Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 603


Mặc dù đây là lần đầu tiên Bách Lý Vân Tấn nhìn thấy Nam Ngự Phong, nhưng khi nhìn bóng lưng người nọ hắn lại nhíu mày.
"Vị nhị vương tử này thật thú vị!"
Xuân Phong và Bách Lý Mặc Thần đều nghe hiểu ý tứ trong lời nói của con trai, trong một lúc bầu không khí có chút yên lặng.
Xuân Phong nói: "Ta thấy biểu cảm của hắn rất kỳ lạ khi nghe ta biết y thuật, không chỉ có kinh ngạc, mà còn có một chút sợ hãi, dường như là đang lo lắng điều gì đó?"
Xuân Phong nói xong, không thể kìm lòng nữa mà nhìn về phía Bách Lý Vân Oanh.
Bách Lý Vân Oanh lập tức bất mãn nói: "Mẫu thân, rõ ràng các người có thành kiến với nhị vương tử, cho nên mới thấy chỗ nào hắn cũng không đúng, ngày hôm qua không phải đã chẩn mạch cho con rồi sao?"
Bách Lý Vân Oanh nói xong, lại hướng mũi nhọn về phía Bách Lý Vân Tấn.
"Có phải huynh cũng nghe mẫu thân và phụ thân xúi giục, cho nên lần đầu tiên mới gặp nhị vương tử, đã nói hắn không phải người tốt?"
Bách Lý Vân Tấn nằm không cũng trúng đạn, trong lòng vô cùng oan uổng.
"Chẳng qua là ta ăn ngay nói thật mà thôi."
Nhưng lúc này Bách Lý Vân Oanh đã không nghe được gì nữa, chỉ vào Hạ Tư Ngạn hét lớn.
"Chính là các người không muốn cho con cùng nhị vương tử ở bên nhau, các người đều thiên vị hắn!"
Sắc mặt Hạ Tư Ngạn thoáng chốc trắng bệch.
"Oanh Nhi!"
Bách Lý Mặc Thần lên tiếng quát Bách Lý Vân Oanh.
"Hừ!"
Bách Lý Vân Oanh bất mãn hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại mà bỏ đi, Huyền Dịch lập tức đuổi theo.
Hạ Tư Ngạn nhìn bóng lưng Bách Lý Vân Oanh đã đi xa, bước chân định di chuyển nhưng lại hạ xuống, vẻ mặt cô đơn.
Xuân Phong nhìn Hạ Tư Ngạn, cũng đau lòng cho đứa nhỏ này, nói: "Nếu như con không an tâm về Oanh nhi thì đuổi theo xem sao, Tấn nhi, con đi cùng Ngạn nhi, đừng để Oanh nhi gây ra tai họa gì."
Bách Lý Vân Tấn chưa từng thấy tiểu muội nhà mình làm ra chuyện như vậy, nghi ngờ hỏi.
"Tiểu muội bị làm sao vậy?"
Xuân Phong thở dài một hơi, "Con đuổi theo hỏi han một chút sẽ biết."
Bách Lý Vân Tấn nghe xong, không nói hai lời, liền lôi kéo Hạ Tư Ngạn đuổi theo.
Bọn họ là người xa lạ ở Nam Cương, thật sự hắn lo lắng khi xúc động thì Vân Oanh sẽ làm ra chuyện gì không thể cứu vãn được.
Nam Ngự Phong trở về từ chỗ của Xuân Phong, bước chân lập tức vội vã dẫn theo người hầu, đi tới phủ của tộc trưởng.
Ở trên đường, thấy bốn phía đều không có người, Nam Ngự Phong mới tức giận nói.
"Sao ta lại quên mất, Diêu vương phi vốn là người có thuật Kỳ Hoàng!"
"Ta đã bảo ngươi tìm hiểu tin tức? Sao đến bây giờ còn chưa có kết quả gì?"
Nam Ngự Phong quay đầu hướng về phía thuộc hạ trách hỏi, vốn dĩ là hắn muốn hỏi thăm một chút mục đích thật sự của nhóm người Bách Lý Mặc Thần.
Hắn cũng không tin, lần này bọn họ đến chỉ vì bảo vật mà không có ý đồ khác.
"Cái này......"
Vẻ mặt thuộc hạ kia khổ sở. Cái này cũng không trách hắn được, xưa nay hắn muốn biết tin tức gì, chỉ cần ngồi ở trong chợ một hai canh giờ, cái gì cũng có thể nghe ngóng được.
Nhưng hai ngày nay mỗi chợ lớn chợ nhỏ hắn đều đi lòng vòng một lần, thậm chí đến bến tàu liên hệ mua bán với Thiên An quốc, một chút tin tức về Diêu vương phi cũng không có!
"Phế vật! "Nam Ngự Phong tức giận mắng một tiếng, lại tiếp tục sải bước đi về phía trước.
Thuộc hạ cười khổ một tiếng, lập tức chạy đuổi theo, cẩn thận hỏi.
"Vậy chí tử bất du tình cổ......"
Nam Ngự Phong hừ lạnh một tiếng.
"Ngươi cho rằng bản vương tử ngu xuẩn như ngươi, Bách Lý Vân Oanh ăn cái gì, ngươi cho rằng Diêu vương phi sẽ không tra ra sao? Bản vương tử dùng phương pháp khác, cho dù y thuật của Diêu vương phi cao minh hơn nữa, nhất định không thể nào tra ra bất kỳ manh mối nào."
"Vương tử anh minh!"
Thuộc hạ kia vừa nghe không có chuyện gì xấu, lập tức nịnh nọt Nam Ngự Phong.
Rất nhanh Nam Ngự Phong đã đến phủ tộc trưởng, nhưng lại bị thị vệ ở ngoài cửa ngăn lại.
"Xin nhị vương tử dừng bước. Hiện tại tộc trưởng sẽ không gặp bất kỳ ai!"
Trên mặt Nam Ngự Phong lập tức hiện ra vẻ giận dữ, cố nén tức giận trong lòng, nói.
"Ta có chuyện quan trọng bẩm báo phụ thân!"
Thị vệ kia vẫn không cho vào, "Ngày mai vương tử sẽ có thể gặp tộc trưởng, cần gì phải làm khó dễ bọn ta?"
Nam Ngự Phong nói: "Vất vả lắm bổn vương tử mới tìm được danh y, nếu bệnh tình của phụ thân có bất kỳ chậm trễ nào, các ngươi gánh vác nổi không?"
Hai thị vệ nhìn nhau, một người nói.
"Xin nhị vương tử chờ ở đây một chút, ta đi bẩm báo cho tam vương tử, rồi mới quyết định có cho vương tử gặp tộc trưởng hay không."
"Còn không mau đi!"
Lúc này Nam Ngự Phong đã không hề che giấu sự tức giận của mình.
Nếu mà so sánh thì hắn không có gì kém lão tam, hơn nữa phân theo lớn nhỏ, hắn mới là người lớn hơn, nhưng hiện tại phụ thân bệnh nặng, lại là thời điểm mấu chốt để lựa chọn người kế vị, phụ thân lại để cho lão tam ở bên cạnh chăm sóc, ngay cả chính bản thân hắn muốn gặp phụ thân một lần cũng khó khăn như thế!
Thuộc hạ của Nam Ngự Phong thấy Nam Ngự Phong đang nổi giận, lập tức rụt cả người lại, giảm bớt cảm giác tồn tại......
Chỉ chốc lát sau, cửa lớn phủ tộc trưởng liền mở ra, từ bên trong đi ra một thiếu niên ôn nhuận nho nhã, "Nhị ca!"
Thiếu niên chào hỏi Nam Ngự Phong, ôn hòa lại vui mừng nói.
"Ta nghe nói nhị ca mời được danh y từ Thiên An tới, lập tức liền bẩm báo phụ thân, phụ thân đã cho phép danh y đó đến chẩn trị cho người."
Thiếu niên nói xong, nhìn quanh ngoài cửa một vòng, thắc mắc hỏi: "Danh y đâu?"
Nam Ngự Phong không hề che giấu sự tức giận của mình, nói: "Nam Ngự Trúc, ngươi đừng quá đáng, ta muốn gặp phụ thân!"
Nam Ngự Trúc nghe xong vẫn bình thản nói: "Nhị ca, nếu không có danh y, đệ đệ ngu ngốc xin cáo từ!"
Nói xong, Nam Ngự Trúc liền đi vào trong, lại căn dặn thị vệ canh gác đóng cửa.
Nam Ngự Phong giận dữ hét lên, "Danh y đang ở ngoài phủ, nếu như muốn phụ thân được sống, thì hãy để cho ta mang theo danh y cùng nhau đi gặp phụ thân."
Nam Ngự Trúc nhíu mày, vẫn không chút nể tình rời đi.
Nhìn cánh cửa bị đóng lại, trong lòng Nam Ngự Phong giận dữ.
Nhưng rất nhanh sau đó, liền có một người hầu từ phủ tộc trưởng đi ra, nói với Nam Ngự Phong: "Tam vương đã tử nói, sau lễ Khổng Tước, nhị vương tử có thể dẫn theo danh y đến để chẩn trị cho tộc trưởng."
Nam Ngự Phong nghe xong, giận quá hóa cười, "Được, Nam Ngự Trúc, ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa! Đi!"
Lúc Nam Ngự Phong trở về, vừa đúng lúc nhìn thấy Bách Lý Vân Tấn và Hạ Tư Ngạn đang dẫn theo Bách Lý Vân Oanh cùng nhau hồi phủ, hắn lập tức mang theo nụ cười tiến lên chào hỏi.
Lúc này Bách Lý Vân Tấn đã biết hết chân tướng mọi việc, mặc dù biết Nam Ngự Phong đưa muội muội của mình đi chơi, không tính là sai trái gì, nhưng lại không có ai thông báo cho mẫu thân cùng phụ thân của hắn, trong lòng Bách Lý Vân Tấn cũng khó chịu.
Cho dù Nam Ngự Phong tươi cười, Bách Lý Vân Tấn cũng không dành cho hắn sắc mặt tốt, mà Hạ Tư Ngạn l.à.m t.ì.n.h địch thì càng đừng nói đến.
Dù Nam Ngự Phong có giỏi ngụy trang, hôm nay liên tiếp vấp phải cản trở, cũng sắp không chịu nổi, lập tức sắc mặt cũng có chút khó coi.
Bách Lý Vân Oanh liền nhanh chóng giảng hòa: "Ca ca ta bình thường cũng có chút nghiêm khắc, Ngự Phong ngươi đừng để trong lòng."
Hạ Tư Ngạn nghe Bách Lý Vân Oanh gọi tên Nam Ngự Phong thân thiết như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận