đến cuối không hé một lời. Chờ hắn nói xong cũng không đáp một chữ, xoay người vào điện.
Trương t·ử t·h·í·c·h tức giận trong nháy mắt vọt lên não, nhưng chỉ có thể tiếp tục q·u·ỳ.
—— Lão sư bảo hắn đến đây, vì muốn biến chuyện lớn thành nhỏ. Hắn đã đáp ứng lão sư, phải làm được chuyện này. Nếu như xoay người rời đi, chẳng khác nào tưới dầu vào lửa, vậy hà cớ gì phải đến đây chuyến này?
Lúc này đã gần trưa, chẳng bao lâu, l·i·ệ·t nhật liền rọi xuống. Quần áo Trương t·ử t·h·í·c·h dần ướt đẫm, da thịt bị nướng nóng ran, trước mắt sáng lên từng đợt.
Khi chuyện này truyền đến Nghi Xuân điện, thái t·ử phi nhíu mày: "Ngươi lặp lại lần nữa?"
"... Hiện tại người đang q·u·ỳ ở đằng trước." Thái giám chưởng sự bên cạnh Thái tử lau mồ hôi lạnh trước mặt nàng, "Vị kia là môn sinh của Thái phó, vào được Hộ bộ đều do Thái phó gật đầu. Hiện tại Thái t·ử điện hạ làm vậy, nếu chuyện này truyền đến T·ử Thần điện, ngài nói..."
"A, đó là chuyện của hắn." Thôi thị cười lạnh.
Lúc trước nàng còn cố ý vì tiền đồ mà khuyên nhủ Thái tử vài câu, nhưng giờ đây, đến nhìn hắn nàng còn lười. Hơn nữa, nàng dần dần cũng hiểu, bệ hạ hiểu rõ mọi chuyện liên quan đến nàng và Thái tử, những chuyện ngớ ngẩn mà Thái tử gây ra không liên quan đến nàng, vậy tại sao nàng còn phải phí tâm thần vào chuyện đó?
Nhưng vị chưởng sự thái giám kia sắp k·h·ó·c đến nơi: "Điện hạ ngài..." Nói rồi q·u·ỳ xuống, "Nhà thần mới gặp nạn, cả nhà trông chờ vào bổng lộc của thần, cầu điện hạ đoái thương."
Thôi thị không nhìn hắn, vẻ mặt khẽ r·u·n rẩy.
Nàng biết chưởng sự này mới được cất nhắc lên không lâu. Người trước kia sao? Bị Thái tử đ·á·n·h c·h·ế·t tươi.
Hắn thường lôi người ngoài ra trút giận khi bực bội, trước kia còn đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ với nàng một lần. Sau đó, vì bị bệ hạ quở trách, hắn không dám động đến nàng, nhưng đám thuộc hạ vẫn không dễ sống.
Mấy tháng gần đây, không biết có phải vì bị ép "Giữ mình trong sạch" hay không, hắn dồn hết uất khí trong lòng, càng thêm trút giận lên cung nhân. Vài ngày trước, ngay cái ngày ý chỉ m·ạ·n·g hắn tạm thời không vào triều nghị sự vừa đến, hai cung nữ t·h·i·ếu chút nữa bị trượng đ·ậ·p c·h·ế·t, là Thôi thị mượn cớ tích đức cho đứa bé trong bụng mới cứu được.
Bây giờ, nếu lại chọc giận bệ hạ vì chuyện của viên quan kia, chắc chắn sẽ có không ít cung nhân gặp vạ.
"Thôi vậy." Thôi thị nói, "Ta đi xem, ngươi không cần lo."
Chưởng sự thái giám lập tức dập đầu liên tục, đợi khi thái t·ử phi đi ra, mặt hắn đã đẫm nước mắt.
Hắn nghĩ, thái t·ử phi thật đúng là người t·h·iện lương. Hắn nguyện bớt ăn tiêu, chờ qua Tết sẽ đem toàn bộ bổng lộc một năm đến miếu dâng hương cầu phúc cho nàng, mong Bồ t·á·t phù hộ nàng về sau được suôn sẻ, tránh gặp tai ương.
Trong phủ Cần Mẫn Hầu, Diệp t·h·iền vừa tỉnh giấc sau giờ ngủ trưa, được Tạ Trì "Bảo vệ" đi dạo chơi trong vườn hoa.
Hắn bảo vệ kín đáo quá mức, luôn lởn vởn xung quanh nàng, đến cả những chỗ đất hơi dốc hắn cũng muốn dìu nàng. Diệp t·h·iền cuối cùng không thể nhịn được nữa, vừa buồn cười vừa tức trừng mắt nhìn hắn: "Chàng đừng như vậy có được không? Thiếp mới mang thai chưa đến ba tháng!"
"Đại phu nói, ba tháng đầu dễ xảy ra chuyện nhất!" Tạ Trì nghiêm túc giải t·h·í·c·h.
Diệp t·h·iền tiếp tục kháng nghị: "Nhưng thiếp đâu phải người t·à·n p·hế, thiếp biết tự lượng sức mình! Thiếp có thể đi đứng cẩn thận! Chàng cứ lượn tới lượn lui như vậy, thiếp hoa cả mắt!"
Tạ Trì thấy tủi thân vô cùng, bèn cúi đầu hôn nàng một cái.
... Ghét qúa!
Một nụ hôn của hắn khiến Diệp t·h·iền hết giận, nàng giơ tay đấm nhẹ vào n·g·ự·c hắn một cái, tuy vẫn còn giận nhưng giọng đã mềm n·h·ũn: "Mới hơn hai tháng chàng đã vậy rồi, đợi đến khi đứa bé chào đời, chẳng phải chàng sủng ái nó c·h·ế·t mất? Sẽ hư mất đấy!"
"Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ không làm hư nó." Tạ Trì nắm lấy tay nàng xoa nắn, cười mỉm: "Ta còn chê sủng nàng chưa đủ, sao có thời gian để tâm đến người khác?"
Ghét qúa!!!
Mặt Diệp t·h·iền đỏ bừng, nàng nắm lấy tay hắn, k·é·o hắn đến đình nghỉ chân, rồi dùng tay quạt gió: "Nóng quá!"
"Nàng muốn ăn chút đồ mát không?" Tạ Trì hỏi han rồi lập tức dặn thêm: "Nhưng nàng phải ăn từ từ thôi nhé, ăn n·g·ấu n·ghiến sẽ hại người."
Diệp t·h·iền gật đầu bảo biết, nghiêm túc hứa sẽ chỉ ăn một chút cho đỡ nóng. Thực ra hiện giờ đã giao mùa hạ thu, nắng gắt cuối thu tuy cũng khiến người khó chịu, nhưng vẫn dễ chịu hơn nhiều so với những ngày hè oi bức, nàng nhịn được không thèm đồ lạnh!
Trong phòng bếp nhỏ, Trần Tiến nghe phân phó liền nhanh chóng chuẩn bị xong mấy món quà vặt giải nhiệt. Loại này thật ra ngày nào cũng làm, muốn ăn chỉ cần lấy ra là được, rất t·i·ệ·n lợi.
Hắn chuẩn bị tất cả ba món, một là hoa quế ô mai, hai là sữa chua ướp lạnh, ba là mận ngâm chua ngọt. Hai món đầu quân hầu và phu nhân đều dùng được, món thứ ba là trước kia trong phủ vốn không làm, chỉ từ khi phu nhân mang thai th·í·c·h ăn chua mới bắt đầu làm.
Món mận ngâm chua ngọt nguyên liệu chủ yếu là mận bắc, nghe có vẻ là món quà vặt của vùng đất khô cằn, nhưng thực tế lại không hề khô khan. Mận bắc được nấu với đường phèn trở nên bóng loáng, xung quanh là nước canh chua ngọt, lại được ướp lạnh một chút, với người t·h·í·c·h ăn thì vô cùng kích thích vị giác, còn với người không t·h·í·c·h...
"Ôi chao, cái này chua đến mức răng lung lay mất!" Tiểu thái giám đang học việc dưới tay Trần Tiến vừa nếm thử liền nhăn nhó mặt mày.
Trần Tiến cười khẩy một tiếng, cất chén đã chuẩn bị cho phu nhân vào hộp cơm, giao cho Tiểu Tang dưới tay Chu Chí Tài mang đi, rồi từ chén của tiểu thái giám kia lấy một quả mận bắc ăn, vừa ăn vừa cốc đầu hắn: "Đồ không có phúc! Đây đều là mận bắc loại ngon nhất, khác hẳn với mấy loại bán ngoài đường, vậy mà ngươi còn chê chua!"
Trần Tiến nói rồi lại bới thêm một chén nữa: "Đem chén này đưa cho Chu c·ô·ng c·ô·ng. Dạo này khẩu vị hắn không tốt, món này giúp hắn khai vị, về ta cho ngươi đựng canh t·h·ị·t b·ò uống."
Tiểu thái giám đang tuổi ăn tuổi lớn, luôn cảm thấy đói bụng, vừa nghe có canh t·h·ị·t b·ò mắt sáng rực lên, bưng chén mận ngâm chua ngọt đi về phía trước.
Quân hầu và phu nhân không phải đang đi dạo trong vườn hoa hay sao, không có gọi Chu Chí Tài đi theo. Hắn đang ngồi không trong phòng nghỉ chân, thấy có người mang đồ ăn đến thì mừng rỡ: "Hoan hô, cho ta cảm ơn Trần c·ô·ng c·ô·ng các ngươi nhé."
Đang nói chuyện thì Tiểu Tang vừa đi đưa đồ quay lại, tiểu thái giám nhìn hắn: "Hả? Sao ngươi nhanh vậy?"
Tiểu Tang thuận miệng đáp: "Ra khỏi cửa gặp người bên phòng bếp cũng đi hướng đó, họ bảo tiện đường mang đi hộ, nên ta đưa cho họ luôn."
Chu Chí Tài sợ hãi kinh hãi, hất bát sứ đựng mận ngâm chua ngọt bộp một tiếng xuống bàn, một tay túm lấy Tiểu Tang: "Chuyện khi nào?!"
"Thì, thì vừa nãy..." Tiểu Tang không rõ chuyện gì, sợ đến toát mồ hôi lạnh, "Sao vậy c·ô·ng c·ô·ng, có chuyện gì sao..." Chưa kịp hỏi xong, Chu Chí Tài đã tát cho một cái, rồi quát tiểu thái giám "Ngươi trông chừng nó cho ta!", sau đó ba chân bốn cẳng chạy về phía phòng bếp nhỏ.
Trong vườn hoa, Diệp t·h·iền và Tạ Trì thấy mấy món đồ giải nhiệt được mang lên, liền cầm lấy thìa sứ bắt đầu ăn. Tạ Trì húp chén hoa quế ô mai, Diệp t·h·iền thì tất nhiên là món mận ngâm chua ngọt, nhưng mới ăn hai miếng nàng đã đặt chén xuống.
Tạ Trì thấy vậy mỉm cười: "Nàng đâu cần phải kiềm chế như vậy, ăn thêm vài miếng cũng không sao."
"Không sao, chỉ cần giải nhiệt thôi mà." Diệp t·h·iền tặc lưỡi, hiện tại nói: "Thiếp thấy nó không đủ chua!"
Dạo gần đây vì nàng tò mò thích đồ chua nên món mận ngâm chua ngọt do phòng bếp làm đều làm hướng vị chua, nàng ăn cảm thấy vừa miệng. Nguyên Tấn vô tình ăn thử một miếng liền nhăn hết cả mặt mày. Nhưng hôm nay món này, đường phèn rõ ràng đã tăng thêm so với bình thường, vị chua dịu đi nhiều, ăn không có vị gì cả.
Diệp t·h·iền thầm nghĩ, chắc phòng bếp nhỏ lo Tạ Trì cũng ăn nên sợ hắn không ăn được chăng? Tạ Trì cũng nghĩ vậy, thầm nhủ sau này phải dặn phòng bếp một câu, làm đồ ăn cứ theo khẩu vị của nàng là được, nếu không nàng mang thai ăn không ngon miệng thì khó chịu lắm.
Chuyện này cứ thế trôi qua, hai người lại dạo thêm hai vòng trong vườn hoa, mọi chuyện đều bình an vô sự.
Ngoài cửa đầu, hai vị đại h·o·ạ·n quan chính viện lau mồ hôi lạnh thở phào, suýt nữa ngất đi: "Còn tốt còn tốt..." Chu Chí Tài vừa thở vừa vỗ n·g·ự·c.
Cũng may bên phòng bếp không làm chuyện dại dột gì, nếu không họ hết đường chối cãi.
"Phòng bếp dạo này lăng xăng quá..." Chu Chí Tài vừa hồi phục vừa liếc Trần Tiến, "Trước đây ngươi có biết chuyện này không?"
"Nếu ta biết còn có chuyện này xảy ra?!" Trần Tiến giận tím mặt, hung hăng trừng mắt, "Muốn nổi mặt đến p·h·át đ·i·ê·n à? Không tự xem lại mình có hiểu rõ khẩu vị phu nhân không!"
May mà họ không hiểu rõ, nếu không lỡ phu nhân ăn thấy ngon, nói một câu muốn thưởng cho đầu bếp thì họ phải lao lên đỡ. Trần Tiến nghiến răng ken két, khuỷu tay huých vào Chu Chí Tài: "Thằng Tiểu Tang kia là người của ngươi."
"Ta biết ta biết!" Chu Chí Tài nhíu mày khóa c·h·ặ·t, khoát tay, "Ta nhất định sẽ quản giáo cẩn thận, ngươi cứ yên tâm đi."
Không chỉ phải quản giáo, còn phải về báo lại cho Lưu Song Lĩnh một tiếng, phòng bếp làm chuyện hồ đồ thế này phải để Lưu Song Lĩnh nắm chắc trong lòng mới được. Nếu không lỡ lần sau lại có chuyện gì đó mà họ không bảo vệ được thì sao? Lỡ phòng bếp thật sự bị người ta mua chuộc, làm chuyện dại dột thì sao? Dù họ có c·h·ế·t cũng phải k·é·o theo tấm đệm lưng!
Chuyện này thế là đến tai Lưu Song Lĩnh vào nửa canh giờ sau, Lưu Song Lĩnh nghe xong, sợ đến mồ hôi lạnh ròng ròng: "Ngươi trông Tiểu Tang kia cho ta, ngày mai ta không trực ban, sẽ tự mình hỏi nó."
Chu Chí Tài vái chào rồi đi, Lưu Song Lĩnh ngồi trên g·i·ư·ờ·n·g mân mê hai quả hạch đào, suy nghĩ, việc này không hề nhỏ.
Hoặc là nói, việc này là chuyện nhỏ, nhưng nhìn từ cái nhỏ mà thấy cái lớn, cho thấy trong phủ có không ít vấn đề.
Quy củ đều là dần dần được xây dựng. Lúc trước trong phủ nghèo, dầu mỡ không nhiều, dùng người cũng có hạn. Bây giờ gia cảnh đã khấm khá, đổi người, quân hầu và phu nhân đều còn trẻ, còn t·h·i·ếu kinh nghiệm trong việc xây dựng quy củ.
Đừng nói xây dựng quy củ, mọi chuyện của hai người họ đều phải từng chút một mò mẫm mà ra? Dù sao thì chuyện này không thể k·é·o dài quá được, ông phải tìm cơ hội nhắc nhở quân hầu một tiếng.
Trong Gia Đức điện ở Đông cung, hai vợ chồng sau một cuộc c·ã·i vã ngắn ngủi, mặt lạnh không nói chuyện nửa canh giờ.
Cuối cùng, Thôi thị cố nén cơn giận: "Chuyện này, điện hạ không thể nhượng bộ được, đúng không?"
Thái tử không ngẩng đầu lên nhìn sách, giọng điệu lãnh đạm: "Nàng cứ sinh đứa bé ra là được, những chuyện khác nàng không cần lo."
Không nghe thấy tiếng đáp lời, chỉ có tiếng áo bào lướt nhẹ lọt vào tai. Thái tử ngước mắt lên, chỉ thấy Thôi thị đã rời tiệc đi ra ngoài.
Thôi thị bước đi giận dữ, uất ức trong l·ồ·ng n·g·ự·c khó mà trút bỏ, suốt dọc đường âm thầm nguyền rủa Thái tử chỉ là đống bùn nhão vô dụng!
Đời trước nàng nhất định đã phạm phải tội lỗi tày trời mới gả cho hắn!
Nàng đi rất nhanh vì tức giận, Trương t·ử t·h·í·c·h đã hoa mắt chóng mặt bỗng nhiên cảm thấy một bóng người xâm nhập vào khóe mắt, rồi bay thẳng đến đây, vô thức ngẩng đầu lên.
Thôi thị dừng bước, nhìn hắn: "Trương đại nhân chịu khổ rồi."
"..." Trương t·ử t·h·í·c·h mơ hồ lấy lại chút thần, cúi người thi lễ, "Điện hạ."
"Đại nhân mau đứng lên đi." Thôi thị vội vươn tay đỡ hắn, cung nhân thấy vậy cũng vội tiến lên dìu, hai thái giám lực lưỡng giữ chặt hắn mỗi người một bên, Trương t·ử t·h·í·c·h mới miễn cưỡng đứng vững.
"Trương đại nhân là môn sinh của Thái phó đúng không?" Thôi thị giương mắt nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, phản ứng chậm chạp, nên không đợi hắn t·r·ả lời, "Chuẩn bị xe, ta đưa Trương đại nhân về, tiện thể thăm Thái phó."
Thái giám bên cạnh nàng không dám ngẩng đầu lên thở dài đồng ý, Trương t·ử t·h·í·c·h kinh ngạc muốn ngăn cản, nhưng thái t·ử phi không cho hắn cơ hội nói chuyện, lạnh lùng bước ra ngoài.
Đó là một bóng lưng yếu ớt nhưng vô cùng kiên định.
Trương t·ử t·h·í·c·h giật mình, chần chờ hỏi thái giám đang đỡ mình: "Thái t·ử phi điện hạ muốn làm gì?"
"... Thuộc hạ không biết." Thái giám đáp lời, rồi đưa tay dắt hắn ra ngoài, "Mời ngài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận