Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 435


Vào ngày thứ ba sau khi Diêu Vương trở về Kinh Thành, tin tức về chiến thắng của Vũ Thành truyền đến, tất cả binh lính của tộc Hung Nô còn lại đều bị tiêu diệt. Lúc này, Đại chiến Tam Quốc đã kết thúc.
Những người được Liêu Đông cử đi cầu hòa và đàm phán sẽ đến sau mười ngày nữa.
Ba ngày sau lâm triều, hoàng thượng vì bệnh tật không thể ra triều, Diêu Vương làm phó, lập tức ban thưởng cho các binh sĩ tham chiến.
Binh lính bình thường được thưởng ba tháng quân lương, thương binh được thưởng ba tháng quân lương và thêm năm lạng trợ cấp.
Sĩ quan dưới cấp phụ tá sẽ được thăng cấp một cấp, sĩ quan trên cấp phụ tá, hoặc trên phó tướng sẽ được thăng cấp ba cấp!
Các chủ tướng còn lại sẽ được khen thưởng riêng!
Phần thưởng được phân phát cho tất cả binh lính trong tháng đó, nhất thời trong doanh trại lại tràn ngập niềm vui.
Sau khi công bố phần thưởng, lại có người đề nghị.
“Bệ hạ, lần này chiến thắng tộc Hung Nô, công lao lớn nhất thuộc về Diêu Vương phi, xin bệ hạ…” Nói đến đây, Bách Lý Mặc Thần giơ tay ngăn cản lời nói của hắn.
"Chuyện này Hoàng thượng có khen thưởng riêng."
"Phụng Thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, trong trận chiến với Hung Nô, Bách Lí Đoàn thị có công huân lớn, sáng tạo nhanh nhẹn, hiện phong làm Nhất phẩm Vương phi."
Bách Lý Mặc Thần vừa dứt lời, công công bên cạnh lấy ra một chiếu chỉ, đọc trước mặt mọi người.
Nhất phẩm Vương phi?
Chỉ kém Hoàng hậu nửa cấp. Phần ban thưởng này thực sự khá hào phóng. Nhưng xét đến thành tích lần này của Diêu Vương phi, giúp Thiên An quốc đoạt được cả tộc Hung Nô, danh hiệu Nhất phẩm Vương phi này cũng xứng đáng.
"Hoàng thượng Thánh minh!"
Sau khi Thánh chỉ được đọc ra, tất cảvăn võ bá quan đều cúi đầu hô.
Tan triều, Bách Lý Mặc Thần vội vã rời khỏi cung để đón Xuân Phong về nhà.
"Hôm nay Vương phi ở đâu?". Bách Lý Mặc Thần quay người hỏi người bên cạnh.
"Hồi bẩm Vương gia, hôm nay Vương phi đến thăm Hộ Quốc Công phủ, chắc bây giờ đã trở về."
Người bên cạnh hoàng tử vội vàng đáp lại.
"Đi tới Hộ Quốc Công phủ!", Bách Lý Mặc Thần vẫy tay, xe ngựa vội vàng đi về phía Hộ Quốc Công phủ.
"Cung tiễn Vương phi nương nương, cung tiễn Thất hoàng tử phi." Khi Xuân Phong và Xuân Vũ rời đi, toàn bộ Hộ Quốc Công phủ đều ra cổng tiễn giống như lúc sáng họ đến.
"Tổ mẫu, Tổ phụ, Cữu cữu, chúng con đi đây, không cần phải ra nữa đâu."
Xuân Phong rất không quen với loại tình huống này, nhưng bây giờ địa vị của nàng đã khác, cho dù không quan tâm đến mặt mũi của chính mình, vẫn phải để mặt mũi cho trượng phu.
"Được rồi, đi chậm một chút!" Lão phu nhân nhìn hai chị em Xuân Phong bước đi với vẻ mặt yêu thương và vui mừng.
Xuân Phong còn chưa kịp bước lên xe ngựa, đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang lao tới từ xa.
Lúc Xuân Phong nhìn thấy biển hiệu trên xe ngựa, người của Bách Lý Mặc Thần đã nhảy xuống.
"Ta tới không muộn nhỉ!", Bách Lý Mặc Thần sải bước đi tới trước mặt Xuân Phong, nhìn Xuân Phong khuôn mặt sáng ngời.
"Sao huynh lại đến giờ này? Chẳng phải có rất nhiều chính sự cần xử lý sao?". Xuân Phong không khỏi mỉm cười hỏi, nhưng trong lòng không nhịn nổi cao hứng.
"Không phải ta đã đồng ý đưa nàng về nhà sao?", Bách Lí Mặc Thần cười nghiêm túc nói.
"Kỳ thật không cần phải thế này đâu." Xuân Phong cười ngọt ngào.
"Vì nàng, ta nguyện ý, trở về đi, ta có tin tức tốt muốn nói cho nàng!"
Bách Lý Mặc Thần nhìn bộ dáng vui vẻ của Xuân Phong, cảm thấy chuyến đi của mình thật đáng giá. Nghĩ một chút, hắn bế Xuân Phong lên xe ngựa.
"A …" Xuân Phong chưa kịp chuẩn bị đã bị hành động đột ngột làm cho sợ hãi, hét lên một tiếng, sau đó che miệng, ngượng ngùng đánh mấy cái vào n.g.ự.c Bách Lý Mặc Thần.
Mấy chiêu đó đối với Bách Lý Mặc Thần không là gì, lại giống như một loại mời gọi mơ hồ.
Nụ cười tà ác nơi khóe miệng hắn ngày càng rõ ràng.
Hộ Quốc Công đại nhân hạ triều về muốn tiến tới nói vài câu với Vương gia, nhưng lại bị lão phu nhân lặng lẽ ngăn lại.
"Người trẻ tuổi cảm tình đang ngọt ngào, không có chuyện gì quan trọng, đừng làm phiền."
Nhìn xe ngựa của Diêu Vương phủ rời đi, lão phu nhân dẫn mọi người quay lại: “Về đi, mọi người về đi!”
Không ai để ý đến hai đôi mắt với vẻ thống khổ và nhẹ nhõm ở góc đường và trước cửa Hộ Quốc Công phủ.
Người ở góc phố là Trần Thanh Thư. Hôm nay Trần phu nhân nhờ hắn đến thăm muội muội sắp sinh, xem còn cần chuẩn bị gì.
Nhưng hắn không muốn gặp Xuân Phong và Xuân Vũ. Xuân Phong hiện tại đã không còn là người hắn có thể tiếp cận. Trần Thanh Thư cảm thấy mặc cảm với trí tuệ và lòng dũng cảm của nàng, những thứ Diêu Vương có thể cho nàng, hắn không thể cho nàng được.
Nhìn thấy niềm hạnh phúc trên khuôn mặt nàng, hắn biết nàng đang sống một cuộc sống hạnh phúc, thế là đủ. Dù không muốn từ bỏ nhưng hắn cũng thấy nhẹ nhõm trở lại.
Hắn quay lại, cũng đến lúc hắn đi tìm hạnh phúc cho riêng mình.
Hạ Sính Đình đang đứng ở cửa phụ của Hộ Quốc Công phủ, nhìn chằm chằm vào xe ngựa của Diêu Vương phủ cho đến khi nó biến mất ở một góc rồi mới quay lại.
Nhưng ánh mắt của nàng ta lại càng nhiều tự ti. Một người phụ nữ đã thất thân, làm gì còn tư cách mà vọng tưởng?
Trở lại Vương phủ, Bách Lý Mặc Thần lấy ra chiếu chỉ hôm nay.
Xuân Phong kỳ lạ liếc nhìn Bách Lý Mặc Thần, chậm rãi mở ra chiếu chỉ trong tay.
"Nhất phẩm Vương Phi?" Xuân Phong cau mày.
Vương phi còn chia cấp sao?
"Ừ, nhất phẩm Vương phi, ngang hàng với Hoàng Quý phi." Bách Lý Mặc Thần gật đầu.
“Cho ta sao?” Xuân Phong hỏi lại.
"Trên đó không phải viết rồi sao? Bách Lí Đoàn thị, không phải nàng thì là ai?", Bách Lý Mặc Thần cười nói.
"Tại sao lại cho ta thứ này?" Xuân Phong không cảm thấy vị trí Nhất phẩm Vương phi này có ý nghĩa gì đặc biệt.
"Đây là phần thưởng dành cho nàng!", Bách Lý Mặc Thần thản nhiên nói.
"Thưởng?", Xuân Phong lập tức cảm thấy phần thưởng này có chút vô dụng, chỉ là một phong hào, không ăn không uống được, có gì tốt?
Nhưng khi nghĩ đến Bách Lý Mặc Thần cố ý an bài cho nàng, nàng liền nói: "Được, được, vậy ta liền nhận!"
"Nàng không thích à?" Bách Lý Mặc Thần nhìn Xuân Phong có vẻ không vui lắm, trong lòng biết rằng Xuân Phong không thích.
Cũng đúng, sao hắn lại nghĩ Vương phi của mình giống như những người phụ nữ thô tục kia chứ.
​​Xuân Phong không phải là loại phụ nữ chỉ ham mê quyền lực, danh vọng và tiền tài.
"Không, ta thích, là thứ huynh dụng tâm vất vả, ta đều thích." Xuân Phong ôm thánh chỉ trong tay, ngẩng đầu nghiêm túc nói.
...
Nhưng trên mặt rõ ràng viết hai chữ "ghét bỏ".
“Vậy nàng định thưởng cho ta như thế nào?” Bách Lý Mặc Thần đột nhiên ôm Xuân Phong vào lòng, nũng nịu nói.
"Được rồi, huynh muốn gì? Xem hôm nay chàng dụng tâm như vậy, hôm nay ra sẽ để chàng tự chọn…"
"Ta muốn nàng!"
Xuân Phong chưa kịp nói xong thì Bách Lý Mặc Thần đã lên tiếng trước.
"Ta…"
"Ừm…"
Xuân Phong chưa kịp phản kháng thì đã có người bế nàng lên, sải bước về phía phòng ngủ.
Nghe thấy giọng của Vương phi, mấy nha hoàn đang dọn dẹp quét nhà trong Tử Quan Viên cười khẽ, rút lui ra ngoài sân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận