Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 155


Đúng như Xuân Phong dự đoán, Trần Lam Lam, người mới hồi phủ hôm kia, hôm nay đã lại đến, mới vào cửa đã tíu tít: “Xuân Phong, ta nói cho muội nghe, hôm nay ta nghe nói đại tiểu thư nhà họ Lý gần đây mắc bệnh lạ, nổi mẩn đỏ đầy mặt, ngứa ngáy vô cùng, nhưng đêm đến lại khôi phục như thường. Đây có phải là món quà mà muội nói không?” Trần Lam Lam phấn khích nhìn Xuân Phong.
“Tỷ nghĩ sao?” Xuân Phong mỉm cười với Lam Lam, trả lời lấp lửng.
“Ta đoán chính là muội, ngoại trừ muội không ai có thể làm được như thế. Muội biết không, giờ trên dưới Lý gia đều tìm kiếm đại phu khắp kinh thành, ai đến cũng không chẩn ra được nguyên nhân. Có người nói là dị ứng, người lại bảo là ngộ độc, nhưng không ai chữa được vết mẩn đỏ trên mặt cô ta, tốt nhất cũng chỉ có thể giảm bớt triệu chứng.” Trần Lam Lam xoay xoay lọn tóc trong tay, nhìn Xuân Phong.
“Điều tra rõ ràng như vậy, xem ra người của tỷ làm việc cũng rất tỷ mỉ.” Xuân Phong nhướng mày tán thưởng.
“Có gì đâu, chỉ tốn vài lượng bạc là xong.” Trần Lam Lam thản nhiên nói. Đúng vậy, loại chuyện này chỉ cần tìm một hạ nhân trong phủ, bỏ ra ít tiền là có thể biết rành mạch mọi chuyện. Ở thời đại này, chỉ cần có tiền, mọi thứ đơn giản hơn nhiều, giống như trước đó Lý Đình Đình ỷ mình có tiền mà kiêu ngạo vậy.
Xuân Phong nghĩ lại, thấy mình đến Kinh thành đã lâu, không kiếm được thêm chút nào, ngược lại chi tiêu lại rất tốn kém. Mua sắm đồ vật trong nhà và thưởng cho hạ nhân cũng không phải là khoản chi phí nhỏ. Kinh thành đúng là Kinh thành, tiêu tiền ở đây như nước chảy, nghĩ đến số tiền ít ỏi còn lại trong ví, Xuân Phong cảm thấy không thể trì hoãn thêm nữa, đến lúc hành động rồi. Túi bạc nhỏ trong nhà cần được tiếp viện rồi, Xuân Phong không muốn sống những ngày như lúc mới đến đây nữa. Mặc dù Hộ Quốc Công phủ sẽ không bỏ mặc mẹ con cô, nhưng Xuân Phong vẫn thấy tiêu tiền của mình sẽ thoải mái hơn.
“Coi như một bài học cho cô ta đi.” Xuân Phong thản nhiên nói.
“Ừ, người kiêu căng như vậy, phải nhận được một bài học. Nhưng cô ta sẽ không bị huỷ dung chứ?” Trần Lam Lam gật đầu, hoàn toàn đồng ý, nhưng vẫn hỏi lại Xuân Phong.
“Ừ, tuy cô ta có chút kiêu ngạo, hống hách, nhưng cũng không gây ra chuyện gì tày trời. Loại độc kia chỉ làm cô ta chịu thiệt chút trên mặt thôi, một thời gian ngắn sẽ biến mất, chỉ là cho cô ta xấu xí một thời gian, uống chút thuốc đắng thôi.” Xuân Phong cười giải thích. Tuy Xuân Phong cực ghét những người cuồng vọng tự đại như cô ta, nhưng cuối cùng vẫn là người thiện lương, nếu không phải là người gây ra tội ác quá lớn, cô sẽ không nặng tay.
“À, vậy sao? Nhưng vị Lý tiểu thư kia cũng thật đáng thương, mất mẹ từ nhỏ, chắc không được quản giáo kỹ càng nên mới trở nên như thế.” Trần Lam Lam thở dài.
“Chắc vậy. Thôi, chúng ta đừng nói mấy chuyện không vui nữa. Tỷ đến Kinh thành lâu vậy, chắc đã quen thuộc rồi. Tỷ dẫn bọn ta đi dạo phố một chút nhé, lần trước ta còn chưa kịp ngắm kỹ.” Xuân Phong không muốn tiếp tục câu chuyện nhàm chán, liền đề nghị ra ngoài đi dạo. Tuy gọi là đi dạo, nhưng thực ra cô muốn xem có gì hay, có ý tưởng kinh doanh nào không.
“Được rồi, chúng ta rủ Xuân Vũ cùng đi nhé. Muội có muốn gọi dì đi cùng không?” Trần Lam Lam nghe thấy Xuân Phong muốn đi dạo phố thì lâọ tức đồng ý, còn đề nghị rủ mẹ Xuân Phong đi cùng.
“Mẹ ta chắc sẽ ở nhà cùng bà, chúng ta đi với nhau thôi.” Xuân Phong biết hiện tại chắc chắn mẹ đang ở cùng bà, nên không muốn quấy rầy bọn họ.
Cứ thế, đám Xuân Phong lại như lần trước, leo lên xe, khởi hành về phía phố Dung Hoa. Trên đường đi, họ ghé vào rất nhiều cửa tiệm: hàng trang sức, phố ăn vặt, quán trà, tửu lâu, cứ hàng quần áo, hàng vải,… Mỗi loại cửa hàng Xuân Phong đều chọn ra mấy hàng tiêu biểu để ghé thăm. Trần Lam Lam và Xuân Vũ đi theo Xuân Phong với vẻ mặt khó hiểu. Xuân Phong biết 2 người tò mò nhưng cũng không nói gì. Hiện tại cô mới chỉ có ý tưởng sơ khai, chưa có kế hoạch cụ thể, nên tạm thời tốt nhất là giữ im lặng.
3 người dạo tới dạo lui cả một ngày, đến mức chân nhũn đi, bụng no kềnh, hẹn nhau hôm khác lại gặp mặt rồi mới ai về nhà nấy.
Buổi tối, Xuân Phong về phòng, tắm nước nóng, nằm trên giường thở dài một hơi. Ngay khi cô chuẩn bị sắp xếp lại thu hoạch ngày hôm nay, cô lại nghe thấy mấy tiếng gõ có nhịp điệu từ cửa sổ. Đây chính là ám hiệu của cô và Huyền Dịch.
Xuân Phong nghĩ Huyền Dịch đến đây hẳn là có chuyện, nên lập tức ngồi dậy, mặc quần áo nghiêm chỉnh rồi đi đến mở cửa sổ. Ở ngoài, Huyền Dịch đang nghiêm túc cung kính đứng như mọi khi.
“Vào đây nói chuyện.” Xuân Phong để mở cửa sổ, quay người, nói với Huyền Dịch ở sau.
Huyền Dịch không nói gì, dậm chân nhảy vào phòng, cúi đầu hành lễ với Xuân Phong.
“Không phải ta nói không cần hành lễ sao. Đứng dậy đi, nói cho ta biết ngươi điều tra được gì rồi.” Xuân Phong nhìn Huyền Dịch đang quỳ một gối trên đất, hơi nhíu mày.
“Thuộc hạ đã thẩm vấn xong đám người đó, đều là sát thủ tam phẩm!”
“Sát thủ! Nghĩa là có người thuê họ làm việc. Ngươi điều tra ra kẻ đứng đằng sau chưa?” Xuân Phong tự hỏi, là ai tìm sát thủ giang hồ muốn trừ khử cô, là ai muốn đẩy cô vào chỗ chết.
“Bọn họ nói người thuê họ là nữ, nhưng không rõ dung mạo. Hơn nữa, người này che giấu hành tung rất cẩn thận, cho nên họ cũng không biết thân phận của người này.” Huyền Dịch có chút xấu hổ nói.
Xuân Phong không nói gì, chỉ nhìn Huyền Dịch với vẻ mặt nghi vấn.
“Cô nương yên tâm, người trong địa lao Vương phủ tuyệt đối không dám nói dối nửa lời.” Huyền Dịch lập tức cúi người, cung kính nói.
Xuân Phong thu hồi tầm mắt, chẳng phải Hoàng tử trên TV lợi hại lắm sao? Sao đến cả sát thử Tam cấp cũng không xử lý được? Nhưng nhìn bộ dáng của Huyền Dịch cũng không giống đang giấu giếm gì. Vì vậy có thể kết luận, đối phương là người cực kỳ cẩn thận, làm việc kín kẽ đến mức gần như hoàn hảo.
“Ừ, ta biết rồi, ngươi còn tin tức nào hữu ích không?”
“Những người đó nói khí chất của người phụ nữ này rất giống với gia quyến của quan lại.” Huyền Dịch suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Được rồi, người trở về đi, có tin gì thì lại báo cho ta.” Xuân Phong xua tay.
Huyền Dịch đứng đó, do dự mấy lần, cuối cùng vẫn quyết định không nói thêm gì, xoay người rời đi.
Những gì Xuân Phong nghĩ gần như giống với kết quả điều tra của Huyền Dịch. Đối phương có lẽ là một người có địa vị, hoặc ít nhất đến từ một gia đình có điều kiện, nếu không, người đó không thể thuê được nhiều sát thủ như thế. Chỉ là không ngờ người này làm việc kín kẽ như vậy, nhà Xuân Phong đến Kinh thành chưa lâu, còn chưa kịp đắc tội ai, mấy hôm trước có chút mâu thuẫn với Lý ĐÌnh Đình, nhưng cô ta cũng chưa thể trả thù nhanh như vậy được. Hơn nữa, hôm đấy cô chỉ đóng vai một nha hoàn, cô ta sẽ không ra tay với cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận