Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 220


“Mẹ, được rồi, con không sao, Hoàng thượng vẫn còn ở đây!” Xuân Phong thì thầm vào tai mẹ.
Lúc này, mẹ Xuân Phong mới bình tĩnh lại, bước sang một bên.
“Nếu đã phán vô tội, vậy giải tán đi, bãi giá hồi cung.” Hoàng thượng liếc nhìn những người ở dưới, vẻ mặt bình tĩnh nói.
“Hoàng thượng anh minh, đa tạ Long ân.” Lão quốc công dẫn đầu, cung kính hành lễ với Hoàng thượng.
 Hoàng thượng hài lòng gật đầu, đang định đứng dậy rời đi, lại thấy choáng váng, dần lịm đi.
Bách Lý Mặc Thần thân thủ nhanh nhẹn, lao tới đỡ lấy Hoàng thượng, không ngừng gọi: “Phụ hoàng, Phụ hoàng!”
Hoàng thượng choáng váng, đã gần mất đi thanh tỉnh, muốn trả lời nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Bách Lý Mặc Thần quay đầu ra lệnh cho người phía ngoài: “Mau truyền thái y!”
Thị vệ nghe lệnh, chạy vội ra khỏi đại đường Hình bộ.
Xuân Phong thấy vậy, tiến lên hỏi: “Hay để ta xem qua, đợi ngự y đến chắc phải mất một khoảng thời gian nữa.” Xuân Phong uyển chuyển nói.
Bách Lý Mặc Thần quay đầu nhìn Xuân Phong, gật đầu.
Xuân Phong xem tình trạng của Hoàng thượng, triệu chứng có vẻ giống nhồi m.á.u não, nhưng may mắn là vẫn còn nhịp tim, chỉ là hơi thở có chút dồn dập, ý thức hơi mơ hồ. Nàng để mọi người đặt Hoàng thượng nằm thẳng ra, đảm bảo lưu thông hơi thở, cũng rút túi ngân châm ra.
Lúc này, hô hấp của Hoàng thượng đã ổn định trở lại, dần dần thanh tỉnh hơn.
Bách Lý Mặc Thần nhẹ nhàng đi tới trước mặt Hoàng thượng, nhẹ giọng mấy câu, thấy tình trạng Hoàng thượng đã khá hơn nhiều, liền sai người lập tức đưa Hoàng thượng về cung.
Hắn liếc nhìn Xuân Phong, nhẹ gật đầu với nàng một cái, rồi đi theo đoàn người hồi cung.
“Xuân Phong, Hoàng thượng, ngài ấy. . .” Hạ Nhân Ngọc bước đến, quan tâm hỏi.
“Hoàng thượng không sao, chỉ là tức giận quá độ thôi, nghỉ ngơi mấy hôm sẽ khỏi, cữu cữu đừng lo.” Xuân Phong nhìn đoàn ngườii, thản nhiên nói. Tình hình bệnh tình của Hoàng thượng không phải là thứ có thể nói linh tinh, đây chính là chuyện liên quan đến nền tảng quốc gia, Xuân Phong vẫn tự ý thức được điều này.
“Vậy thì tốt rồi.” Hạ Nhân Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
“Thời gian này để cữu cữu và mọi người lo lắng rồi, chúng ta về trước đã rồi nói chuyện sau.” Xuân Phong mỉm cười kéo tay mẹ, nói. Nàng có thể cảm nhận được mẹ nàng đã gầy đi không ít, chắc là do quá lo lắng cho nàng.
“Xuân Phong nói đúng, muốn nói gì thì về nhà rồi nói.” Lão quốc công gật đầu.
Ngồi trên xe ngựa về phủ, cả nhà Xuân Phong đều xúm lại hỏi  nàng chuyện này chuyện kia.
“Phong nhi, mấy hôm nay chắc con chịu khổ nhiều rồi.” mẹ Xuân Phong sờ sờ tay nàng, xót xa.
“Nhị tỷ, trong đó có ai bắt nạt tỷ không, tỷ có bị đánh không?” Xuân Sinh lo lắng hỏi. Nếu không phải nam nữ khác biệt, cậu hẳn là đã vạch quần áo tỷ tỷ ra xem thử.
“Muội phải chịu khổ rồi, thôi, được rồi, về được là tốt rồi.” Xuân Vũ vỗ vỗ bả vai Xuân Phong, mỉm cười nói.
Xuân Phong cười rạng rỡ với mọi người, nói: “Không, ta không phải chịu khổ gì, cũng không bị đánh, ta ổn mà. Không phải ta đang hoàn hảo đứng trước mọi người đây sao? Một sợi tóc cũng không mất nha.”
Nói xong, Xuân Phong nhìn đại tỷ một chút, nàng cảm thấy lần này trở về, đại tỷ có chút khác biệt, nhưng nàng cũng không nghĩ ra được là ở đâu.
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” mẹ Xuân Phong thở dài. Khoảng thời gian Xuân Phong ở trong đại lao, bà chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon, cũng chưa được ăn một bữa cơm tử tế, trong lòng như có một tảng đá khổng lồ đè nặng. Hôm qua bà vẫn nằm liệt giường, nhưng biết hôm nay Xuân Phong bị xét xử nên vẫn dậy sớm chạy đến. Để không làm Xuân Phong lo lắng, bà còn đặc biệt trang điểm một chút, che đi nét tiều tuỵ trên khuôn mặt.
Xuân Phong nhìn mọi người trong xe, trong lòng ấm áp. Không biết người lạnh lùng như Bách Lý Mặc Thần, khi chung sống với người nhà sẽ là dạng gì nhỉ?
Khi Xuân Phong về đến phủ, hạ nhân đã mang ra một chậu than để ở cổng, nói rằng bước qua chậu than có thể giải trừ vận xui. Xuân Phong cũng không tin mấy chuyện mê tín này, nhưng vẫn vui vẻ bước qua.
Vừa vào cửa, Vương thị đã chuẩn bị sẵn một bàn ăn lớn, lão phu nhân cũng đang đợi nàng ở tiền sảnh.
“Cháu gái thỉnh an bà ngoại, cháu gái bất hiếu, để bà phải lo lắng.” Xuân Phong tiến đến, hành lễ với bà.
“Nói gì vậy, bình an trở về là tốt rồi. Mấy hôm nay con phải chịu khổ rồi.” lão phu nhân kéo tay Xuân Phong, vỗ nhẹ mấy cái, từ ái nói.
Mọi người cùng nhau vây quanh Xuân Phong, chúc mừng nàng bình an trở về. Lão quốc công còn khen Xuân Phong lúc ở trên đại đường bình tĩnh, quả là không làm Hộ Quốc Công phủ mất mặt.
Những lời này đều như những chiếc kim đ.â.m vào tai Hạ Sính Đình.
“Tiện nhân này, sao mệnh lại cứng như vậy, gặp chuyện như vậy còn trở về được, thậm chí lại còn đích thân Diêu Vương tra án.”
Hạ Sính Đình cầm thìa trong tay, các đốt tay trắng bệch, oán hận uống canh, cảm giác thứ nàng uống không phải là canh mà là máo Xuân Phong.
 ...
Ngày hôm sau, Hình bộ công bố kết quả vụ án của đại tiểu thư nguyên Lễ bộ thượng thư. Khi mọi người biết được đây chỉ là vở kịch tự biên tự diễn của Lý gia, đều chửi mắng không ngừng, đặc biệt là Phương thị độc ác và Lý Duy Trung hồ đồ.
Biết được kết cục của một nhà này, mọi người đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Có người cảm thán, thương thay cho số phận của Lý Linh Linh, có người lại lo lắng hơn về việc bao giờ thì Phiêu Hương Cư của Xuân Phong sẽ mở cửa trở lại.
Không ít người không thể quên hương vị thịt nướng của Phiêu Hương Cư, lúc này lại biết Phiêu Hương Cư bị hãm hại, liền bắt đầu quan tâm đến trạng thái của Phiêu Hương Cư.
Nhưng mấy hôm nay, cửa hàng này đều không hề có động tĩnh gì, ngoài việc hôm đó mấy quan sai đến xé niêm phong đi thì vẫn chưa có thêm động thái gì.
Mọi người bắt đầu nghĩ là Phiêu Hương Cư sẽ không mở lại nữa, thật là tiếc, Kinh thành lại mất đi một nhà hàng độc đáo như vậy.
Lúc này Xuân Phong vẫn đang nhàn nhã uống trà đọc sách ở Hương Lăng viện, không hề có ý định gấp gáp mở cửa lại. Xuân Phong đã yêu cầu Sở Du trả lương cho người làm 1 tháng, bảo họ về nghỉ ngơi, coi như số tiền đó là bồi thường cho họ bị liên luỵ trong sự việc vừa rồi.
Nhưng Vương Tiểu Ngũ, người đã phản bội Xuân Phong, lại không có kết cục tốt đẹp như vậy. Khi Bách Lý Mặc Thần hỏi nàng nên xử lý thế nào, nàng đã cho hắn tự xử lý. Xuân Phong không muốn ra tay với người từng dưới trướng mình, cũng không muốn phá hỏng tâm trạng vì những chuyện như vậy.
Nàng cũng tin Bách Lý Mặc Thần sẽ có cách xử lý tốt hơn mình. Nhìn đám Huyền Dịch sợ căn cứ huấn luyện ma quỷ kia như vậy, hắn là thủ đoạn của Bách Lý Mặc Thần cũng không tồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận