Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 496


Chỉ thấy một bóng người nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, chạy tới trước mặt hai mẹ con Xuân Phong.
Nhìn thấy người đến vui vẻ, trên mặt hai người bọn họ đều nở nụ cười.
Thì ra Xuân Sinh được nghỉ học trở về nhà.
Trước đó, Xuân Phong sai người đến đón Xuân Sinh trở về, lúc ấy mới biết một nhóm học sinh xuất sắc được thư viện chọn thực hiện cải cách mới là học cả ngày, ba ngày thì nghỉ một ngày.
Cho nên hôm đó người của Xuân Phong không đón được Xuân Sinh, Xuân Phong cũng nghĩ việc học quan trọng hơn nên không ép buộc, mà chỉ nhờ người gửi thư vào học viện, nhắn với hắn được nghỉ thì đến Diêu Vương phủ.
Hôm đó do mẹ Xuân Phong quá vui khi thấy nàng trở về nên quên không nói với Xuân Phong chuyện này.
Cho nên khi viện trưởng thông báo hôm nay nghỉ, Xuân Sinh lập tức lên đường tới Diêu vương phủ.
"Nhị tỷ, mẹ!" Vừa nhìn thấy họ, Xuân Sinh đã vui vẻ gọi to.
Nhưng sau đó, như thể nhớ ra điều gì đó, hắn vội vàng lùi lại hai bước rất quy củ chắp tay hành lễ trước Xuân Phong nói.
"Bái kiến vương phi nương nương!"
Giọng nói vẫn còn có chút non nớt của trẻ con kết hợp với động tác chững chạc già dặn ấy thật sự khiến người ta cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng Xuân Phong lại mím môi, không cười!
Trong mắt nàng đây có thể coi là một phần trong sự trưởng thành của đệ đệ, nàng hài lòng gật đầu.
"Ừ, rất tốt, xem ra đã học được không ít lễ nghi từ phu tử, nhưng người một nhà không cần phải như thế này."
Nói xong, Xuân Phong muốn đưa tay ra xoa đầu hắn, nhưng tên tiểu tử kia lại lùi lại hai bước để né tránh.
"Nhị tỷ, nam nữ khác biệt, bây giờ đệ đã hơn chín tuổi là người lớn rồi." Giọng Xuân Sinh trong trẻo xen lẫn một chút bất mãn vang lên.
Ngay lúc Xuân Phong định lên tiếng lần nữa thì nàng nhìn thấy người đánh xe ngựa bước tới.
"Nếu tiểu công tử đã đến phủ an toàn vậy tiểu nhân xin phép trở về ạ." Người đánh xe cúi đầu kính cẩn nói.
"Ừm, vất vả rồi, ngươi về đi, thay ta cảm ơn viện trưởng đại nhân!"
Người đánh xe nói xong, không đợi Xuân Phong lên tiếng, Xuân Sinh đã khéo léo nói với xa phu .
Nghe thấy lời Xuân Sinh nói, Xuân Phong gật đầu hài lòng, sau đó nói.
"Ngươi trở về nói với viện trưởng của ngươi rằng Diêu vương phi ta biết ơn sự quan tâm chăm sóc của ông ấy đối với tiểu công tử, thay ta cảm ơn viện trưởng đại nhân"
"Vương phi quá lời rồi, có được nhân tài thông minh tài giỏi như tiểu công tử là vinh hạnh của học viện Thiên Khu, tiểu nhân xin cáo từ ạ."
Hiển nhiên, người đánh xe ngựa này là một thân tín của viện trưởng thư viện Thiên Khu, lời nói ra vô cùng khách khí lịch sự.
Người đánh xe nói lời từ biệt xong thì đánh xe ngựa rời đi.
Lúc này ba người Xuân Phong mới cùng nhau đi vào vương phủ.
Đối với sự đặc biệt được quan tâm mà Xuân Sinh đang nhận bây giờ, Xuân Phong cảm thấy đó là điều đương nhiên.
Có một đại tỷ làm hoàng hậu, một nhị tỷ là Diêu vương phi, nếu những người này không nịnh bợ mới là không bình thường!
Vốn Xuân Phong còn sợ tên tiểu tử Xuân Sinh này sẽ đắc ý vênh váo, nhưng bây giờ thấy có vẻ như nàng đã quá lo lắng rồi.
Nghĩ lại, bọn họ có một người cha tuy nghèo nhưng chính trực, một người mẹ rất tốt, nên mấy đứa con bản chất đều lương thiện.
"Nào, đến đây nói cho ta biết mấy ngày nay đệ học được gì ở học viện."
Ngồi dưới gốc cây lớn trong sân hóng mát, Xuân Phong thuận miệng hỏi việc học hành của Xuân Sinh.
Xuân Sinh hỏi: "Nhị tỷ muốn nghe chuyện gì?"
Nàng nghe thấy âm thanh nho nhỏ ở cửa nói, "Nói về bài học cơ bản nhất mà đệ đang học đi."
Xuân Phong quay đầu nhìn lại, thì ra là Diêu vương gia toàn thân mặc y phục màu trắng.
Vừa thấy Diêu vương, Xuân Sinh vội vàng đứng dậy hành lễ: "Bái kiến Diêu vương gia!"
Rõ ràng là một hành động rất cung kính và quy củ, nhưng Bách Lý Mặc Thần nhìn thấy lại cau mày.
"Sao không gọi ta là Mặc ca ca? Không thì cũng phải gọi tỷ phu mới đúng chứ!"
Trên mặt Bách Lý Mặc Thần mang theo nụ cười thân thiện nói
"A!" Xuân Sinh hơi sửng sốt, vốn dĩ Xuân Sinh không biết Diêu vương gia là một nhân vật lợi hại như thế nào.
Nhưng sau khi nhìn thấy và biết thêm nhiều chuyện, hắn không dám thân mật gọi Mặc ca ca như trước.
Bởi vì hắn biết thân phận khác biệt, đồng thời cũng càng khâm phục vị vương gia này, cho nên trong lòng có chút rụt rè.
Nhưng thái độ lúc này của Bách Lý Mặc Thần lại làm hắn hoang mang một lúc, nhất là nụ cười thân thiện trên mặt, dường như khiến hắn trở về những ngày còn ở thôn Đại Hà.
"Mặc, Mặc ca ca......"
Xuân Sinh do dự một chút rồi gọi một tiếng, đồng thời cũng lộ ra nụ cười ngây ngô chất phác.
Hắn nghĩ người trước mặt vẫn là Mặc ca ca, người mà thích kể cho hắn nghe những chuyện kỳ lạ ở thôn Đại Hà trước kia.
"Ừm, vậy còn được." Bách Lý Mặc Thần hài lòng gật đầu, sau đó dẫn Xuân Sinh ngồi lên hai cái ghế đá.
"Đệ nói cho ta biết đạo trung dung là gì?"
Bách Lý Mặc Thần vẫn hòa nhã dễ gần như lúc trước hỏi vấn đề như đang kể chuyện cho một đứa trẻ sáu tuổi.
"Đạo trung dung là đức hạnh ......"
Thấy Bách Lý Mặc Thần hỏi kiến thức của mình, Xuân Sinh vô cùng hào hứng nói về sự hiểu biết của mình.
Bách Lý Mặc Thần chăm chú lắng nghe, gật đầu đồng ý với những chỗ xuất sắc.
Xuân Phong thỉnh thoảng gọt chút hoa quả ăn, Hàm Châu đứng bên cạnh cầm quạt nhỏ quạt.
Mặc dù chỉ mới vào mùa hè, nhưng Xuân Phong cảm thấy rất nóng, có lẽ vì cơ thể mang thai nên có một số cảm nhận khác với người bình thường, hoặc có thể do nguyên nhân khác.
Thấy hai người một lớn một nhỏ trước mặt đang hăng say thảo luận học vấn, tâm trạng Xuân Phong rất vui vẻ.
Đối với người em trai này, nàng vẫn rất mong chờ, những kiến thức hắn nói mặc dù Xuân Phong không hiểu lắm, nhưng nhìn vào ánh mắt của Bách Lý Mặc Thần, nàng biết đệ đệ nàng không chịu thua kém.
"Ừm, rất tốt, còn nhỏ mà đã có những hiểu biết sâu sắc như vậy, rất tốt!"
Nghe xong những suy nghĩ của Xuân Sinh, Bách Lý Mặc Thần gật đầu hài lòng.
Hắn duỗi tay vỗ vỗ bả vai của Xuân Sinh nói: "Sau này được nghỉ học thì đến chỗ chúng ta nhiều chút, dù sao nhị tỷ đệ cũng ở nhà dưỡng thai không làm gì, đệ và mẹ đệ đến nói chuyện với nàng ấy cũng tốt!"
"Vâng, nhị tỷ có thai rồi sao?" Xuân Sinh ngạc nhiên hỏi.
Nhị tỷ của hắn cũng mang thai rồi? Chẳng phải hắn sẽ sớm có hai đứa cháu nhỏ sao?
Đột nhiên hắn có chút không biết làm sao,đến lúc đó đại tỷ và nhị tỷ đều có con vậy hắn bế đứa nào mới đúng đây?
Bế cả hai đứa một lúc? Hắn có thể bế nổi sao?
Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, suy nghĩ thật là dễ thương.
Ban đầu Xuân Phong còn đang suy nghĩ làm thế nào để nói với Xuân Sinh, dù sao hắn vẫn còn là một cậu bé vừa mới đến phủ không lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận