Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 508


Bóng người vừa bước vào cửa liền trực tiếp lao thẳng tới chỗ Xuân Phong, quỳ một gối xuống trước mặt nói: "Vương phi nương nương, hoàng thượng có lệnh, cho gọi người trong thời gian một khắc phải vào cung, không được chậm trễ."
Người tới là một trong những thủ vệ trong cung, Xuân Phong nhận ra hắn, cũng vì người này từng là thủ hạ dưới trướng của Trần Thanh Thư.
Nghe người này bẩm báo, Xuân Phong cau mày, hoàng thượng vội vàng cho gọi?
Vậy chắc hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó, Xuân Phong trong lòng căng thẳng, thậm chí không hỏi thêm gì mà thúc giục Lam Dịch khẩn trương đánh xe ngựa hướng thẳng đến hoàng cung.
"Lam Dịch, nhanh chút!" Sau thời gian một nén hương vẫn chưa đến cổng hoàng cung, Xuân Phong sốt ruột thúc giục.
"Vâng!" Lúc đầu vì bận tâm đến đứa trẻ trong bụng vương phi nên Lam Dịch đánh xe ngựa chạy chậm chút. Giờ nghe thấy tiếng thúc giục từ vương phi, hắn không thể cứ đi chậm như vậy nữa.
Nhanh lên nhanh lên, cuối cũng khi gần đến cổng hoàng cung, trên đường lại bị một nhóm người chặn lại.
Người phía trước đang tranh cãi ồn ào gì đó, có vẻ như là trong một thời gian ngắn sẽ không thể giải quyết xong được.
Cả đoạn đường xá bị chen chúc lấp đầy, xe ngựa gần như rất khó có thể di chuyển được.
Trong lòng Xuân Phong lại cảm thấy hoảng hốt, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.
"Lam Dịch, ngươi đi xem phía trước xảy gì chuyện gì, mất khoảng bao lâu mới có thể giải quyết được." Xuân Phong ngoảnh đầu ra ngoài xe nói với Lam Dịch.
Lam Dịch sắc mặt có phần khó xử, vừa định nói gì đó thì nghe thấy Hàm Châu trong xe nói vọng ra.
"Vẫn là để nô tì đi xem, để Lam thị vệ ở lại trên xe bảo vệ người sẽ tốt hơn."
"Ừ, vậy ngươi đi đi." Xuân Phong nghĩ nghĩ cũng phải, lỡ như chuyện này là do có người cố ý sắp xếp thì tốt nhất vẫn là nên cẩn thận hơn.
Lam Dịch đồng tình nhìn qua Hàm Châu, Hàm Châu đi ra ngoài nghe ngóng tình hình mất một hồi mới quay lại.
"Vương phi, phía trước có hai chiếc xe ngựa đụng vào nhau, hình như có người trong số đó còn bị gãy chân, xe cũng bị đụng hỏng nên e là trong thời gian ngắn sẽ không thể giải quyết xong được."
Hàm Châu quay lại, vén rèm trên xe rồi báo cáo lại với người trong xe.
"Ta biết rồi!" Xuân Phong gật đầu, trong lòng thầm suy nghĩ gì đó.
Một lát sau, nàng liền quay sang nói với Lam Dịch: "Lam Dịch, dừng xe ngựa lại bên đường, chúng ta xuống xe."
Vừa nói xong, Lam Dịch đã dừng xe lại, Xuân Phong cũng được Phủng Nguyệt đỡ xuống xe.
"Hai ngươi về vương phủ trước đi, ta cùng Lam Dịch vào cung!" Sau khi Xuân Phong buông Phủng Nguyệt ra, nói với hai người.
"Vương phi..." Hàm Châu mở miệng muốn nói, không thể để vương phi một mình không có ai được bên cạnh chăm sóc được.
Xuân Phong lại nói: "Ý chỉ của hoàng thượng cần phải đến gấp, bây giờ chắc hẳn vương gia cũng đang ở trong cung, hơn nữa bên cạnh ta còn có Lam Dịch. Các ngươi không cần phải lo."
"Vậy, vương phi người cẩn thận chú ý thân thể." Hàm Châu lo lắng dặn dò một câu.
"Ừm!" Nói xong, Xuân Phong nhìn qua Lam Dịch, Lam Dịch thuận tay nhấc Xuân Phong lên, dùng khinh công di chuyển bay qua đám người, sau mấy lần liên tiếp như vậy đã có thể đáp xuống cách hoàng cung phía trước trăm mét.
Không phải Lam Dịch không thể dùng khinh công đưa vương phi bay vào, mà vì trong phạm vi khoảng trăm mét trong hoàng cung là khu vực cấm, không được phép sử dụng nội lực khinh công và cả vũ khí.
Vừa đáp xuống đất, Xuân Phong bước nhanh về phía hoàng cung, nàng cảm giác mí mắt mình giật giật, trực giác không tốt này lại càng mãnh liệt hơn.
"Vương phi, người chậm chút, chú ý thân thể." Nhìn nàng chạy nhanh như vậy Lam Dịch lại không nhịn được mà nhắc một câu.
"Không sao, trực giác của ta mách bảo sắp có chuyện gì đó không hay xảy ra, chúng ta tốt nhất là đi nhanh chút." Xuân Phong không quay đầu lại, chỉ trả lời một câu.
"Chúng ta đã gần đến cổng hoàng cung, vương phi đừng quá lo lắng nữa." Lam Dịch lại trấn an.
Vốn dĩ Xuân Phong còn muốn hỏi tên thị vệ đến truyền tin kia rốt cuộc có chuyện gì mà hoàng thượng lại cho gọi nàng vào cung gấp như vậy, nhưng lại ngại đang ở bên ngoài, sợ cảnh năm người mười điều, không tiện hỏi, bây giờ không còn nhiều người nữa, nhưng người kia lại bị bỏ lại phía sau sau khi xuống xe ngựa, giờ muốn hỏi cũng không có người để hỏi.
Trong lòng nàng mơ hồ có một suy đoán nhưng từ tận đáy lòng, nàng không hy vọng suy đoán của mình là sự thật.
"Tham kiến Diêu vương phi!" Khi đến cổng hoàng cung, thị vệ canh gác cung kính hành lễ, nhưng Xuân Phong không nói gì mà đi thẳng một mạch vào trong cung
Mấy tên thị vệ cũng không kinh ngạc, rất nhanh liền khôi phục lại tư thế ban đầu, tiếp tục canh gác cổng hoàng cung.
"Vương phi nương nương, người cuối cùng cũng tới, hoàng thượng đã mấy lần hối thúc rồi."
Xuân Phong vừa vào trong, một thái giám có tuổi liền bước đến dùng chất giọng sắc bén nói với Xuân Phong, nhưng tay cũng vô cùng nhanh chóng hầu hạ Xuân Phong ngồi lên chiếc kiệu mềm mại.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Xuân Phong ngồi trên kiệu, lập tức mở miệng hỏi.
"Ôi, buổi sáng hôm nay hoàng hậu nương nương nhìn thấy thời tiết đẹp nên nhân tiện muốn đi dạo ở ngự hoa viên, nhưng lại không cẩn thận té ngã, động thai khí, mấy nô tài thấy thế liền vội vàng đưa hoàng hậu vào tẩm cung, thật không ngờ được khi hoàng hậu nương nương về đến tẩm cung chưa đầy thời gian một nén nhang đã nhìn thấy máo chảy ra.
Các thái y đến khám cho hoàng hậu nương nương đều nói thai khí trong bụng chưa đủ tháng, lại kinh sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý, e rằng thai khí này sẽ...hoàng thượng mới phái người đến truyền người vội vã vào cung."
Thái giám trên đường đi vừa bước nhanh theo chiếc kiệu, vừa giải thích theo.
Nói xong lại bổ sung thêm câu: "Vương phi nương nương, hoàng thượng biết hiện tại người cũng đang mang thai nhưng sự việc cấp bách, hoàng thượng buộc lòng phải làm vậy..."
Lão thái giám vừa nói, vẻ mặt vừa có chút đau buồn, nhưng Xuân Phong cũng không muốn để ý đến hắn, chỉ muốn mau chóng đến cung Hoa Thanh.
Lúc này, nàng hận không thể biến thành một con chim rồi bay vào trong cung càng nhanh càng tốt. Trong lòng nghĩ đến tình hình của đại tỷ, thật sự không có tâm trạng để nghe những lời này.
"Nhanh lên, nhanh lên!" Xuân Phong không nhịn được lại thúc giục.
Đám thái giám khiêng kiệu gần như dốc hết tốc độ của mình mà chạy, giờ lại nghe thấy vương phi thúc giục như vậy, chỉ hận không thể bay đến nơi.
Nửa canh giờ trôi qua, chiếc kiệu của Xuân Phong cuối cùng cũng dừng lại trước cửa cung Hoa Thanh.
Điều đầu tiên Xuân Phong làm chính là lao đến phía sau buồng ngủ.
"Hoàng thượng, hoàng hậu thế nào rồi?"
Ngay khi Xuân Phong lao vào cổng tẩm cung, đã nghe thấy một loạt âm thanh đau đớn, khiến trái tim Xuân Phong như bị bóp chặt, khó chịu vô cùng.
"Ngũ tẩu, cuối cùng cũng tới rồi, Vũ Nhi được cứu rồi, thật tốt quá." Hoàng thượng vốn đang sốt ruột đảo đi đảo lại trước cửa phòng, nhìn thấy Xuân Phong đến thì như nhìn thấy vị cứu tinh, nhanh chóng bước đến.
Xuân Phong liếc nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng Bách Lý Mặc Thần cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Nàng chỉ gọi người giúp mình lấy nước, lấy chút rượu, khử trùng tay mình rồi mới nói: "Hoàng thượng đừng quá nôn nóng, thần đi vào xem trước."
Lúc đầu nàng còn rất hoảng loạn, nhưng trái lại khi đứng trước cửa phòng sinh thì lại bình tĩnh trở lại, có lẽ là xuất phát từ bản năng của một người lang trung.
Sau khi gặp qua những chuyện như này, việc đầu tiên nàng nghĩ đến là làm thế nào để cứu được người bệnh vì vậy nhìn Xuân Phong trong phút chốc trái lại lộ vẻ bình tĩnh đến lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận