Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 48


     “Ôi, nhiều rau quả tươi quá. Mẹ, mau lại đây xem này.” Trần Lam Lam ngạc nhiên nói.
 
     “Ừ, quả thực là rất tươi. Nhưng đây toàn là rau trái mùa, làm sao cô nương trồng được vậy?” Trần phu nhân thấy nhiều loại rau quả tươi như vậy, cũng ngạc nhiên hỏi.
 
     “Nói ra thì dài lắm, không phải 1 2 câu mà nói rõ được, khi nào có thời gian phu nhân có thể đến chỗ con xem.” Xuân Phong bất đắc dĩ cười cười. Việc này đúng là không thể giải thích trong thời gian ngắn được.
 
     “Ừ, khi nào có thời gian, nhất định ta phải đi xem xem.” Trần phu nhân nói. “À, đúng rồi, cô có tất cả bao nhiêu rau này?”
 
     “Ở đây con chỉ hái mỗi loại một ít thôi, đại khái khoảng hơn mười loại, mỗi loại có thể hái tầm 200-300kg 1 lần, cả mùa có thể thu hoạch 2-3 đợt.” Xuân Phong ước lượng rồi đáp trả.
 
     “Tốt lắm, ta đặt mua toàn bộ số rau này của cô. Giá cả thì cứ gấp 3 giá trong mùa đi, cô xem có được không?” Trần phu nhân nói.
 
     “Nhiều vậy sao?” Xuân Phong có chút ngượng ngùng.
 
     Xuân Phong không biết là vào mùa đông này, tửu lâu chỉ bán hầu hết là món mặn, không chỉ đắt, mà còn kén người ăn, vì là món nhiều dầu mỡ. Bởi vì mùa đông có rất ít loại rau có thể sinh trưởng, có thể nói gần như là không có. Mùa đông mà muốn ăn rau, chỉ có thể mua từ Nam quốc xa xôi. Thời gian vận chuyển lâu, lúc đến nơi thì đã không còn tươi nữa, hơn nữa giá lại rất cao. Với chi phí đó, cũng chỉ có quan lại, quý nhân và những người trong hoàng cung mới có điều kiên ăn. Cho nên, giá rau cao hơn so với trong mùa như thế cũng không tính là quá đắt.
 
     “Không có gì lạ, cô nương không cần ngạc nhiên. Giá cả trong mùa đông như thế là bình thường. Từ trước đến giờ cũng chưa ai có khả năng trồng ra được những thứ này trong thời tiết thế này. Với nguồn rau quả của cô nương, không những có thể giải quyết vấn đề nguồn cung thực phẩm của cửa hàng, lại còn không biết kéo thêm được bao nhiêu khách hàng cho tửu lâu của chúng ta đâu. Sau này cô nương có bao nhiêu rau quả cứ đưa đến đây, ta sẽ mua hết.” Trần phu nhân tươi cười nói.
 
     “Mỗi lần thu hoạch được khá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể ăn hết được, nếu không bảo quản tốt, chúng sẽ hỏng mất.” Xuân Phong tuy đang vui vẻ vì bán được giá, nhưng vẫn tốt bụng nhắc nhở.
 
     “Chuyện này cô nương không cần lo lắng, chúng ta còn có những chi nhánh khác nữa.” Trần phu nhân vui vẻ nói chuyện với Xuân Phong.
 
     “Cô nương thật là tốt bụng. Nếu là người khác, chắc hẳn sẽ mong chúng ta mua càng nhiều càng tốt, sẽ không quan tâm thực phẩm có bị hỏng không.” Trần Lam Lam ở một bên cảm thán. Trước giờ cô là người thẳng tính, nghĩ gì nói nấy.
 
     “Dù sao cũng là đồ ta tự trồng ra, đương nhiên ta hi vọng nó được dùng hiệu quả nhất.” Xuân Phong thành thực nói.
 
     “Được rồi, vậy cô nương xem lúc nào giao hàng thì tiện cho cô.” Trần phu nhân.
 
     “À, vấn đề này chắc phải phiền tiểu nhị của phu nhân rồi. Nhà con không có xư ngựa xe bò gì, cho nên việc giao hàng vẫn phải nhờ phu nhân. Tiền vận chuyển có thể trừ vào tiền rau của con.” Xuân Phong giải thích.
 
     “Không sao, chúng ta tự đi lấy hàng cũng không sao, tiền vận chuyển cũng không cần trừ, dù sao chúng ta đi mua hàng nơi khác cũng là tự vận chuyển.” Trần phu nhân ôn hòa nói.
 
     “Vậy đa tạ phu nhân. Nếu đã như vậy, trong hôm nay phu nhân có thể cử người đến lấy hàng luôn.” Giải quyết xong chuyện vận chuyển, Xuân Phong cũng an tâm hơn nhiều.
 
     “Tốt lắm, Lưu chưởng quầy, ông phải 2 người đi theo vị cô nương này đi lấy hàng đi. Giá cả như đã thương lượng.” Trần phu nhân vung tay nói với quản sự.
 
     “Vâng, thưa phu nhân.” Lưu chưởng quầy xoay người.
 
     “Vậy Xuân Phong không quấy rầy nữa, cáo từ.” Xuân Phong lễ phép nói.
 
     “Khoan đã, cô nương ở lại ăn cơm trưa đi!” Trần Lam Lam mở lời.
 
     “Xin để dịp khác. Thôn chúng ta hơi xa ở đây, đường mới tan tuyết có chút khó đi, sợ là đưa hàng về đến nói sẽ tối mất.” Xuân Phong uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Trần Lam Lam.
 
     “Vậy được rồi, hôm khác ta sẽ đến chỗ cô.” Trần Lam Lam nhận thấy Xuân Phong là một người có nguyên tắc, rất hợp với cô, không khỏi có chút hứng thú.
 
     “Được, hoan nghênh Lam Lam tiểu thư!” Xuân Phong nhoẻn miệng cười.
 
     “Ừ, cứ quyết định vậy đi.” Trần Lam Lam cũng sảng khoái cười.
 
     Lưu chưởng quầy phái một chiếc xe không tồi, rộng hơn xe ngựa bình thường. Xuân Phong ngồi xe này về, tất nhiên nhanh hơn xe bò lúc sáng. Lúc Xuân Phong ngồi xe ngựa về thôn, có một đám người đang đứng ở cửa thôn, nhìn xe ngựa, nhỏ tiếng nói chuyện.
 
     “Xe ngựa đâu ra vậy? Đang muốn đến nhà ai nhỉ?”
 
     “Đúng vậy, không biết định đến nhà ai, đến để làm gì.”
 
     “Không biết là quý nhân phương nào?...”
 
     Thực ra xe ngựa mà Xuân Phong ngồi cũng không phải là loại xa hoa gì, chỉ là to hơn loại bình thường một chút, chắc là đã được thiết kế để chở đồ. Chắc là thôn dân thôn Đại Hà chưa nhìn thấy loại xe này bao giờ, cho nên nghĩ người ngồi trên xe ắt hẳn là quý nhân. Nhất thời mọi người đều tò mò, một số người còn đi theo sau xe.
 
     Đến khi xe ngựa dừng trước cửa nhà Xuân Phong, Xuân Phong nhảy từ trên xe xuống, thôn dân mới vỡ lẽ, hóa ra là khách nhà Xuân Phong. Vì thế, lại có tiếng nói chuyện:
 
     “Sao Xuân Phong lại quen với quý nhân này vậy? Còn ngồi xe ngựa của họ về.”
 
     “Ai mà biết được, xem ra nhà Xuân Phong phát tài rồi, còn gặp đươc quý nhân.”
 
     Xuân Phong xuống xe, thấy một đám người đi sau xe ngựa, cũng ngạc nhiên, nhưng cô cũng không quá để ý, nhanh chóng chạy vào nhà.
 
     “Mẹ, đại tỷ con đã trở về.” Xuân Phong gọi. Xuân Sinh đã qua nhà Lưu đại gia học, trong nhà chỉ còn Xuân Vũ và mẹ.
 
     “Sao về sớm vậy con, mọi việc thế nào rồi?” Mẹ thấy cô về sớm, vội hỏi.
 
     “Mọi việc ổn hết rồi mẹ ạ.Người mua hàng đang ở bên ngoài. Chúng ta nhanh chóng đi thu hoạch thôi.” Xuân Phong vui vẻ nói với mẹ.
 
     “Nhanh như vậy đã xong rồi?” mẹ Xuân Phong ngạc nhiên.
 
     “Đúng vậy, đúng lúc gặp được vị phu nhân lần trước con cứu. Trùng hợp là nhà phu nhân có mở tửu lâu, đang cần mua rau quả, nên chúng con thương lượng xong rồi.”
 
     Xuân Phong kéo đại tỷ và mẹ, mang liềm, sọt, rổ, 3 người nhanh chóng ra cửa.
Thấy cả nhà Xuân Phong tay liềm tay rổ đi ra ruộng, mọi người cũng tò mò đi theo. 3 mẹ con Xuân Phong ra đến nơi, vội vàng thu hoạch, 2 tiểu nhị hỗ trợ bê vác, cứ như vậy, luống này đến luống khác, rau quả chất đầy cả một xe, thế mà vẫn chưa thu hoạch hết 1 phần 10 số lều. Thôn dân bàng hoàng.
 
     “Trời ạ, đây là ớt, kia là dưa chuột sao?” Chuyện này….Lại có chuyện mùa đông mà trồng được ra mấy loại rau này sao?”
 
     “Thần kỳ quá, trước đây nghe nói Xuân Phong trồng rau, ta còn nghĩ nó nói giỡn, không ngờ…”
 
     “Đúng là kì tích’
Bạn cần đăng nhập để bình luận