Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 479


Xuân Phong ngẩng mặt có chút lo lắng, nghe Bách Lý Mặc Thần kể hết chuyện hôm nay.
Nàng đích thân đưa Bách Lý Mặc Thần đi xem tấm bia đá kia.
Bách Lý Mặc Thần vốn không cảm thấy gì, nhưng khi nhìn thấy một dòng chữ nhỏ dưới chân tấm bia đá, sắc mặt hắn càng lộ vẻ u ám, u ám đến mức sắp nhỏ ra mực.
"Việc này xảy ra khi nào?" Bách Lý Mặc Thần hỏi.
"Ngay hôm nay không đến hai khắc sau khi chàng đi." Xuân Phong chậm rãi nói, có thể nhìn ra tâm trạng của Xuân Phong lúc này cũng không tốt, và dáng vẻ có chút lo lắng.
Từ trước đến nay Xuân Phong chưa từng hoài nghi sự đáng sợ của những tư tưởng phong kiến này.
"Ta đã phái Lam Dịch đi điều tra, bây giờ có lẽ cũng sắp về tới rồi." Xuân Phong nhẹ nhàng nói.
"Đừng lo lắng, ta sẽ không để nàng có chuyện đâu!" Bách Lý Mặc Thần thấy sắc mặt Xuân Phong không tốt, hắn ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng an ủi.
"Ta biết, ta cũng tuyệt đối tin tưởng thực lực của chàng, ta lo lắng là một việc khác."
Xuân Phong tựa đầu vào lòng hắn, ổn định tâm trạng của mình rồi nói.
"Ta đã đi xem, cái hố lớn bên ngoài tấm bia đá, còn có tiếng động dữ dội đó đều là do vụ nộ gây ra. Không phải do sức người gây ra, vả lại địa điểm vụ nổ lại nằm ở một nơi hẻo lánh trên phố tây..."
Xuân Phong không cần nói câu sau, Bách Lý Mặc Thần cũng đã biết.
Vụ nổ, vậy chính là thuốc nổ, hiện tại nhìn ra cả thiên hạ, ngoài trong tay đại quân của Diêu Vương hắn có thuốc nổ ra, tuyệt đối không tìm ra người thứ hai có được.
Nhưng hôm nay lại xảy ra vụ nổ dưới mắt của bọn họ, và còn tạo ra tấm bia đá kỳ quái như vậy.
"Ừm, ta biết rồi, ta sẽ cố gắng nhanh nhất có thể điều tra rõ ràng việc này." Bách Lý Mặc hứa lần nữa.
"Người đâu, phá hủy tấm bia đá này, ném nó ra ngoài cho ta!" Bách Lý Mặc Thần vỗ vai Xuân Phong, ra lệnh cho người hầu ở một bên.
Những thuộc hạ này giống như những người dân ở bên ngoài, cho dù xảy ra chuyện lớn đến mức nào, chỉ cần chủ tử còn, nhiệm vụ của họ chỉ có một, đó chính là hầu hạ chủ tử.
Xuân Phong nhìn đám người hầu đem tấm bia đá ra ngoài tiêu hủy, không nói một câu.
Nhưng trong lòng nàng vẫn có một chút lo lắng chưa nói ra, vì nàng cũng không dám chắc, sự lo lắng của bản thân có thật sự có ý nghĩa hay không.
Theo tình hình trước mắt, việc này chính là nhắm vào nàng, lợi dụng lúc dịch bệnh lòng người hoảng loạn, đẩy bản thân ra.
Đối mặt với mấy chục ngàn người dân, thậm chí là người dân của khắp thiên hạ, muốn bảo vệ một người thật sự rất khó.
Trong lòng Xuân Phong thậm chí có một suy đoán táo bạo, phải chăng dịch bệnh lần này vốn dĩ là do có người hạ độc, chứ chẳng phải là dịch bệnh gì.
Bởi vì cho đến nay họ vẫn chưa tìm được nguồn lây nhiễm, nghĩ đến đây Xuân Phong càng thấy đáng sợ hơn, y thuật của đối phương lại cao như vậy, hoặc có thể nói là độc thuật.
Nhưng Xuân Phong thực sự nghĩ không ra, rốt cuộc còn có ai có lòng hận thù sâu sắc với bản thân đến như vậy, càng nghĩ không ra bên cạnh bản thân có những kẻ địch nào lại có năng lực lớn đến như vậy.
Những điều này Xuân Phong đều chưa nói ra, vì nàng không chắc chắn, và không muốn khiến cho lòng người vốn đã bất ổn, càng thêm lo lắng bất an.
"Chủ tử!" Lam Dịch trở về cung kính bẩm báo đến Diêu Vương và Vương phi.
Lúc này Xuân Phong và Bách Lý Mặc Thần nghiên cứu xong tấm bia đá, đã trở về phòng và ngồi xuống.
"Điều tra ra sao rồi?" Bách Lý Mặc Thần trực tiếp hỏi.
"Bẩm Vương gia, người của chúng ta truyền tin đến, thuốc nổ trong kho không thiếu cái nào!"
Lam Dịch cau mày nói.
Thuốc nổ trong kho không bị mất, vậy tức là, thế gian này vẫn có người khác biết cách bào chế thuốc nổ, hoặc là nói, vẫn còn có kẻ khác có được thứ đồ này.
Vấn đề này càng lớn hơn rồi, bất kể ra sao, nhất định phải mau chóng tìm ra người đứng sau việc này mới được, sự tồn tại của người này thực sự là quá nguy hiểm.
"Có thể điều tra rõ trong thành khoảng thời gian này có người nào khác thường không?" Bách Lý Mặc Thần tiếp tục hỏi.
Nếu tấm bia đá này đã xuất hiện trong thành, người này nhất định đã từng xuất hiện trong thành, bây giờ trong thành cấm ra vào, người này chắc chắn còn đang ở trong thành.
"Vẫn chưa phát hiện, nhưng thuộc hạ vẫn đang điều tra cẩn thận!" Lam Dịch cung kính nói.
"Ừm, tăng cường giám sát, không được bỏ qua bất kỳ kẻ đáng nghi nào. Còn có động thái của những dân chúng trong thành cũng phải luôn trong tầm kiểm soát." Bách Lý Mặc Thần căn dặn.
"Rõ!" Lam Dịch nhận lệnh, vội vàng xoay người rời đi.
"Được rồi, xem sắc mặt nàng kém như vậy, đi nghỉ ngơi một chút đi." Bách Lý Mặc Thần sắp xếp xong mọi thứ, liền để Xuân Phong vào phòng nghỉ ngơi một lát.
"Ừm!" Xuân Phong lắc đầu nặng nề, xoay người đi vào trong.
Có lẽ là hôm nay suy nghĩ quá nhiều, cho nên Xuân Phong cảm thấy đầu óc choáng váng, và có chút cảm giác kiệt sức.
Xuân Phong ngủ rất lâu, cho đến bữa tối mới bị tiểu nha hoàn đánh thức.
Lúc này, Bách Lý Mặc Thần còn đang ở bên ngoài bận rộn điều tra sự việc hôm nay .
"Ôi, Vương phi, người bị sao vậy?" Tiểu nha hoàn thấy Xuân Phong xoay người ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt, không khỏi lùi lại vài bước, giọng kinh hãi nói.
"Sao vậy?" Xuân Phong không cảm thấy gì, chỉ thấy bản thân dường như có chút mệt mỏi, ngủ một giấc vẫn không thấy khỏe hơn.
"Vương phi, sắc mặt của người rất khó coi." Tiểu nha hoàn lo lắng cầm chiếc gương đến trước mặt Xuân Phong.
Xuân Phong nhận lấy chiếc gương trong tay tiểu nha hoàn, nhìn sắc mặt của bản thân.
Có vẻ như nàng thực sự không ổn lắm, hốc hác phờ phạc, có chút khó coi.
Nàng sờ trán của mình, hình như là hơi sốt, toàn thân không còn chút sức lực.
Tiểu nha hoàn nhìn sắc mặt của Vương phi thầm nghĩ, không lẽ Vương phi cũng bị nhiễm dịch bệnh rồi.
Dù sao Vương phi cũng cả ngày đều tiếp xúc với những người bị mắc bệnh dịch.
"Vương phi, hay là ta mời Du thần y tới xem giúp người!"
Tiểu nha hoàn cung kính nói.
Xuân Phong suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Tiểu nha hoàn nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, chạy như bay về phía tiểu viện của Du thần y.
Xuân Phong nhìn nha hoàn chạy ra ngoài, muốn nói gì đó, nhưng lại không kịp mở miệng.
Lần này Xuân Phong không đưa Hàm Châu và Phủng Nguyệt theo, vì không muốn họ mạo hiểm với mình, liền kiếm cớ phái hai người về kinh.
Cứ như thế, Xuân Phong cảm thấy đầu óc choáng váng, mơ màng nằm xuống ngủ thiếp đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận