Tông Thân Gia Tiểu Nương Tử
Tông Thân Gia Tiểu Nương Tử - Chương 155: (3) (length: 17574)
Đến thời điểm xuân về hoa nở, Diệp Thiền thích ăn măng mùa xuân, bởi vì nàng phát hiện măng mùa xuân trong cung phẩm chất tốt hơn rất nhiều so với măng ăn được trong phủ năm ngoái.
Nàng thích ăn, phòng bếp nhỏ liền biến tấu đủ kiểu cho nàng làm, nào là thịt kho măng mùa xuân, nấm hương xào măng mùa xuân, sườn nấu măng mùa xuân, tôm bóc vỏ xào măng mùa xuân, thay phiên nhau bưng lên bàn cho nàng.
Nhưng nàng thích nhất, vẫn là món dầu trộn măng mùa xuân nhìn giản dị nhất. Bởi vì măng mùa xuân vốn là nguyên liệu nấu ăn có mùi vị rất ngon, không cần thêm thứ gì khác trộn lẫn vào cũng đã rất ngon. Dầu trộn măng mùa xuân ăn giòn giòn, vị tươi vốn có của măng mùa xuân được thể hiện vô cùng mãnh liệt, phàm là có món này trên bàn, Diệp Thiền luôn có thể ăn hết nửa bát cơm.
Sau đó, Nguyên Thần liền đi mách tội nàng.
Hắn nhỏ giọng nói với Tạ Trì: "Phụ vương, mẫu phi kén ăn, trưa nay nàng chỉ ăn măng, không động đến thứ gì khác cả!"
Tạ Trì lúc đó đang đi học ở Tu Đức Điện, không đáng vì chuyện này mà đến tận Nghi Xuân Điện một chuyến, nhưng hắn âm thầm ghi nhớ chuyện này.
Thế là, khi hai người cùng dùng bữa tối, Diệp Thiền vừa đưa đũa muốn gắp miếng măng mùa xuân để ăn, ánh mắt hờ hững của Tạ Trì liền quét tới: "Lớn từng này rồi mà còn kén ăn."
"..." Diệp Thiền bối rối, đũa khựng lại giữa không trung một lát, rồi vẫn gắp măng vào trong chén.
Sau đó nàng hỏi hắn: "Sao thế? Ai kén ăn?"
Hắn lạnh lùng gắp thức ăn: "Nguyên Thần nói trưa nàng chỉ ăn măng, chạy đến chỗ ta mách tội."
"!" Diệp Thiền bỗng dưng trừng mắt, "Thằng nhóc này mới hơn bốn tuổi đầu, đã học được thói sau lưng tố cáo rồi hả?!"
Hắn khẽ cười gắp cho nàng một đũa rau cải dầu nhỏ: "Đây chẳng phải là muốn tốt cho nàng sao? Ăn chút thứ khác đi."
Dạo gần đây nàng ăn măng hơi nhiều, bữa khuya hôm qua còn một món canh một món điểm tâm, canh là canh măng mùa xuân, điểm tâm là bánh nhân thịt heo măng mùa xuân.
Diệp Thiền không phục không cam lòng gắp thức ăn, ngập ngừng nói: "Thì chẳng phải một năm mới được ăn một đợt thế này thôi sao... Hết mùa là không có ăn đâu!"
Tạ Trì tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Vậy nàng nói xem, để con trai nói nàng kén ăn, nàng có mất mặt hay không?"
Mất mặt!
Diệp Thiền im lặng tức giận.
Sau đó Tạ Trì lại nói: "Phụ hoàng nói tháng sau đi Dĩnh Sơn nghỉ mát, nàng có thể chuẩn bị trước đi."
"..." Diệp Thiền ngạc nhiên: "Sớm vậy sao?"
Tạ Trì gật đầu: "Trong cung không giống trong phủ lắm."
—— Lúc hắn nói những lời này, Diệp Thiền thực ra chưa nghĩ ra điểm khác biệt nằm ở chỗ nào, nhưng ngày hôm sau, nàng liền hiểu ra.
Nói đơn giản là, quy củ trong cung càng nghiêm ngặt.
Đi nghỉ mát mà thánh giá ở bên ngoài, khả năng gặp nguy hiểm cao hơn trong cung rất nhiều. Nhất là trên đường, vạn nhất trong đội ngũ đi theo thánh giá có một hai kẻ mang lòng dạ muốn hãm hại người khác, lại không sợ chết, thì khi xảy ra chuyện thật sự hối hận cũng muộn.
Cho nên, cũng là đi nghỉ mát, việc họ đi theo thánh giá lần này so với việc tự mình đi từ phủ đến Dĩnh Sơn có thêm một quy trình quan trọng —— Diệp Thiền không thể tùy tiện muốn mang ai đi thì mang, tất cả những người nàng định mang theo, đều phải để Ngự Lệnh Vệ tra xét cẩn thận từ trên xuống dưới một lần. Phòng ốc chắc chắn phải lục soát, người ra vào gần đây cũng phải hỏi han, xác định không có gì sai sót mới được đi theo.
Quy trình này, khó tránh khỏi tốn không ít thời gian. Vì vậy Diệp Thiền càng nghĩ, vẫn là chỉ mang theo tám thị nữ đã đi theo nàng từ trong phủ —— bốn người Thanh Dứu cộng thêm bốn người Thanh Từ, mấy thái giám dưới trướng Chu Chí Tài ngay cả Giảm Lan cũng bị giữ lại trong cung, càng không cần phải nói đến mấy người như Oanh Chi sau này chuyển đến.
Ngày Ngự Lệnh Vệ lục soát phòng, Thanh Dứu có chút sợ hãi trong lòng, không ngừng ngoái đầu nhìn ra ngoài. Diệp Thiền thấy nàng như vậy thì bật cười: "Sợ cái gì? Cứ làm đúng bổn phận là được."
"... Nô tỳ làm việc đàng hoàng, nhưng nô tỳ sợ Ngự Lệnh Vệ đa nghi ạ." Thanh Dứu nói.
Nàng nghĩ, nếu là tra xét vì an toàn của thánh giá, thì chắc chắn phải tra xét đặc biệt kỹ càng. Dù gì trong phòng nàng vẫn có dao nhỏ, kéo các thứ, liệu có khiến họ nghi ngờ không?
Nàng còn chưa dứt lời, Diệp Thiền đã bật cười, nói nàng nghĩ nhiều quá.
Sự thật chứng minh, Thanh Dứu nghĩ đúng là quá nhiều thật. Nàng là người bên cạnh Thái tử phi, trong phòng không tìm được vật gì khả nghi, Ngự Lệnh Vệ liền lật xem sổ sách ra vào Đông cung gần đây —— ngoài việc đến cung cục lĩnh bổng lộc một lần, dạo gần đây nàng không đi đâu cả, Ngự Lệnh Vệ chẳng việc gì phải vô cớ nghi ngờ nàng.
Thanh Dứu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy có chút mất mặt. Diệp Thiền vừa buồn cười vừa an ủi lấy nụ cười, bưng đĩa bánh hạnh nhân xốp giòn trên bàn cho nàng: "Này, ăn miếng bánh cho yên tâm, chia cho Bạch Dứu với các nàng cùng ăn, đừng tự mình dọa mình."
Thật ra thì cười thì cười vậy thôi, việc Thanh Dứu và các nàng sợ hãi, nàng cũng có thể hiểu được. Ngự Lệnh Vệ dù gì cũng nổi tiếng uy danh, đừng nói là đám người trực tiếp bị lục soát phòng như các nàng, ngay cả những dân thường cùng Ngự Lệnh Vệ không liên quan đến nhau ngoài đường nhìn thấy họ cũng sợ hãi kia mà!
Thanh Dứu đỏ mặt nhận lấy bánh tạ ơn, sau đó tạm thời lui khỏi Nghi Xuân Điện. Tám người các nàng đều ở trong sương phòng ở hậu viện Nghi Xuân Điện, hai người một phòng, Thanh Dứu mời tám người đến phòng mình: "Đến đến đến, điện hạ ban thưởng bánh, nói bảo chúng ta đừng tự dọa mình."
Nàng còn chưa nói xong, Bạch Dứu đã nhanh tay cầm lấy một miếng.
Bạch Dứu là người nhỏ tuổi nhất trong tám người, trước đây khi các nàng chưa ở chung với mấy người Thanh Từ, Thanh Dứu và những người khác đều che chở nàng. Sau này hai nhóm người làm việc chung lâu, hòa thuận, bảy người còn lại đều nhường nhịn Bạch Dứu một chút.
Bạch Dứu vừa ăn bánh vừa vỗ ngực nói: "Thật là hết hồn. Không thấy Thanh Dứu tỷ tỷ trong điện đâu, ta thấy cái đao sáng loáng kia, sợ đến mức tay chân lạnh toát."
"Cái đao kia có phải chĩa vào ngươi đâu." Hồng Mai vừa cười vừa vén tấm sứ nhỏ rót trà hạnh nhân cho nàng, rót nửa chén phát hiện hết rồi, liền cầm theo bình nhỏ ra ngoài.
Nàng định tự mình ra phòng bếp nhỏ pha thêm chút nữa, nhưng vừa ra khỏi cửa phòng gặp được một người, liền trực tiếp gọi người lại: "Oanh Chi."
Oanh Chi chỉ đi ngang qua, nghe thấy tiếng gọi vội vàng dừng chân, khẽ gật đầu: "Hồng Mai tỷ tỷ."
Hồng Mai đưa bình tới: "Giúp ta một tay, ra phòng bếp nhỏ pha cho ta ấm trà hạnh nhân." Nói xong câu này nàng liền quay người, tiếp tục nói chuyện với Bạch Dứu: "Ngoài phố ai nấy đều bảo Ngự Lệnh Vệ không thể chọc vào, ta thấy toàn là tin đồn. Ta thấy người của họ cũng tốt cả, muốn giết cũng chỉ giết mấy kẻ có ý đồ xấu thôi, ta chẳng việc gì phải sợ hãi vô cớ."
Nàng thuận miệng nói như vậy, Oanh Chi còn chưa đi xa đã rùng mình một cái.
Nàng hồn vía lên mây đi đến phòng bếp nhỏ pha trà hạnh nhân cho Hồng Mai, sau khi đưa về, nàng liền lập tức chạy về phòng mình.
Về đến phòng, nàng nhìn thấy tất cả mọi thứ đáng tin cậy trong phòng mình, cũng không có dấu hiệu bị người khác lục lọi, mới thở phào nhẹ nhõm.
—— Đúng vậy, Thái tử phi không muốn mang theo nàng, Ngự Lệnh Vệ sẽ không tra xét nàng, nàng không cần khẩn trương.
Nàng tự an ủi mình như vậy, nhưng vẫn không tự chủ được mở tủ kiểm tra. Bên dưới lớp lớp quần áo, có một cái bọc quần áo màu đỏ phồng lên, nàng mở ra nhìn thoáng qua, thấy đồ đạc vẫn còn nguyên, cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm.
Thật đáng sợ...
Mặc dù nàng đang giúp Thái tử làm việc, nhưng trước khi việc thành mà đã lộ ra phong thanh, Thái tử chắc gì đã tự bảo vệ được bản thân, càng không quan tâm đến nàng.
Nghĩ như vậy, chuyện này quả thực vẫn nên làm cho xong sớm đi thì hơn. Dù sao trong tay cũng có không ít con rối, mau chóng thành sự, để tránh đêm dài lắm mộng.
Oanh Chi toàn thân bủn rủn ngồi bệt trên mặt đất một hồi lâu, mới chậm rãi lấy lại sức. Nàng cẩn thận bỏ bao phục kia lại vào tủ, đi tìm Mạnh Đức Hưng.
Nàng nói với Mạnh Đức Hưng về nỗi lo lắng của mình, Mạnh Đức Hưng thản nhiên gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy. Chẳng phải vừa vặn đang chuẩn bị đi nghỉ mát sao? Nhân dịp này làm cho xong việc là vừa vặn, ta sẽ sắp xếp mấy người giúp cô, cô cứ yên tâm."
Cuối tháng tư, thánh giá rời khỏi Lạc An đi Dĩnh Sơn. Phong cảnh trong hành cung ở Dĩnh Sơn không chỉ đẹp hơn hoàng cung một chút, bọn trẻ đến đây thì vui chơi thỏa thích.
Hoàng đế đến nơi đã thay một lớp áo dày hơn cho ấm, vốn định thay áo xong sẽ ngủ một giấc, nhưng còn chưa vào tẩm điện, đã thấy mấy đứa bé cãi nhau ầm ĩ chạy vào.
Nguyên Minh chạy nhanh nhất, chạy đến trước mặt hắn thì dừng lại rồi gọi: "Hoàng gia gia!"
"Các con sao lại đến đây?" Hoàng đế mỉm cười muốn ôm hắn, nhưng Nguyên Minh năm nay đã bảy tuổi, không còn nhẹ cân nữa. Hoàng đế thử một chút cảm thấy hơi khó, lập tức buông hắn ra, rồi cúi người xuống nói: "Đi đường không mệt sao? Không nghỉ ngơi một chút à?"
Trong lúc nói chuyện, năm đứa trẻ khác cũng chạy đến gần đó, Nguyên Huy thân thiết dựa hẳn vào lưng hắn: "Phụ vương bảo chúng con đến bầu bạn với ngài. Nhưng nếu ngài mệt mỏi, chúng con sẽ không quấy rầy ngài nghỉ ngơi đâu!"
Hoàng đế càng thêm vui vẻ: "Ha ha ha ha, đi, chúng ta vào tẩm điện, trong tẩm điện mát hơn."
Nói xong hắn liền cõng Nguyên Huy đứng dậy, dẫn theo một đám trẻ con vào điện. Mấy đứa bé đều chạy ra mồ hôi nhễ nhại, Hoàng đế gọi cung nữ vào, dẫn chúng đi thay quần áo sạch sẽ sau tấm bình phong, sau đó lại sai người mang lên mấy chén nước ô mai.
Nguyên Thần nóng đến lợi hại, bưng chén lên liền tu ừng ực. Nguyên Hiển thay quần áo xong từ sau tấm bình phong đi ra vừa vặn thấy hắn uống vô độ, tiến đến mắng: "Uống chậm thôi!"
"Dạ..." Nguyên Thần tiu nghỉu đặt chén xuống, len lén nhìn Nguyên Hiển rồi bĩu môi.
Hoàng đế thấy buồn cười, kéo Nguyên Hiển lại rồi nói: "Đừng hung dữ thế, phải nói chuyện tử tế với em chứ."
"... Em ấy toàn thế đấy thôi!" Nguyên Hiển nhíu mày trừng mắt Nguyên Thần: "Uống thì không biết giữ, uống xong đau bụng lại lén lút khóc, còn hay thèm ăn đòi đánh nữa chứ!"
Hoàng đế bật cười một tiếng, rồi lại nghiêm mặt nhìn Nguyên Thần: "Vậy ca ca của con nói đúng, con phải nghe lời anh, không được trừng mắt nhìn anh."
"..." Nguyên Thần ấm ức, nhăn nhó mặt mày nửa ngày không thèm để ý đến ai. Một lát sau, cung nhân lại bưng một chút điểm tâm lên, trong đó có món bánh đường nhúng nước cùng bánh nếp rắc lạc vừng là món Nguyên Thần thích. Vừa giận vừa thương Nguyên Hiển gắp một viên đút cho hắn: "Này! Há mồm ra!"
Nguyên Thần không cứng đầu, nhai nhai vài miếng rồi cười tít mắt: "Cảm ơn đại ca!"
"... Hừ." Nguyên Hiển phì cười, lại gắp một viên cho hắn ăn.
Ăn xong điểm tâm, cơn mệt mỏi do đường xá xóc nảy của mấy đứa trẻ bắt đầu ập đến, vừa hay Hoàng đế cũng định chợp mắt một lát, liền bảo các cung nhân mỗi người dẫn một đứa bé đến thiền điện ngủ, bản thân hắn cũng tranh thủ nghỉ ngơi một chút.
Chỉ có Nguyên Hân bám lấy hắn không chịu đi, hắn liền giữ Nguyên Hân lại, hai ông cháu nằm trên giường nói chuyện một hồi lâu.
Nguyên Hân còn nhỏ, dạo gần đây nghe được từ miệng cung nhân một vài chuyện về hoàng trưởng tử và phế thái tử, lúc này liền hồn nhiên hỏi: "Đại bá và nhị bá trông như thế nào ạ?"
Hoàng đế thoáng sững sờ, nhưng dù gì cũng sẽ không so đo với trẻ con, nghĩ nghĩ rồi nói: "Đại bá của con là một người rất tốt, nhị bá không tốt lắm, không cầu tiến lại bất hiếu, con đừng học theo bác ấy."
Nguyên Hân dùng sức gật đầu: "Vậy con chắc chắn sẽ không học đâu ạ!" Rồi nghĩ ngợi lại hỏi: "Đại bá tốt đến mức nào ạ? Ừm... So với phụ vương con thì ai tốt hơn?"
Hoàng đế giật mình, châm chước một chút, kéo Nguyên Hân vào lòng vỗ về: "Đều tốt cả. Đại bá của con và phụ vương của con đều là những người con trai mà trẫm rất yêu quý, cả hai đều rất giỏi."
Lời này vừa thốt ra, hắn cho rằng mình chỉ đang dỗ dành trẻ con. Bởi vì Tạ Trì sao có thể so sánh được với Tạ Nghênh? Không ai có thể sánh bằng Tạ Nghênh.
Nhưng nói xong rồi, hắn lại đột nhiên im lặng, có chút hoảng hốt nhận ra, đây có lẽ là sự thật.
Nhất thời hắn cảm thấy có chút áy náy, cảm thấy có lỗi với đứa con trưởng dưới cửu tuyền. Lại chợt thấy, như vậy hình như cũng không tệ.
"Phụ vương của con có chí tiến thủ, phẩm hạnh lại tốt." Hắn mỉm cười, thở dài một hơi: "Nếu đại bá con còn sống, có lẽ hai người sẽ rất thân thiết."
Ở một nơi khác, Diệp Thiền được Tạ Trì dẫn đến một nơi, mới phát giác hắn vừa nãy có lẽ cố ý đuổi lũ trẻ đi.
Thế là nàng lo lắng nhìn Tạ Trì: "Cái này... không hay lắm đâu? Thiếp thấy phụ hoàng cũng có vẻ hơi mệt mỏi, chàng đuổi bọn trẻ đi, không chừng lại quấy rầy người nghỉ ngơi."
Nhưng Tạ Trì dễ dàng lắc đầu: "Bọn trẻ đều hiểu chuyện cả, vả lại còn có nhũ mẫu nữa mà." Hắn vừa nói, vừa nhìn nhìn cái ao nước nóng bốc khói nghi ngút trước mặt, rồi đẩy Diệp Thiền đi về phía đó: "Hôm nay nàng không cần lo gì hết, cứ thoải mái vui chơi đi."
Mấy con suối nước nóng trên núi Dĩnh đều rất tốt, chỗ tốt nhất dĩ nhiên là ở tẩm cung của Hoàng đế, nhưng chỗ họ ở đây cũng không tệ, Tạ Trì đã nghe nói từ lâu.
Cho nên, từ trước khi rời khỏi Lạc An, hắn đã nghĩ nhất định phải đưa Diệp Thiền đến thử một lần. Còn lý do đuổi bọn trẻ đi, là vì hắn cảm thấy dạo gần đây thời gian riêng tư của hai người có hơi ít.
Sau khi vào Đông cung, hắn thực sự quá bận rộn. Tuy rằng đa số việc nước đều không đến lượt hắn quản, nhưng mọi việc lớn nhỏ hắn đều nên nghe qua suy nghĩ một chút, thời gian ở Nghi Xuân Điện ít hơn nhiều so với thời gian hắn đến chính viện trong phủ trước kia.
Cho dù hắn đến Nghi Xuân Điện, phần lớn thời gian cũng có bọn trẻ ở đó.
Vì vậy, hắn luôn cảm thấy có chút áy náy, cảm giác gần đây mình đối đãi với nàng hình như... không tốt lắm?
Nhưng giờ thì, Diệp Thiền lại không đủ dũng khí xuống nước.
Mặc dù suối nước nóng này được quây lại trong một cái sân riêng biệt. Trong sân hiện nay cũng không có người khác, nhưng nàng luôn cảm thấy rất xấu hổ!
Thế là nàng nhìn chằm chằm mặt nước một hồi rồi đỏ mặt, Tạ Trì thấy vẻ mặt nàng thì bật cười: "Không phải chứ..." Hắn khó hiểu nói: "Hai ta cũng đâu phải... chưa từng thấy!"
Cưới nhau bao nhiêu năm rồi, "thành thật với nhau" biết bao nhiêu lần rồi! Giờ còn ngại ngùng cái gì chứ!
Diệp Thiền bị hắn nói cho trúng tim đen, lại càng xấu hổ dứt khoát che mặt lại: "Tắm chung không đứng đắn, thiếp không muốn!"
Ách.
Tạ Trì cười ra tiếng, cất bước đi về phía một gian nhà trúc nhỏ bên cạnh.
Căn nhà này không lớn, trên bàn nhỏ trong phòng có trà nóng và điểm tâm mà các cung nhân đã chuẩn bị trước, ngoài ra còn có hai bộ áo tắm. Áo tắm sớm nhất xuất phát từ « Nghi Lễ », phát triển đến nay đã có rất nhiều loại, có loại thuận tiện mặc sau khi tắm xong, có loại đặc biệt hơn một chút, mặc để ngâm mình trong ôn tuyền cũng không khó chịu.
—— Tạ Trì vốn không có ý định mặc thứ này, hắn nghĩ "vợ chồng cả rồi" cần gì. Giờ nhìn lại, đúng là may mà có Lưu Song Lĩnh vẽ rắn thêm chân chuẩn bị.
Thế là hắn bưng áo tắm đi đến trước mặt Diệp Thiền, cầm quần áo nhét vào lòng nàng: "Này, vào nhà thay quần áo đi!"
"..." Diệp Thiền mặt vẫn còn ửng đỏ, liếc nhìn hắn một cái, nhấn mạnh: "Chàng cũng phải mặc đấy!"
"Ta biết rồi!" Tạ Trì bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng, chờ nàng ngượng ngùng bước vào phòng, lại cảm thấy dáng vẻ xấu hổ của nàng thật đáng yêu.
Hai người bên nhau lâu, những khoảnh khắc đáng xấu hổ tự nhiên càng ngày càng ít đi. Hôm nay gặp lại nàng trong bộ dạng này, hắn vậy mà cảm thấy vô cùng mới mẻ!
Thế là một lát sau, Diệp Thiền vừa chỉnh lại dây áo tắm vừa từ trong phòng trúc chạy ra, còn chưa kịp ngẩng đầu lên, đã vội vàng không kịp chuẩn bị bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lại.
Nàng không khỏi kêu khẽ một tiếng, ngã nhào về phía trước, đâm sầm vào một lồng ngực ấm áp rồi dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hắn đã cởi áo ngoài, để nửa thân trên trần trụi.
"Chàng mau đi thay quần áo đi!" Nàng định đẩy hắn vào trong phòng trúc, nhưng hắn không buông nàng ra, mà là nheo mắt thưởng thức nàng một hồi, sau đó vươn một ngón tay nâng cằm nàng lên: "Hoang sơn dã lĩnh, đây là tiểu nương tử từ đâu tới vậy? Sao hôm nay lại xinh đẹp thế này?"
"..." Diệp Thiền bối rối, vừa buồn bực trong đầu tự hỏi hắn bị sao thế nhỉ? Trúng gió gì à? Bị yêu ma quỷ quái nhập vào người sao? Mặt lại không giải thích được mà đỏ lên, giống như thật sự bị một vị thiếu gia phong lưu trêu đùa trong khe núi, đến tim cũng đập loạn cả lên.
Sau đó, nàng muốn nói thêm gì đó, nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng hắn cũng không cần nàng nói gì thêm. Hắn vẫn giữ nguyên động tác nâng cằm nàng, vừa cười tà mị vừa cúi đầu xuống hôn...
Nàng thích ăn, phòng bếp nhỏ liền biến tấu đủ kiểu cho nàng làm, nào là thịt kho măng mùa xuân, nấm hương xào măng mùa xuân, sườn nấu măng mùa xuân, tôm bóc vỏ xào măng mùa xuân, thay phiên nhau bưng lên bàn cho nàng.
Nhưng nàng thích nhất, vẫn là món dầu trộn măng mùa xuân nhìn giản dị nhất. Bởi vì măng mùa xuân vốn là nguyên liệu nấu ăn có mùi vị rất ngon, không cần thêm thứ gì khác trộn lẫn vào cũng đã rất ngon. Dầu trộn măng mùa xuân ăn giòn giòn, vị tươi vốn có của măng mùa xuân được thể hiện vô cùng mãnh liệt, phàm là có món này trên bàn, Diệp Thiền luôn có thể ăn hết nửa bát cơm.
Sau đó, Nguyên Thần liền đi mách tội nàng.
Hắn nhỏ giọng nói với Tạ Trì: "Phụ vương, mẫu phi kén ăn, trưa nay nàng chỉ ăn măng, không động đến thứ gì khác cả!"
Tạ Trì lúc đó đang đi học ở Tu Đức Điện, không đáng vì chuyện này mà đến tận Nghi Xuân Điện một chuyến, nhưng hắn âm thầm ghi nhớ chuyện này.
Thế là, khi hai người cùng dùng bữa tối, Diệp Thiền vừa đưa đũa muốn gắp miếng măng mùa xuân để ăn, ánh mắt hờ hững của Tạ Trì liền quét tới: "Lớn từng này rồi mà còn kén ăn."
"..." Diệp Thiền bối rối, đũa khựng lại giữa không trung một lát, rồi vẫn gắp măng vào trong chén.
Sau đó nàng hỏi hắn: "Sao thế? Ai kén ăn?"
Hắn lạnh lùng gắp thức ăn: "Nguyên Thần nói trưa nàng chỉ ăn măng, chạy đến chỗ ta mách tội."
"!" Diệp Thiền bỗng dưng trừng mắt, "Thằng nhóc này mới hơn bốn tuổi đầu, đã học được thói sau lưng tố cáo rồi hả?!"
Hắn khẽ cười gắp cho nàng một đũa rau cải dầu nhỏ: "Đây chẳng phải là muốn tốt cho nàng sao? Ăn chút thứ khác đi."
Dạo gần đây nàng ăn măng hơi nhiều, bữa khuya hôm qua còn một món canh một món điểm tâm, canh là canh măng mùa xuân, điểm tâm là bánh nhân thịt heo măng mùa xuân.
Diệp Thiền không phục không cam lòng gắp thức ăn, ngập ngừng nói: "Thì chẳng phải một năm mới được ăn một đợt thế này thôi sao... Hết mùa là không có ăn đâu!"
Tạ Trì tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Vậy nàng nói xem, để con trai nói nàng kén ăn, nàng có mất mặt hay không?"
Mất mặt!
Diệp Thiền im lặng tức giận.
Sau đó Tạ Trì lại nói: "Phụ hoàng nói tháng sau đi Dĩnh Sơn nghỉ mát, nàng có thể chuẩn bị trước đi."
"..." Diệp Thiền ngạc nhiên: "Sớm vậy sao?"
Tạ Trì gật đầu: "Trong cung không giống trong phủ lắm."
—— Lúc hắn nói những lời này, Diệp Thiền thực ra chưa nghĩ ra điểm khác biệt nằm ở chỗ nào, nhưng ngày hôm sau, nàng liền hiểu ra.
Nói đơn giản là, quy củ trong cung càng nghiêm ngặt.
Đi nghỉ mát mà thánh giá ở bên ngoài, khả năng gặp nguy hiểm cao hơn trong cung rất nhiều. Nhất là trên đường, vạn nhất trong đội ngũ đi theo thánh giá có một hai kẻ mang lòng dạ muốn hãm hại người khác, lại không sợ chết, thì khi xảy ra chuyện thật sự hối hận cũng muộn.
Cho nên, cũng là đi nghỉ mát, việc họ đi theo thánh giá lần này so với việc tự mình đi từ phủ đến Dĩnh Sơn có thêm một quy trình quan trọng —— Diệp Thiền không thể tùy tiện muốn mang ai đi thì mang, tất cả những người nàng định mang theo, đều phải để Ngự Lệnh Vệ tra xét cẩn thận từ trên xuống dưới một lần. Phòng ốc chắc chắn phải lục soát, người ra vào gần đây cũng phải hỏi han, xác định không có gì sai sót mới được đi theo.
Quy trình này, khó tránh khỏi tốn không ít thời gian. Vì vậy Diệp Thiền càng nghĩ, vẫn là chỉ mang theo tám thị nữ đã đi theo nàng từ trong phủ —— bốn người Thanh Dứu cộng thêm bốn người Thanh Từ, mấy thái giám dưới trướng Chu Chí Tài ngay cả Giảm Lan cũng bị giữ lại trong cung, càng không cần phải nói đến mấy người như Oanh Chi sau này chuyển đến.
Ngày Ngự Lệnh Vệ lục soát phòng, Thanh Dứu có chút sợ hãi trong lòng, không ngừng ngoái đầu nhìn ra ngoài. Diệp Thiền thấy nàng như vậy thì bật cười: "Sợ cái gì? Cứ làm đúng bổn phận là được."
"... Nô tỳ làm việc đàng hoàng, nhưng nô tỳ sợ Ngự Lệnh Vệ đa nghi ạ." Thanh Dứu nói.
Nàng nghĩ, nếu là tra xét vì an toàn của thánh giá, thì chắc chắn phải tra xét đặc biệt kỹ càng. Dù gì trong phòng nàng vẫn có dao nhỏ, kéo các thứ, liệu có khiến họ nghi ngờ không?
Nàng còn chưa dứt lời, Diệp Thiền đã bật cười, nói nàng nghĩ nhiều quá.
Sự thật chứng minh, Thanh Dứu nghĩ đúng là quá nhiều thật. Nàng là người bên cạnh Thái tử phi, trong phòng không tìm được vật gì khả nghi, Ngự Lệnh Vệ liền lật xem sổ sách ra vào Đông cung gần đây —— ngoài việc đến cung cục lĩnh bổng lộc một lần, dạo gần đây nàng không đi đâu cả, Ngự Lệnh Vệ chẳng việc gì phải vô cớ nghi ngờ nàng.
Thanh Dứu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy có chút mất mặt. Diệp Thiền vừa buồn cười vừa an ủi lấy nụ cười, bưng đĩa bánh hạnh nhân xốp giòn trên bàn cho nàng: "Này, ăn miếng bánh cho yên tâm, chia cho Bạch Dứu với các nàng cùng ăn, đừng tự mình dọa mình."
Thật ra thì cười thì cười vậy thôi, việc Thanh Dứu và các nàng sợ hãi, nàng cũng có thể hiểu được. Ngự Lệnh Vệ dù gì cũng nổi tiếng uy danh, đừng nói là đám người trực tiếp bị lục soát phòng như các nàng, ngay cả những dân thường cùng Ngự Lệnh Vệ không liên quan đến nhau ngoài đường nhìn thấy họ cũng sợ hãi kia mà!
Thanh Dứu đỏ mặt nhận lấy bánh tạ ơn, sau đó tạm thời lui khỏi Nghi Xuân Điện. Tám người các nàng đều ở trong sương phòng ở hậu viện Nghi Xuân Điện, hai người một phòng, Thanh Dứu mời tám người đến phòng mình: "Đến đến đến, điện hạ ban thưởng bánh, nói bảo chúng ta đừng tự dọa mình."
Nàng còn chưa nói xong, Bạch Dứu đã nhanh tay cầm lấy một miếng.
Bạch Dứu là người nhỏ tuổi nhất trong tám người, trước đây khi các nàng chưa ở chung với mấy người Thanh Từ, Thanh Dứu và những người khác đều che chở nàng. Sau này hai nhóm người làm việc chung lâu, hòa thuận, bảy người còn lại đều nhường nhịn Bạch Dứu một chút.
Bạch Dứu vừa ăn bánh vừa vỗ ngực nói: "Thật là hết hồn. Không thấy Thanh Dứu tỷ tỷ trong điện đâu, ta thấy cái đao sáng loáng kia, sợ đến mức tay chân lạnh toát."
"Cái đao kia có phải chĩa vào ngươi đâu." Hồng Mai vừa cười vừa vén tấm sứ nhỏ rót trà hạnh nhân cho nàng, rót nửa chén phát hiện hết rồi, liền cầm theo bình nhỏ ra ngoài.
Nàng định tự mình ra phòng bếp nhỏ pha thêm chút nữa, nhưng vừa ra khỏi cửa phòng gặp được một người, liền trực tiếp gọi người lại: "Oanh Chi."
Oanh Chi chỉ đi ngang qua, nghe thấy tiếng gọi vội vàng dừng chân, khẽ gật đầu: "Hồng Mai tỷ tỷ."
Hồng Mai đưa bình tới: "Giúp ta một tay, ra phòng bếp nhỏ pha cho ta ấm trà hạnh nhân." Nói xong câu này nàng liền quay người, tiếp tục nói chuyện với Bạch Dứu: "Ngoài phố ai nấy đều bảo Ngự Lệnh Vệ không thể chọc vào, ta thấy toàn là tin đồn. Ta thấy người của họ cũng tốt cả, muốn giết cũng chỉ giết mấy kẻ có ý đồ xấu thôi, ta chẳng việc gì phải sợ hãi vô cớ."
Nàng thuận miệng nói như vậy, Oanh Chi còn chưa đi xa đã rùng mình một cái.
Nàng hồn vía lên mây đi đến phòng bếp nhỏ pha trà hạnh nhân cho Hồng Mai, sau khi đưa về, nàng liền lập tức chạy về phòng mình.
Về đến phòng, nàng nhìn thấy tất cả mọi thứ đáng tin cậy trong phòng mình, cũng không có dấu hiệu bị người khác lục lọi, mới thở phào nhẹ nhõm.
—— Đúng vậy, Thái tử phi không muốn mang theo nàng, Ngự Lệnh Vệ sẽ không tra xét nàng, nàng không cần khẩn trương.
Nàng tự an ủi mình như vậy, nhưng vẫn không tự chủ được mở tủ kiểm tra. Bên dưới lớp lớp quần áo, có một cái bọc quần áo màu đỏ phồng lên, nàng mở ra nhìn thoáng qua, thấy đồ đạc vẫn còn nguyên, cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm.
Thật đáng sợ...
Mặc dù nàng đang giúp Thái tử làm việc, nhưng trước khi việc thành mà đã lộ ra phong thanh, Thái tử chắc gì đã tự bảo vệ được bản thân, càng không quan tâm đến nàng.
Nghĩ như vậy, chuyện này quả thực vẫn nên làm cho xong sớm đi thì hơn. Dù sao trong tay cũng có không ít con rối, mau chóng thành sự, để tránh đêm dài lắm mộng.
Oanh Chi toàn thân bủn rủn ngồi bệt trên mặt đất một hồi lâu, mới chậm rãi lấy lại sức. Nàng cẩn thận bỏ bao phục kia lại vào tủ, đi tìm Mạnh Đức Hưng.
Nàng nói với Mạnh Đức Hưng về nỗi lo lắng của mình, Mạnh Đức Hưng thản nhiên gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy. Chẳng phải vừa vặn đang chuẩn bị đi nghỉ mát sao? Nhân dịp này làm cho xong việc là vừa vặn, ta sẽ sắp xếp mấy người giúp cô, cô cứ yên tâm."
Cuối tháng tư, thánh giá rời khỏi Lạc An đi Dĩnh Sơn. Phong cảnh trong hành cung ở Dĩnh Sơn không chỉ đẹp hơn hoàng cung một chút, bọn trẻ đến đây thì vui chơi thỏa thích.
Hoàng đế đến nơi đã thay một lớp áo dày hơn cho ấm, vốn định thay áo xong sẽ ngủ một giấc, nhưng còn chưa vào tẩm điện, đã thấy mấy đứa bé cãi nhau ầm ĩ chạy vào.
Nguyên Minh chạy nhanh nhất, chạy đến trước mặt hắn thì dừng lại rồi gọi: "Hoàng gia gia!"
"Các con sao lại đến đây?" Hoàng đế mỉm cười muốn ôm hắn, nhưng Nguyên Minh năm nay đã bảy tuổi, không còn nhẹ cân nữa. Hoàng đế thử một chút cảm thấy hơi khó, lập tức buông hắn ra, rồi cúi người xuống nói: "Đi đường không mệt sao? Không nghỉ ngơi một chút à?"
Trong lúc nói chuyện, năm đứa trẻ khác cũng chạy đến gần đó, Nguyên Huy thân thiết dựa hẳn vào lưng hắn: "Phụ vương bảo chúng con đến bầu bạn với ngài. Nhưng nếu ngài mệt mỏi, chúng con sẽ không quấy rầy ngài nghỉ ngơi đâu!"
Hoàng đế càng thêm vui vẻ: "Ha ha ha ha, đi, chúng ta vào tẩm điện, trong tẩm điện mát hơn."
Nói xong hắn liền cõng Nguyên Huy đứng dậy, dẫn theo một đám trẻ con vào điện. Mấy đứa bé đều chạy ra mồ hôi nhễ nhại, Hoàng đế gọi cung nữ vào, dẫn chúng đi thay quần áo sạch sẽ sau tấm bình phong, sau đó lại sai người mang lên mấy chén nước ô mai.
Nguyên Thần nóng đến lợi hại, bưng chén lên liền tu ừng ực. Nguyên Hiển thay quần áo xong từ sau tấm bình phong đi ra vừa vặn thấy hắn uống vô độ, tiến đến mắng: "Uống chậm thôi!"
"Dạ..." Nguyên Thần tiu nghỉu đặt chén xuống, len lén nhìn Nguyên Hiển rồi bĩu môi.
Hoàng đế thấy buồn cười, kéo Nguyên Hiển lại rồi nói: "Đừng hung dữ thế, phải nói chuyện tử tế với em chứ."
"... Em ấy toàn thế đấy thôi!" Nguyên Hiển nhíu mày trừng mắt Nguyên Thần: "Uống thì không biết giữ, uống xong đau bụng lại lén lút khóc, còn hay thèm ăn đòi đánh nữa chứ!"
Hoàng đế bật cười một tiếng, rồi lại nghiêm mặt nhìn Nguyên Thần: "Vậy ca ca của con nói đúng, con phải nghe lời anh, không được trừng mắt nhìn anh."
"..." Nguyên Thần ấm ức, nhăn nhó mặt mày nửa ngày không thèm để ý đến ai. Một lát sau, cung nhân lại bưng một chút điểm tâm lên, trong đó có món bánh đường nhúng nước cùng bánh nếp rắc lạc vừng là món Nguyên Thần thích. Vừa giận vừa thương Nguyên Hiển gắp một viên đút cho hắn: "Này! Há mồm ra!"
Nguyên Thần không cứng đầu, nhai nhai vài miếng rồi cười tít mắt: "Cảm ơn đại ca!"
"... Hừ." Nguyên Hiển phì cười, lại gắp một viên cho hắn ăn.
Ăn xong điểm tâm, cơn mệt mỏi do đường xá xóc nảy của mấy đứa trẻ bắt đầu ập đến, vừa hay Hoàng đế cũng định chợp mắt một lát, liền bảo các cung nhân mỗi người dẫn một đứa bé đến thiền điện ngủ, bản thân hắn cũng tranh thủ nghỉ ngơi một chút.
Chỉ có Nguyên Hân bám lấy hắn không chịu đi, hắn liền giữ Nguyên Hân lại, hai ông cháu nằm trên giường nói chuyện một hồi lâu.
Nguyên Hân còn nhỏ, dạo gần đây nghe được từ miệng cung nhân một vài chuyện về hoàng trưởng tử và phế thái tử, lúc này liền hồn nhiên hỏi: "Đại bá và nhị bá trông như thế nào ạ?"
Hoàng đế thoáng sững sờ, nhưng dù gì cũng sẽ không so đo với trẻ con, nghĩ nghĩ rồi nói: "Đại bá của con là một người rất tốt, nhị bá không tốt lắm, không cầu tiến lại bất hiếu, con đừng học theo bác ấy."
Nguyên Hân dùng sức gật đầu: "Vậy con chắc chắn sẽ không học đâu ạ!" Rồi nghĩ ngợi lại hỏi: "Đại bá tốt đến mức nào ạ? Ừm... So với phụ vương con thì ai tốt hơn?"
Hoàng đế giật mình, châm chước một chút, kéo Nguyên Hân vào lòng vỗ về: "Đều tốt cả. Đại bá của con và phụ vương của con đều là những người con trai mà trẫm rất yêu quý, cả hai đều rất giỏi."
Lời này vừa thốt ra, hắn cho rằng mình chỉ đang dỗ dành trẻ con. Bởi vì Tạ Trì sao có thể so sánh được với Tạ Nghênh? Không ai có thể sánh bằng Tạ Nghênh.
Nhưng nói xong rồi, hắn lại đột nhiên im lặng, có chút hoảng hốt nhận ra, đây có lẽ là sự thật.
Nhất thời hắn cảm thấy có chút áy náy, cảm thấy có lỗi với đứa con trưởng dưới cửu tuyền. Lại chợt thấy, như vậy hình như cũng không tệ.
"Phụ vương của con có chí tiến thủ, phẩm hạnh lại tốt." Hắn mỉm cười, thở dài một hơi: "Nếu đại bá con còn sống, có lẽ hai người sẽ rất thân thiết."
Ở một nơi khác, Diệp Thiền được Tạ Trì dẫn đến một nơi, mới phát giác hắn vừa nãy có lẽ cố ý đuổi lũ trẻ đi.
Thế là nàng lo lắng nhìn Tạ Trì: "Cái này... không hay lắm đâu? Thiếp thấy phụ hoàng cũng có vẻ hơi mệt mỏi, chàng đuổi bọn trẻ đi, không chừng lại quấy rầy người nghỉ ngơi."
Nhưng Tạ Trì dễ dàng lắc đầu: "Bọn trẻ đều hiểu chuyện cả, vả lại còn có nhũ mẫu nữa mà." Hắn vừa nói, vừa nhìn nhìn cái ao nước nóng bốc khói nghi ngút trước mặt, rồi đẩy Diệp Thiền đi về phía đó: "Hôm nay nàng không cần lo gì hết, cứ thoải mái vui chơi đi."
Mấy con suối nước nóng trên núi Dĩnh đều rất tốt, chỗ tốt nhất dĩ nhiên là ở tẩm cung của Hoàng đế, nhưng chỗ họ ở đây cũng không tệ, Tạ Trì đã nghe nói từ lâu.
Cho nên, từ trước khi rời khỏi Lạc An, hắn đã nghĩ nhất định phải đưa Diệp Thiền đến thử một lần. Còn lý do đuổi bọn trẻ đi, là vì hắn cảm thấy dạo gần đây thời gian riêng tư của hai người có hơi ít.
Sau khi vào Đông cung, hắn thực sự quá bận rộn. Tuy rằng đa số việc nước đều không đến lượt hắn quản, nhưng mọi việc lớn nhỏ hắn đều nên nghe qua suy nghĩ một chút, thời gian ở Nghi Xuân Điện ít hơn nhiều so với thời gian hắn đến chính viện trong phủ trước kia.
Cho dù hắn đến Nghi Xuân Điện, phần lớn thời gian cũng có bọn trẻ ở đó.
Vì vậy, hắn luôn cảm thấy có chút áy náy, cảm giác gần đây mình đối đãi với nàng hình như... không tốt lắm?
Nhưng giờ thì, Diệp Thiền lại không đủ dũng khí xuống nước.
Mặc dù suối nước nóng này được quây lại trong một cái sân riêng biệt. Trong sân hiện nay cũng không có người khác, nhưng nàng luôn cảm thấy rất xấu hổ!
Thế là nàng nhìn chằm chằm mặt nước một hồi rồi đỏ mặt, Tạ Trì thấy vẻ mặt nàng thì bật cười: "Không phải chứ..." Hắn khó hiểu nói: "Hai ta cũng đâu phải... chưa từng thấy!"
Cưới nhau bao nhiêu năm rồi, "thành thật với nhau" biết bao nhiêu lần rồi! Giờ còn ngại ngùng cái gì chứ!
Diệp Thiền bị hắn nói cho trúng tim đen, lại càng xấu hổ dứt khoát che mặt lại: "Tắm chung không đứng đắn, thiếp không muốn!"
Ách.
Tạ Trì cười ra tiếng, cất bước đi về phía một gian nhà trúc nhỏ bên cạnh.
Căn nhà này không lớn, trên bàn nhỏ trong phòng có trà nóng và điểm tâm mà các cung nhân đã chuẩn bị trước, ngoài ra còn có hai bộ áo tắm. Áo tắm sớm nhất xuất phát từ « Nghi Lễ », phát triển đến nay đã có rất nhiều loại, có loại thuận tiện mặc sau khi tắm xong, có loại đặc biệt hơn một chút, mặc để ngâm mình trong ôn tuyền cũng không khó chịu.
—— Tạ Trì vốn không có ý định mặc thứ này, hắn nghĩ "vợ chồng cả rồi" cần gì. Giờ nhìn lại, đúng là may mà có Lưu Song Lĩnh vẽ rắn thêm chân chuẩn bị.
Thế là hắn bưng áo tắm đi đến trước mặt Diệp Thiền, cầm quần áo nhét vào lòng nàng: "Này, vào nhà thay quần áo đi!"
"..." Diệp Thiền mặt vẫn còn ửng đỏ, liếc nhìn hắn một cái, nhấn mạnh: "Chàng cũng phải mặc đấy!"
"Ta biết rồi!" Tạ Trì bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng, chờ nàng ngượng ngùng bước vào phòng, lại cảm thấy dáng vẻ xấu hổ của nàng thật đáng yêu.
Hai người bên nhau lâu, những khoảnh khắc đáng xấu hổ tự nhiên càng ngày càng ít đi. Hôm nay gặp lại nàng trong bộ dạng này, hắn vậy mà cảm thấy vô cùng mới mẻ!
Thế là một lát sau, Diệp Thiền vừa chỉnh lại dây áo tắm vừa từ trong phòng trúc chạy ra, còn chưa kịp ngẩng đầu lên, đã vội vàng không kịp chuẩn bị bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lại.
Nàng không khỏi kêu khẽ một tiếng, ngã nhào về phía trước, đâm sầm vào một lồng ngực ấm áp rồi dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hắn đã cởi áo ngoài, để nửa thân trên trần trụi.
"Chàng mau đi thay quần áo đi!" Nàng định đẩy hắn vào trong phòng trúc, nhưng hắn không buông nàng ra, mà là nheo mắt thưởng thức nàng một hồi, sau đó vươn một ngón tay nâng cằm nàng lên: "Hoang sơn dã lĩnh, đây là tiểu nương tử từ đâu tới vậy? Sao hôm nay lại xinh đẹp thế này?"
"..." Diệp Thiền bối rối, vừa buồn bực trong đầu tự hỏi hắn bị sao thế nhỉ? Trúng gió gì à? Bị yêu ma quỷ quái nhập vào người sao? Mặt lại không giải thích được mà đỏ lên, giống như thật sự bị một vị thiếu gia phong lưu trêu đùa trong khe núi, đến tim cũng đập loạn cả lên.
Sau đó, nàng muốn nói thêm gì đó, nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng hắn cũng không cần nàng nói gì thêm. Hắn vẫn giữ nguyên động tác nâng cằm nàng, vừa cười tà mị vừa cúi đầu xuống hôn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận