Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 427


"Đã như vậy, bổn vương nhất định sẽ bẩm báo hoàng thượng tâm nguyện của các tướng quân đây, thỉnh Thánh thượng quyết định." Bách Lý Mặc Thần nhìn các vị tướng quân thêm vài lần, cuối cùng chậm rãi mở miệng.
"Vương gia sáng suốt!", Các tướng quân cúi đầu cung kính nói.
Đêm hôm đó, người dân Phù Thành cùng trăm vạn quân ăn mừng suốt đêm. Tin mừng truyền đến kinh thành, cả triều đình tràn ngập niềm vui.
Cùng lúc đó, quân do Diêu Vương cử đi vận chuyển pháo binh và vũ *hí đến biên giới giữa Ngọc Thành và Liêu Đông cũng đã lên đường.
Sau một ngày ăn mừng, 10 vạn đại quân lại chuẩn bị tiến về phía bắc, chuẩn bị tấn công vương đô của người Hung Nô.
Lúc này, tình hình chiến sự ở Vũ Thành cũng chuyển biến tốt hơn. Những ngày gần đây, quân Hung Nô lại không còn dùng pháo binh tấn công mà đã có ý định rút lui.
Tin tức về sự thất bại của người Hung Nô ở Phù Thành đã lan truyền khắp thiên hạ. Vào lúc này, lính Hung Nô đang chiến đấu ở Phù thành lo lắng nhất chính là mất quê hương, làm gì còn lòng dạ nào mà tham chiến.
Điều quan trọng hơn là toàn bộ pháo binh của họ đã được sử dụng hết, không còn nguồn cung cấp tiếp theo, đây là một vấn đề lớn.
Sau khi bỏ lại Hồng Loan, Mục Hãn Hoàng tử và nhóm của hắn tìm thấy một con đường hẻo lánh, chạy về phương Bắc trốn về Vương đô, nhưng trên đường cũng gặp không ít trở ngại.
Mục Hãn Hoàng tử vừa trốn thoát về vương đô thì quân đội của Diêu Vương cũng ập đến.
Với sự hỗ trợ của "tam đại thần khí" do Xuân Phong làm ra, quân đội của Diêu Vương tấn công thành trì của Hung Nô như chốn không người, thuận lợi công thành đoạt đất.
Đầu tiên, người Hung Nô mất 30 vạn đại quân, mấy thành trì thất thủ, cuối cùng quân địch đã đánh tới tận cửa nhà.
Vua Hung Nô tức giận đến hộc máo mà chít, tộc Hung Nô bên trong có nội chiến tranh giành vương vị, lại thêm tranh đoạt lương thực tài nguyên, trở thành một đám hỗn loạn.
Điều này đã tạo điều kiện thuận lợi cho đại quân của Diêu Vương. Vương đô chia bè kéo cánh nhanh chóng bị công phá, Hung Nô chính thức bị tiêu diệt.
Nếu có người dẫn đầu thì đương nhiên sẽ có kẻ ăn theo. Ngay khi quân của Diêu Vương chọc thủng vương đô Hung Nô, Liêu Đông cũng nhân cơ hội thôn tín các thành xung quanh Hung Nô, giảo hoạt tranh được một miếng bánh.
Điều đáng giận hơn là Liêu Đông vẫn chưa hài lòng với điều này, thậm chí còn đánh chủ ý lên đầu Thiên An.
Nhưng trước đó, Liêu Đông không hề biết vũ khí bí mật thứ ba của quân đội Diêu Vương, đó chính là thuốc súm.
Không biết Liêu Đông lấy công thức từ đâu, nhưng lại thực sự có thể làm ra nỏ và binh đao khí giới chất lượng không tồi.
Quân tiếp tế và binh khí mới của Diêu Vương phải mất 5, 6 ngày mới đến được đội ngũ quân Càn Đông ở biên giới với Liêu Đông.
Trước đó, hai đội quân đã giao chiến giáp lá cà, quân Liêu Đông dựa vào vũ khí tân tiến hơn, đã giành chiến thắng.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Vương gia, quân Càn Đông đóng chặt cổng thành, ngừng nghênh chiến, tránh trong thành chờ tiếp viện.
Điều này khiến quân Liêu Đông càng thêm kiêu ngạo. Đến ngày thứ ba, quân Liêu Đông nhận được tin quân Diêu Vương đã phát minh ra một loại pháo mới mạnh hơn các loại pháo trước đây của quân Hung Nô.
Tin tức vừa truyền ra, trong quân doanh Liêu Đông lập tức nổ ra tranh chấp. Một phe cho rằng đây chỉ là sự cường điệu của người ngoài nhằm làm họ nhụt chí mà thôi, một phe khác lại cho rằng đã gặp phải đối thủ cường đại, nên thận trọng rút lui.
Vốn dĩ quân lính của Diêu Vương đã không phải là quân lính bình thường, không nên coi thường. Bây giờ lại có thêm vũ khí thần kỳ như vậy hỗ trợ, vẫn nên thức thời thu binh.
Hơn nữa, lần này họ đi theo quân của Diêu Vương, đã chiếm lợi được không ít.
Tuy nhiên, chủ soái lần này của Liêu Đông phái đến rất kiêu ngạo và hiếu chiến, đối thủ càng mạnh thì lại càng muốn đấu. Hơn nữa, xung quanh còn có người đề nghị, nói là không nên để Thiên An thống trị thành quen, nếu không, tương lai Liêu Đông sẽ vào thế nguy hiểm.
Thiên An vốn đã mạnh mẽ, nếu cứ để nó phát triển, không có gì đảm bảo sau này sẽ không đánh đến bọn họ.
Nếu đã như vậy, không bằng thừa dịp hiện tại quân của Diêu Vương đã mệt mỏi mà đánh phủ đầu.
Vì vậy, bất chấp sự chênh lệch về thực lực, quân Liêu Đông vẫn kiên quyết chuẩn bị để “chống cự đến cùng”.
Đối với công việc thu thập tàn cuộc ở Hung Nô, Bách Lý Mặc Thần chỉ bổ nhiệm một vị tướng ở lại để giải quyết.
Bách Lý Mặc Thần đích thân đi đuổi theo Mục Hãn Hoàng tử đang đào tẩu.
Đúng vậy, khi vương đô bị công phá, Mục Hãn Hoàng tử đã nhẫn tâm bỏ rơi vợ con, vứt bỏ mọi thứ mà chạy trốn.
Bản chất ích kỷ của con người sẽ không bao giờ thay đổi.
"Sao, còn muốn bỏ chạy? Không biết tiếp theo hoàng tử định đi đâu? Là Hoàng Tuyền hay cầu Nại Hà?". Nhìn thấy hắn một thân chật vật, không có lấy một chút phong vị cao quý ngày xưa, Bách Lí Mặc Thần trào phúng nói.
Ai dám chạm vào người phụ nữ của hắn, sẽ đều phải chít!
"Ngươi, ngươi. . ." Mục Hãn Vương tử sợ đến mức nói năng lộn xộn.
Hắn chưa bao giờ tưởng tượng được mình đã đi đường tắt, Diêu Vương vẫn tìm thấy mình.
"Sao ngươi tìm được ta?" Mục Hãn Hoàng tử thật lâu mới nói ra câu này.
“Ngươi nghĩ thế nào?” Bách Lý Mặc Thần ngồi trên một con ngựa cao lớn, ánh mắt nhìn qua quân sư bên cạnh Mục Hãn Hoàng tử.
Quân sư lập tức cung kính chào Diêu Vương: "Chủ tử!"
"Ừ, lần này ngươi biểu hiện rất tốt!", Bách Lí Mặc Thần hài lòng gật đầu.
"Quân sư, ngươi... ", Mục Hãn Hoàng tử đầy mặt khó tin.
Quân sư đã ở bên hắn gần mười năm, luôn trung thành với hắn, làm sao có thể phản bội hắn?
"Ngươi xem lại xem ta là ai? Quân sư của ngươi chắc đang đợi ngươi trên đường đến Hoàng Tuyền!". Vừa nói, Quân sư vừa đưa tay tháo mặt nạ da người trên mặt xuống, vẻ mặt lạnh lùng.
"Ngươi... ngươi dám!" Mục Hãn Vương tử trên mặt tràn đầy hối hận.
Hắn không nhận ra người hắn tin tưởng nhất sớm đã bị tráo đổi.
"Ngươi biết chạm vào nữ nhân của bổn vương sẽ gặp phải kết cục gì chưa?" Bách Lý Mặc Thần nheo mắt, đầy sét ý nhìn Mục Hãn Hoàng tử.
"Hừ! Ngươi làm gì tùy thích, ta không sợ!" Mục Hãn Hoàng tử ngẩng đầu, miễn cưỡng tỏ ra trấn định.
"Thật sao? Vậy để ta xem ngươi không sợ chít đến mức nào!" Bách Lý Mặc Thần vừa vung kiếm vừa nói.
Một tiếng vang lên, máo đỏ tươi và hơi ấm lan ra khắp sàn nhà, hai chân của Mục Hãn Hoàng tử run rẩy.
Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng mình sẽ mất đầu, nhưng lại cảm thấyy trên tay đau đớn, không khỏi tò mò cúi đầu xuống, sau đó ré lên như lợn.
Hai tay của Mục Hãn Hoàng tử đã bị **** ***, vết cắt gọn gàng.
Mạch máo ở cổ tay vẫn đang rỉ máo, Mục Hãn Hoàng tử chỉ biết ngồi đó giơ đôi tay lên hét chói tai.
"Ngươi có biết chuyện ngươi làm sai nhất trong đời này là gì không?" Giọng nói Bách Lý Mặc Thần thanh âm lạnh như băng ngàn năm.
"Ngươi không nên lợi dụng phụ nữ. Đàn ông lợi dụng phụ nữ vì lợi ích không đáng được coi là đàn ông!" Bách Lý Mặc Thần không đợi hắn trả lời mà tự nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận