Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 94


Xuân Phong vừa nói vừa nhặt sợi xích to bằng ngón tay lên, quấn chặt vào bánh xe rồi cố định lại và cho mọi người xem. Mọi người xem xong, một số tiến lên buộc theo Xuân Phong, một số lại cầm cỏ khô về lót giỏ rau. Mọi người đến đây đều có rau cần gửi đi, tất nhiên nhà Xuân Phong cũng có. Trước đó, mọi người đã thống nhất với nhau, nhà nào sẽ tự chuyển rau của nhà đấy. Nếu nhà nào không tự làm được thì sẽ thuê người khác, trả lương sòng phẳng cho họ. Tất nhiên không ai định lấy tiền của nhà Xuân Phong, họ biết cô đang nghĩ cách giúp họ.
Thấy bánh xe đã gia cố xong, Xuân Phong  lấy sợi rơm mà cô đã bện ra: “Mọi người hãy bện rơm lại và buộc quanh giày, quấn càng chặt thì sẽ càng chống trơn trượt tốt, lại còn thấm nước, đi lại sẽ dễ dàng hơn.”
Trưởng thôn nghe xong, thấy Xuân Phong thật là sáng suốt. Phương pháp này sẽ giúp họ chống lại trơn trượt. Ở thời đại này, người dân vẫn dùng giày vải hoặc guốc gỗ, không hề chống trơn, giày vải lại còn thấm nước, vì vậy ý tưởng của Xuân Phong quả thực là tuyệt vời.
Sau khi mọi người bọc giày, lót giỏ rau xong, chỉ chờ chất lên xe là xong, Xuân Phong đẩy chiếc xe tự chế của mình ra. Mọi người nhìn thấy chiếc xe này, mắt sáng lên. Chiếc xe nhỏ này rất đặc biệt. Nó nhỏ bằng một nửa xe của họ, Xuân Phong có thể dễ dàng đẩy, điều khiển chiếc xe này, trong khi xe của họ cần 2 người đàn ông trưởng thành mới đẩy được.
“Đây là xe gì vậy? Ta chưa thấy bao giờ, Xuân Phong mua ở đâu vậy? Nhìn rất hữu dụng.” Xuyên Trụ tò mò nhìn chiếc xe.
“Cái này là ta nhờ Thái thúc làm. Nếu ngươi thích thì có thể đến nhờ thúc ấy, nhưng phải tự thương lượng giá cả.” Xuân Phong trả lời, đồng thời giúp Thái thúc quảng cáo.
“Ừ, cái này trông ổn đấy, mai ta sẽ qua nhờ Thái thúc làm một cái.” Xuyên Trụ cười nói.
“Ừ, thôi, chúng ta chất rau lên thôi.” Xuân Phong nói xong, quay vào nhà lấy thêm 2 chiếc chăn, phủ lên rau để chúng không bị đông cứng. Sau khi xếp mọi thứ lên, cả nhóm bắt đầu lên đường xuống trấn. Trước khi đi, thấy tuyết rơi dày, Xuân Phong còn mang theo mấy cái cuốc đề dự phòng. Mẹ theo mọi người ra đến tận cổng làng, liên tục dặn cô phải cẩn thận và cố gắng về sớm. Trên đường đi, xe của cô bị một người “cướp” mất, hắn nói là hắn muốn trải nghiệm thử cảm giác đẩy xe này. Xuân Phong mỉm cười buông tay ra, trong lòng vui vẻ. Bình thường, chuyến đi chỉ mất hơn 1 tiếng, nhưng giờ đường đều đóng băng hết, mọi người lại phải đi bộ đẩy xe, tốn đến tận 3 tiếng. May mắn là họ đã tính trước tình huống này, xuất phát từ sáng sớm, nếu không, đợi xong việc chắc phải đến tối mịt. Mặc dù Xuân Phong đã buộc xích vào bánh xe, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị trượt, những lúc như vậy, họ sẽ dùng cuốc mổ vào băng để chặn lại. Điều này lại một lần nữa chứng tỏ sự chu đáo của Xuân Phong. Xuống trấn, chưởng quầy rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Xuân Phong.
“Xuân Phong cô nương, trời lạnh thế này, đường cũng đóng tuyết hết, sao cô lại đến đây?” chưởng quầy thấy cô bước vào, liền phân phó tiểu nhị rót trà rồi nhanh chóng bước tới hỏi.
“Mấy hôm trước tuyết rơi dày quá, nhà kính trồng rau của chúng ta bị hỏng nhiều, chúng ta đã thu thập được một ít rau chưa đóng băng, nên liền giao tới cho ông.” Xuân Phong nhấp một ngụm nước cho ấm người, rồi trả lời.
“Đúng vậy, năm nay tuyết rơi day quá, chắc cả mấy chục năm nay rồi chưa thấy tình trạng này. Ta năm nay hơn 40 rồi mới thấy lần đầu.” chưởng quầy thở dài.
“Rau vẫn còn ở ngoài, ông có cần ta chuyển vào trong luôn không?” Xuân Phong thấy mọi người vẫn đang chờ ở ngoài, liền nói.
“À, ta sẽ chuyển vào ngay.” Chưởng quầy nói rồi đi về phía hậu viện. Một lúc sau, một nhóm người hầu đi ra, cùng với thôn dân chuyển rau vào bếp, công việc nhanh chóng hoàn thành. Xuân Phong biết mọi người vẫn chưa ăn trưa nên nhờ chưởng quầy nấu mấy món nhanh gọn, hấp thêm ít bánh bao, đãi mọi người một bữa nhẹ. Không phải là Xuân Phong keo kiệt, mà là giá rau ở trong này không phải ai cũng mua được, lại chưa nói đến đoàn của cô phải hơn 20 thanh niên trai tráng.
Xuân Phong không ngồi ăn cùng mọi người, cầm một giỏ rau đã được chọn lựa cẩn thận, mang đến Trần gia.
“Xuân Phong, sao ngươi lại đến đây, tuyết rơi dày như vậy, ta tưởng ngươi bị kẹt trong núi không ra được.” Trần Lam Lam vừa thấy Xuân Phong, đã nắm tay kéo cô vào nhà, nói chuyện vui vẻ.
“Ta cũng không định ra ngoài, nhưng mà xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.” Xuân Phong bất đắc dĩ trả lời.
Trần Lam Lam thấy tâm tình Xuân Phong có vẻ không tốt, liền hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì xảy ra, nói ta biết đi.”
“Tuyết rơi dày quá, nhà kính bị hỏng, rau cũng bị dập không ít, lần này ta giao hàng đến cho tửu lâu nhà tỷ, cũng không còn được bao nhiêu. Nhân tiện ta mang đến cho tỷ một ít.” Xuân Phong đơn giản kể lại mọi chuyện, đồng thời chỉ vào giỏ rau, mỉm cười.
“Cảm ơn ngươi. Tiếc quá, nhiều rau vậy mà lại hỏng mất.” Trần Lam Lam nghe chuyện này, cũng thấy buồn thay cho Xuân Phong và thôn dân. Cô đã nghe Xuân Vũ kể và biết Xuân Phong dành rất nhiều tâm huyết cho những thứ này. “Ngươi cũng đến đây rồi, đi gặp mẹ ta đi. Lâu rồi không gặp, mẹ ta suốt ngày nhắc tới ngươi.” Cô không biết an ủi Xuân Phong thế nào, đành đánh lạc hướng, mỉm cười dắt Xuân Phong về phòng mẹ.
“Dì!” Xuân Phong ngọt ngào gọi.
“Xuân Phong à con, mau ngồi xuống để ta xem xem.” Trần phu nhân thấy Xuân Phong đến, lập tức nắm tay cô, ân cần nói.
“Xuân Phong càng lớn càng xinh đẹp, hơn cả Lam Lam nhà chúng ta rồi.” Hôm nay Xuân Phong đi cùng thôn dân, đông người, nên cô không hoá trang nữa. Đôi lông mày lá liễu,  mắt sáng to tròn, đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hồng do trời lạnh, đúng là một tiểu cô nương xinh đẹp.
“Cảm ơn dì, đâu đến mức đó ạ. Lam Lam vừa xinh đẹp, lại hào phóng, đoan trang tao nhã, khí chất, con làm sao sánh được ạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận