Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 111


“Ủa, là đại bá nương sao? ta còn đang hỏi không biết ai mà mới sáng sớm đã đến gọi cửa nhà ta.” Xuân Phong mở cửa, liếc nhìn 2 người. Không nhìn thì thôi, nhìn thấy người đi cùng đại thẩm, cô không khỏi muốn nôn bữa tối hôm qua ra luôn. Trời ạ, bà ta ăn mặc kiểu gì vậy? Trang điểm thì dày như vôi, má lại đỏ như đ.í.t khỉ, trên đầu bà ta còn cài bông hoa to bự chảng, quần áo xanh xanh đỏ đỏ. Nhìn người này, cô không khỏi nghĩ đến nhân vật “Như Hoa”, nhân vật truyền hình nổi tiếng ở kiếp trước. Quả thật là so với nhân vật đó, bà thím này chỉ có hơn chứ không có kém. Xuân Phong vốn nghĩ hình ảnh kia chỉ là tạo hình của phim thôi, không ngờ rằng ở cổ đại thực sự có kiểu ăn mặc như vậy.
Kìm nén cảm giác buồn nôn và buồn cười, Xuân Phong bình tĩnh nhìn vào 2 người: “Sao hôm nay thẩm lại đến đây làm trò khỉ vậy?”, nói xong, cô còn cố ý liếc người phụ nẽ bên cạnh.
Đại thẩm vẫn đang cố nặn ra nụ cười, nghe Xuân Phong nói, lập tức đơ mất một lúc. Lúc sau bà ta mới phản ứng lại: “Ngươi nói gì vậy? Chúng ta đến đây có việc, sao còn không mời chúng ta vào nhà, đúng là càng lớn càng bất lịch sự.” Nói xong, đại bá nương bước vòng qua Xuân Phong, đi thẳng vào trong nhà, vừa đi vừa nhỏ giọng xin lỗi: “Hoa thẩm, con nít không hiểu chuyện, đừng chấp nó. Chỉ cần cố gắng hoàn thành chuyện hôm nay thôi, nếu thành công…”.
Hoa thẩm nghe đại bá nương nói, sắc mặt lập tức lại vui vẻ trở lại. Nghĩ đến phần thưởng, bà quyết tâm, chuyện hôm nay khó thế nào cũng phải hoàn thành.
Xuân Phong nhìn 2 người lắc m.ô.n.g đi vào trong, cũng không ngăn cản. Theo những lời cảnh báo của Tần thẩm, chuyện hôm nay nênn đóng cửa giải quyết, dù có ồn ào cũng không ai biết. Nghĩ vậy, Xuân Phong chốt trái cửa.
Vào nhà, đại bá nương và người kia đã tự ngồi xuống, sắc mặt Hoa thẩm còn có chút kiêu ngạo. Nhìn thấy cảnh này, Xuân Phong có một loại xúc động muốn ném hai người này ra ngoài.
“Xuân Phong, mẹ và đại tỷ của ngươi đâu, sao không thấy ai?”, đại b á nương nhìn quanh phòng nhưng không thấy ai, liền mở miệng hỏi.
“Mẹ ta ở trong bếp, đại tỷ đã ra ngoài, đại bá nương có chuyện gì tìm họ?”, Xuân Phong có chút cảnh giác nhìn bà ta.
“Ngươi gọi mẹ ngươi lên đây, ta có chuyện cần nói.” Đại bá nương ân cần nói.
Xuân Phong vừa nghe thấy đại bá nương muốn gặp mẹ, liền ngạc nhiên nghĩ, không phải lần này bà ta lại đến ép mẹ cô cho vay tiền chứ? Bài học hôm trước còn chưa đủ nhớ đời sao?
Đại bá nương vừa dứt lời, mẹ Xuân Phong đã đi vào phòng khách.
Bà bình tĩnh nhìn người đại tẩu này, nói: Đại tẩu, ngươi còn muốn chúng ta giúp gì nữa?”
Sau màn mượn tiền và tặng quà Xuân Phong trước đó, thái độ của mẹ Xuân Phong với người này đã thay đổi. Lại thêm những gì Tần thẩm nói với bà hôm qua, bà không có chút thiện cảm nào khi nói chuyện với người này. Vì vậy, bà dùng giọng điệu không mặn không nhạt hỏi.
“Tam đệ muội, ngươi nói gì vậy? Chẳng lẽ ta đến chỉ có thể là nhờ giúp đỡ sao?”. Đại bá nương hoàn toàn không để ý đến sự lãnh đạm của mẹ Xuân Phong, chạy đến, thân thiết nói.
Xuân Phong chửi rủa trong lòng: ”Không phải sao? Bà đến chẳng bao giờ có chuyện tốt cả.”
“Vậy đại tẩu đến đây làm gì, còn dẫn theo một người sặc sỡ như vậy?”
Không thể không nói, mẹ Xuân Phong đôi lúc thật dễ thương.
“Sặc sỡ…”,lời này có chút…
Hoa thẩm nghe thấy mẹ Xuân Phong nói, sắc mặt tối sầm, nhưng nghĩ đến phần thưởng, bà ta coi như không nghe ra sự mỉa mai của mẹ Xuân Phong. Bà ta bước về trước: “Phu nhân, ta vui quá, ta cũng chúc mừng phu nhân trước.”
“Ồ, lời này ta không dám nhận. Ta ở nơi thâm sơn cùng cốc này, có thể có chuyện gì vui hứ.?” mẹ Xuân Phong nhìn người phụ nữ lắc lư, chỉ thấy chán ghét.
“Phu nhân, không vui sao được. Hướng gia ở trên trấn rất vừa mắt con gái cả của bà, nên gọi ta đến cầu hôn. Ngươi xem, đây là sính lễ, chờ ngươi đồng ý rồi sẽ có thêm nữa.”. Đôi mắt bà ta nhìn chằm chằm vào tờ tiền, nhãn cầu như muốn rơi ra ngoài.
Một ngàn lượng, là một ngàn lượng đó. Có nhiều người cả đời cũng không nhìn thấy một ngàn lượng đâu. Hướng gia lại có thể chi đến tận một ngàn lượng bạc để đi hỏi cưới một đứa con gái quê mùa, đúng là làm bà ta mở rộng tầm mắt.
Mẹ Xuân Phong liếc nhìn tờ tiền trong tay bà mối, ngước mắt hỏi: “Hướng gia? Có phải là Hướng gia ở phố Hội Lương trên trấn không?”.
“Đúng đúng đúng, chính là nhà họ Hướng ở phố Hội Lương. Họ là một phú gia đó. Con gái ngươi được gả vào đó thì cả nhà ngươi có thể không cần lo cơm ăn áo mặc, chỉ cần ngồi hưởng phúc thôi. Ta biết ngươi một mình nuôi 3 đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì. Sau này có Hướng gia giúp đỡ, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn nhiều.” quả nhiên đại bá nương đã kể hết chuyện của nhà Xuân Phong cho bà mối nghe. Vì vậy, khi mẹ Xuân Phong hỏi, bà ta có thể mang hoàn cảnh nhà Xuân Phong ra để thuyết phục.
“Ta biết con trai duy nhất của Hướng gia bị bệnh bẩm sinh, quanh năm suốt tháng chỉ có thể nằm trên giường, không nhìn thấy mặt trời. Ngươi còn muốn giấu ta? Ngươi mang mối hôn sự này muốn gắn lên đầu con gái ta, không phải là muốn ném nó vào hố lửa sao? Ta không đồng ý mối hôn sự này. Ngươi đi về đi, nói lại với họ, chúng ta không đồng ý, không cần tiền của họ. Bảo họ tìm nhà khác đi.” Sau khi xác nhận đúng là Hướng gia mà bà biết, bà lập tức cứng rắn từ chối. Mẹ Xuân Phong có thể yếu đuối, cả nể trong những vấn đề khác, nhưng liên quan đến con cái, bà chưa bao giờ bất cẩn. Giống như lần trước, để bảo vệ danh tiếng Xuân Phong, bà đã đứng lên đối chất trực tiếp với đại bá nương.
Đây cũng chính là điểm Xuân Phong thấy hạnh phúc nhất khi đến đây. Dù ở đây nghèo khổ cùng cực, nhưng cô có một người mẹ yêu thương mình hết mực.
“Tam đệ muội, ngươi đang nói gì vậy? Xuân Vũ gả vào Hướng gia thì tha hồ hưởng phúc, sao lại gọi là nhảy vào hố lửa? Nghĩ mà xem, Hướng gia chỉ có một người con trai duy nhất. Tuy hắn bệnh tật, ốm yếu, nhưng nếu Xuân Vũ có thể sinh con nối dõi cho Hướng gia, thì không phải có thể nắm nhà họ trong tay rồi sao? Sau này ngươi muốn gì mà chả được.”
Thấy mẹ Xuân Phong từ chối không do dự, đại bá nương vội vàng đi lên thuyết phục, vui vẻ như kiểu là sắp gả được con gái đi vậy.
  
Bạn cần đăng nhập để bình luận