Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 525


Xuân Phong bên này đã sắp xếp xong mọi thứ, bên kia, hoàng thượng trong thư phòng thảo luận một hồi cuối cùng cũng có kết quả.
Hoàng Thượng phái đi hai mươi vạn quân binh, bổ nhiệm một vị tướng dưới quyền của Bách Lý Mặc Thần, để y trở thành đại nguyên soái chỉ huy quân xuất chinh, đồng thời bổ nhiệm Diêu Vương trở thành đốc quân, dẫn quân đến biên giới phía đông để trấn áp.
Sau khi bàn bạc xong mọi việc, Bách Lý Mặc Thần trở về phủ cũng đã quá giờ ăn tối, hai đứa trẻ vừa mới được Xuân Phong cho uống sữa chìm vào giấc ngủ.
Bách Lý Mặc Thần nhìn đi nhìn lại hai đứa trẻ đáng yêu, sau đó vẫy tay cử người đưa hai đứa trẻ xuống.
"Mệt rồi à, để ta xoa bóp cho nàng!" Bách Lý Mặc Thần ngồi bên cạnh Xuân Phong nói, nhìn vẻ mặt không được tốt của Xuân Phong, hắn đưa tay lên vai nàng, nhẹ nhàng xoa bóp.
"Ta không sao, chuyện của Liêu Đông, bên chỗ Hoàng Thượng định thế nào?" Xuân Phong giữ lấy tay hắn, quay người hỏi.
Bách Lý Mặc Thần mỉm cười ôn hoà, xem ra nàng đã biết đến chuyện của Liêu Đông rồi.
"Nếu có người muốn xâm phạm biên giới Thiên An ta, Hoàng Thượng đương nhiên sẽ phái quân đi trấn áp, lần này Chấn Quốc tướng quân được phong làm Đại nguyên soái, dẫn hai mươi vạn quân binh xuất chinh." Bách Lý Mặc Thần ôm Xuân Phong vào trong lòng, thuật lại những chuyện hôm nay cho nàng nghe.
"Ừm, Hoàng Thượng không nói muốn huynh xuất chinh sao?" Xuân Phong ngước mắt nhìn thẳng vào hắn.
Nàng cho rằng với tình trạng như vậy, chắc hẳn Hoàng Thượng sẽ muốn hắn dẫn quân mới phải.
"Ừm, ta á, chỉ là thân phận đốc quân, đi theo xuất chinh, không cần thiết phải tham chiến." Nghĩ đi nghĩ lại Bách Lý Mặc Thần vẫn là nói ra.
"Thân phận đốc quân?" Xuân Phong lặp lại.
Trong lòng Xuân Phong hiểu rất rõ, với tình trạng như vậy, e rằng Bách Lý Mặc Thần sẽ muốn đi cùng một chuyến, mà Hoàng Thượng sắp xếp chức đô đốc này, có lẽ cũng là vì Tấn Nhi và Oanh Nhi mà cân nhắc.
Mặc dù nàng đã sớm đã chuẩn bị tinh thần, cũng hiểu được rằng, nguyên tắc quốc gia đại sự không được để chuyện nữ nhi tư tình xen vào, nhưng khi nghe được tin Bách Lý Mặc Thần sẽ ra chiến trường, trong lòng Xuân Phong vẫn cảm thấy rất lo lắng.
"Ừm, đốc quân, chỉ cần ngồi trong doanh trại xem tình hình trận chiến là được rồi." Bách Lý Mặc Thần lại lần nữa ôm lấy Xuân Phong vào lòng, mềm mại uyển chuyển,nhẹ nhàng nói.
Xuân Phong biết rằng hắn đang an ủi mình, không muốn khiến mình phải lo lắng nên mới nói như vậy.
Chiến trường là nơi đao kiếm không có mắt, chính trong câu này đã nói rõ.
"Ừm, ta biết rồi, khi nào thì xuất phát?" Xuân Phong gật đầu, tựa đầu vào vai hắn hỏi lại.
"Buổi trưa ngày mai!" Bách Lý Mặc Thần đáp lại, chỉ vài lời thôi, nhưng tràn đầy yêu thương, còn có sự không nỡ.
"Gấp vậy sao!" Xuân Phong không khỏi thốt lên một câu, nàng vẫn chưa sẵn lòng để hắn đi, hơn nữa lại còn đi gấp như vậy.
Cũng không biết là tại sao, từ sau khi Xuân Phong sinh con xong, nàng hình như đối với hắn, đối với gia đình nhỏ này lại càng yêu thương nhiều hơn nữa.
Bỗng nhiên, nàng nhớ lại giấc mơ hôm đó, khi nàng ngủ thiếp đi sau khi sinh con xong.
Giấc mơ đó có thật không? Vậy người thân ở thế giới kia của nàng, há chẳng phải không còn người nào nữa rồi sao?
Nghĩ đến điều này, tay nàng không khỏi ôm Bách Lý Mặc Thần chặt hơn vài phần.
"Đừng lo lắng, ta sẽ sớm quay về, đợi ta quay về, ta sẽ cho nàng một bất ngờ!"
Cảm nhận được lực từ thắt lưng chuyền đến, nụ cười trên mặt của Bách Lý Mặc Thần càng dãn ra, dùng lực tương ứng đáp lại người trong n.g.ự.c mình, một bên nhẹ giọng nói.
"Bất ngờ?" Xuân Phong ngẩng đầu nghi hoặc, nghĩ tới nàng như chợt nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, hôm nay ta đã tìm Điền quản sự, bên kia Liêu Đông......"
Nói đến bất ngờ, Xuân Phong nghĩ tới những việc nàng đã sắp xếp trong ngày hôm nay, đối với Liêu Đông mà nói, có thể xem như là một bất ngờ lớn!
Xuân Phong nói tất cả những gì hôm nay nàng đã sắp xếp cho Bách Lý Mặc Thần nghe một lượt, Bách Lý Mặc Thần càng vui vẻ ôm lấy nàng.
Như vậy xem ra, ước tính thời gian chiến sự của Liêu Đông e rằng lại được rút ngắn.
Chỉ là ........
"Lựa chọn chính xác nhất trong cả đời này của ta chính là chọn nàng!" Bách Lý Mặc Thần đột nhiên nói.
Xuân Phong sững sờ một lát, sau đó vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Đúng vậy, có thể cưới được bà cô ta, đúng là phúc khí tu tám kiếp của huynh mới có được."
"Được được được, phúc khí tu tám kiếp của ta."
Trước lời nói đột ngột này của Xuân Phong, Bách Lý Mặc Thần cũng nói hùa theo, hắn dường như đã rất lâu chưa được nghe giọng điệu nghịch ngợm như vậy của Xuân Phong.
Từ sau khi nàng mang thai, dường như trở nên rất thận trọng trong mọi việc, có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều, có điều hắn vẫn thích nhìn dáng vẻ nàng tinh quái và nghịch ngợm hơn.
Nghĩ đến đây, Bách Lý Mặc Thần cảm thấy tâm tư dâng trào, nhất là sau khi nhìn thấy sắc mặt đỏ ửng của Xuân Phong, sự kích động trong lòng lại càng tăng thêm.
"Ngày mai xuất chinh rồi, tối nay vi phu nên cẩn thận chiếm lấy phúc khí của nương tử mới phải."
Bách Lý Mặc Thần đột nhiên cúi đầu ghé sát vào sau tai của Xuân Phong ấm áp nói, giọng nói mang theo hơi thở ấm áp rõ rệt, hơi thở nhẹ nhàng phả lên cổ của Xuân Phong, lập tức trong lòng của Xuân Phong gợi lên gợn sóng.
"Đáng ghét!" Xuân Phong không khỏi thốt lên một câu, tiện tay cho những người bên cạnh lui ra ngoài, nàng dùng sức mạnh hơn một chút, tựa hồ như đang muốn phản kháng.
Nhìn thấy cảnh này Bách Lý Mặc Thần càng ngứa ngáy hơn!
Hắn trực tiếp kéo nàng vào trong vòng tay, không chút do dự nhào tới......
Trong căn phòng sau khi hâm nóng, khắp nơi tràn ngập bầu không khí mơ hồ.
Bách Lý Mặc Thần duỗi cánh tay rắn chắc của mình ra, ôm lấy bả vai thơm ngát của Xuân Phong, thở dài mãn nguyện.
"Mau ngủ đi, e rằng ngày mai hai đứa nhỏ lại dậy sớm phiền nàng."
Hắn vẫn rất chừng mực, có thể hiểu và thông cảm được nỗi vất vả của Xuân Phong, khi một mình chăm cho cả hai đứa con dùng sữa.
Bởi vì Xuân Phong kiên quyết không dùng nhũ mẫu, vậy nên đều phải tự mình cho con bú, thường xuyên nửa đêm vẫn còn cho con sữa, Bách Lý Mặc Thần nhìn thấy cảnh này, cảm thấy trong tim đau xót.
"Ừm, được! Chàng cũng ngủ sớm đi, ngày mai phải xuất chinh rồi, lần này lên đường, e là trong một thời gian dài sẽ không thể ngủ ngon được."
Xuân Phong cũng có chút mệt mỏi, nheo mắt nói, nói xong liền mê man ngủ thiếp đi.
Bách Lý Mặc thuần nghiêng đầu nhìn người đang nằm bên cạnh, đôi môi đỏ tươi như trái đào chín mọng, sáng bóng đầy lợi nhuận...
Nhìn một hồi, hắn lại cảm thấy m.á.u trong cơ thể trào dâng, đành phải lặng lẽ rút cánh tay mà Xuân Phong đang gối ra, quay người để 'bình tĩnh' một lúc.
Sáng sớm hôm sau, Xuân Phong dậy sớm, mặc dù dậy rất sớm nhưng vẫn kém Bách Lý Mặc Thần một bước.
Vừa mới rửa mặt xong, Bách Lý Mặc Thần cũng bước vào phòng trong tay cầm một chiếc đĩa.
Từ khi Xuân Phong mang thai, lần đầu tiên hắn tự mình làm bữa sáng cho Xuân Phong, sau đó điều này dường như đã trở thành một thói quen, mỗi ngày hắn đều dậy sớm để nấu bữa sáng cho nàng, chỉ cần thấy nàng cười mãn nguyện, hắn liền cảm thấy thỏa mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận