Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 63


“Thực ra con biết là thẩm bị xúi giục, thẩm nên cẩn thận hơn chút, đừng để người ta lợi dụng, làm công cụ của người ta nữa. Chỉ cần thẩm làm việc chăm chỉ, làm gì cũng suy nghĩ cẩn thận chút, chuẩn bị bản thân thật tốt, cơ hội sẽ đến bất cứ lúc nào. Phụ nữ chúng ta cũng có thể giúp người nhà có cuộc sống tốt đẹp hơn!” Xuân Phong làm công tác tư tưởng cho Vương thẩm.
Nghe Xuân Phong nói, trong mắt Vương thị sáng lên một tia sáng ngời: “vậy là con tha thứ cho ta rồi. Cảm ơn, Xuân Phong à, cảm ơn con!”
“Được rồi, cũng khuya quá rồi, thẩm về nghỉ đi, thay thuốc này mỗi ngày một lần nhé, nhớ để vết thương tránh nước nhé.” Xuân Phong vừa căn dặn, vừa tiễn Vương thị ra cửa.
Vất vả cả đêm, Xuân Phong cuối cùng cũng có thể tắm rửa, nghỉ ngơi, thoải mái đặt lưng xuống giường.
“Nhị muội à, sao muội lại dễ dàng bỏ qua cho họ thế? Lại còn chữa thương cho Vương thị nữa.” Xuân Vũ hỏi.
“Sao tỷ lại ở đây, mẹ đâu?”. Sau khi chuyển qua ở nhà Tần thúc, mẹ và Xuân Vũ ngủ cùng nhau, vì vậy Xuân Phong thắc mắc.
“Ta bảo mẹ ngủ cùng Hạnh Hoa, ta muốn ngủ với muội một đêm để tâm sự.” Xuân Vũ trả lời.
“À, vậy sao? Tỷ muốn nói chuyện gì?” Xuân Phong nằm xuống.
“Ta mới hỏi muội đó.” Xuân Vũ nhắc lại.
“À, tỷ hỏi chuyện Vương thẩm sao? Thực ra thẩm ấy cũng không phải người xấu, chỉ là cuộc sống thẩm ấy có chút khó khăn, nên thẩm ấy suy nghĩ có chút cực đoan, lại còn bị xúi giục nữa.” Xuân Phong chậm rãi phân tích.
“Sao muội biết cuộc sống thẩm ấy không tốt? Với cả sao muội biết Lý thị là người đứng đằng sau giật dây?”, đại tỷ Xuân Vũ nháy bắt biến thành đứa trẻ tò mò, không ngừng đặt câu hỏi.
“Thật ra muội đã bắt đầu để ý thẩm ấy từ sau vụ siết nợ nhà ta. Theo muội biết, chồng của Vương thẩm tính tình nóng nảy, lại vũ phu, có thể là do gánh nặng kinh tế. Còn Lý thẩm, bà ta là người ghen ăn tức ở, thích buôn chuyện. 2 người lại là tỷ muội, bình thường quan hệ cũng ổn. Vương thẩm tư tưởng cực đoan, dễ tin người, nên lại càng dễ bị xúi giục, trở thành công cụ của Lý thẩm. Dù sao nhà Vương thẩm cũng nghèo, chữa thương cho thẩm ấy cũng đơn giản, coi như luyện tay nghề chút cũng được. Sau này, nếu như không có đụng chạm gì, thì chúng ta cũng quên hết chuyện trước đây đi. Dù sao thì mọi người vẫn phải tiếp tục sống chung, bớt đi một kẻ thù cũng tốt.” Xuân Phong nói liền một hơi.
“Ừ, muội nói cũng có lý.” Xuân Vũ suy nghĩ một lát rồi nói.
Xuân Phong không nói ra, dấu vết trên áo Lý thị là do cô động tay động chân, nếu không thì mọi việc cũng không dễ dàng như vậy.
“Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi, muộn lắm rồi.” Xuân Phong quay người, kéo chăn.
Tin tức về ngôi nhà mới của Xuân Phong nổi lên mấy ngày, rồi lại bị lãng quên như chưa có việc gì xảy ra, ngôi làng lại trở về với những ngày yên bình. Việc xây dựng vẫn được tiến hành như thường. Đã vào đầu hè, thời tiết dần nóng lên, đến buổi trưa, cả đội thợ xây đều mồ hôi đầm đìa. Thấy vậy, mỗi ngày Xuân Phong đều đặc biệt nấu một nồi chè đậu lớn, mang đến công trường hàng ngày để mọi người giải khát. Hành động này được lan truyền âm ỉ trong làng, danh tiếng của Xuân Phong ngày càng được nâng cao. Thời gian dần trôi, bấy giờ đã là cuối tháng 4, đầu tháng 5, Xuân Phong đến nhà trưởng thôn bàn chuyện trồng dưa hấu.
“Việc này có khả thi không? Ta nghe nói hạt giống dưa hấu đắt, lại rất khó trồng. Nhỡ thu hoạch không như kỳ vọng thì sao?” Sau khi nghe Xuân Phong nói ra ý tưởng, trưởng thôn trao đổi thẳng thắn. Nói thẳng ra, trưởng thôn đang muốn hỏi Xuân Phong là cô nắm chắc bao nhiêu phần trong vụ này. Thực ra không phải là trưởng thôn không tin Xuân Phong, mà là ở thời đại này, mỗi gia đình đều phải nạp “sản lượng” về cho triều đình. Nếu trồng trọt không cẩn thận, có khi Tết sẽ phải nhịn đói.
“Ít nhất là 8 phần, trưởng thôn có thể yên tâm. Con đã tính toán kỹ rồi. Con sẽ hướng dẫn mọi người, mọi người trồng xong, con sẽ trực tiếp thu mua. Nếu việc trồng dưa hấu thất bại, con sẽ trực tiếp đứng ra chịu lỗ, hỗ trợ mọi người theo diện tích gieo trồng.” Xuân Phong biết rõ điều mà trưởng thôn lo lắng, trực tiếp cam kết, ngoài ra còn đưa ra điều khoản rất hào phóng.
Trưởng thôn bất ngờ trước đề xuất và sự hào phóng của Xuân Phong. Người ta đã nói là chắc chắn 8 phần, vậy ông còn lí do gì để do dự nữa? Ngay chiều hôm đó, cả làng đã được triệu tập để bàn bạc về vấn đề này. Cuối cùng, cả làng đều thống nhất là sẽ thử. Vì dưa hấu cần được trồng ở nơi khô ráo, nên hầu như những gia đình có ruộng cạn sẽ dành ra 2 đến 3 sào để trồng dưa hấu. Tương tự như lần trước, lần này Xuân Phong cũng làm cam kết với dân làng, trong đó đã ấn định sẵn giá mua thành phẩm cũng như mức trợ cấp nếu việc gieo trồng thất bại. Quan trọng nhất, Xuân Phong quy định luôn về việc cô sẽ thu mua độc quyền dưa hấu mọi người trồng ra. Sau khi trưởng thôn đọc và phê duyệt, cam kết chính thức có hiệu lực. Dân làng cực kỳ hài lòng với các điều khoản. Kể cả việc gieo trồng có thành công hay không, họ đều có nguồn thu nhập, vậy họ còn lí do gì để từ chối chứ.
Hôm sau, Xuân Phong xuống trấn mua hạt giống, nhưng chỉ mua được một ít. Bất đắc dĩ, cô phải xuống huyện lị, săn lùng cả chục cửa hàng, cuối cùng, ở Như Ý Lương Quán, cô mới mua đủ hạt giống cho cả thôn. Điều này cũng hợp lý, vì dưa hấu là loài khó trồng, nên ít người bán. Hạt giống của Như ý Lương Quán là do chủ quán đi Nam quốc năm ngoái mua về. Ông muốn tự trồng nhưng không thành công, lại tình cờ cho Xuân Phong cơ hội. Khi Xuân Phong về đến nhà, trời đã tối. Đội của Phương sư phụ đã nghỉ tay, ăn tối xong, đang ngồi nói chuyện với Tần thúc trong sân.
“Xuân Phong về rồi à con, ăn tối chưa? Mẹ con để đồ ăn trong bếp cho con đó, con vào ăn đi.” Tần thúc đứng dậy, quan tâm hỏi han.
“Vâng ạ.” Xuân Phong mỉm cười chạy vào nhà, ôm túi trên tay.
“Mẹ, con về rồi!” Xuân Phong nói vọng vào.
Mẹ Xuân Phong và Tần thẩm đang vá quần áo, nghe thấy tiếng, vội vàng mở cửa đi ra ngoài: “Con về rồi à. Con chưa ăn tối đúng không? Mẹ để phần cơm cho con đó, để mẹ dọn lên.”
“Vâng ạ, bụng con kêu ùng ục đây rồi.” Xuân Phong mỉm cười, cầm chậu lên đi lấy nước, rửa sạch lớp nguỵ trang trên mặt.
“Ăn từ từ thôi con, ăn nữa thì mẹ lấy thêm.”, mẹ lấy cho cô một bát cơm to, thêm một đĩa rau.
“Mẹ ơi, đủ rồi ạ, con cũng không phải heo, đồ ăn nhiều lắm rồi ạ.” Xuân Phong nhìn 2 bát đồ ăn chất cao như núi.
“Con lớn rồi, ăn nhiều chút. À, sao con về muộn vậy?” mẹ Xuân Phong trìu mến nhìn con gái, rót thêm ly nước cho cô, sợ cô ăn bị nghẹn.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận