Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 293


Xuân Phong mấy ngày nay đều ru rú trong phòng, may một đống quần áo, tuy thành phẩm không quá tinh xảo, nhưng nhìn qua có thể thấy kỹ năng may vá của nàng đã tiến bộ không ít.
Tuy nhiên, sự bất thường của hàng  đã bị người khác để ý.
Lam Lam vừa nghe thấy Xuân Phong trở về, dù đang bận rộn chuẩn bị làm cô dâu mới, vẫn vội vàng chạy đến.
Những ngày này nàng bận đến mức chân không chạm đất, vừa làm váy cưới, vừa chuẩn bị trang sức, lại còn những món quà nhỏ nữa. Tuy có mẹ hỗ trợ, nhưng nàng vẫn phải đi theo, đích thân lựa chọn. Cuối cùng hôm nay nàng cũng tranh thủ được chút thời gian rảnh đến nói chuyện với hai chị em Xuân Phong.
“Xuân Phong, khoảng thời gian này muội làm sao thế? Không thấy muội ra ngoài, đến Phiêu Hương Cư không ra thăm. Chị em tốt của muội sắp xuất giá, muội cũng không đến hỗ trợ.
Lam Lam giả vờ tức giận nhìn Xuân Phong.
“Xin lỗi, Lam Lam, ta không cố ý đâu, ta là bất đắc dĩ thôi. . .” Xuân Phong vẻ mặt biết lỗi nhìn Lam Lam.
Xuân Phong kể lại cho Lam Lam nghe những chuyện xảy ra ở thôn Đại Hà, đương nhiên là ngoại trừ chuyện của Huyền Dịch và Bách Lý Mặc Thần.
Lam Lam nghe xong thì thở dài một tiếng, đau lòng nhìn Xuân Phong: “Cũng may là muội không xảy ra chuyện gì. Cảm ơn vị tẩu tử kia đã ra tay giúp đỡ. Rốt cuộc là ai có lá gan lớn vậy, dám động thủ với muội. Thân phận của muội hiện tại là quận chúa đó.” Lam Lam tức giận, bất bình nói.
“Ai mà biết được, ta cũng chỉ là một quận chúa hữu danh vô thực, không quyền không thế, chắc là người ta không vừa mắt danh hiệu này của ta chăng?”
Xuân Phong tự giễu một tiếng, bất đắc dĩ nói. Có những chuyện Lam Lam biết cũng không có ích gì, tốt hơn hết là không nên nói ra.
“Nhưng Lam Lam, tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ tham gia hôn lễ của tỷ và biểu ca, nhất định. Tỷ yên tâm.” Xuân Phong đổi chủ đề.
“Ừ, ta biết rồi, nhưng tình hình thế này, kể cả muội không đến được, ta cũng sẽ không trách muội. Sự an toàn của muội vẫn là quan trọng nhất.” Lam Lam cũng cười vui vẻ, hiểu chuyện nói.
"Cảm ơn Lan Lan, cảm ơn tỷ đã hiểu cho ta!"Xuân Phong chân thành nói.
“Giữa chúng ta mà còn phải khách sáo thế sao? Nếu không có muội, ta và Lạc Hoa cũng không thể có ngày hôm nay.” Lam Lam nhẹ nhàng nắm tay Xuân Phong, ôn hoà nói.
"À, nhân tiện, việc chuẩn bị cho đám cưới của tỷ thế nào rồi? Từ khi về đến giờ ta cũng chưa gặp biểu ca, không biết huynh ấy chuẩn bị thế nào rồi.” Xuân Phong lại hỏi về hôn lễ của họ.
“Chúng ta chuẩn bị gần xong rồi, chỉ chờ đến ngày thôi.” Lam Lam nhắc đến hôn sự của mình vẫn có chút thẹn thùng.
“Ta tin tỷ và biểu ca của ta có thể hạnh phúc đến đầu bạc răng long, ân ái cả đời.” Xuân Phong kéo kéo tay Lam Lam chúc phúc.
“À, đúng rồi, hôm đó ta nhất định sẽ tặng tỷ một món quà đặc biệt. Nhất định hai người sẽ dùng đến.” Xuân Phong cười thần bí nói.
"Là cái gì? Thần bí như vậy sao?" Lam Lam ngạc nhiên nói: "Nhưng đúng là muội luôn có những ý tưởng rất đặc biệt, ta rất mong chờ món quà của muội nha.” Hôn lễ của Lam Lam và Hạ Lạc Hoa là ngày 15 tháng 8, cũng là tết Trung thu, tết đoàn viên, cũng chính là 5 ngày sau. Đây có thể coi là những phút giây rảnh rỗi cuối cùng của Lam Lam trước hôn lễ.
Sau một buổi chiều ở nhà Xuân Phong, Xuân Phong cũng cho Lam Lam xem những mẫu quần áo mà Xuân Phong đã nhờ Xuân Vũ may trước đó, quả thực là rất mới mẻ.
Nếu không phải thời gian không cho phép, Lam Lam đã nhờ Xuân Phong thiết kế cho mình một bộ giá y đặc biệt rồi.
Kỳ thực mấy thứ này đều là Xuân Phong xem trên phim tài liệu lịch sử và phim cổ trang mà biết. Nàng không phải là người toàn năng, trên khía cạnh nào đó, những thứ này có thể được gọi là sao chép.
Mặc dù không kịp may giá y cho Lam Lam, nhưng Xuân Phong vẫn có thể may cho nàng một bộ quần áo để mặc vào hôm lại mặt, vào 3 ngày sau hôn lễ.
Xuân Phong nghĩ, nếu Lam Lam đã thích, sao lại không tận dụng dịp này để quảng bá? 
“Đợi lúc nữa đại tỷ về, tỷ để cho tỷ ấy đo một chút, ta làm cho tỷ một  bộ mặc hôm lại mặt, có được không?” Xuân Phong mỉm cười nhìn Lam Lam.
"Thật sao? Có kịp không?" Lam Lam không khỏi vui vẻ hỏi.
“Không sao đâu, vẫn còn vài ngày mà. Ở chỗ đại tỷ cũng nhiều người, làm mấy thứ gấp rút chắc vẫn ổn.” Xuân Phong gật đầu nói với Lam Lam.
“Vậy thì tốt quá, quyết định như vậy đi.” Lam Lam vui vẻ vỗ vỗ bả vai Xuân Phong.
“Nào, chú ý hình tượng của tỷ chút đi. Tỷ sắp là người có gia đình rrồi, nói không chừng còn sắp làm mẹ, đừng bất cẩn như trước nữa. tập làm thục nữ ổn trọng đi.” Xuân Phong ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói.
Lam Lam cũng nghe lời Xuân Phong, thu lại động tác và biểu cảm của mình, cuối cùng hai người vẫn không nhịn được mà cười rộ lên.
...
Không lâu sau khi Bách Lý Mặc Thần trở về từ Mặc Lan quốc, Hoàng thượng liền báo cho hắn biết, năm nay, sứ giả 4 nước sẽ đến thăm sớm hơn bình thường, để hắn chuẩn bị công tác tiếp đón.
“Năm nay sứ giả 4 nước đến yết kiến trước 1 tháng, con vẫn là người chịu trách nhiệm tiếp đón.” Hoàng thượng ngồi ngay ngắn trên ghế, uy nghiêm nói.
“Vâng, Phụ hoàng. Các năm trước đều đợi sau khi thu hoạch vụ thu mới tiến hành yết kiến, không biết tại sao năm nay các sứ giả lại đến sớm như vậy?” Bách Lý Mặc Thần cung kính lĩnh mệnh, hỏi thêm một câu.
“Thiên giám sư nói năm nay là năm tốt lành, cả 4 nước đều muốn chúc mừng sớm, trẫm không  có lý do gì để từ chối.” Hoàng thượng trầm ngâm một chút rồi nói.
“Nhi thần đã hiểu.” Bách Lý Mặc Thần nghe hoàng thượng nói xong, trong lòng cũng thấy lạ, nhưng vẫn không nói gì, chỉ cung kính đáp ứng.
“Lão Thất à, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên tìm Chính phi thôi. Hay là để ta và tổ mẫu con chủ trì, sắp xếp cho con một buổi tuyển phi có được không? Phải sớm tìm người nối dõi chứ.” Hoàng thượng thu hồi khí chất uy nghiêm của bậc quân vương, lại chuyển sang ngữ khí của một người cha, ôn hoà khuyên răn Bách Lý Mặc Thần.
“Phụ hoàng, Nhi thần. . .” Bách Lý Mặc Thần đang định nói gì, lại bị Hoàng thượng cắt đứt.
“Phụ hoàng biết mấy năm nay con không gần nữ sắc, cũng đã quá rõ những chuyện trong hậu cung, nhưng là người sinh ra trong hoàng gia, không thể tránh khỏi những chuyện này.” Hoàng thượng tiếp tục chân thành khuyên nhủ.
“Vâng, Phụ hoàng, con sẽ làm theo yêu cầu của người, nhưng con có một yêu cầu.” Bách Lý Mặc Thần rốt cuộc cũng ngừng từ chối, chỉ đưa ra yêu cầu của mình.
“Được, con nói đi, chỉ cần con chịu kết hôn, điều kiện gì cũng được.” Hoàng thượng thấy Bách Lý Mặc Thần đồng ý, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, vội vàng nói.
“Điều kiện là tất cả nữ tử chưa kết hôn trên khắp thiên hạ đều được tham gia tuyển phi, chỉ trừ những người có quan hệ huyết mạch, không phân biệt thân phận. Hơn nữa, tiêu chuẩn và đề thi đều phải do nhi thần quyết định. Cuối cùng, nếu con đã chọn được người phù hợp thì sẽ không thay đổi, cả đời này con sẽ chỉ lấy một người đó.”
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận