Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 333


Hai người ngồi ở đó vai kề vai, đầu kề đầu, thi thoảng còn thấy vẻ mặt Xuân Phong lúc thì cao hứng, khi thì kinh ngạc, ngay cả trên mặt Bách Lý Mặc Thần cũng tràn đầy vui sướng và hưởng thụ.
Hồng Loan nhìn thấy trong lòng vô cùng ghen tị, nàng không phải nữ nhân chỉ biết tranh giành sủng ái, nàng so với những nữ nhân kia không chỉ hơn về dung mạo, mà còn có mưu kế!
"Hóa ra là như vậy a~ không nhìn ra nàng ấy còn có công phu lợi hại như vậy, nói như vậy hai người cũng chính là có duyên gặp một lần." Xuân Phong nghe Bách Lý Mặc Thần giải thích, gật gật đầu có chút bái phục nói.
Người này lúc trước có thể so chiêu với Bách Lý Mặc Thần mà không rơi vào thế hạ phong, nhất định vô cùng lợi hại!
Đáng tiếc nàng không biết công phu của thời đại này, nếu không cũng có thể bảo vệ bản thân và người nhà!
"Vậy nàng ấy hiện tại hẳn là đánh không lại chàng, lần trước chàng giải độc xong, hẳn là công lực đã tăng lên rất nhiều a~!" Xuân Phong tiếp tục nháy mắt nói.
"Thế nào, nàng muốn ta giúp nàng đánh người, báo thù cho nàng?" Bách Lý Mặc Thần đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Hả???" Xuân Phong không hiểu.
Nàng nói muốn đánh nàng ta lúc nào, chẳng qua nàng chỉ là tò mò hỏi một chút mà thôi!
"Mặc dù bổn vương không đánh nữ nhân, nhưng nếu là vương phi yêu cầu, cũng không phải là không thể a~!" Bách Lý Mặc Thần khóe miệng cong lên nhìn Xuân Phong cười tươi nói.
"Ách, cái này không cần, chàng đường đường là một chiến thần vương gia, nếu bị truyền đi là đánh nữ nhân sẽ không tốt, vẫn là không cần đâu!"
Xuân Phong xấu hổ cười cười, nàng không nói là muốn đánh người, vô duyên vô cớ đánh người ta làm gì? Tự dưng đi kết thù kết oán, tự chuốc lấy phiền toái làm gì?
"Vậy được rồi, nghe theo Vương phi của ta hết" nhìn Xuân Phong có chút xấu hổ thẹn thùng, Bách Lý Mặc Thần tâm tình rất tốt, tiểu nhân tinh này chuyện khác thì rất tinh, nhưng thế nào vừa trêu chọc nàng thì lại thành bộ dáng ngây ngốc này!
Chính xác mà nói là bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu, nhưng vương gia không tìm được từ thích hợp để hình dung…
Hồng Loan cười duyên bưng lên một chén rượu, chậm rãi đi đến trước mặt Xuân Phong.
"Thật xin lỗi, vừa nhận nhầm ngươi thành mỹ nhân nước khác đưa đến, thật là xin lỗi, nhưng dáng người muội muội thật sự kiều diễm, khó tránh khiến ta hiểu lầm ngươi. Nào! Ta kính người ly rượu này, xem như là tạ lỗi, thế nào?"
Hồng Loan đưa rượu trong tay cho Xuân Phong, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa bọn họ, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm vào Xuân Phong.
Ngoài miệng dù nói lời tạ lỗi dễ nghe, nhưng lại không gọi Xuân Phong một tiếng Diêu vương phi, có thể thấy Hồng Loan để ý đến tiếng xưng hô này.
"Hồng Loan cô nương khách khí rồi, nói đến xinh đẹp ta đương nhiên không được như cô rồi, nếu vừa rồi không phải Tam hoàng tử giới thiệu đúng lúc, người nói sai sẽ là ta, người nên nói xin lỗi phải là ta đây!"
Xuân Phong đứng lên, cũng không nhận lấy ly rượu trên tay nàng ta, mà thuận tay cầm chén rượu trên bàn lên.
Hồng Loan nhớ không lầm, chén rượu kia Diêu vương vừa uống, nàng ta cứ vậy mà cầm lên uống. Dù trong lòng Hồng Loan cô cùng căm ghét, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.
Lúc này ở trước mặt Diêu vương, Hồng Loan chỉ chú ý đến chén rượu trong tay Xuân Phong, nên nàng ta không nghe ra được ý tứ trong lời nói của Xuân Phong.
Sau khi Xuân Phong cùng nàng chạm chén, lúc chuẩn bị uống, Hồng Loan chợt nhận ra, Xuân Phong chính là nói nàng giống kỹ nữ được mang đến cho người khác vui đùa.
Còn không phải sao! Hôm nay Hồng Loan chính là mặc y phục đặc biệt của nữ tử Mạc Lan quốc, khăn voan phiêu dật phủ sau đầu nàng, một chiếc váy dài đỏ còn có một chiếc áo ngắn tơ vàng thêu đỏ, phác họa toàn bộ dáng người uyển chuyển, cái nên lõm thì lõm, nên lồi thì lồi, vòng eo thon nhỏ như ẩn như hiện, quả thực khiến người khác thèm thuồng.
Còn có cánh tay nhỏ trắng nõn, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái.
Thời tiết ở Mạc Lan rất nóng, cho nên y phục của họ có chút giống với của những cô gái Thái ở thế kỷ 21, nhưng vẫn bảo thủ một chút, chỉ lộ eo thon và cánh tay, nhìn qua có thể khiến người khác thấy mát mẻ thoải mái, cảnh đẹp ý vui.
Mục Hãn hoàng tử hiện tại chính là như vậy, si ngốc đứng nhìn viên ngọc đẹp Hồng Loan, cảm giác nước miếng cũng sắp nhỏ xuống đất.
"Ngươi…" Hồng Loan nhất thời phát tiết, liền nhanh chóng phản ứng lại, "ta cũng nhất thời vô tâm, mong rằng muội muội không để trong lòng."
"Đương nhiên là không, Vương gia nhà chúng ta gần đây vẫn hay nói với ta, làm người phải có một tấm lòng bao dung, ta đương nhiên phải nghe lời của vương gia!" Xuân Phong nhàn nhạt nhếch môi nói.
Vương gia nhà chúng ta?!! Những lời này đến tai Hồng Loan đặc biệt châm chọc, như cái gai đ.â.m vào tim.
Còn chưa thành thân đã gọi như vậy, thật đúng là vô liêm sỉ.
Hồng Loan ngoài mặt hòa hoãn, trong lòng lại thập phần khinh bỉ hành vi này của Xuân Phong.
"Ừm, vẫn là tiểu vương phi nhà ta ngoan nhất!" Xuân Phong nói thì cũng được đi, nhưng Bách Lý Mặc Thần cũng không bỏ qua cơ hội tốt để thể hiện ân ái.
"Tốt lắm, Hồng Loan kính trước!" Hồng Loang trong lòng tức giận, lại không có chỗ phát tiết, vì vậy ngửa cổ uống cạn chén rượu trong tay, giơ chén hướng Xuân Phong nói.
"Tửu lượng của Hồng Loan cô nương thật tốt!" Xuân Phong cười tán dương.
"Vương phi nhà ta tửu lượng không tốt, hay là để bổn vương thay nàng ấy uống đi!" Hồng Loan uống xong, Bách Lý Mặc Thần nhìn chén rượu đầy trong tay Xuân Phong, nhẹ nhàng nhận lấy nói.
"Như vậy làm sao được, đây là chuyện giữa nữ nhân chúng ta, sao có thể để Diêu vương uống thay!" Thấy Bách Lý Mặc Thần muốn thay nàng ta uống, Hồng Loan trong lòng càng không thoải mái.
"À, nói vậy Hồng Loan cô nương không muốn uống cùng bổn vương, thế bỏ đi vậy!"
Bách Lý Mặc Thần giả vờ thất vọng nói.
Hồng Loan vừa nghe hắn muốn cùng mình uống rượu, trong lòng liền vui vẻ.
Nhưng nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Xuân Phong.
"Vương gia, nếu không thì để muội muội này uống với chúng ta đi! Nói thế nào thì cũng là lỗi của ta!" Hồng Loan cười nói.
Uống cùng chúng ta? Đây là xem Xuân Phong là người ngoài sao!
"Đúng vậy, nếu Hồng Loan cô nương đã có thành ý, ta đây chỉ có thể phụng bồi!" Xuân Phong lần nữa lấy cho mình một chén rượu, cũng không quan tâm biểu hiện của Bách Lý Mặc Thần, một ngụm uống cạn chén rượu kia.
"Quả nhiên là một người hào sảng, Vương gia, đến người!" Hồng Loan không nhìn Xuân Phong cười tán dương, nhìn Bách Lý Mặc Thần nói .
"Nếu vương phi của bổn vương đã uống, vậy thì bổn vương không cần phải uống nữa." Bách Lý Mặc Thần liếc nhìn sắc mặt có chút ửng hồng của Xuân Phong, xoay người ngồi xuống, không để ý để Hồng Loan nữa.
Hắn quan tâm rót cho Xuân Phong chén nước đưa đến tay nàng, ôn nhu nói: "Chậm một chút, cẩn thận nóng, uống chén nước này nàng sẽ thấy thoải mái hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận