Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 120


“Không, không phải, chúng ta bị lão đạo sĩ kia lừa gạt. Lão nói là lấy m.á.u xong lão chắc chắn sẽ bảo đảm được tính mạng cho 2 mẹ con, nên chúng ta mới làm vậy. Sau này chúng ta không dám làm thế nữa, mong cô nương cứu con trai ta.” Hướng phu nhân chân thành nói, ánh mắt cầu xin, chỉ thiếu nước quỳ xuống trước mặt Xuân Phong nữa thôi. Có thể thấy bà rất yêu thương con trai, không vì hắn ốm yếu mà ghét bỏ.
“Ừ, về sau phải làm nhiều việc tốt, tích đức. Việc cứu hắn không khó, nhưng cần nhiều dược liệu, giá cả cũng không rẻ.” Xuân Phong nhìn thấy tình cảm của Hướng phu nhân, lại thấy Hướng công tử cũng không phải là người xấu bèn đồng ý chữa bệnh cho hắn.
Cô vung tay viết ra một đơn thuốc lên giấy, rồi giao cho hạ nhân xử lý, bảo họ nấu xong thuốc thì đổ toàn bộ vào một bồn tắm lớn. Trong lúc hạ nhân chuẩn bị, cô lấy ngân châm ra châm cứu cho hắn. Phương pháp tốt nhất vẫn là hàng ngày vừa tắm dược liệu vừa châm cứu, nhưng nam nữ khác biệt, cô cũng không rảnh để hàng ngày đến đây châm cứu cho hắn. Vì vậy, cô quyết định châm cứu cho hắn trước rồi cho hắn đi ngâm dược liệu, lần ngâm đầu tiên này cũng dùng liều mạnh hơn một chút. Việc tắm thuốc này thực hiện mỗi ngày một lần, trong 1 tháng, ắt hẳn có thể đào thải phần lớn độc tố của hắn.
Trong khi Hướng Cẩm Minh đang ngâm thuốc, Xuân Phong cũng kê một đơn thuốc khác có tác dụng giải độc, bồi bổ cơ thể cho hắn. Cô dặn nha hoàn đun thuốc, mỗi ngày uống 3 lần, trong 3 tháng.
Sau khi Hứa Cẩm Minh ngâm dược liệu xong, Xuân Phong lại chẩn mạch lại cho hắn.
“Giờ ngươi thấy thế nào?” Xuân Phong thu tay lại, hỏi.
“Tốt hơn nhiều rồi. Toàn thân đều cảm thấy sảng khoái. Cẩm Minh cảm ơn cô nương đã cứu mạng.” Nói xong, hắn nở một nụ cười rạng rỡ với cô. Mấy nha hoàn đứng cạnh lập tức bấn loạn. Thiếu gia cười tươi tắn như vậy, hẳn là sắp khỏi bệnh rồi. Họ đều vui vẻ khi biết thiếu gia nhà họ sắp bình phục.
“Không cần, ta chỉ không muốn thế giới này lại thêm một người c.h.ế.t trẻ thôi, ngươi điều dưỡng cơ thể cho tốt, chú ý những điều ta đã dặn nhé.” Xuân Phong cười nói rồi cáo từ. Đối với Xuân Phong, việc cứu hắn không khó, có thể coi là tiện tay mà thôi. Cô lại thấy người bị bệnh, ốm yếu từ nhỏ như hắn, giữ được tâm tính tốt như vậy mới là khó, nên không tránh được có chút hảo cảm với hắn.
Hướng Cẩm Minh yên tĩnh nằm trên giường nhìn Xuân Phong rời đi. Đến tiền sảnh, vợ chồng Hướng phu nhân lại một phen cảm ơn rối rít, cuối cùng đưa cho cô thêm một ngàn lượng bạc. Cô cũng không từ chối, sảng khoái nhận lấy.
Xử lý xong mọi việc ở đây, Xuân Phong xem thời gian, lớp học của Xuân Sinh chắc cũng đã kết thúc. Xuân Phong nghĩ Xuân Sinh đang đợi mình nên vội vã chạy đến trường. Đến nơi, kỳ lạ là cô không thấy Xuân Sinh đâu cả. Cô nghĩ cậu không chờ được cô nên đã về trước, vì vậy cô bắt một chiếc xe và quay về làng.
Tất nhiên Huyền Dịch không ngồi xe bò cùng cô. Người ta biết bay, không phải chỉ cần nhảy nhảy mấy cái là về đến nơi sao. Đợi Xuân Phong lắc lư về đến nhà, trời đã chập choạng tối.
“Mẹ, con về rồi, mở cửa cho con với.” Xuân Phong gõ lên cánh cổng màu đỏ của nhà mình.
“Đây, mẹ ra đây.” Giọng nói mẹ cô truyền đến, một lúc sau cánh cửa mới mở ra. “Xuân Sinh đâu, sao con lại về một mình? Không phải sáng nay nói 2 đứa đi cùng nhau sao?” mẹ Xuân Phong mở cửa ra, chỉ thấy mỗi Xuân Phong, liền hỏi.
“Sao, Xuân Sinh chưa về à mẹ? Con tưởng đệ ấy chờ con không được nên về trước rồi chứ.” Xuân Phong có chút lo lắng.
“Không, Xuân Sinh vẫn chưa về.” mẹ Xuân Phong cau mày nói.
Lúc này, Xuân Phong cũng đã nhận ra có đều bất thường. Xuân Sinh vẫn luôn rất nghe lời, chưa bao giờ về muộn, sao hôm nay lại vẫn chưa về.
“Mẹ, có thể là Xuân Sinh mất tích rồi.” Xuân Phong nghiến răng nói. Tất cả là do cô mải tập trung giải quyết chuyện của Hướng Cẩm Minh mà quên đón Xuân Sinh tan học. Nếu cô đến đúng giờ, Xuân Sinh sẽ không mất tích, Xuân Phong không ngừng tự trách. Mấy giây trước, cô vẫn vui vẻ vì đã xử lý xong chuyện cho đại tỷ, còn kiếm được tận 1 nghìn lượng bạc, nhưng giờ đây…
Khi mẹ Xuân Phong nghe cô nói Xuân Sinh mất tích, bà bỗng thấy một cỗ choáng váng dâng lên, mắt bà tối sầm lại.
“Mẹ! Mẹ! Mẹ sao vậy? Đại tỷ, đại tỷ, mau ra đây, mẹ ngất rồi, mau lên.” Xuân Phong liên tục nhấn vào huyệt nhân trung của mẹ, hét lên.
Xuân Vũ đang chuẩn bị bữa tối, nghe thấy mẹ bị ngất xỉu, đánh rơi cái thìa trong tay, lật đật chạy ra.
“Mẹ sao vậy? Sao tự dưng lại ngất xỉu?” Xuân Vũ vừa giúp Xuân Phong đỡ mẹ vào trong, vừa hỏi.
“Đều là lỗi của ta. Ta đi lo việc trên trấn, sáng ta có dặn Xuân Sinh chờ để về cùng. Nhưng ta về muộn quá, đến trường thì lớp đã tan từ lúc nào rồi, không còn ai ở đó. Ta tưởng Xuân Sinh về trước nên cũng quay về luôn. Về đền nhà ta mới biết là Xuân Sinh mất tích rồi, mẹ biết tin liền ngất đi.” Xuân Phong lo lắng, giọng mũi đặc sệt.
“Cái gì, muội nói là Xuân Sinh mất tích rồi?” đại tỷ giật mình.
Không đợi Xuân Phong trả lời, mẹ Xuân Phong chậm rãi tỉnh lại, thều thào: “Đi tìm đệ đệ con, nhanh lên.”
“Vâng, con đi tìm đệ ấy luôn đây. Tỷ tỷ, tỷ ở nhà chăm sóc mẹ nhé. Ta đi tìm Xuân Sinh.” Xuân Phong nói liên tục.
“Mẹ không sao, 2 đứa cùng đi đi, nhờ trưởng thôn và mọi người nữa.” mẹ Xuân Phong yếu ớt nói, hiển nhiên là vẫn bị đả kích nghiêm trọng.
“Mẹ, vậy mẹ ở nhà, phải chú ý tự chăm sóc bản thân đó.” Xuân Phong do dự một lúc, nhưng vẫn nghe theo ý mẹ.
“Tỷ tỷ, tỷ đi tìm nhà Tần thúc nhờ họ hỗ trợ, ta đi tìm trưởng thôn, nhờ ông ấy thông báo cho thôn dân tổ chức tìm kiếm.” Xuân Phong nhanh chóng quyết định.
Xuân Phong lao thẳng đến nhà trưởng thôn, gọi to: “Trưởng thôn, Dương Hoa thẩm, mở cửa cho con, nhanh lên, con là Xuân Phong đây. Mở cửa cho con với.” Do quá lo lắng, Xuân Phong gõ cửa nhà trưởng thôn ầm ầm, làm mấy người hàng xóm cũng nghe thấy. Họ mở cửa ra nghe ngóng. Trưởng thôn mới ăn tối xong, còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi, đã nghe thấy tiếng Xuân Phong giục giã.
“Chuyện gì thế? Sao con vội vã vậy?” Trưởng thôn mỉm cười nhìn Xuân Phong. Mỗi lần Xuân Phong đến tìm lão đều là có chuyện tốt, nên lão nghĩ lần này cũng thế. Nhưng lần này để hắn thất vọng rồi.
“Trưởng thôn, Xuân Sinh nhà chúng con mất tích rồi, người có thể nhờ thôn dân cùng nhau đi tìm cùng con không?” Xuân Phong lo lắng, kéo áo trưởng thôn nói.
“Sao lại mất tích, mất tích từ lúc nào?”, trưởng thôn cũng kinh ngạc.
“Từ lúc tan học đã không thấy nó rồi, đến giờ vẫn chưa thấy nó về. Trời tối rồi, phải làm sao bây giờ?” Xuân Phong gấp đến độ chân tay luống cuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận