Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 202


Bảo Sinh nhìn Xuân Phong, ánh mắt đầy mong đợi, đến nỗi Xuân Phong không thể nào từ chối.
Xuân Phong gật đầu chắc chắn: “Tỷ tỷ nhất định chữa khỏi cho đệ.”
“Vâng, ta tin tỷ.” thấy Xuân Phong gật đầu, Bảo Sinh rốt cuộc cũng lấy lại sự vui vẻ.
Xuân Phong nhìn cậu, mỉm cười. Câu “ta tin tỷ” có phải là dễ nghe hơn câu “đa tạ tỷ” nhiều không. Mấy chữ thôi mà thể hiện được sự tin tưởng vô điều kiện cùng tấm lòng chân thành của cậu.
“Đây là thuốc mỡ đặc biệt do ta tự làm, hàng ngày ngươi hãy bôi thuốc này cho Bảo Sinh, rồi làm theo phương pháp vừa rồi của ta, mát xa cho cậu. Mỗi ngày chỉ làm một lần thôi nhé, làm nhiều hơn ta sợ cơ thể cậu bé không chịu nổi đâu.” Xuân Phong xoa bóp xong, giải thích rõ ràng cho bà chủ. Thuốc mỡ này có tác dụng kích hoạt tuần hoàn máu, loại bỏ m.á.u ứ rất hiệu quả, nhưng nếu bôi quá nhiều, cậu bé sẽ không chịu được, lại phản tác dụng.
Xử lý ở nhà Bảo Sinh xong, trời cũng sắp tối, Xuân Phong đoán bọn trẻ đi phát tờ rơi chắc cũng sắp trở về, nên ra cổng chợ đợi.
“Tỷ tỷ, chúng ta đã phát xong rồi. Mà không cần chúng ta phát, chỉ cần hô theo mấy lời tỷ tỷ nói, mọi người đều tự đến lấy tờ rơi!.” Tiểu cô nương cao hứng cầm ống tay áo Xuân Phong kể.
“Được rồi, mấy đứa làm tốt lắm, giờ tỷ sẽ thưởng cho mấy đứa nhé.” Xuân Phong mỉm cười nhìn bọn trẻ, chúng đã phát hết tờ rơi rồi.
Cô lấy bạc vụn ra, mỉm cười nói: “Giờ các bạn hãy xếp hàng, ta sẽ phát cho từng bạn một nhé.”
“Vâng ạ!” Bọn trẻ phấn khởi trả lời. Số bạc mà Xuân Phong phát cho chúng có thể được cả trăm đồng, chúng có thể mua được rất rất nhiều đồ ăn vặt.
Đám trẻ nhận tiền xong, vui vẻ cảm ơn Xuân Phong, rồi túm lại bàn xem nên mua gì.
“Còn ai chưa nhận thưởng không? Nếu mấy đứa còn bạn nữa thì mai lại dẫn đến nhé. Ngày mai tỷ tỷ vẫn sẽ thưởng tiền cho mấy đứa như hôm nay, được không nào?” Xuân Phong nghĩ, nếu muốn quảng bá trên diện rộng, chừng này vẫn chưa đủ, cô sẽ tiếp tục phát triển quy mô. Để có hiệu quả tuyên truyền tốt, cô không ngại bỏ thêm tiền, dù sao thì khoản chi này sẽ giúp cô kiếm thêm rất nhiều tiền. Phải hi sinh thì mới có thành quả chứ.
 ...
Lần này Xuân Phong trở về sớm hơn thường ngày, còn chưa đến giờ ăn tối. Vì Hộ Quốc Công phủ khá đông người, nên không phải ngày nào họ cũng ăn cơm cùng nhau. Vì vậy, trước giờ cơm, Xuân Phong đến gặp Hạ Lạc Hoa, nói là sau bữa tối cô có việc cần nhờ hắn, dặn hắn đừng ra ngoài.
Hạ Lạc Hoa tò mò, không biết người biểu muội thần bí này hôm nay lại có việc gì cần nói với hắn. Đột nhiên, bóng dáng nữ tử hôm đó lại hiện lên trong đầu hắn. Nghĩ đến đôi mắt như nước mùa thu của nàng, bất giác vành tai hắn hồng lên.
“Mẹ ơi, hôm nay mẹ chép được nhiều không?” trong giờ cơm, Xuân Phong hỏi thăm tình hình viết tờ rơi của mọi người.
“Chắc khoảng 700, 800 tờ, Sao con cần nhiều vậy? Đã dùng hết chưa, giấy trong phủ sắp bị chúng ta dùng hết rồi.” Xuân Sinh không có nhà để hỗ trợ nên mẹ con Xuân Vũ chỉ có thể viết được chừng đấy. Bà thập phần tò mò, không biết tại sao Xuân Phong lại cần mấy thứ y hệt nhau như thế.
“Cái này là để quảng cáo, chúng ta sẽ phát cho người qua đường, như vậy cửa hàng của chúng ta sẽ ngày càng nổi tiếng, không sợ không có khách nữa.” Xuân Phong vừa ăn một miếng vừa nói.
“Hoá ra là vậy. ta thấy nhiều bản giống nhau như vậy, cũng đoán được 7, 8 phần là dùng để đi phân phát rồi.” Xuân Vũ ở một bên gật đầu, nói với vẻ mặt hiểu biết.
“Nhị tỷ, tỷ mở cửa hàng gì vậy? Đến giờ ta còn không biết gì. Mỗi ngày đều đẩy ta đi đọc sách, còn mọi người lén lút làm chuyện đại sự đúng không?” Xuân Sinh đang ăn, nghe bọn họ nói chuyện, liền thấy không thoải mái. Không ngờ mọi người lại nhằm lúc cậu không ở nhà mà bận rộn làm đại sự, cũng không thèm nói với cậu một tiếng.
Xuân Phong nhìn Xuân Sinh, trên mặt cậu như muốn viết mấy chữ “ta đang không vui”, có chút buồn cười.
“Không nói cho đệ biết, không phải là sợ ảnh hưởng đến chuyện học tập của đệ sao? Hơn nữa, đệ bận như vậy, cũng không giúp gì cho ta được, nếu cần thì ta đã gọi đệ rồi, đúng không?” Xuân Phong gắp cho Xuân Sinh một miếng thịt, nhẹ nhàng nói.
“Ừ, ta không trách tỷ nữa. Tối nay ta sẽ chép tờ rơi giúp tỷ.” Xuân Sinh ăn miếng thịt, lại nói, lần này trên mặt cậu lại viết mấy chữ “ta sẽ tha cho tỷ lần này”.
Thấy vậy, Xuân Phong nín cười: “Được rồi, cảm ơn đệ đệ thân yêu của ta.”
Xuân Phong đột nhiên nhớ tới, Xuân Sinh năm nay đã 9 tuổi. Mấy vị thiếu gia nhà giàu ở tuổi này đã bắt đầu chọn thư đồng rồi. Thời gian này Xuân Sinh đều dành hầu hết thời gian ở trường, không có thời gian ở cùng người nhà, một mình cậu, cuộc sống hẳn là có chút nhàm chán.
“Xuân Sinh, mấy hôm nữa ta tìm thư đồng cho đệ nhé.” Xuân Phong buông bát xuống, hỏi Xuân Sinh.
“Không phải chuyện đó hết nhiều tiền lắm sao?” Xuân Sinh ban đầu cực kỳ hào hứng, mắt sáng lên, sau đó lại cau mày hỏi.
“Đệ nói gì vậy, chút bạc đấy đáng gì đâu. Ta sắp mở cửa hàng, đến lúc đó, chỉ cần một ngày là ta có thể kiếm lại đủ rồi. Đệ chỉ cần chuyên tâm học hành, không phải lo chuyện tiền bạc gì cả, có chúng ta ở đây rồi.” nhìn phản ứng ban đầu của Xuân Sinh, Xuân Phong biết suy nghĩ của cô là đúng đắn, lập tức vỗ vai trấn an Xuân Sinh.
 "Vậy được!" Thấy nhị tỷ tự tin như vậy, Xuân Sinh cũng không phản đối nữa, có người cùng đọc sách với mình cũng tốt.
Xuân Phong trở lại phòng, lại gọi Huyền Dịch ra, hỏi về tiến độ làm biển hiệu.
Huyền Dịch có chút ấp úng, không nói rõ ràng, chỉ đại khái nói là đến thời điểm khai trương sẽ có người mang đến. Xuân Phong nhìn bộ dáng kỳ quái của Huyền Dịch, cũng không hỏi thêm, cô hoàn toàn tin tưởng vào khả năng làm việc của hắn.
Một lúc sau, thấy trời chưa khuya, Xuân Phong đoán Hạ Lạc Hoa sẽ vẫn chưa ngủ, liền đi một chuyến qua viện của hắn.
“Biểu ca, huynh đang làm gì vậy?” Xuân Phong yên lặng bước vào cửa thư phòng của Hạ Lạc Hoa, từ xa đã nhìn thấy hắn đang vẽ tranh. Cô đột nhiên hô to, làm Hạ Lạc Hoa đang thất thần giật nảy mình, nhanh chóng lấy một tờ giấy trắng phủ lên bức tranh.
Sắp xếp lại suy nghĩ một chút, hắn đứng dậy nghênh đón Xuân Phong.
“Không biết biểu muội sao hôm nay lại đặc biệt đến tìm ta?” Hạ Lạc Hoa vẫn giữ thái độ nho nhã, ôn nhu như ngày thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận