Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 190


“Chúng ta đang ở nơi cao nhất Kinh thành, cũng là nơi trọng yếu nhất của Hoàng cung.” Bách Lý Mặc Thần nhẹ nhàng ôm Xuân Phong, cúi người tựa cằm lên bả vai cô, nhìn về phía trước.
“Đây là Võ Trạch Lâu, toà cao nhất Kinh Thành, phía trước là phố Dung Hoa, phía sau là Hoàng cung. Đây cũng là phòng tuyến quan trọng nhất của Hoàng cung. Nhưng ta lại thấy chỗ này là chỗ ngắm cảnh tuyệt nhất.” nói xong, Bách Lý Mặc Thần nhìn tuyến đường trước mặt.
Từng hàng ngọn đèn với ánh sáng lung linh, trông như dáng một con đại bàng đang tung cánh trên bầu trời, khung cảnh vừa khí thế lại uy nghiêm. Ban đầu, Xuân Phong không phát giác ra, sau khi được Bách Lý Mặc Thần chỉ dẫn, cô có chút ngạc nhiên, không ngờ cảnh sắc ban đêm ở Kinh thành còn có mặt như vậy. Xuân Phong đoán thầm, đường phố ngoài kia hẳn là đã có quy hoạch từ trước, từ đó phát triển lên, nếu không, tại sao lại có thể trùng hợp tạo nên khung cảnh hoành tráng như vậy. Nhưng lần này Xuân Phong sai rồi, không ai quy hoạch chỗ này cả, chỉ là sau một thời gian phát triển, tu sửa, những con phố này biến thành bộ dáng như hiện tại. Hơn nữa, cũng không mấy người có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, không phải ai cũng có thể tiếp cận Võ Trạch Lâu.
Một lần tình cờ, Bách Lý Mặc Thần phát hiện ra cảnh đẹp này, từ đó vẫn thường xuyên đến ngắm nhìn, tưởng tượng bản thân là con chim đại bàng oai hùng, tự do bay lượn. Nhưng hiện tại, hắn lại chỉ cần đứng bên cạnh người phụ nữ này, cùng cô sống một đời an yên.
“Woa, rộng lớn quá. Sao chàng lại phát hiện được chỗ này vậy?” Xuân Phong không khỏi tán thưởng.
“Ta ngẫu nhiên phát hiện ra thôi. Sao, có thích không?” Bách Lý Mặc Thần nhìn vào ánh mắt lấp lánh của Xuân Phong.
“Ừm, thích lắm, rất đẹp.” Xuân Phong gật đầu, lại nhìn về cảnh đẹp lung linh ở ngoài kia.
“Nàng thích là được rồi, ta còn sợ nàng không thích.” Bách Lý Mặc Thần xoa xoa đầu Xuân Phong, sủng ái nói.
“Đừng xoa đầu ta nữa, bù xù hết lên rồi.” Xuân Phong cười cười, đẩy tay hắn ra.
“Rối thì ta chải cho nàng.” Bách Lý Mặc Thần buồn cười nhìn cô. À, Vương gia của cô biết chải đầu nha, sao cô lại quên mất nhỉ. Xuân Phong nhớ lại ngày đó, hắn lau tóc, buộc tóc cho cô, khuôn mặt dần dần đỏ lên.
“Không được, sờ đầu nhiều sẽ không cao lên được!” Xuân Phong ngượng ngùng quay đầu đi, thấp giọng lẩm bẩm. Giờ cô còn chưa đến 15 tuổi, theo lý thuyết, cô vẫn có thể cao lên. Hiện tại cô cũng không thấp, đã cao gần 1 mét 7 rồi, nhưng so với người bên cạnh cao 1 mét 8, gần 1 mét 9, cô vẫn chỉ trông như một cây cà rốt nhỏ thôi.
Xuân Phong trong lòng lệ rơi, có gen tốt thật là thích quá đi, không chỉ đẹp trai mà còn cao to. Nếu đật hắn vào thế kỷ 21, đây chính là công tử cao phú soái điển hình chứ còn ở đâu nữa. Nhưng chỉ cần nghĩ đến công tử cao phú soái này là của mình, trong lòng Xuân Phong liền nở hoa. Hehe.
“Nàng cao hay thấp ta đều thích.” Bách Lý Mặc Thần ghé vào bên tai Xuân Phong, ôn nhuận nói.
Xuân Phong vốn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc nho nhỏ của mình, lại bị hơi ấm đột ngột làm cho mặt đỏ bừng như cà chua.
“Mặc kệ chàng, ta không thích làm củ cà rốt bên cạnh chàng.” Xuân Phong đỏ mặt, nhỏ giọng nói.
Hả, củ cà rốt? Là cái gì vậy? Bách Lý Mặc Thần bối rối.
Nhưng nhìn bộ dáng Xuân Phong xuân tình như vậy, Bách Lý Mặc Thần không khỏi có chút miệng đắng lưỡi khô. Hừ, xem ra phải rước nha đầu này về nhà sớm thôi, bằng không, cứ nghẹn thế này, hắn chịu không nổi.
Có người nào đó muốn hôn một chút nhưng vẫn không dám, sợ bản thân không kiềm chế được, nha đầu này còn nhỏ, thân thể lại mới bệnh xong. Hắn lắc lắc đầu, cố gắng kìm nén bản thân, sau đó nói với Xuân Phong: “Ta đưa nàng về, không lại muộn quá.”
“Vâng!”
Xuân Phong không biết người bên cạnh đang đau khổ, vui vẻ gật đầu. Sau khi đưa Xuân Phong về, Hoàng tử của chúng ta cũng về phủ, tắm nước lạnh giải trừ hoả khí. Nửa giờ sau, hắn bắt đầu cảm giác có gì đó không đúng.
“Gọi Du thần y đến đây!” Bách Lý Mặc Thần thay một bộ đồ gấm màu trắng, nói về phía cửa.
Một lúc sau, Du thần y sải bước đi tới: “Vương gia, ngài tìm lão hủ có chuyện gì vậy?”. Nếu là trước đây, ông sẽ không hỏi như vậy. Nhưng từ khi có vụ truyền máo kia, mỗi ngày vị Vương gia này đều gọi ông vào, hỏi đi hỏi lại:
“Nàng ấy sẽ không có di chứng gì đâu đúng không?”
“Khi nào nàng ấy sẽ khỏi hẳn, sao vẫn chưa có chuyển biến gì tốt?”
Nhưng 2 ngày nay Vương gia còn chưa cho gọi ông, nên lần này ông vẫn nghĩ là hắn gọi ông để hỏi về Xuân Phong. Nhưng lần này, Bách Lý Mặc Thần không nói gì, chỉ đặt tay lên bàn. Du thần y thấy thế, liền biết là không phải hỏi về Xuân Phong, vậy là Vương gia có chỗ nào không thoải mái sao?
Du thần y lâp tức căng thẳng, vội vàng bước tới kiểm tra mạch đập cho Bách Lý Mặc Thần. Một lúc sau, ông buông tay ra, vuốt vuốt râu, vẻ mặt phức tạp.
“Vương gia, thời gian này sợ là ngài phải khống chế bản thân, không thể tiếp tục động tình nữa.” Du thần y có chút mất tự nhiên, nói.
“Không thể động tình?” Bách Lý Mặc Thần nhướng mày.
“Đúng vậy. Nếu Vương gia quá mức kích động, huyết khí dâng trào, sẽ dễ làm kích phát độc tố còn sót lại trong cơ thể, độc tố có thể tái phát bất cứ lúc nào.” Thần sắc Du thần y có chút trầm trọng.
Lại là độc, mớ độc chớt tiệt này, đã gây trở ngại quá nhiều cho hắn rồi. Bách Lý Mặc Thần không khỏi nắm chặt nắm đấm, hận không thể tìm chỗ nào để phát tiết, cảm giác nghẹn tức này thật là khó chịu. hắn có thể nắm trong tay tất cả, nắm trong tay cả thiên hạ, nhưng lại không thể làm gì với độc trong chính cơ thể mình.
Bách Lý Mặc Thần sực nhớ ra, mấy hôm trước Xuân Phong có đưa cho hắn một đơn thuốc. Hắn đưa lại cho Du thần y: “Ngươi xem dược liệu trong này xem trong phủ có sẵn không, nếu thiếu gì thì kêu Lam Dịch đi thăm dò rồi tìm về.” Bách Lý Mặc Thần có chút mệt mỏi nói. Hắn thật sự cảm thấy bản thân đã chịu đựng đủ rồi, phải sớm ngày giải hết thứ này khỏi cơ thể, nếu không sẽ là cản trở rất lớn cho hắn.
Du thần y mở đơn thuốc ra, nghi ngờ, sau đó mặt tràn đầy kinh ngạc: “Vương gia, đơn thuốc này có phải là do vị cô nương kia đưa cho ngài không?”
“Ừ.” Bách Lý Mặc Thần gật đầu, khẽ trả lời.
“Phương thuốc này. . .  Đúng là kỳ diệu, thần dược, thần dược.” Du thần y liền tiếp nói ra mấy chữ “thần dược”, điều này chứng tỏ y thuật của Xuân Phong đã đạt đến một cảnh giới nhất định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận