Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 59


  "Chu Phúc Sinh, ngươi còn gì muốn nói không?" Trưởng thôn nghiêm mặt, quay sang nói với Chu Phúc Sinh. Nghe vậy, sắc mặt Chu Phúc Sinh xanh mét, định giải thích, không để ý đến Hình thị bên kia đang cúi mặt cười thầm.
“Hắn ta nghe thấy tiếng mở cửa cũng đâu có ý nghĩa gì, cũng đâu ai nhìn thấy tôi đi ra?” Chu Phúc Sinh tiếp tục biện hộ.
“Vậy tại sao sáng nay ngươi lại xuất hiện ở nhà Hình quả phụ? Rõ ràng là dụ dỗ người ta, mọi người trong làng đều đã nhìn thấy. Hôm nay ngươi phải giải thích cho rõ ràng, nếu không thì đợi lên nha môn giải thích với quan phủ đi!”. Thấy hắn mãi không chịu nhận, trưởng thôn vỗ bàn, uy nghiêm đe dọa.
    Chu Phúc Sinh nghe thấy phải lên nha môn, chân mềm nhũn, chỉ biết đứng đó ngơ ngác. Ở thời đại này, tội h.i.ế.p dâm phụ nữ rất ghê gớm, sẽ bị thiến, hoặc bị tù mọt gông! Mà Chu Phúc Sinh cũng chỉ là thường dân, tất nhiên không có tiền chạy án, cũng không có quan hệ để nhờ cậy. Tuy nhà có hàng tạp hóa lớn, nhưng người anh rể kia... Chu Phúc Sinh càng nghĩ càng sợ, không biết phải làm gì tiếp theo. Lúc này, Xuân Phong bước tới trước mặt trưởng thôn, quay người nói với đám đông.
“Mặc dù con không biết là đã xảy ra chuyện gì, nhưng Chu thúc có lòng đến nhà con giúp đỡ, con nghĩ thúc ấy cũng không mong chuyện đến cơ sự này. Xin mọi người nể tình gia đình con mà xử lý nội bộ, đừng đưa thúc ấy lên nha môn.”
Xuân Phong vừa nói xong, Chu Phúc Sinh ngẩng mặt nhìn cô, ánh mắt nghi ngờ. Con bé này sẽ nói đỡ cho hắn sao? Không thể nào! Chắc chắn nó biết chuyện tối qua. Lúc đó nó đã mê man ở trên giường rồi, sau đó đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng hắn dậy sóng, nhưng thôn dân lại chỉ nghĩ Xuân Phong thật tốt bụng, nhiều người bắt đầu ghen tị với mẹ Xuân Phong vì có một cô con gái hiểu chuyện như vậy.
Lúc Chu Phúc Sinh vẫn đang bối rối, Xuân Phong lại chậm rãi nói tiếp: “Thực ra Hình thẩm và Chu thúc đều có thể được coi là trai chưa vợ, gái không chồng. Sao chúng ta không nhân dịp này, tác hợp cho họ?” Lời nói của Xuân Phong như đánh một búa vào đầu Chu Phúc Sinh. Lấy người phụ nữ này, thà g.i.ế.c hắn đi còn hơn. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trong đầu hắn. Một người tham sống sợ c.h.ế.t như hắn, làm sao có thể bằng lòng chết? Hình thị thì ngược lại, bà cố tình nháo đến nhà trưởng thôn là vì mục đích này. Bà lập tức nhìn Xuân Phong với ánh mắt cảm kích. Thấyy bà ta nhìn mình như vậy, Xuân Phong không khỏi giật giật khóe miệng.
“Đúng vậy. Xuân Phong nói có lý. Thay vì đưa hắn đến quan phủ, hủy hoại danh tiếng Hình quả phụ, chúng ta nên tác hợp cho họ.” Không biết là những người này nói vậy có phải là muốn xem kịch hay, hay là thực sự mong hai người thành đôi. Túm lại, sau khi Xuân Phong đề xuất, đã có người đồng ý.
“Việc này...Hình quả phụ, ý của ngươi thế nào?”, trưởng thôn suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Ta...Ta thấy ý của Xuân Phong khá hay.”, Hình thị ngượng ngùng.
Xuân Phong suýt không nhịn được cười khi nhìn nét diễn của Hình thị.
“Được, vậy quyết thế đi, Chu Phúc Sinh về chọn ngày đẹp, cưới Hình Thúy Hoa.”, trưởng thôn tuyên bố quyết định cuối cùng.
"Không, ta không muốn..." Chu Phúc Sinh vội vàng hét lên.
“Ngươi không muốn đúng không, vậy theo ta đi gặp quan huyện. Ta đã nghĩ cách cho rồi, cho ngươi một người vợ miễn phí, ngươi còn không muốn? Vậy chờ gặp huyện lệnh đi!”, trưởng thôn nói xong, trong lòng cảm thấy thật nhẹ nhàng. Ông cố nén cười, thầm nghĩ, cuối cùng cũng có thể đẩy Hình quả phụ đi, thôn Đại Hà có thể thấy lại ngày bình yên rồi.
Chu Phúc Sinh như bị ma nhập, cứ lẩm bẩm: “Ta không muốn cưới bà ta, ta không muốn cưới người đàn bà xấu xí đó...”. Đến lúc này, mọi việc coi như đã được giải quyết xong, chỉ cần 2 nhà chọn ngày cử hành hôn lễ nữa là xong. Xuân Phong nghĩ đến cảnh chung sống của Hình quả phụ và Chu Phúc Sinh, chỉ cảm thấy chua chát thay cho người trong cuộc.
Về nhà, Xuân Phong kể lại sự việc cho Xuân Vũ, hai chị em cười khúc khích trong bếp, làm mẹ có phần tò mò. “Hai chị em đang nói chuyện gì mà vui vậy?”, mẹ đặt chậu gỗ xuống, nói.
    "A, không có gì đâu mẹ, chúng con đang nói chuyện về Chu Phúc Sinh!" Xuân Phong nói, lấy tay áo chấm chấm nước mắt cười.
“Hai người họ cũng coi như là cặp đôi hoàn hảo đến được với nhau.” Mẹ Xuân Phong mỉm cười, lắc đầu.
“Mẹ, mẹ cũng nghĩ vậy sao? Con và đại tỷ cũng nghĩ vậy.” Xuân Phong cười tinh nghịch.
Đêm xuống, căn phòng của mẹ con Xuân Phong tràn ngập tiếng cười.
Về phần Chu Phúc Sinh, hắn muốn trả thù Xuân Phong, nhưng có lẽ cả đời này hắn không có cơ hội nữa. Chuyện  này xảy ra, đại thẩm muốn làm loạn, đang định đến nhà Xuân Phong nháo, thì bị mẹ ruột ngăn cản. Bà cụ biết con trai mình là đứa không ra gì, sau này cũng không thể tìm được một cô nương tốt. Hơn nữa, điều kiện trong nhà cũng chỉ ở mức trung bình, Chu Phúc Sinh lại hoang phí, mấy năm nay gia đình đã sắp kiệt quệ vì hắn rồi. Giờ tự dưng có một nàng dâu miễn phí, tiết kiệm được cả đống tiền, Chu lão bà tất nhiên không đòi hỏi gì thêm, chỉ cần hai người sinh cho Chu gia một người nối dõi là được.
Sau này, lúc phát hiện ra Hình quả phụ có một khoản thừa kế kếch xù từ người chồng trước, Chu gia lại càng vui vẻ. Tất nhiên ngoại trừ Chu Nhất Sinh ra. Không thể không nói, Chu lão bà cũng là một người kỳ lạ. Nhưng nhìn những người con mà bà ta nuôi dạy ra, cũng không bất ngờ gì về tính cách của bà lão. Người ta thường nói, cây nào củ nấy, Chu gia đúng là một tập thể những người lập dị sống với nhau, cuộc sống hàng ngày chắc sẽ kịch tính lắm. Nhưng dù cuộc sống của Chu gia có thể nào, tóm lại, họ cũng sẽ không làm phiền nhà Xuân Phong được nữa.
 
    ****
Nhà Xuân Phong lại bắt đầu những ngày bận rộn. Thôn dân Đại Hà vui vẻ sau khi tống khứ được Hình quả phụ đi, lại không biết người đứng sau tất cả là Xuân Phong. Đêm đó, một bóng đen lại bay về phía Kinh thành, bẩm báo chuyện vừa xảy ra với chủ nhân đang ngồi sau bàn. Đôi mắt phượng hắn nheo lại, khóe miệng nhếch lên một vòng cung quyến rũ, biểu thị tâm trạng vui vẻ của khuôn mặt xinh đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận