Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 287


Xuân Phong cầm lấy chiếc hộp, mở ra, quả nhiên là Băng Hoả Tử Liên.
“Băng Hoả Tử Liên, rốt cuộc độc của chàng cũng sắp được giải rồi.” Xuân Phong thở phào nhẹ nhõm, chút lo lắng cuối cùng trong lòng cũng được thả xuống.
“Ừ.” Bách Lý Mặc Thần chỉ nhìn Xuân Phong, nhẹ giọng đồng ý.
Tuy làn da hắn có chút rám nắng, nhưng lại càng làm nổi bật đôi mắt lấp lánh sáng ngời thâm tình.
Xuân Phong không nhịn được muốn ôm hắn, nhưng lại nhớ hồi nãy hắn nói sợ mình bị dính bẩn, nên dừng tay lại.
“Giờ chàng định về phủ hay ở đây? Nếu chàng định ở lại đây, bên kia vẫn còn một ít nước tắm sạch ta chưa dùng, nếu chàng không chê thì qua tắm rửa rồi nghỉ ngơi.” Xuân Phong có chút thẹn thùng nói.
Người nào đó nghe thấy, không thể nào cự tuyệt lời mời của Xuân Phong.
Khoé môi hắn cong lên, lập tức đứng dậy đi về thùng gỗ sau tấm bình phong. Quả nhiên ở đây vẫn còn nửa thùng nước sạch. Không khí vẫn còn thoang thoảng hương thơm mà Xuân Phong tắm lúc nãy, làm cho hắn không khỏi tưởng tượng đến cảnh mỹ nữ tắm rửa hồi nãy.
“Khụ khụ.” Bách Lý Mặc Thần ho khan một tiếng, cố gắng gạt bỏ tạp niệm, tiến vào thùng gỗ.
Đến lúc tắm xong, hắn mới nhận ra một vấn đề quan trọng, hắn không có đồ thay.
Chẳng lẽ lại phải trần trụi thế này đi ra ngoài sao? Với hắn thì sao cũng được, ở trước người mình yêu, hắn cũng không thấy thẹn thùng gì lắm. Nhưng Xuân Phong, nàng mới chỉ là một cô bé.
Xuân Phong lắng nghe động tĩnh bên kia tấm bình phong, thấy có vẻ Bách Lý Mặc Thần đã tắm xong, liền vắt một bộ quần áo lên tấm bình phong cho hắn.
“Cái này là ta tranh thủ lúc rảnh rỗi may cho chàng. Chàng thử xem có vừa không, mặc tạm nhé.” Giọng điệu Xuân Phong bình tĩnh, nhưng mặt lại đã đỏ như tôm luộc. Đây là lân đầu tiên nàng may đồ, cũng là lần đầu nàng may đồ cho đàn ông.
Cái này là nàng theo Trương thẩm học, không biết đã tháo ra may vào bao nhiêu lần rồi, cuối cùng mới miễn cưỡng may thành bộ quần áo tạm chấp nhận được. Nhưng nàng không chắc hắn có mặc vừa không, nàng chỉ ước chừng và may theo trí nhớ của nàng thôi.
Nghe Xuân Phong nói nàng may quần áo cho mình, người bên kia tấm bình phong cười đến vui vẻ, nheo hai mắt lại, tâm tình rất tốt.
Bách Lý Mặc Thần đứng dậy, lau người, vừa cười vừa mặc bộ quần áo trắng mà Xuân Phong may vào.
Xuyên qua tấm bình phong, Xuân Phong vẫn có thể lờ mờ nhận ra thân hình nóng bỏng của Bách Lý Mặc Thần, nàng không khỏi nhìn thêm một cái, dáng người không tồi nha.
Sau mấy tiếng sột soạt, Bách Lý Mặc Thần mặc một thân đồ trắng, bước ra khỏi tấm bình phong. Không biết là dạo này hắn tăng cân hay là Xuân Phong may hơi nhỏ, bộ quần áo hơi bó vào người hắn, làm lộ ra thân thình cao lớn của hắn. Mái tóc hắn hơi ẩm ướt, càng làm cho bộ dáng của hắn thêm quyến rũ, Xuân Phong không khỏi ngây người một chút.
 “Đẹp không?” Bách Lý Mặc Thần đưa tay chỉnh lại quần áo, kéo tay áo lên, đứng dậy hỏi Xuân Phong.
“Ừm, đẹp, đẹp lắm.” Xuân Phong si ngốc nhìn hắn, gật đầu như ma xui quỷ khiến.
“Ừm, nàng thích là tốt rồi.” Bách Lý Mặc Thần thấy vẻ si mê trong mắt Xuân Phong, tâm tình lại tốt lên, tiến lên ôm nàng vào ngực, ôn nhu nói. Hắn đã sớm muốn ôm nàng, nhưng lại ngại bản thân vừa đi đường xa mệt mỏi, không nỡ dùng bộ dáng bẩn thỉu như vậy quấy rầy nàng.
Giờ hắn đã tắm rửa sạch sẽ, phải ôm nàng một cái thật lâu mới được.
Cảm nhận được cái ôm nóng bỏng của Bách Lý Mặc Thần, Xuân Phong không khỏi đỏ mặt, vươn tay ra ôm lấy eo, tựa đầu vào n.g.ự.c hắn.
“Chàng vất vả rồi.”
“Nàng vất vả rồi.”
Hai người không hẹn mà cùng nhau nói, lại nhìn nhau cười. Không biết từ bao giờ, giữa hai người đã xuất hiện sự ăn ý này.
Xuân Phong xót xa Bách Lý Mặc Thần một đường gấp gáp trở về, Bách Lý Mặc Thần lại là muốn cảm ơn Xuân Phong đã may đồ mới cho hắn. Hắn biết nàng không giỏi mấy chuyện may và này.
“Thôi, chàng cũng mệt rồi, đi ngủ sớm đi, có chuyện gì thì mai nói sau.” Xuân Phong thấy chiếc cằm lún phún râu của Bách Lý Mặc Thần, đau lòng nói.
Bách Lý Mặc Thần thực sự là rất mệt mỏi, đã lâu không có Xuân Phong ở bên, hắn không thể ngủ ngon như trước được. Hơn nữa khoảng thời gian này hắn bôn ba mệt mỏi, thật sự là cần một giấc ngủ ngon bù lại. Đây cũng chính là lý do hắn không về Vương phủ.
Hai người vừa lên giường, chúc nhau ngủ ngon, bên tai Xuân Phong đã vang lên tiếng thở đều đặn nhẹ nhàng. Xuân Phong quay đầu nhìn người đang ngủ ngon bên cạnh, khuôn mặt này vẫn an tĩnh như vậy, dù hắn có đen đi một chút, nhưng mặc bộ quần áo trắng lên người cũng không hề lạc lõng. Nhưng Xuân Phong biết bộ này hơi chật với hắn, sau khi tỉnh dậy nàng sẽ bảo hắn thay ra để sửa lại.
Nàng rướn lên, hôn lên mặt hắn một cái, rồi cũng ngủ tiếp đi.
Đêm đó, Bách Lý Mặc Thần nằm mơ. Hắn mơ mình cưỡi một con ngựa cao to, cưới Xuân Phong. Xuân Phong mặc hỉ phục thật là xinh đẹp, làm cho hắn hạnh phúc dạt dào.
Xuân Phong cũng mơ thấy mình đội mũ phượng, trùm khăn đỏ, được Bách Lý Mặc Thần bế lên kiệu hoa, cả giấc mơ đều ngọt ngào hạnh phúc.
Sáng hôm sau, Bách Lý Mặc Thần bị Xuân Phong đánh thức, hắn ngủ thoải mái đến mức cảm thấy như toàn bộ cảm giác thiếu ngủ thời gian qua đều đã được bù đắp. Hắn đứng dậy, ánh nắng chói chang đã chiếu vào phòng.
“Chàng ngủ ngon không? Dậy ăn gì đi.” Xuân Phong thu hồi lọn tóc hồi nãy dùng để cọ vào mũi Bách Lý Mặc Thần, vui vẻ hỏi.
“Ngủ ngon chứ. Nương tử làm bữa sáng cho ta sao?” mới thức dậy đã có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đẹp động lòng người như vậy, tâm tình Bách Lý Mặc Thần rất tốt.
Khoé miệng hắn hơi nhếch lên, cười nịnh nọt với Xuân Phong.
“Ây, đừng nói lung tung, muộn rồi, cẩn thận bị người khác nghe lén.” Xuân Phong ngượng ngùng.
“Nương tử thẹn thùng sao?” Bách Lý Mặc Thần thấy dáng vẻ đáng yêu này của Xuân Phong, không khỏi lại trêu đùa thêm lần nữa.
“Đi chớt đi, đúng là không ngăn nổi miệng của huynh mà.” Xuân Phong múc một bát cháo ấm nóng đặt trước mặt Bách Lý Mặc Thần, oán trách nhìn hắn.
Bách Lý Mặc Thần cười nhận bát cháo, còn có mấy thứ đồ ăn kèm trên bàn. Bách Lý Mặc Thần đã ở cùng Xuân Phong lúc còn ở thôn Đại Hà, liền nhận ra ngay đây là tay nghề của Xuân Phong.
Thấy khuôn mặt ấm áp tươi cười của Xuân Phong, hắn không khỏi tưởng tượng đến lúc, hắn có thể mỗi sáng thức dậy đều có thể nhìn thấy khuôn mặt này, ăn những món ngon tuyệt này. Thật là những ngày tươi đẹp. Mà những ngày này hẳn là cũng không xa nữa.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận