Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 73


“Chủ tử!” Người áo đen quỳ xuống, bắt đầu báo cáo.
“Ồ, thế sao?” Người kia vẫn tỏ ra thờ ơ, kiệm lời.
“Cô nương đi săn trong rừng bịdã thú tấn công. May là cô ấy phản ứng nhanh nên không bị thương.” Người mặc áo đen thận trọng nói.
“Ừ.” Người ngồi kia phát ra giọng mũi nhỏ nhẹ, như đang đợi lời nói tiếp theo của người quỳ dưới.
Người đàn ông mặc đồ đen do dự một lúc, cuối cùng nói tiếp: “Có một gia đình họ Trần gần đây rất thân thiết với nhà họ. Thiếu gia nhà họ có vẻ rất quan tâm đến cô nương.”
“Trần gia?” Bách Lý Mặc Thần thả văn kiện trong tay lên bàn, nói thêm mấy lời hiếm hoi.
“Vâng, chủ tử.” Người áo đen đáp lại rồi lùi lại, hắn vẫn nghĩ là việc này cần được bẩm báo.
***
Chuyện xảy ra trên núi cho dù làm Xuân Phong khá hoảng sợ, nhưng cũng khiến cô  cảm nhận được thực lực hiện tại của mình. Sau nửa năm luyện tập, độ linh hoạt, độ chính xác và sức mạnh của thân thể này đã tăng lên đáng kể, nếu gặp lại tình huống bị cướp như hôm trước, hẳn là cô không phải sợ nữa. Tuy cô không biết bí pháp tu luyện nội lực ở thời đại này, nhưng về công phu quyền cước vẫn coi như là dùng được, ít nhất có thể bảo vệ chính mình.
Trần Lam Lam nghe nói đại ca của mình trở về mang theo 2 con lợn rừng lớn, ngạc nhiên, chạy đến hỏi: “Đại ca, huynh có sao không? Có phải là phát sốt hỏng đầu rồi không” Trần Lam Lam chạy đến sờ, vẫn không tin được.
“Nào, muội làm gì vậy?” Trần Thanh Thư gạt tay em gái ra.
Trần Lam Lam vẫn không thể hiểu nổi, người đại ca luôn coi trọng hình tượng của mình, lại làm ra chuyện như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không tin được, lại chạy đi hỏi Xuân Phong. Cuối cùng, được xác nhận, cô đành tin chuyện này. Nhưng cô vẫn không hiểu. Chẳng nhẽ đại ca của cô đổi tính rồi, thành cái kiểu gì mà “Đại trượng phu co được duỗi được”…
Xuân Phong giữ lại một chiếc chân giò, phần còn lại cô nhờ Trần phu nhân gọi người đến mang xuống tửu lâu bán. Thời tiết nóng thế này, thịt tươi không thể bảo quản lâu được. Xuân Phong muốn biếu một phần cho Trần gia, nhưng Trần gia kiên quyết cự tuyệt. Cuối cùng, để kết thúc đưa đẩy, Xuân Phong đề xuất bán cho tửu lâu với giá thấp hơn giá thị trường 10 đồng. 2 con lợn rừng này, tổng cộng bán được tận 40 lượng bạc, là một khoản thu cực lớn, thôn dân chỉ biết nhìn mà ghen tị.
Buổi tối, Xuân Phong nhóm lửa ở một khoảng trống trong sân, làm một bếp nướng đơn giản. Mọi người gọi thêm nhà Tần thúc, bắt đầu một buổi nướng BBQ ngoài trời. Gà nướng, thỏ nướng, lợn rừng nứng, túm lại là một bữa tiệc toàn là thịt. Tuy là một bữa ăn toàn thịt, nhưng những món ăn lại không hề béo hay ngán, trái lại lại làm cho mọi người đều có cảm giác thèm ăn, mùi thơm bay xa khiến thôn dân đều chảy nước miếng. Sợ Trần phu nhân không quen ăn những món này, Xuân Phong đặc biệt nấu thêm một nồi canh nấm thập cẩm thơm ngon, hương vị cộng hưởng với mùi thơm của thịt, lại càng khiến người ta một ngụm mà ăn hết. Nhà Tần thúc từ đợt ở cùng Xuân Phong, ăn uống đầy đủ, cũng tăng cân không ít.
“Ôi, không thể chấp nhận được. Cứ ở với ngươi thế này, ta sẽ ăn đến biến thành một bà cô mập mạp mất.” Trần Lam Lam nói với một cái miệng đầy dầu. Cô chớp chớp mắt, giả vờ lo lắng, nói với Xuân Phong.
“Ta thấy tỷ lại là muốn mỗi ngày đều đi theo ta ăn thịt ấy, lại còn chối?” Xuân Phong cười nói.
  "Đúng vậy, thật sự rất ngon, ta muốn ăn cả xiên thịt nướng nữa!" Trần Lam Lam miệng thì nói sợ mập, nhưng trong tay vẫn cầm mấy xiên thịt nướng, vui vẻ ăn.
Trần Thanh Thư cầm một chiếc đùi gà, cẩn thận nếm thử, như thể là một master chef đang thưởng thức món ăn. “Sao nàng có thể làm ngon thế? Ta và bằng hữu từng nướng thịt rừng, nhưng mùi vị kém xa thế này.” Trần Thanh Thư không khỏi thắc mắc.
“Tất nhiên là ta có công thức bí mật. Ta ướp gia vị từ trước, lại còn kết hợp thêm cả sốt chấm nữa, tất nhiên sẽ ngon hơn kiểu làm của huynh”, Xuân Phong tự hào khoe.
Món thịt BBQ của cô không chỉ đơn giản là được ướp trước, mà còn được cô “tẩm quất” cẩn thận.
Sau bữa tiệc, Xuân Phong gói một miếng thịt khoảng 2 cân đưa cho Tần thẩm mang về, Tần thúc vui đến mức cười không khép miệng được. Giờ tình trạng nhà Xuân Phong đã khá lên nhiều, Tần thúc cũng không ngại khi nhận đồ từ Xuân Phong nữa. Hơn nữa là sau việc xây dựng nhà cho Xuân Phong, 2 nhà lại càng thân thiết hơn.
Mấy ngày sau, Trần phu nhân và mẹ Xuân Phong ôn hết chuyện cũ, ở nhà Trần phu nhân cũng có nhiều việc cần xử lý, họ quyết định lên đường trở về. Trước khi đi, Trần phu nhân dặn đi dặn lại mẹ Xuân Phong có thời gian thì phải lên trấn tìm bà nói chuyện. Mẹ Xuân Phong và Trần phu nhân lưu luyến một lúc, vẫn phải nói “tạm biệt”.
Sau khi tiễn nhà Trần phu nhân, nhà Xuân Phong bắt đầu bận rộn vào mùa thu hoạch. Giá dưa hấu mà Xuân Phong thoả thuận với Trần phu nhân là 15 đồng 1 cân, còn giá cô đã cam kết với bà con là 10 đồng. Không phải Xuân Phong xấu xa gì, mà là Xuân Phong đã bỏ rất nhiều công sức, từ nghiên cứu, ươm mầm, cho đến lúc trồng, chút chênh lệch nhỏ này coi như bù cho sự vất vả của cô. Xuân Phong không đủ vĩ đại để cống hiến miễn phí cho mọi người. Trong thời đại nghèo khó và lạc hậu thế này, cô nghĩ không thể đem tiền đi cho tràn lan thế được. Tính ra mức chênh lệch mà cô lấy là đã thấp hơn rất nhiều so với ngũ cốc rồi, chưa kể năng suất của dưa hấu cao hơn ngũ cốc nhiều. Những ngày sau đó, ngày nào cũng có thể thấy Xuân Phong dẫn xe đi khắp cánh đồng mua dưa. Dưa hấu được thu mua ngay tại ruộng, việc thanh toán cũng được thực hiện cùng lúc với giao hàng, dân làng nhận được tiền đều rất vui vẻ. Nhìn thấy cảnh này, những gia đình chưa đến lượt bán cũng rất háo hức, thúc giục Xuân Phong đến thu hoạch. Hộ nào trồng nhiều thì có thể thu đến 7,  lạng bạc, hộ ít thì cũng được 3, 4 lạng. Xét cho cùng, vụ trồng trọt này có thể coi là thành công mỹ mãn. Vì vậy, thôn dân càng thêm kính trọng nhà Xuân Phong. Đầu tiên là tin tức Xuân Phong có y thuật cao, có thể chữa bệnh cho Lưu đại gia, trợ sinh cho nhà Trương thẩm, sau đó cô lại hướng dẫn mọi người trồng dưa hấu kiếm tiền, làm phân,..ngay cả những người nông dân đầu tắt mặt tối cũng có nguồn thu nhập tốt hơn những năm trước nhiều. Người dân trong làng ngày càng quý trọng, yêu mến gia đình Xuân Phong. Ở thời đại này, chỉ cần là người có thể cho họ ăn no, chỉ họ kiếm tiền, họ đều sẽ kính trọng vô điều kiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận