Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 53


“Thôi, đừng trêu tỷ tỷ con nữa. Nhưng mà Xuân Vũ sắp đến tuổi cập kê rồi, chúng ta nên chuẩn bị của hồi môn cho tỷ tỷ rồi.” mẹ Xuân Phong nói về việc thành hôn của Xuân Vũ, ánh mắt đầy vẻ không đành lòng.
“Mẹ, con gái không lấy chồng đâu, con sẽ ở bên mẹ suốt đời.”. Thấy vẻ mặt không đành lòng của mẹ, Xuân Vũ dựa vào lòng bà, nũng nịu nói.
“Nói linh ta linh tinh, khuê nữ sao có thể không kết hôn chứ.” Mẹ Xuân Phong vỗ vỗ tay con gái.
“Đương nhiên sẽ kết hôn, nhưng chúng ta phải tìm cho tỷ ấy một gia đình thật tốt đã. Xuân Sinh, còn đệ thì sao? Lớn lên đệ muốn làm gì?” Xuân Phong nhìn đại tỷ rồi quay qua hỏi Xuân Sinh.
Xuân Sinh đang ăn đồ ăn vặt, thấy nhị tỷ hỏi, liền vội vàng nuốt, uống một ngụm nước rồi mới trả lời:
Đệ muốn học y với tỷ tỷ, dươc  không?
Xuân Sinh chớp chớp mắt, chăm chú nhìn Xuân Phong.
“Tại sao?” Xuân Phong tò mò. Không phải là mấy đứa nhỏ ở tuổi này vẫn thích làm tướng quân hay gì đó, đại loại là kiểu người mạnh mẽ, quyết đoán sao?
“Vì đệ biết tỷ là người rất giỏi, đệ muốn sau này cũng giỏi như tỷ, cứu được nhiều người. Lần trước, Mặc ca bị thương nặng như vậy mà tỷ cũng cứu về được còn gì.” Xuân Sinh nói với vẻ ngưỡng mộ.
Xuân Phong nghe xong có chút vui vẻ, hóa ra là đại fan của mình đây sao.
“Chà, có mục tiêu rõ ràng là rất tốt. Nhưng đệ phải biết, người hành y không những phải có năng lực, mà còn phải có trái tim nhân hậu. Chỉ khi có lòng nhân hậu, đệ mới cứu được nhiều người, đệ hiểu không?” Xuân Phong nhìn Xuân Sinh, ánh mắt kiên định.
“Vâng, Nhị tỷ, đệ biết rồi.” Xuân Sinh phấn khích gật đầu.
“Nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ của đệ là học hành thật tốt. Nền tảng tri thức tốt rồi, khi đó tỷ sẽ dạy y thuật cho đệ” Xuân Phong nói.
“Vâng, đệ sẽ nghe lời tỷ.” Xuân Sinh cười nói.
“Mẹ, tỷ tỷ, con có ý định thế này. Qua tết, con muốn dỡ ngôi nhà này, xây lại nhà mới. Đợi Xuân Sinh lớn thêm chút nữa thì 2 gian nhà này không đủ cho chúng ta ở nữa. Vì vậy con muốn xây nhà mới.” Xuân Phong bày tỏ nguyện vọng với cả nhà.
“Ừ, mẹ thấy cũng hợp lý, 2 gian nhà này cũng không ở được nữa. Sau Tết con qua nhà trưởng thôn  hỏi xem lúc nào thì có thể bắt đầu xây.” Mẹ Xuân Phong nghĩ nghĩ, cũng đồng ý việc dựng lại nhà.
Dù sao Xuân Sinh cũng đã lớn, chen chúc với 2 tỷ tỷ cũng không thích hợp. Dù sao nam nữ khác biệt, dù có thân thiết đến mấy, dù còn là trẻ con, thì nói vẫn là con trai. Hơn nữa, con gái lớn chuẩn bị lấy chồng, nếu ngôi nhà này quá tồi tàn, Xuân Vũ sẽ không tìm được nhà chồng tử tế.
Trong nhà vẫn còn hơn hai trăm lạng bạc, hẳn là có thể thoải mái xây nhà mới.
“Tỷ tỷ, tỷ thấy thế nào?” Xuân Phong lại hỏi ý kiến Xuân Vũ.
“Đương nhiên là đồng ý rồi.” Xuân Vũ đương nhiên không phản đối.
“Được rồi, vậy quyết định thế nhé, ra tết con sẽ đi hỏi thăm xem, đợi thời tiết ấm lên chút thì sẽ bắt đầu xây.” Xuân Phong kết luận.
    ...
 
    Bên kia, trong một thư phòng ở Kinh thành.
“Chủ tử!” Một người đàn ông quỳ một gối trước bàn, cúi đầu.
“Ừ, mới trở về sao? Mọi chuyện thế nào rồi?” Bách Lý Mặc Thân mặc quần áo đen, ngồi thẳng, đằng sau hắn là ngọn đèn lay lắt chiếu lên một nửa khuôn mặt, làm cho khuôn mặt hắn có chút mờ ảo.
“Chủ tử, mẹ con Đoàn gia...” Người đang quỳ kể lại toàn bộ chuyện mẹ con Xuân Phong kể từ khi Bách Lý Mặc Thần rời đi, tất nhiên bao gồm là chuyện họ bị cướp.
Người đang quỳ kể chuyện, không để ý đến ánh mắt Bách Lý Mặc Thần lóe lên khi nghe thấy Xuân Phong suýt chớt.
“Thuộc hạ của ta đã quét sạch hết bọn cướp trong khu vực đó!”, người đàn ông đang quỳ tiếp tục nói.
“Được rồi, đi xuống nhận thưởng đi, sau đó quay vè tiếp tục nhiệm vụ, Nhớ rõ, đừng quấy rầy các nàng.” Bách Lý Mặc Thần nói.
“Tuân lệnh” Dứt lời, trước bàn không còn bóng dáng hắn ra nữa, chứng tỏ khinh công hắn không tầm thường.
Hình ảnh người con gái bướng bỉnh đó lại hiện lên trong đầu Bách Lý Mặc Thần. Rõ ràng chỉ là một cô gái yếu đuối, tại sao…
Có lẽ là sự tự do, hồn nhiên, vô tư trong chính con người cô, thứ mà hắn ao ước nhưng không bao giờ có được, nên hắn mới có dục vọng muốn bảo vệ cô. Bách Lý Mặc Thần tự giải thích trong lòng.
Một lúc sau, quản gia gõ cửa: “Chủ tử, sắp đến giờ tổ chức Yến hội trong cung, chúng ta nên xuất phát rồi.”
Đoàn xe uy nghiêm chở Bách Lý Mặc Thần xuất phát đến Hoàng cung. Xe ngựa được làm theo đúng tiêu chuẩn của Hoàng tử, bên ngoài không khác gì những xe ngựa bình thường, nhưng bên trong rộng rãi, thoải mái, lại không kém phần xa hoa.
Cỗ xe được phủ một lớp lông mềm mại, trên đó đặt một chiếc bàn vuông nhỏ, mạ vàng. Trên bàn là bộ ấm trà bằng ngọc trong suốt, hoa văn tinh xảo.
Người ngồi trên xe lặng lẽ, khung cảnh trên xe đẹp vô cùng, mùi thuốc thoang thoảng tỏa ra, khiến người ta có chút mê mẩn. Đáng tiếc, rèm xe quá dày, che khuất mọi cảnh đẹp bên trong, không có ai may mắn được chiêm ngưỡng khung cảnh này.
“Vương gia, chúng ta đến rồi.” Xe ngựa dừng lại ở cửa cung điện, lập tức có một chiếc kiệu đến nghênh đón.
Bách Lý Mặc Thần trầm ổn bước xuống xe ngựa, một đám thái giám đến hành lễ với hắn: “bái kiến Diêu Vương”
“Miễn lễ, đi thôi.” Bách Lý Mặc Thần lãnh đạm, ngồi lên kiệu.
Sau khoảng một nén nhang, kiệu dừng trước cửa một thư phòng trong Hoàng cung.
“Nhi thần bái kiến phụ vương.” Bách Lý Mặc Thần cung kính cúi chào người trước mặt.
“Về rồi à? Trước đây bảo con đi thám thính tình hình biên giới Tây Bắc, tình hình thế nào rồi?” Hoàng đế hỏi.
“Hồi bẩm phụ vương, người Hung nô ở biên giới phía Tây Bắc nhiều lần quấy nhiễu dân chúng Thiên An quốc mấy năm nay, đến mùa đông năm nay lại càng quá quắt, thỉnh thoảng chúng còn xông vào đốt phá, cướp bóc, thậm chí g.i.ế.c chóc, nhiễu loạn dân chúng.” Bách Lý Mặc Thần trình bày.
“Hừ, bọn Hung Nô này, đúng là không coi Thiên An quốc chúng ta ra gì. Nếu không cho chúng biết mùi, chúng còn tưởng chúng ta dễ bắt nạt. Ý của con thế nào?” Hoàng đế giận dữ đập bàn. Sau khi bình tĩnh lại, ông quay sang Bách Lý Mặc Thần hỏi.
“Con nghĩ chúng ta nên phái 50 vạn quân đến quân doanh ở biên giới Tây Bắc. Thứ nhất là bảo vệ cho người dân biên giới, thứ 2 là có thể răn đe một số nước láng giềng.” Bách Lý Mặc Thần nói với vẻ mặt lạnh lùng.
“Được, cứ như vậy đi. Sáng mai bàn tiếp. Vẫn chưa đến giờ, vào đây chời cờ với ta một lúc.” Hoàng đế chỉ vào bàn cờ trên bàn.
“Tuân lệnh.” Bách Lý Mặc Thần đáp, ngồi xuống. Nhất thời, bầu không khí chìm vào im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống, chỉ còn nghe thấy tiếng quân cờ đặt xuống mặt bàn.
……
“Nhi thần thua rồi.” Bách Lý Mặc Thần nhàn nhạt cười, để con cờ về lại chén ngọc.
“Ha ha, được rồi. Cũng chỉ là một ván cờ, thắng thua không quan trọng.” Hoàng đế cười vui vẻ.
“Bệ hạ, đã đến giờ, mời bệ hạ khởi giá.” Ngay khi ván cờ kết thúc, thái giám Lưu Hi đúng lúc nhắc nhở.
“Vậy chúng ta đi thôi!” Hoàng đế đứng dậy, sải bước đi về phía cửa thư phòng.
Bách Lý Mặc Thần đi ngay phía sau Hoàng đế, vẻ mặt lãnh đạm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận