Tông Thân Gia Tiểu Nương Tử
Tông Thân Gia Tiểu Nương Tử - Chương 57: (3) (length: 15507)
Cuối tháng sáu, sau một sự kiện bái sư yến gây chú ý toàn thành, Tạ Trì càng thêm bận rộn.
Cố Ngọc Sơn không phải lão sư thông thường, Tạ Trì theo hắn học, không phải "mời" một lão sư đến, mà là bái nhập môn hạ Cố Ngọc Sơn. Vì vậy, Tạ Trì phải ở lại Cố phủ, mỗi tuần về nhà hai ngày, các ngày lễ tết khác cũng được về nhà.
—— Điều này là do hắn đã thành hôn, nếu chưa kết hôn, thì bình thường sẽ ở luôn nhà lão sư, chỉ có ngày lễ ngày tết mới được về nhà mình.
Đương nhiên, có thể hình dung được, đến trước mặt lão sư, hắn không phải là một vị quân hầu được sống an nhàn sung sướng, lão sư bảo làm gì đều phải làm. Nếu gặp phải lão sư cay nghiệt, chỉ một câu bảo gánh nước bổ củi, học sinh cũng phải nghe theo.
Vậy nên, sau tuần đầu tiên Tạ Trì trở về phủ, Diệp Thiền đã p·h·át hiện ngón giữa tay phải hắn bị lõm một chút, hiển nhiên do cầm b·ú·t viết chữ lâu ngày bị ấn vào.
Nàng hỏi hắn có chuyện gì? Hắn nói hôm qua giúp lão sư viết cả ngày th·i·ế·p mời. Nàng vốn định trách hắn, nghe xong thì đau lòng vô cùng, buổi tối lên g·i·ư·ờ·n·g liền rụt vào n·g·ự·c hắn nửa ngày.
"Làm lão sư sao lại sai bảo học sinh làm việc... Ngươi cũng đâu có bất kính với hắn, một người hảo hảo học, một người hảo hảo dạy, không phải tốt hơn sao?"
Giọng nàng nghe có vẻ đặc biệt ấm ức, Tạ Trì ôm nàng khẽ giật mình, rồi bật cười: "Đau lòng ta à?"
Nàng bĩu môi rồi cọ xát vào n·g·ự·c hắn, hắn giải t·h·í·c·h: "Đừng nói vậy, Cố tiên sinh thật sự là một lão sư đặc biệt tốt. Lần này chỉ là trùng hợp, hôm qua vừa viết xong th·i·ế·p mời thì hôm nay nàng nhìn thấy, chứ ngoài ra, hắn cũng không bảo ta làm gì cả."
Gánh nước bổ củi, giặt quần áo quét sân những việc hắn có thể m·ấ·t công làm thì chưa từng chạm qua, ngày thường cho lão sư rót trà nghiền mực là đã rất tốt rồi, Tạ Trì từng cảm thấy việc này rất bất ngờ.
Diệp Thiền nghe xong, thì ra chỉ là vậy thôi sao? Vậy thì x·á·c thực vẫn tốt. Nàng thấy vết lõm tr·ê·n tay hắn, liền cho rằng Cố tiên sinh là kiểu lão sư thích sai bảo học sinh.
Sau đó hắn lại cùng nàng kể tỉ mỉ hơn về chuyện học ở Cố phủ, hắn nói Cố tiên sinh học vấn sâu rộng, lại kiên nhẫn, bình thường cũng chiếu cố hắn. Đôi khi hắn học đọc chậm, Cố tiên sinh còn gõ cửa nhắc hắn đi ngủ sớm, có gì chưa đọc kịp thì để mai hãy nói.
"S·ố·n·g đến già, học đến già. Ngươi hễ còn muốn học, s·ố·n·g đến tr·ê·n 80 tuổi cũng có thể học đến tr·ê·n 80 tuổi. Nhưng nếu ỷ vào trẻ tuổi không biết bảo trọng cơ thể, sau này ủ thành đại họa, thì cơ hội hối h·ậ·n cũng không có, đừng nói là đi học." Cố Ngọc Sơn thấm thía nói với hắn như vậy.
"Cho nên dạo gần đây ta đều ngủ rất sớm, nhiều nhất chỉ đến giờ Hợi bốn khắc là nhất định ngủ. x·á·c thực tinh thần tốt lên nhiều." Hắn hôn nàng một cái: "Cho nên nàng cứ yên tâm đi, ta không sao."
Diệp Thiền khẽ gật đầu, nhớ ra vừa nghe thấy tiếng báo canh, lại ngước mắt nhìn hắn: "Nhưng hiện tại đã giờ Tý rồi..." Ý nói, sao chàng còn chưa ngủ?
Tạ Trì hôn xong vừa định buông nàng ra, nghe vậy lại tiếp tục hôn xuống: "Hôm nay chẳng phải vì nàng sao! Nhớ nàng tám ngày, thấy nàng là vui đến mất ngủ!"
Sau đó hắn liền lôi k·é·o nàng hảo hảo mà "vui vẻ" một chút. Ngày hôm sau, hắn dậy từ rất sớm, Diệp Thiền ngồi phịch ở đó cố gắng mãi không thể b·ò dậy.
Đau lưng, eo đặc biệt đau...
Trước đây nàng chỉ biết người ngoài luôn khen Tạ Trì thông minh tiến tới, bệ hạ khen, Tr·u·ng Vương khen, Cố tiên sinh cũng khen. Nhưng bởi vì đó đều là chuyện hắn liều lĩnh bên ngoài, nàng biết không nhiều, cũng không mấy khi thấy hắn thông minh tiến tới cụ thể như thế nào, chỉ thấy được kết quả hắn thăng quan tiến chức.
Bây giờ, nàng đã thấy được quá trình...
Từ khi hắn nhìn thấy Lưu Song Lĩnh tìm được quyển sách kia đến giờ mới bao lâu? Chưa đến hai tháng. Trong đó còn hơn nửa tháng họ cùng nhau bận rộn chuyện bái sư yến, hoàn toàn m·ấ·t hết tâm trạng vui v·ẻ. Nhưng cho dù vậy, nàng vẫn cảm nh·ậ·n rất rõ ràng sự tiến bộ vượt bậc của hắn. Không ngoa chút nào, nàng cảm thấy hắn hiện tại so với cái con người khiến nàng khó chịu, lúng túng, không biết làm sao hồi hai tháng trước đã không còn là một người!
Vì cái đau lưng này, Diệp Thiền cũng không t·i·ệ·n gọi hạ nhân. Nàng ngửa người tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g dùng tay đỡ lấy eo, tự xoa nhẹ nhàng. Tạ Trì thay xong áo từ sau tấm bình phong vừa về, thấy nàng còn nằm, đoán ra có chuyện gì.
Hắn lập tức mở màn, rồi lật người nàng lại. Diệp Thiền bị hắn đẩy đau lưng, lập tức nhăn nhó: "Ai ai ai ai ai chàng làm gì vậy!"
"Ta xoa bóp cho nàng." Hắn không nói gì mà để nàng nằm sấp xuống, còn ân cần hỏi han: "Nàng muốn ăn gì không? Bảo phòng bếp làm gì đó dễ ăn cho nàng?"
Diệp Thiền: "..."
Nàng hưởng thụ bàn tay có lực của hắn xoa bóp mang đến cảm giác vừa chua xót vừa thoải mái, nghiêm túc nghĩ một hồi, rồi yếu ớt nói: "Ta muốn ăn bánh chưng..."
Tạ Trì không nói hai lời quay đầu dặn dò bên ngoài.
Giữa tháng bảy, không phải năm hết tết đến, mà lại muốn ăn bánh chưng?
Trần Tiến nghe Chu Chí Tài truyền lời, vừa vui vẻ vừa nói: "Được, lá dong có, làm cũng không khó. Chỉ là, phu nhân muốn ăn mặn hay ăn ngọt ạ?"
Chu Chí Tài trợn mắt: "Ta biết thế nào được, ông cứ liệu mà làm đi!" Nói xong liền chuồn.
Chu Chí Tài bực tức trong lòng. Dạo gần đây hắn vất vả lắm mới ra mặt trước mặt phu nhân, hạ nhân ở chính viện về cơ bản đều do hắn quản, nhưng người được sủng ái nhất trong đám thái giám chính viện rõ ràng không phải hắn, mà là Trần Tiến.
Phu nhân hay quân hầu cũng vậy, thường ăn thấy vừa miệng là muốn thưởng cho phòng bếp đồ, Trần Tiến sống đừng nói là sung sướng.
Chu Chí Tài biết làm sao? Hắn cũng chẳng thể làm gì. Nếu thái giám khác được sủng ái hơn hắn, hắn còn có thể ngáng chân để ép người ta đi. Nhưng Trần Tiến là người dùng tài nấu nướng mà lên, chen cũng không đi được, mà dù chen đi được cũng sẽ có một người có tài nấu nướng khác trở lại.
Vậy nên, Chu Chí Tài chỉ có thể trút giận lên Trần Tiến qua thái độ. Trần Tiến cũng không để ý, hắn biết Chu Chí Tài không dám làm gì hắn thật.
Hắn thảnh thơi suy nghĩ một hồi nên làm bánh gì cho ngon, bánh ngọt thì đã có sẵn mứt táo với đậu xanh, còn bánh mặn thì có thể làm bánh nhân t·h·ị·t khô. Hơn nữa trong nồi vừa vặn có món sườn xào chua ngọt, vốn định để ăn trưa, bây giờ đem t·h·ị·t bỏ ra, gói hết vào bánh chưng chắc cũng không tệ.
Dù sao lát nữa bắt đầu làm bánh chưng, thì trưa đến phu nhân chắc gì còn có khẩu vị ăn đồ mặn như thế.
Trần Tiến đem mấy thứ giao cho thủ hạ, cuối cùng lại dặn thêm: "À, chuẩn bị thêm một phần gạo nếp."
Hắn định làm nhiều thêm một chút bánh chưng, làm thêm một đ·ĩa đường cát, một đ·ĩa kẹo hoa quế để phu nhân tự chấm ăn. Chắc nàng sẽ t·h·í·c·h.
Tây viện, Dung Huyên từ nửa đêm tỉnh lại đã bắt đầu múa b·ú·t, mãi đến bình minh cũng không ngừng. Đợi đến giờ ăn sáng, mấy nha đầu bên ngoài gõ cửa ba lượt, cuối cùng một người đẩy cửa vào.
Nhụy Hoa nhìn thấy Dung di nương đang cau mày, cười bồi nói: "Di nương, ngài, ngài dùng bữa trước đi ạ..."
Đợi mãi không thấy ai trả lời. Nhụy Hoa trong lòng lo lắng, đang định lui ra thì Dung Huyên đặt b·ú·t xuống: "Được thôi, ăn cơm."
Mấy người đứng chờ ở ngoài cửa vội vàng trở về chỗ đứng nghiêm chỉnh. Sau đó, quản sự Hoa Bội lại bắt đầu suy nghĩ, làm thế nào để khuyên di nương đây?
Dạo gần đây tâm trạng nàng không tốt, đã bảy tám ngày rồi, có lẽ là từ khi quân hầu rời nhà đến Cố phủ.
Tính như vậy thì cũng đoán được nguyên nhân nàng không vui, chắc chắn là vì không gặp được quân hầu?
Nghĩ lại thì cũng phải, trước đây dù thế nào, quân hầu mỗi tháng vẫn đến ăn một bữa cơm. Nhờ bữa cơm đó, không ai trong phủ dám bắt nạt di nương, vì sợ lỡ nàng gặp quân hầu sẽ tố cáo. Nhưng bây giờ, quân hầu mỗi tuần về nhà hai ngày, tổng cộng ở nhà một đêm, ai cũng biết là chỉ ở chính viện, đâu có qua đây.
Hoa Bội vì chuyện này còn cố ý đi dò ý Lưu Song Lĩnh, nghĩ nếu hắn chịu khuyên quân hầu qua xem thì tốt. Nhưng người kia khôn lỏi, trưng ra bộ mặt đầy nụ cười, chỉ nói quân hầu sẽ không để đại c·ô·ng t·ử chịu ấm ức, một chữ cũng không nhắc đến di nương, rõ ràng là không có ý định khuyên ai qua bên này.
Bên kia đã vậy, bọn hạ nhân chẳng mấy chốc cũng thăm dò ra. Thấy chưa, chắc phòng bếp cũng p·h·át hiện ra, nên đồ ăn sáng hôm nay bánh đậu bao thì nguội ngắt, còn dưa chuột thì không tươi.
Hoa Bội tức muốn c·h·ế·t, nhưng ngước lên nhìn thì thấy di nương đang bưng bát cháo húp lấy húp để, đến thở cũng không kịp?!
Dung Huyên giờ quá đói rồi, nàng "chiến đấu" từ nửa đêm đến giờ, không thấy thì thôi, thấy đồ ăn là lập tức thấy ngon miệng.
Lúc trước ở Tấn Giang viết văn, nàng đâu biết viết văn mệt đến vậy, còn cảm thấy mấy tác giả động một tí là trì hoãn đăng truyện, hoặc xin nghỉ là rất đáng ghét. Đến khi tự mình bắt đầu viết, nàng mới cho rằng trở ngại lớn nhất của mình sẽ là việc đánh máy mệt mỏi.
Bây giờ đã viết hơn nửa tháng, nàng mới biết mình quá t·h·i·ế·u thông minh.
Hóa ra kẹt văn sẽ b·ứ·c người ta c·h·ế·t thật...
Dung Huyên gắp một miếng dưa muối bỏ vào m·i·ệ·n·g, nhai rôm rốp, đầu óc vẫn đang vận động kịch l·i·ệ·t.
Kịch bản hiện tại nàng đã kẹt bảy ngày rồi, viết đi viết lại bốn bản thảo mà vẫn chưa ổn. Hôm qua nàng bực đến muốn bỏ dở, đến phút cuối dự định xé giấy rồi lại nhịn được —— dù sao so với vẽ tranh hay khắc triện thì viết tiểu thuyết vẫn còn "nhân đạo" hơn với nàng...
"Lát nữa lại lấy cho ta một xấp giấy." Ăn xong, nàng lau miệng rồi lại vào phòng, đám tỳ nữ ở sau lưng nhìn nhau đưa mắt.
Chính viện, Diệp Thiền bảo làm bánh chưng đến giờ Tỵ ba khắc thì mang vào phòng, cái giờ này ăn coi như là điểm tâm sáng, có điều bánh chưng nhiều thế ăn sao hết? Diệp Thiền biết rõ, trưa chắc không ăn được mất.
Nàng phân phó phòng bếp chuẩn bị t·h·i·ệ·n tốt cho Nguyên Tấn và Nguyên Hiển là được, lát nữa gọi người mang Nguyên Hiển đến cùng ăn. Sau khi dặn xong thì thoải mái bóc một cái bánh chưng, ăn thử, ủa? Sao lại có vị sườn xào chua ngọt?
Nàng đang ngon lành ăn thì Tạ Trì đang ngồi học trên g·i·ư·ờn·g La Hán cũng bị nàng cho ăn ba cái lúc nào không hay. Cũng may bánh chưng làm nhỏ, chứ không thì chắc hắn bị nàng ép ăn no chết.
"Chàng thấy cái nào ngon nhất?" Diệp Thiền hỏi hắn, hắn đọc thêm hai hàng sách mới hoàn hồn, nghĩ nghĩ nói: "T·h·ị·t khô không tệ."
Diệp Thiền nhân t·i·ệ·n nói: "Vậy ta bảo phòng bếp làm thêm chút, gói kỹ không chưng, tối chàng nhớ mang đến phủ cho tiên sinh."
Hả?
Hắn bất giác nhìn nàng, rồi bật cười: "Được đấy, may mà có nàng chu đáo."
Nếu nàng không nghĩ ra chuyện này, thì hắn cũng không nghĩ đến. Thỉnh thoảng lại đưa một chút tâm ý thì cũng tốt, vừa không tốn kém mà lại có hiếu, lão sư chắc chắn t·h·í·c·h.
Sau đó hắn lại nghe nàng giao việc cho Thanh Dứu, rồi dặn thêm: "Gói thêm một ít bình hoa quế kẹo, mang đến cùng."
"Hoa quế kẹo?!" Tạ Trì nghe ba chữ này là đã thấy t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g ngọt lợ, cau mày nhìn nàng, Diệp Thiền quay lại: "Cái kẹo hoa quế này không tệ đâu, chấm bánh chưng ăn rất ngon, chàng mang theo một ít đi luôn đi?"
Tạ Trì nhịn không cười. Thật ra hắn muốn nói đồ ngọt như vậy chỉ có nàng t·h·í·c·h ăn, nhưng lại thôi. Dù sao hắn mang đến cũng đâu có sao, lão sư không t·h·í·c·h thì cứ để đó, cần gì phải gạt hảo ý của nàng?
Buổi tối hôm đó, Tạ Trì mang bánh chưng trở về Cố phủ. Vào phủ, hắn muốn theo quy củ đến bái kiến Cố Ngọc Sơn, báo một tiếng là lão sư, ta đã về. Bánh chưng đương nhiên cũng đưa vào lúc này, nói lão sư, ta mang cho ngài chút đồ nhà làm, ngài dùng thử.
Cố Ngọc Sơn nhìn mà cười: "Nhà các ngươi sao giờ này còn ăn bánh chưng?"
Tạ Trì ngượng ngùng cười: "Phu nhân nhà ta tự nhiên thèm, nên bảo phòng bếp làm. Muốn con mang cho ngài một phần cũng là nàng nói ra, à, đây còn có kẹo hoa quế, nàng nói làm ngon lắm, xin ngài nếm thử."
Hai vợ chồng con thật hòa thuận.
Cố Ngọc Sơn nghĩ đến mình thì sắp gió t·h·ả·m mưa sầu, cô đơn hiu quạnh, có chút ghen tị.
Lời này đương nhiên không thể nói với học sinh, Cố Ngọc Sơn âm thầm hắng giọng, nhân t·i·ệ·n nói: "Hôm qua con vừa đi thì Hộ bộ đã đến. Bảo là Hộ bộ mới bổ sung danh sách quan viên, bệ hạ đích danh muốn thêm tên con."
"..." Tạ Trì khựng lại, đáp: "Dạ, chuyện này con biết, đã quyết định rồi."
Cố Ngọc Sơn gật đầu: "Ừ. Hộ bộ nói không cần con ngày ngày đến trông coi, có việc thì cứ đi, bình thường có thể ở phủ xử lý công vụ. Ta bảo họ có gì thì mang qua bên này, chúng ta cùng nhau bàn."
"Đa tạ lão sư!" Tạ Trì cười rồi vái chào, Cố Ngọc Sơn xua tay: "Được rồi, hôm nay cũng không sớm, con về phòng đi, đừng ngủ muộn quá."
"Dạ." Tạ Trì đáp rồi lại vái chào, liền lui xuống. Cố Ngọc Sơn nhìn theo hắn rời đi, cúi xuống nhìn bánh chưng, rồi nhìn kẹo hoa quế, ngẩn người hồi lâu.
Sau đó, hắn ngồi xuống trước bàn, nhấc b·ú·t chấm mực: Khanh Khanh vợ ta...
Viết xong bốn chữ, ngòi b·ú·t dừng lại.
Không được, cách xưng hô này không được. Phu nhân mấy năm trước đã p·h·ẫ·n nộ với hắn chán nản mà l·y· ·h·ô·n, gọi "vợ ta" là không t·h·í·c·h hợp.
Cố Ngọc Sơn đổi tờ giấy, lại đặt b·ú·t: Khanh Khanh chúng ta t·h·í·c·h...
Lại dừng lại.
Tuổi đã cao, cách gọi này có vẻ hơi già mà không đứng đắn.
Hắn nhìn chằm chằm giấy hồi lâu, đổi tờ thứ ba, viết cách gọi vừa không xa lạ mà lại không quá đặc t·h·ù: Tú Uyển.
Sau đó liền viết tiếp.
Họ đã mấy năm không gặp, trước đó, cũng có một thời gian dài ở chung không vui —— chủ yếu là do hắn làm nàng tức giận. Viết đến đây, Cố Ngọc Sơn lòng đầy áy náy dâng lên, trở nên vô cùng lảm nhảm.
Hắn viết, nhiều năm không gặp, nàng vẫn khỏe chứ? Còn nhớ ta không? Còn giận ta không?
Hắn viết, trong nhà đều tốt chứ? Có ai chọc nàng tức giận không?
Hắn còn viết, dạo này ta thu học sinh nàng có nghe nói không? Học sinh này rất chu đáo, mang cho ta bánh chưng, còn có một bình kẹo hoa quế. Nàng chẳng phải t·h·í·c·h ăn ngọt sao? Có muốn cùng nếm thử không? Nghe nói ngon lắm...
Cố Ngọc Sơn không phải lão sư thông thường, Tạ Trì theo hắn học, không phải "mời" một lão sư đến, mà là bái nhập môn hạ Cố Ngọc Sơn. Vì vậy, Tạ Trì phải ở lại Cố phủ, mỗi tuần về nhà hai ngày, các ngày lễ tết khác cũng được về nhà.
—— Điều này là do hắn đã thành hôn, nếu chưa kết hôn, thì bình thường sẽ ở luôn nhà lão sư, chỉ có ngày lễ ngày tết mới được về nhà mình.
Đương nhiên, có thể hình dung được, đến trước mặt lão sư, hắn không phải là một vị quân hầu được sống an nhàn sung sướng, lão sư bảo làm gì đều phải làm. Nếu gặp phải lão sư cay nghiệt, chỉ một câu bảo gánh nước bổ củi, học sinh cũng phải nghe theo.
Vậy nên, sau tuần đầu tiên Tạ Trì trở về phủ, Diệp Thiền đã p·h·át hiện ngón giữa tay phải hắn bị lõm một chút, hiển nhiên do cầm b·ú·t viết chữ lâu ngày bị ấn vào.
Nàng hỏi hắn có chuyện gì? Hắn nói hôm qua giúp lão sư viết cả ngày th·i·ế·p mời. Nàng vốn định trách hắn, nghe xong thì đau lòng vô cùng, buổi tối lên g·i·ư·ờ·n·g liền rụt vào n·g·ự·c hắn nửa ngày.
"Làm lão sư sao lại sai bảo học sinh làm việc... Ngươi cũng đâu có bất kính với hắn, một người hảo hảo học, một người hảo hảo dạy, không phải tốt hơn sao?"
Giọng nàng nghe có vẻ đặc biệt ấm ức, Tạ Trì ôm nàng khẽ giật mình, rồi bật cười: "Đau lòng ta à?"
Nàng bĩu môi rồi cọ xát vào n·g·ự·c hắn, hắn giải t·h·í·c·h: "Đừng nói vậy, Cố tiên sinh thật sự là một lão sư đặc biệt tốt. Lần này chỉ là trùng hợp, hôm qua vừa viết xong th·i·ế·p mời thì hôm nay nàng nhìn thấy, chứ ngoài ra, hắn cũng không bảo ta làm gì cả."
Gánh nước bổ củi, giặt quần áo quét sân những việc hắn có thể m·ấ·t công làm thì chưa từng chạm qua, ngày thường cho lão sư rót trà nghiền mực là đã rất tốt rồi, Tạ Trì từng cảm thấy việc này rất bất ngờ.
Diệp Thiền nghe xong, thì ra chỉ là vậy thôi sao? Vậy thì x·á·c thực vẫn tốt. Nàng thấy vết lõm tr·ê·n tay hắn, liền cho rằng Cố tiên sinh là kiểu lão sư thích sai bảo học sinh.
Sau đó hắn lại cùng nàng kể tỉ mỉ hơn về chuyện học ở Cố phủ, hắn nói Cố tiên sinh học vấn sâu rộng, lại kiên nhẫn, bình thường cũng chiếu cố hắn. Đôi khi hắn học đọc chậm, Cố tiên sinh còn gõ cửa nhắc hắn đi ngủ sớm, có gì chưa đọc kịp thì để mai hãy nói.
"S·ố·n·g đến già, học đến già. Ngươi hễ còn muốn học, s·ố·n·g đến tr·ê·n 80 tuổi cũng có thể học đến tr·ê·n 80 tuổi. Nhưng nếu ỷ vào trẻ tuổi không biết bảo trọng cơ thể, sau này ủ thành đại họa, thì cơ hội hối h·ậ·n cũng không có, đừng nói là đi học." Cố Ngọc Sơn thấm thía nói với hắn như vậy.
"Cho nên dạo gần đây ta đều ngủ rất sớm, nhiều nhất chỉ đến giờ Hợi bốn khắc là nhất định ngủ. x·á·c thực tinh thần tốt lên nhiều." Hắn hôn nàng một cái: "Cho nên nàng cứ yên tâm đi, ta không sao."
Diệp Thiền khẽ gật đầu, nhớ ra vừa nghe thấy tiếng báo canh, lại ngước mắt nhìn hắn: "Nhưng hiện tại đã giờ Tý rồi..." Ý nói, sao chàng còn chưa ngủ?
Tạ Trì hôn xong vừa định buông nàng ra, nghe vậy lại tiếp tục hôn xuống: "Hôm nay chẳng phải vì nàng sao! Nhớ nàng tám ngày, thấy nàng là vui đến mất ngủ!"
Sau đó hắn liền lôi k·é·o nàng hảo hảo mà "vui vẻ" một chút. Ngày hôm sau, hắn dậy từ rất sớm, Diệp Thiền ngồi phịch ở đó cố gắng mãi không thể b·ò dậy.
Đau lưng, eo đặc biệt đau...
Trước đây nàng chỉ biết người ngoài luôn khen Tạ Trì thông minh tiến tới, bệ hạ khen, Tr·u·ng Vương khen, Cố tiên sinh cũng khen. Nhưng bởi vì đó đều là chuyện hắn liều lĩnh bên ngoài, nàng biết không nhiều, cũng không mấy khi thấy hắn thông minh tiến tới cụ thể như thế nào, chỉ thấy được kết quả hắn thăng quan tiến chức.
Bây giờ, nàng đã thấy được quá trình...
Từ khi hắn nhìn thấy Lưu Song Lĩnh tìm được quyển sách kia đến giờ mới bao lâu? Chưa đến hai tháng. Trong đó còn hơn nửa tháng họ cùng nhau bận rộn chuyện bái sư yến, hoàn toàn m·ấ·t hết tâm trạng vui v·ẻ. Nhưng cho dù vậy, nàng vẫn cảm nh·ậ·n rất rõ ràng sự tiến bộ vượt bậc của hắn. Không ngoa chút nào, nàng cảm thấy hắn hiện tại so với cái con người khiến nàng khó chịu, lúng túng, không biết làm sao hồi hai tháng trước đã không còn là một người!
Vì cái đau lưng này, Diệp Thiền cũng không t·i·ệ·n gọi hạ nhân. Nàng ngửa người tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g dùng tay đỡ lấy eo, tự xoa nhẹ nhàng. Tạ Trì thay xong áo từ sau tấm bình phong vừa về, thấy nàng còn nằm, đoán ra có chuyện gì.
Hắn lập tức mở màn, rồi lật người nàng lại. Diệp Thiền bị hắn đẩy đau lưng, lập tức nhăn nhó: "Ai ai ai ai ai chàng làm gì vậy!"
"Ta xoa bóp cho nàng." Hắn không nói gì mà để nàng nằm sấp xuống, còn ân cần hỏi han: "Nàng muốn ăn gì không? Bảo phòng bếp làm gì đó dễ ăn cho nàng?"
Diệp Thiền: "..."
Nàng hưởng thụ bàn tay có lực của hắn xoa bóp mang đến cảm giác vừa chua xót vừa thoải mái, nghiêm túc nghĩ một hồi, rồi yếu ớt nói: "Ta muốn ăn bánh chưng..."
Tạ Trì không nói hai lời quay đầu dặn dò bên ngoài.
Giữa tháng bảy, không phải năm hết tết đến, mà lại muốn ăn bánh chưng?
Trần Tiến nghe Chu Chí Tài truyền lời, vừa vui vẻ vừa nói: "Được, lá dong có, làm cũng không khó. Chỉ là, phu nhân muốn ăn mặn hay ăn ngọt ạ?"
Chu Chí Tài trợn mắt: "Ta biết thế nào được, ông cứ liệu mà làm đi!" Nói xong liền chuồn.
Chu Chí Tài bực tức trong lòng. Dạo gần đây hắn vất vả lắm mới ra mặt trước mặt phu nhân, hạ nhân ở chính viện về cơ bản đều do hắn quản, nhưng người được sủng ái nhất trong đám thái giám chính viện rõ ràng không phải hắn, mà là Trần Tiến.
Phu nhân hay quân hầu cũng vậy, thường ăn thấy vừa miệng là muốn thưởng cho phòng bếp đồ, Trần Tiến sống đừng nói là sung sướng.
Chu Chí Tài biết làm sao? Hắn cũng chẳng thể làm gì. Nếu thái giám khác được sủng ái hơn hắn, hắn còn có thể ngáng chân để ép người ta đi. Nhưng Trần Tiến là người dùng tài nấu nướng mà lên, chen cũng không đi được, mà dù chen đi được cũng sẽ có một người có tài nấu nướng khác trở lại.
Vậy nên, Chu Chí Tài chỉ có thể trút giận lên Trần Tiến qua thái độ. Trần Tiến cũng không để ý, hắn biết Chu Chí Tài không dám làm gì hắn thật.
Hắn thảnh thơi suy nghĩ một hồi nên làm bánh gì cho ngon, bánh ngọt thì đã có sẵn mứt táo với đậu xanh, còn bánh mặn thì có thể làm bánh nhân t·h·ị·t khô. Hơn nữa trong nồi vừa vặn có món sườn xào chua ngọt, vốn định để ăn trưa, bây giờ đem t·h·ị·t bỏ ra, gói hết vào bánh chưng chắc cũng không tệ.
Dù sao lát nữa bắt đầu làm bánh chưng, thì trưa đến phu nhân chắc gì còn có khẩu vị ăn đồ mặn như thế.
Trần Tiến đem mấy thứ giao cho thủ hạ, cuối cùng lại dặn thêm: "À, chuẩn bị thêm một phần gạo nếp."
Hắn định làm nhiều thêm một chút bánh chưng, làm thêm một đ·ĩa đường cát, một đ·ĩa kẹo hoa quế để phu nhân tự chấm ăn. Chắc nàng sẽ t·h·í·c·h.
Tây viện, Dung Huyên từ nửa đêm tỉnh lại đã bắt đầu múa b·ú·t, mãi đến bình minh cũng không ngừng. Đợi đến giờ ăn sáng, mấy nha đầu bên ngoài gõ cửa ba lượt, cuối cùng một người đẩy cửa vào.
Nhụy Hoa nhìn thấy Dung di nương đang cau mày, cười bồi nói: "Di nương, ngài, ngài dùng bữa trước đi ạ..."
Đợi mãi không thấy ai trả lời. Nhụy Hoa trong lòng lo lắng, đang định lui ra thì Dung Huyên đặt b·ú·t xuống: "Được thôi, ăn cơm."
Mấy người đứng chờ ở ngoài cửa vội vàng trở về chỗ đứng nghiêm chỉnh. Sau đó, quản sự Hoa Bội lại bắt đầu suy nghĩ, làm thế nào để khuyên di nương đây?
Dạo gần đây tâm trạng nàng không tốt, đã bảy tám ngày rồi, có lẽ là từ khi quân hầu rời nhà đến Cố phủ.
Tính như vậy thì cũng đoán được nguyên nhân nàng không vui, chắc chắn là vì không gặp được quân hầu?
Nghĩ lại thì cũng phải, trước đây dù thế nào, quân hầu mỗi tháng vẫn đến ăn một bữa cơm. Nhờ bữa cơm đó, không ai trong phủ dám bắt nạt di nương, vì sợ lỡ nàng gặp quân hầu sẽ tố cáo. Nhưng bây giờ, quân hầu mỗi tuần về nhà hai ngày, tổng cộng ở nhà một đêm, ai cũng biết là chỉ ở chính viện, đâu có qua đây.
Hoa Bội vì chuyện này còn cố ý đi dò ý Lưu Song Lĩnh, nghĩ nếu hắn chịu khuyên quân hầu qua xem thì tốt. Nhưng người kia khôn lỏi, trưng ra bộ mặt đầy nụ cười, chỉ nói quân hầu sẽ không để đại c·ô·ng t·ử chịu ấm ức, một chữ cũng không nhắc đến di nương, rõ ràng là không có ý định khuyên ai qua bên này.
Bên kia đã vậy, bọn hạ nhân chẳng mấy chốc cũng thăm dò ra. Thấy chưa, chắc phòng bếp cũng p·h·át hiện ra, nên đồ ăn sáng hôm nay bánh đậu bao thì nguội ngắt, còn dưa chuột thì không tươi.
Hoa Bội tức muốn c·h·ế·t, nhưng ngước lên nhìn thì thấy di nương đang bưng bát cháo húp lấy húp để, đến thở cũng không kịp?!
Dung Huyên giờ quá đói rồi, nàng "chiến đấu" từ nửa đêm đến giờ, không thấy thì thôi, thấy đồ ăn là lập tức thấy ngon miệng.
Lúc trước ở Tấn Giang viết văn, nàng đâu biết viết văn mệt đến vậy, còn cảm thấy mấy tác giả động một tí là trì hoãn đăng truyện, hoặc xin nghỉ là rất đáng ghét. Đến khi tự mình bắt đầu viết, nàng mới cho rằng trở ngại lớn nhất của mình sẽ là việc đánh máy mệt mỏi.
Bây giờ đã viết hơn nửa tháng, nàng mới biết mình quá t·h·i·ế·u thông minh.
Hóa ra kẹt văn sẽ b·ứ·c người ta c·h·ế·t thật...
Dung Huyên gắp một miếng dưa muối bỏ vào m·i·ệ·n·g, nhai rôm rốp, đầu óc vẫn đang vận động kịch l·i·ệ·t.
Kịch bản hiện tại nàng đã kẹt bảy ngày rồi, viết đi viết lại bốn bản thảo mà vẫn chưa ổn. Hôm qua nàng bực đến muốn bỏ dở, đến phút cuối dự định xé giấy rồi lại nhịn được —— dù sao so với vẽ tranh hay khắc triện thì viết tiểu thuyết vẫn còn "nhân đạo" hơn với nàng...
"Lát nữa lại lấy cho ta một xấp giấy." Ăn xong, nàng lau miệng rồi lại vào phòng, đám tỳ nữ ở sau lưng nhìn nhau đưa mắt.
Chính viện, Diệp Thiền bảo làm bánh chưng đến giờ Tỵ ba khắc thì mang vào phòng, cái giờ này ăn coi như là điểm tâm sáng, có điều bánh chưng nhiều thế ăn sao hết? Diệp Thiền biết rõ, trưa chắc không ăn được mất.
Nàng phân phó phòng bếp chuẩn bị t·h·i·ệ·n tốt cho Nguyên Tấn và Nguyên Hiển là được, lát nữa gọi người mang Nguyên Hiển đến cùng ăn. Sau khi dặn xong thì thoải mái bóc một cái bánh chưng, ăn thử, ủa? Sao lại có vị sườn xào chua ngọt?
Nàng đang ngon lành ăn thì Tạ Trì đang ngồi học trên g·i·ư·ờn·g La Hán cũng bị nàng cho ăn ba cái lúc nào không hay. Cũng may bánh chưng làm nhỏ, chứ không thì chắc hắn bị nàng ép ăn no chết.
"Chàng thấy cái nào ngon nhất?" Diệp Thiền hỏi hắn, hắn đọc thêm hai hàng sách mới hoàn hồn, nghĩ nghĩ nói: "T·h·ị·t khô không tệ."
Diệp Thiền nhân t·i·ệ·n nói: "Vậy ta bảo phòng bếp làm thêm chút, gói kỹ không chưng, tối chàng nhớ mang đến phủ cho tiên sinh."
Hả?
Hắn bất giác nhìn nàng, rồi bật cười: "Được đấy, may mà có nàng chu đáo."
Nếu nàng không nghĩ ra chuyện này, thì hắn cũng không nghĩ đến. Thỉnh thoảng lại đưa một chút tâm ý thì cũng tốt, vừa không tốn kém mà lại có hiếu, lão sư chắc chắn t·h·í·c·h.
Sau đó hắn lại nghe nàng giao việc cho Thanh Dứu, rồi dặn thêm: "Gói thêm một ít bình hoa quế kẹo, mang đến cùng."
"Hoa quế kẹo?!" Tạ Trì nghe ba chữ này là đã thấy t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g ngọt lợ, cau mày nhìn nàng, Diệp Thiền quay lại: "Cái kẹo hoa quế này không tệ đâu, chấm bánh chưng ăn rất ngon, chàng mang theo một ít đi luôn đi?"
Tạ Trì nhịn không cười. Thật ra hắn muốn nói đồ ngọt như vậy chỉ có nàng t·h·í·c·h ăn, nhưng lại thôi. Dù sao hắn mang đến cũng đâu có sao, lão sư không t·h·í·c·h thì cứ để đó, cần gì phải gạt hảo ý của nàng?
Buổi tối hôm đó, Tạ Trì mang bánh chưng trở về Cố phủ. Vào phủ, hắn muốn theo quy củ đến bái kiến Cố Ngọc Sơn, báo một tiếng là lão sư, ta đã về. Bánh chưng đương nhiên cũng đưa vào lúc này, nói lão sư, ta mang cho ngài chút đồ nhà làm, ngài dùng thử.
Cố Ngọc Sơn nhìn mà cười: "Nhà các ngươi sao giờ này còn ăn bánh chưng?"
Tạ Trì ngượng ngùng cười: "Phu nhân nhà ta tự nhiên thèm, nên bảo phòng bếp làm. Muốn con mang cho ngài một phần cũng là nàng nói ra, à, đây còn có kẹo hoa quế, nàng nói làm ngon lắm, xin ngài nếm thử."
Hai vợ chồng con thật hòa thuận.
Cố Ngọc Sơn nghĩ đến mình thì sắp gió t·h·ả·m mưa sầu, cô đơn hiu quạnh, có chút ghen tị.
Lời này đương nhiên không thể nói với học sinh, Cố Ngọc Sơn âm thầm hắng giọng, nhân t·i·ệ·n nói: "Hôm qua con vừa đi thì Hộ bộ đã đến. Bảo là Hộ bộ mới bổ sung danh sách quan viên, bệ hạ đích danh muốn thêm tên con."
"..." Tạ Trì khựng lại, đáp: "Dạ, chuyện này con biết, đã quyết định rồi."
Cố Ngọc Sơn gật đầu: "Ừ. Hộ bộ nói không cần con ngày ngày đến trông coi, có việc thì cứ đi, bình thường có thể ở phủ xử lý công vụ. Ta bảo họ có gì thì mang qua bên này, chúng ta cùng nhau bàn."
"Đa tạ lão sư!" Tạ Trì cười rồi vái chào, Cố Ngọc Sơn xua tay: "Được rồi, hôm nay cũng không sớm, con về phòng đi, đừng ngủ muộn quá."
"Dạ." Tạ Trì đáp rồi lại vái chào, liền lui xuống. Cố Ngọc Sơn nhìn theo hắn rời đi, cúi xuống nhìn bánh chưng, rồi nhìn kẹo hoa quế, ngẩn người hồi lâu.
Sau đó, hắn ngồi xuống trước bàn, nhấc b·ú·t chấm mực: Khanh Khanh vợ ta...
Viết xong bốn chữ, ngòi b·ú·t dừng lại.
Không được, cách xưng hô này không được. Phu nhân mấy năm trước đã p·h·ẫ·n nộ với hắn chán nản mà l·y· ·h·ô·n, gọi "vợ ta" là không t·h·í·c·h hợp.
Cố Ngọc Sơn đổi tờ giấy, lại đặt b·ú·t: Khanh Khanh chúng ta t·h·í·c·h...
Lại dừng lại.
Tuổi đã cao, cách gọi này có vẻ hơi già mà không đứng đắn.
Hắn nhìn chằm chằm giấy hồi lâu, đổi tờ thứ ba, viết cách gọi vừa không xa lạ mà lại không quá đặc t·h·ù: Tú Uyển.
Sau đó liền viết tiếp.
Họ đã mấy năm không gặp, trước đó, cũng có một thời gian dài ở chung không vui —— chủ yếu là do hắn làm nàng tức giận. Viết đến đây, Cố Ngọc Sơn lòng đầy áy náy dâng lên, trở nên vô cùng lảm nhảm.
Hắn viết, nhiều năm không gặp, nàng vẫn khỏe chứ? Còn nhớ ta không? Còn giận ta không?
Hắn viết, trong nhà đều tốt chứ? Có ai chọc nàng tức giận không?
Hắn còn viết, dạo này ta thu học sinh nàng có nghe nói không? Học sinh này rất chu đáo, mang cho ta bánh chưng, còn có một bình kẹo hoa quế. Nàng chẳng phải t·h·í·c·h ăn ngọt sao? Có muốn cùng nếm thử không? Nghe nói ngon lắm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận