Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 279


Con đường nhỏ khúc khuỷu kéo dài trong đêm đen như vô tận, làm cho người ta cảm nhận được sự thần bí, mịt mờ.
Để mau chóng hái được Băng Hoả Tử Liên, Bách Lý Mặc Thần thi triển hoàn toàn khinh công, cố gắng đẩy tốc độ lên nhanh nhất. Lam Dịch và đám người còn lại bị bỏ xa. Họ đã đi nửa canh giờ, nhưng mới chỉ đến giữa sườn núi, Bách Lý Mặc Thần không khỏi có chút sốt ruột. Họ không biết tình huống trên đỉnh thế nào, nhưng theo như lời miêu tả của Xuân Phong, chắc phải tốn thời gian tìm kiếm một chút. Họ phải tìm được nó trước rạng sáng, xuống núi xong phải lập tức rời đi, nếu không, để bị phát hiện sẽ rất phiền phức.
Nghĩ đến đây, Bách Lý Mặc Thần dừng lại thăm dò địa hình xung quanh một chút, rồi lại tiếp tục tăng tốc tiến lên đỉnh núi. Cuối cùng, sau khoảng một canh giờ, hắn cũng có thể nhìn thấy dấu vết màu trắng của tuyết trên đỉnh. Càng lên cao, xung quanh càng lạnh, không khí cũng loãng dần, nhưng họ là người học võ, chỉ cần điều tức hơi thở một chút vẫn có thể chịu đựng được.
Trên đỉnh núi là một vùng núi nguyên thuỷ hoang sơ, bị tuyết bao phủ hết, không nhìn ra được diện mạo nguyên bản.
Phía cuối con đường là một vách đá dựng đứng, trên vách đá hầu như không có điểm tựa nào, chỉ có một lớp băng dày trơn nhẵn. Trèo lên vách đá này thực sự rất khó, Bách Lý Mặc Thần dừng lại một chút, quan sát địa hình, tìm cách trèo lên. Hắn lấy ra một thanh chuỷ thủ luôn mang bên người, nhảy lên, đợi đến đúng thời điểm, hắn cắm con d.a.o vào vách đá, mượn lực, bay lên tiếp. Liên tục như thế mấy lần, hắn mới lên đến đỉnh vách. Đứng ở đây nhìn xuống, xung quanh chỉ là một mảnh đen tối tịch mịch vô tận. Hắn nhìn thoáng qua mấy người đang đuổi theo mình, quay người bước vào trong. Đây đúng là một nơi thần kỳ như Xuân Phong miêu tả, càng đi đến gần đỉnh núi, không khí càng ấm áp. Hắn nhìn kỹ phía trước, một làn sương chậm rãi tản ra, Bách Lý Mặc Thần thầm nghĩ, có khi Băng Hoả Tử Liên ở quanh đây. Hắn bắt đầu tìm kiếm, đột nhiên, mắt hắn sáng lên. Trước mặt hắn có một tia sáng nhàn nhạt loé ra, Bách Lý Mặc Thần vui vẻ chạy về hướng đó.
Dưới ánh sáng lạnh lẽo của tuyết trắng, hắn nhìn thấy một đoá hoa sen tím đang lặng lẽ nở gần vách đá phía trước. Hoa mọc ra từ một ao nước nóng, sương mù hồi nãy là bốc ra từ đây. Không hề do dự, hắn vươn tay ra, hái bông sen.
Ngay khi tay hắn sắp chạm vào bông hoa, một dải lụa màu đỏ bất ngờ tấn công đến. Công kích mãnh liệt, Bách Lý Mặc Thần không hề phòng bị, đành phải thu hồi tay, xoay người tránh né.
Bách Lý Mặc Thần đáp xuống bờ ao, đang định mở miệng nói gì, liền bị tiếng nước róc rách thu hút. Dưới nước, thân hình một nữ tử trắng bóc trồi lên, tấm vải lụa dài màu đỏ quấn lấy người nàng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Bách Lý Mặc Thần chỉ kịp nhận ra một mảnh tuyết trắng, làm hắn có chút hoa mắt.
"Ngươi là ai? Sao dám xông vào Ngọc Tuyết Phong của ta, trộm bảo bối Băng Hỏa Tử Liên?" Một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng, ẩn chứa lệ khí vang lên.
 "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là hôm nay ta sẽ lấy Băng Hỏa Tử Liên đi!"
Bách Lý Mặc Thần nghe nữ tử chất vấn, hừ nhẹ một tiếng, tràn đầy khí phách nói.
“Thế sao, vậy cũng phải xem ngươi có năng lực đó không.” Guọng nói của nữ tử cũng tràn ngập khinh thường, xoay người cung tấm lụa đỏ ra, tấn công Bách Lý Mặc Thần. Tấm lụa đỏ mềm mại, trong tay nữ tử, trở nên vô cùng linh hoạt, nhưng mỗi chiêu xuất ra đều sắc bén, chứa đựng sát ý vô tận, làm Bách Lý Mặc Thần có chút trở tay không kịp.
Hắn không có cách nào khác, chỉ có thể cầm cự, chờ đợi nữ tử này sơ sót. Hai người ngươi truy ta đuổi, quấn lấy nhau, làm bọn Lam Dịch đuổi đến sau đều sửng sốt. Không ngờ trên đỉnh núi cũng có người, lại còn là một nữ nhân lợi hại.
Nhìn tình hình hiện tại, công phu người này chắc phải ngang tầm với chủ tử của họ, thật là giỏi. Đôi mắt của Lam Dịch quét qua, nhanh chóng nhìn thấy bông hoa tím lặng lẽ ở bên kia, hắn lẻn đến, thừa lúc người phụ nữ không chú ý, giơ tay lên hái.
Người phụ nữ đang đánh nhau, phát hiện bông hoa đã bị hái đi, lập tức vận công đẩy Bách Lý Mặc Thần ra, chiếc khăn lụa trong tay đánh úp về phía Lam Dịch.
Lam Dịch không ngờ đối thủ lại nhanh như vậy, bàn tay còn chưa kịp rút lại đã bị đánh trúng, bông hoa trong tay rơi xuống. Thấy bông hoa sắp rơi vào trong làn nước ấm, Lam Dịch lo lắng hô to: “Không!”
Một giây sau, bông hoa bị dải lụa đỏ cuốn lấy, kéo đi xa khỏi Lam Dịch. Lam Dịch đứng dậy, định chặn dải lụa lại, nhưng một bóng người nhanh hơn đã bay đến, đoạt lại bông hoa.
“Ta nói rồi, hôm nay ta phải lấy được Băng Hoả Tử Liên.” Bách Lý Mặc Thần lạnh lùng nói, trong tay cầm bông sen.
“Chỉ biết dùng thủ đoạn đê tiện như vậy, có gì đáng kiêu ngạo đâu” Nữ tử đứng tại chỗ, khinh miệt nói.
“Binh bất yếm trá.” Bách Lý Mặc Thần lạnh lùng phun ra 4 chữ, trong mắt lộ ra tâm tình thoải mái của hắn. Khổ cực lâu như vậy, cuối cùng cũng lấy được rồi, tốt quá.
“Hay cho câu binh bất yếm trá. Nếu các hạ đã lấy được, vậy thì bông hoa này thuộc về các hạ, các ngươi đi đi.” Nữ tử thu hồi dải lụa đỏ, thản nhiên nhướng mày nói.
“Đa tạ.” Bách Lý Mặc Thần ôm quyền hướng về người phụ nữ kia, chuẩn bị rời đi.
Những người khác có mặt ở đây đều sửng sốt, hồi nãy vừa chiến đấu khốc liệt như thế, sao tự nhiên lại dễ dàng như vậy?
Không phải là dễ dàng quá rồi sao? Cả đám đều hoài nghi, chỉ có Bách Lý Mặc Thần vẫn bình tĩnh, trực tiếp xuống núi.
“Chủ tử, chúng ta lấy Tử Liên dễ dàng vậy sao?” Lam Dịch có chút khó tin, hỏi Bách Lý Mặc Thần.
“Ừ, nếu không thì ngươi nghĩ thế nào?” tâm tình Bách Lý Mặc Thần khá tốt, hiếm khi nói thêm mấy câu.
“Thuộc hạ cảm thấy quá trình chút chút thuận lợi quá.” Lam Dịch có chút ngượng ngùng gãi múi.
Thực ra Bách Lý Mặc Thần cũng cảm nhận được có gì đó khác thường, nhưng mặc kệ là có chuyện gì, hắn không sợ.
“Ừ, chúng ta nhanh chóng xuống núi, nhân lúc trời chưa sáng, trở về luôn.”
Bách Lý Mặc Thần không để ý đến Lam Dịch đang lẩm bẩm, ra lệnh rồi gia tăng tốc độ. Đường về dễ dàng hơn lúc đến nhiều, cả đoàn nhanh chóng đến chân núi. Bầy trời vẫn tối, nhưng ở phía đông đã thoáng hiện ra chút ánh sáng m.á.u cam nhạt.
Khi họ đến chân núi, hai người canh gác vẫn đang đi tới đi lui như lúc nãy. Người của Bách Lý Mặc Thần đánh ngất họ, chuẩn bị rời đi. Nhưng mới đi được mấy bước, họ liền khựng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận