Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 26


 
“Hừ, nhà các ngươi thì làm gì ra tiền? Ai chẳng biết mấy mẫu ruộng kia nhà ngươi cũng bán để chữa bệnh cho lão Tam rồi. Các người lấy đâu ra tiền nữa, chẳng lẽ là đi ăn cướp về sao” Vương thị vẻ mặt chắc chắn, vênh váo đắc ý nói
“Chờ trưởng thôn đến rồi nói” Xuân Phong nhì vẻ mặt đắc ý của Vương thị, không phản bác
Có một loại người, đấu võ mồm với họ cũng vô dụng, cứ phải đem hành động dội vào mặt mới được. Xuân Phong không phản bác càng làm cho Vương thị tin chắc rằng nhà cô không có tiền trả.
Chốc lát sau, trưởng thôn đã đến.
“Trưởng thôn, người đến rồi, mời ngồi” Thấy trưởng thôn đến, cô lấy ghế cho ông ngồi, những người còn lại đều đứng nói chuyện, vì nhà cô khong đủ ghế cho mọi người ngồi.
“Trưởng thôn, ngài xem, Hà thị không có tiền trả, ngài xem nhà này giải quyết thế nào? Tốt nhất là ngài bán giúp, rồi chia tiền cho chúng tôi” Vương thị vừa thấy trưởng thôn đến đã chạy lên nói.
Trưởng thôn không trả lời Vương thị, mà quay đầu nhìn Xuân Phong. Chỉ nghe cô gọi một tiếng “Mẹ”, mẹ Xuân Phong liền mang theo một túi bạc trắng trong nhà đi ra.  Mọi người thấy thế cũng bình tĩnh lai. Kỳ thật họ cũng không muốn nhà Xuân Phong gán đất trả nợ cho họ. Dù sao cả mấy chục năm làm hàng xóm, nhà bà cũng hiền lành chất phác, quan hệ với mọi người cũng tốt. Nhưng thời gian này tình cảnh mọi người cũng không tốt lắm, chẳng qua bọn họ sợ không lấy được tiền về mới làm đến mức này.
Chỉ có Vương thị là khác, lúc nhìn mẹ Xuân Phong cầm bạc ra, thị nghiến răng, mặt lúc trắng lúc đỏ, chiếc khăn cầm trên tay đã bị thị xoắn như kẹo dẻo, ánh mắt oán hận nhìn mẹ Xuân Phong.
Trưởng thôn thấy nhà họ có tiền, cũng không nói gì thêm nữa, giục mọi người đưa giấy ghi nợ ra. Vẫn như lần trước, Xuân Phong đưa tiền, mẹ cô nhận lại giấy nợ. Người cuối cùng là Vương thị, Bà ta nhận lại số tiền, đếm cẩn thận, như sợ thiếu của bà ta một cắc. Cuối cùng bà ta vẫn chịu thua mà cẩn thận cất số tiền vào.
Trả xong hết tiền, trên tay mẹ Xuân Phong vẫn còn 2 lượng, những người khác nhìn vào có phần ghen tị. Cô giả vờ không nhận ra những ánh mắt đấy, cất tiền đi, lại đem tất thảy giấy vay nợ ra
“Được rồi, cảm ơn mọi người đã cho chúng con vay tiền ở thời điểm nhà con túng thiếu nhất. Hôm nay, con xin cảm ơn mọi người. Đây là tất cả giấy vay nợ, nhân có trưởng thôn chứng kiến, nhà con hôm nay đã trả hết nợ, không thiếu ai một đồng một cắc.
Nói xong, cô đốt đống giấy nợ đi.
“Được rồi, ta làm chứng, Đoàn gia hôm nay đã trả hết nợ nần”. Trưởng thôn gật đầu, nhìn thoáng qua Xuân Phong. Ông nghĩ thầm, nha đầu này làm việc ngày càng có đầu óc.
Tiền đã trả xong hết rồi, nhưng có một số người không muốn buông tha cho nhà họ
“Trưởng thôn, ngài không thấy lạ sao? Nhà bọn họ nghèo như vậy, nay tự dưng nói trả là trả. Cả gốc lẫn lãi gần 22 lượng bạc chứ cũng không ít gì” Không nghi ngờ gì, vẫn là Vương thị.
Vấn đề Vương thị đưa ra, mọi người bắt đầu mọi người cũng bắt đầu tranh liaanj
“Đúng vậy, sao tự dưng lại nhiều tiền như vậy, không phải là làm chuyện xấu gì bên ngoài đấy chứ.”
“Không đúng, nhà bọn họ đều là đàn bà con gái, chỉ có đứa nhóc, làm ra được chuyện xấu gì chứ?”
“Sao đàn bà lại không làm chuyện xấu được? Biết đâu lại đi mập mờ với đàn ông có tiền ở đâu cũng nên”
Tranh cãi càng ngày càng hăng, càng nói càng thái quá.
Vốn đã có người ghen tị, nay lại có ngươi nghi ngờ nguồn gốc tiền, lại càng thêm nóng mắt, đúng là không vừa mắt người khác sống tốt, nói chuyện càng ngày càng khó nghe.
“Được rồi, đều im lặng hết đi, thắc mắc cái gì, người ta còn chưa nói gì, các ngươi lại đi nói mò. Các nguoi bình thường được dạy dỗ thế này sao?”
Trưởng thôn thấy lời dị nghị ngày càng quá phận, tức giận. Đám người nhất thời im lặng. Trưởng thôn lại nói với Xuân Phong:”Xuân Phong nha đầu, con cũng nên giải thích với mọi người chút, kẻo họ lại đi nói bậy, ảnh hưởng thanh danh cả nhà”
Nghe như trưởng thôn lo lắng cho gia đình bọn họ, thực ra là ông cũng muốn dò hỏi cách kiếm tiền của cô. Ai cũng mong có cuộc sống tốt hơn mà.Xuân Phong thấy những người này muốn biết cách kiếm tiền cùa cô, cũng không tức giận. Cô cười lạnh trong lòng. Phương pháp kiếm tiền cô không giấu, nhưng để xem các người có năng lực làm theo hay không
“Đa tạ trưởng thôn cho chúng con cơ hội chứng minh. Kỳ thật con nói cho mọi người cũng không có gì lớn.” Xuân Phong thản nhiên nhìn mọi người.
“Vậy ngươi nói cho mọi người ở đây biết, bạc là ở đâu ra, nếu không nói được, thì tức là đã làm những việc trái lương tâm. Chúng ta sống ở đây đều là người lương thiện, không chấp nhận được những người như vậy” Vương thị chỉ đích danh cô, nói to.
“Tiền này đều là do con bình thường lên núi săn thú và hái thảo dược kiếm được. Mọi người có thể lên trấn, tìm Duyệt Lai tửu lâu và An Hòa Đường để đối chứng. Hoặc mọi người cũng có thể hỏi ông Vương. Mỗi lần con lên trấn bán gì, ông đều thấy. Vậy nên mỗi cắc bạc này đều là chúng con chân chính kiếm được, mọi người không tin có thể tự đi kiếm chứng. Còn về việc làm điều ẩn khuất, nhà con mẹ góa con côi, đánh không đánh được, g.i.ế.c không g.i.ế.c dược, thì có thể làm ra chuyện xấu gì chứ, mọi người thử đề xuất xem.
Việc đã đến nước này, Xuân Phong cũng không nghĩ che dấu nữa. Có bằng chứng rõ ràng, tránh mọi người dị luận.
“Được rồi, nguồn gốc tiền đã tra, lai lịch rõ ràng. Các ngươi đừng nói linh tinh ảnh hưởng thanh danh người khác, đối với thôn cũng không tốt. Mọi người giải tán đi”
Trưởng thôn nghe Xuân Phong giải thích xong cũng hiểu, không muốn làm cho việc này to hơn nhữa. Mặc dù việc này là thế nào, một khi truyền ra ngoài, đối với cả thôn cũng không có gì tốt, thậm chí có thể có người nói ông không có khả năng quản lý. Cho nên trưởng thôn ngăn chặn từ đầu, tránh cho mọi người chuyện bé xé ra to.
Mọi người nghe trưởng thôn nói xong cũng chuẩn bị về nhà, chỉ nghe Xuân Phong nói to:”Từ từ đã, Vương thẩm, bà vừa nói nếu lai lịch tiền của chúng con không rõ ràng, sẽ đuổi nhà con ra khỏi thôn đúng không?” Xuân Phong đi đến trước mắt Vương thị, nhìn chằm chằm vào bà ta, làm cho bà ta sợ hãi, nhất thời không biết đáp trả thế nào. “Không nói gì tức là thừa nhận. Giờ con đã nói rõ lai lịch rồi, giờ bà định xử lý thế nào đây?” Lúc này, Xuân Phong tỏa ra khí thế lạnh lùng, ánh mắt hơi nheo lại, làm cho ngời đối diện cảm giác được một cỗ uy hiếp. Vương thị thấy trước mắt chỉ là một nhóc con 12 tuổi, nhưng lại tỏa ra khí thế khiến người ta cảm thấy áp lực. Tuy nhiên, bà nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cùng lắm chỉ là một nhóc con mà thôi, có thể làm được gì chứ. Bà đứng thẳng lưng, nói:”Mấy thứ kia đều là một phía ngươi nói, đâu ai kiểm chứng cho. Ngươi nói là bọn ta phải tin sao, dựa vào cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận