Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 536


Ngày thứ hai quay về vương phủ, Xuân Phong đã dậy sớm thu dọn một lần, đưa hai hài tử quay về nhà mẹ để thăm mẫu thân và đệ đệ.
Còn Bách Lý Mặc Thần, thân là vương gia, chuyện đầu tiên sau khi hồi kinh là phải vào cung báo cáo với hoàng thượng.
Lúc ba người Xuân Phong đến, mẹ Xuân Phong đang phân phó mấy hạ nhân Minh Châu phủ quét dọn một bên sân, họ đã bắt đầu quét thế này từ khi nhận được tin tức Diêu vương về Kinh.
Vốn dĩ đã quét dọn sạch sẽ, nhưng mẹ Xuân Phong không nhịn được phải kêu họ quét lại một lượt.
"Đây, các ngươi xem trên trần nhà còn mạng nhện không? Còn bên kia nữa nữa..."
Mẹ Xuân Phong đứng trên đoạn hành lang gấp khúc, đang tự mình chỉ hủy mấy hạ nhân dọn dẹp, lúc này vẫn đang giương cổ lên chỉ vào một xà nhà phía trên nói.
"Đây, các ngươi xem trên trần nhà còn mạng nhện không? Còn bên kia nữa..."
"Ây, ngươi nói gì, tới sớm như vậy à?" Mẹ Xuân Phong hơi kinh ngạc nói, nhưng xen lẫn càng nhiều hạnh phúc.
"Ngoại tổ mẫu, chúng con đến rồi!"
Hai đứa nhỏ đã từng gặp mẹ Xuân Phong khi bốn tuổi, tuy không nhớ được ký ức gì, nhưng dưới sự nhắc nhở của Xuân Phong, chúng vẫn bày ra vẻ mặt đáng yêu, thân thiết gọi tiếng ngoại tổ mẫu.
Ba chữ ngoại tổ mẫu giòn tan kia khiến hốc mắt mẹ Xuân Phong hơi nóng lên.
Thoáng một cái đã ba năm không gặp con gái và cháu ngoại ngoan ngoãn của bà ấy.
"Ây, cháu ngoại của ta, sao các con đến sớm vậy, còn chưa ăn sáng nữa!" Mẹ Xuân Phong hoàn hồn lại, ôm lấy hai đứa cháu nhỏ, sau đó ngẩng đầu hỏi thăm Xuân Phong.
"Ừm, mẹ nói mẹ rất nhớ ngoại tổ mẫu, cho nên chúng con lập tức xuất phát sớm luôn!" Xuân Phong chưa kịp trả lời, hai nhóc con đã giành nói trước.
"Vậy sao, Tấn nhi và Oanh nhi có nhớ ngoại không?" Mẹ Xuân Phong lập tức bị hai đứa nhỏ chọc cười, xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của chúng, hỏi.
Hai đứa trẻ đã bảy tuổi, đều vô cùng ranh mãnh, nói đến lung lạc lòng người, chỉ e mẹ Xuân Phong cũng không phải đối thủ của chúng.
Hai đứa trẻ dùng sức gật đầu, ra vẻ lấy lòng, tiếng vang khắp trên đoạn hành lang gấp khúc, bay thẳng đến chính sảnh trong phủ.
"Đây đây đây, cháu ngoan, nhìn xem mấy thứ này, đây đều là do tổ mẫu đặc biệt chuẩn bị cho các con, ăn thử xem có thích không?"
Mẹ Xuân Phong bảo nha hoàn lấy một hộp điểm tâm vô cùng tinh xảo đưa đến trước mặt hai hài tử bên trong đựng đầy bánh ngọt, thoạt nhìn cực kỳ ngon miệng.
Vừa mở hộp ra, mắt của hai đứa nhỏ đều sáng lên, cũng không phải chúng chưa gặp qua đồ ăn ngon.
Nhưng hai hài tử bảy tuổi đang trong lúc thay răng, cho nên Xuân Phong yêu cầu rất nghiêm khắc về số điểm tâm ngọt mà chúng được ăn.
Tuy hai đứa nhỏ rất thích những thứ bánh ngọt này, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng do dự ở giữa mẫu phi đại nhân và bánh.
Thấy dáng vẻ đáng thương đó, mẹ Xuân Phong có chút thương xót.
"Xuân Phong này..." Mẹ Xuân Phong hơi khó hiểu nhìn con gái mình.
"Mẹ, mấy ngày này Tấn nhi và Oanh nhi đều đang thay răng, cho nên con không cho chúng ăn đồ ngọt." Xuân Phong cười giải thích một lần, sau đó quay lại nói với đám nhóc:
"Hôm nay do ngoại tổ mẫu đặc biệt chuẩn bị cho các con, cho nên phá lệ cho các con nếm thử mỗi loại một miếng, còn lại mang về nhà từ từ ăn, được không!"
Cuối cùng Xuân Phong vẫn mềm lòng, nhìn ánh mắt đáng thương của hai đứa nhỏ, trong lòng có chút không chống đỡ được.
"Cảm ơn mẫu thân, cảm ơn ngoại tổ mẫu." Trên mặt hai đứa nhỏ hiện lên nụ cười gian xảo kế hoạch thành công, cất giọng cảm ơn, sau đó mỗi đứa liền cầm một cái bánh ngọt trên tay.
Xuân Phong chỉ lắc đầu cười, sau đó lại quay đầu nói với mẫu thân mình: "Mẹ, đệ đệ đâu?"
Xuân Phong hoài nghi, Xuân Sinh biết mình về chắc chắn sẽ không ra ngoài sớm như vậy.
"Ây, nó à, sáng sớm đã bị người của Kỷ phủ phái đến gọi đi mất, nói là đích nữ Kỷ phủ lại đột nhiên phát bệnh nặng, nói Sinh nhi sang xem, có lẽ sắp về rồi." Mẹ Xuân Phong nói, nét mặt có chút kiêu ngạo.
Hiện tại ở Kinh thành, Xuân Sinh cũng xem như một nhân vật chạm vào có thể bỏng tay, không riêng chỉ vì thế lực phía sau, mà còn vì y thuật cao siêu của y.
Trải qua mấy năm rèn luyện, hiện tại y thuật của Xuân Sinh đã vượt xa đám người Du thần y, thậm chí còn tốt gấp ba lần Xuân Phong.
"Ồ, Kỷ gia? Kỷ gia nào?" Xuân Phong gật đầu hỏi lại.
"Người ở Kỷ gia này là Hộ bộ thị lang vừa mới nhận chức mấy năm trước, danh tiếng thanh liêm ở Kinh thành không tệ, danh tiếng với dân chúng cũng rất được.
Mẹ Xuân Phong chỉ giới thiệu đơn giản một lượt về Kỷ gia.
Xuân Phong khẽ gật đầu, ra vẻ đã biết, dù sao cũng đã rời khỏi Kinh thành bảy năm, những thay đổi trong triều ít nhiều cũng có chỗ không rõ lắm.
"Mẹ nghĩ Xuân Sinh nhà ta năm nay đã qua mười sáu mười bảy tuổi, cũng nên chọn ra một mối hôn sự tốt! Lần này các con về cũng giúp ta để tâm một chút."
Mẹ Xuân Phong nghĩ một chút rồi nói tiếp.
Hai đứa con gái và ba đứa cháu ngoại tuy có tốt, nhưng cũng không thể mãi ở bên cạnh, nếu con trai có thể sớm ngày thành thân, sinh cho bà ấy cháu nội thì tốt rồi.
"Mẹ, người như vậy là muốn bế cháu nội đấy?" Xuân Phong bật cười nhìn mẫu thân, ánh mắt cứ như thấy rõ tâm tư của đối phương.
"Ây, ta đã lớn tuổi rồi, muốn bế cháu thì sao chứ?" Mẹ Xuân Phong giả vờ tức giận, nói.
"Dạ dạ dạ, mẹ không sao, vậy mẹ có để mắt đến ai để chọn làm con dâu rồi không? Trong kinh thành có lẽ cũng rất nhiều cô nương mong muốn gả vào nhà chúng ta mà, mẹ đấy, không cần gấp như vậy!"
"Nhị tỷ, tỷ vừa về lại đang nói xấu ta gì đúng không?" Trong khi hai người Xuân Phong đang cười ha hả, ngay tại cửa lớn phòng khách xuất hiện một bóng dáng mặc bạch y.
Là Xuân Sinh về, Xuân Phong quan sát một lượt, hình như y cao lên không ít, so với ba năm trước đã hoàn toàn nhạt bớt khí chất thiếu niên.
Gương mặt y như hồng ngọc, lông mày rậm, đôi mắt đẹp, môi đỏ răng trắng, cả khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ đi kèm với bạch y trên người, thân thể toát ra thứ khí chất nho nhã, ôn nhu như ngọc, là một thanh niên tuấn tú dịu dàng.
Ánh mắt của Xuân Phong hiện lên không ít ngạc nhiên, tuy nàng đã biết nhan sắc của mình và đại tỷ được xem như thượng thừa.
Có điều tướng mạo của Xuân Sinh lại không giống tỷ muội nàng, y giống phụ thân hơn.
Trong nháy mắt, Xuân Phong có thể hiểu được vì sao lúc trước mẫu thân mình có thể bỏ lại mọi thứ để bỏ trốn với phụ thân.
"Chúng ta ấy à, lại nói đến chuyện có phải nên tìm cho đệ một mối hôn sự rồi hay không!" Xuân Phong cười tươi như hoa, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận