Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 601


Xuân Phong nghe xong, nhíu mày không vui nói: "Hôm nay Oanh nhi làm sao vậy, cùng người khác ra khỏi phủ, cũng không nói cho ta một tiếng!"
Bách Lý Mặc Thần nghe xong, ấn đường cũng hơi nhăn lên, hỏi: "Hắn ta mang Quận chúa đi nơi nào?"
Lam Dịch nói: "Nhị Hoàng tử vẫn luôn mang Quận chúa đi dạo trong bộ lạc, cũng không có hành động dị thường nào khác, người của chúng ta một đường đều âm thầm đi theo, xin Vương gia yên tâm.
Xuân Phong nói: "Không được, tình huống bây giờ chúng ta đặc thù, không chịu nổi một chút xao động, Lam Dịch, ngươi lập tức đi tìm Oanh nhi trở về!"
"Vâng!"
Lam Dịch nhận lệnh, lập tức ra ngoài.
Hạ Tư Ngạn nghe nói Vân Oanh và Nhị Hoàng tử ở cùng một chỗ, trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái, có chút hối hận nói.
"Đều là con không tốt, lúc trước con nên dẫn theo Oanh nhi cùng đến chỗ di mẫu."
Thấy bộ dáng Hạ Tư Ngạn hối hận, Xuân Phong an ủi nói: "Không cần tự trách, Vân Oanh bản tính ham chơi, bắt đầu chơi đùa, cho dù ta cũng không ép buộc được nó, đây không phải lỗi của con."
Lam Dịch đi ra ngoài không bao lâu đã theo Vân Oanh trở lại.
Vân Oanh nhìn thấy Xuân Phong cùng Bách Lý Mặc Thần, lập tức mừng rỡ nói: "Mẫu thân, phụ thân, mọi người xem bươm bướm trên tay con này!"
Trên cánh tay Vân Oanh đậu một con bươm bướm cực lớn, so với bươm bướm thường thấy ở Thiên An thì to gấp mấy lần, màu sắc sặc sỡ rất diễm lệ, lúc này hai cánh khép mở, nhìn cực kỳ xinh đẹp.
"Con bướm này màu sắc sặc sỡ như vậy, có thể có độc hay không? Ta từng thấy trong một quyển tạp thư, động vật màu sắc càng sặc sỡ, tính nguy hiểm lại càng lớn."
Hạ Tư Ngạn lên tiếng hỏi, thằng bé nhìn bộ dáng vui mừng khoe khoang của Vân Oanh, trong lòng rất khó chịu, một mặt là thật sự quan tâm Vân Oanh, mà mặt khác, trong lòng lại mơ hồ hy vọng Oanh Nhi đừng bao giờ tiếp xúc với Nam Ngự Phong nữa.
Bách Lý Vân Oanh vừa nghe Hạ Tư Ngạn nói, vẻ mặt lại không để trong lòng.
"Lạc Bảo biểu ca, huynh cũng nói quá rồi, đây là Nhị Hoàng tử cố ý bắt lại cho ta, vì bắt con bướm này, huynh ấy tốn rất nhiều sức lực! Làm sao có thể có độc được!"
"Oanh nhi!"
Xuân Phong vẻ mặt không đồng ý nhìn Bách Lý Vân Oanh.
"Oanh Nhi, tình huống hiện tại của chúng ta đặc biệt, vì đệ đệ con, mỗi người chúng ta phải cẩn thận. Biểu ca con nói có lý, đây cũng là vì tốt cho con."
Bách Lý Vân Oanh bất mãn nói: "Cái gì là vì tốt cho con, y rõ ràng là ghen tị, đừng tưởng rằng con không biết các người có tâm tư gì!"
Bách Lý Vân Oanh nói xong, bỗng nhiên lớn tiếng nói với mọi người: "Con mới không muốn dựa theo sắp xếp của các người mà sống hết cuộc đời này, con muốn chính mình gặp được người con thích!"
Nói xong, Bách Lý Vân Oanh chạy ra khỏi phòng.
Hạ Tư Ngạn nghe xong lời của Bách Lý Vân Oanh, sắc mặt trắng bệch cực kỳ, y vẫn cho rằng tiểu biểu muội vẫn chưa biết yêu, hóa ra nàng ấy căn bản là không có lòng đối với y!
"Lạc Bảo à, Oanh Nhi chỉ là lời nói tức giận nhất thời, con đừng để ở trong lòng."
Xuân Phong nhìn bộ dáng khó chịu của Hạ Tư Ngạn, lên tiếng an ủi.
Nói thật, đi đến đoạn đường này, nàng vẫn rất hài lòng đối với biểu hiện của Hạ Tư Ngạn, không chỉ có phong độ và hàm dưỡng của thế tử thế gia vọng tộc, quan trọng là cực kỳ quan tâm Vân Oanh, đến mức cẩn thận tỉ mỉ, trong lòng nàng cũng mơ hồ hy vọng Vân Oanh có thể đi cùng Hạ Tư Ngạn.
"Vâng, điệt nhi biết." Hạ Tư Ngạn ỉu xìu nói.
Xuân Phong bất đắc dĩ, thở dài một hơi, để Hà Tư Ngạn đi xuống.
"Con bướm đó có độc không?"
Đây là vấn đề Bách Lý Mặc Thần tương đối quan tâm.
Loại bướm lớn đó khi Xuân Phong ở kiếp trước đã từng gặp.
"Không có bướm chắc chắn không có độc, chỉ là Oanh nhi đứa nhỏ này... Nam Ngự Phong tuyệt đối không xứng đôi."
Xuân Phong nói xong cũng nhíu mày, hài tử của mình nàng tự mình biết, hiện tại chỉ sợ khuyên bảo như thế nào, Vân Oanh cũng sẽ không nghe lọt.
Bách Lý Mặc Thần cũng không thích Nam Ngự Phong, vừa nghĩ tới nữ nhi của mình vậy mà phản nghịch như thế, hắn không khỏi nổi giận trong lòng.
"Bắt đầu từ ngày mai, hạn chế hành động của Oanh nhi."
Xuân Phong nhìn bộ dáng tức giận của Bách Lý Mặc Thần, không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Đều nói nữ nhi là tình nhân kiếp trước của phụ thân, ta thấy lời này không giả chút nào, Oanh nhi còn thiếu kinh nghiệm, sợ là còn không biết tình yêu là vật gì, hết thảy đều vẫn kịp thay đổi, chàng giận cái gì?"
Bách Lý Mặc Thần lại không cảm thấy mình tức giận có cái gì không đúng.
"Oanh Nhi là hòn ngọc quý trên tay bổn vương, trước không nói đến Lạc Bảo gần ngay trước mắt, Thiên An lại có bao nhiêu nam nhi tốt, còn không phải mặc cho nó tùy tiện chọn, người nào không mạnh hơn Nhị Hoàng tử này? Lại cứ vừa ý một Hoàng tử tiểu quốc xa xôi như vậy!"
Lời này nói ra trong lòng Xuân Phong cũng rất đồng ý, các nàng chỉ có một nữ nhi này, cho dù là muốn lập gia đình, cũng là không nỡ gả nó xa.
"Được rồi được rồi." Xuân Phong dịu dàng vuốt lông cho Bách Lý Mặc Thần.
"Chàng đừng vội tức giận, ta đi tìm Oanh nhi nói chuyện, trước xem hai người bọn họ bây giờ là tình huống gì, chúng ta hốt thuốc đúng bệnh."
Lửa giận của Bách Lý Mặc Thần lúc này mới tiêu tan một chút, ngữ khí cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.
"Tốt nhất là không có gì, nếu không ta đánh gãy chân Nam Ngự Phong! Không, nếu hắn ta dám động một ngón tay của Oanh nhi, ta diệt Na Thần!"
"Chàng ấy!" Xuân Phong bất đắc dĩ: "Chàng uống ngụm nước bình tĩnh trước, ta đi xem Oanh nhi."
"Ừm."
Bách Lý Mặc Thần giọng mũi phát ra một âm tiết, trong lòng vẫn khó chịu.
Xuân Phong đi tới cửa phòng Bách Lý Vân Oanh: "Oanh nhi, mở cửa, ta là mẫu thân, cho ta vào."
Hơi ngừng nửa khắc, Bách Lý Vân Oanh mở cửa phòng, cũng không để ý tới Xuân Phong, tự mình ngồi ở đầu giường hờn dỗi.
Xuân Phong đóng cửa lại, nhìn Vân Oanh trêu chọc nói.
"Ôi, đây là làm sao vậy, nương đây cái gì cũng chưa nói, con ngược lại tự mình ở chỗ này tức giận rồi."
Bách Lý Vân Oanh bĩu môi: "Hừ!"
Thấy dáng vẻ Oanh Nhi vẫn còn tức giận, Xuân Phong lập tức nói sang chuyện khác.
"Cũng là hôm nay con quá nghịch ngợm, một mình cùng Nam Ngự Phong đi ra ngoài, cũng không nói một tiếng với ta, phụ thân ngươi lo lắng đến nỗi sắp để thị vệ lật tung Na Thần!"
Bách Lý Vân Oanh mờ mịt chớp mắt mấy cái: "Nhị Hoàng tử không phải đã phái người nói cho mọi người rồi sao?"
Xuân Phong nghe xong, trong lòng "lộp bộp" vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Nhưng ta và phụ thân con không ai biết con và hắn ta đi ra ngoài, càng không có ai đến báo với hai chúng ta."
"Không thể nào..." Bách Lý Vân Oanh vẫn không tin.
"Con rõ ràng thấy huynh ấy sai bảo hạ nhân, con mới đi theo huynh ấy."
Xuân Phong lúc này càng thêm tin chắc Nam Ngự Phong rắp tâm bất lương, vì thế nhìn Bách Lý Vân Oanh, nghiêm túc phân tích cho nàng ấy.
"Việc này có hai loại khả năng, một là hạ nhân lười biếng, hai là Nam Ngự Phong căn bản không có ý định để hạ nhân nói cho ta cùng phụ thân con con ở cùng một chỗ với hắn ta. Mà loại khả năng thứ hai lớn nhất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận