Thần Y Tiểu Nông Dân

Chương 458


Bầu không khí buồn bã và có phần kỳ lạ tràn ngập trong hoàng cung.
Các cung nữ và thái giám càng thận trọng hơn, làm việc cẩn thận gấp nhiều lần hơn bình thường. Lúc này là thời kỳ nhạy cảm nhất, không ai muốn tai họa từ trên trời rơi xuống, nạn nhân bị chôn cùng.
Xuân Phong và Bách Lý Mặc Thần ngày đêm chờ đợi bên giường của Hoàng đế để hầu hạ. Thất hoàng tử và Xuân Vũ cũng đợi ở trong phòng, còn các hoàng tử và công chúa khác thì đợi ở trước cửa phòng.
Tình trạng của hoàng đế thực sự rất tệ, mỗi hơi thở đều rất khó khăn do nặng nhất là bệnh ở phổi.
Khi tỉnh táo, hoàng đế vẫn không quên kéo Bách Lý Mặc Thần dặn dò mọi chuyện sau khi ông chết, trong triều ai là người hữu dụng, ai trung thành hoàng đế đều nói hết.
Thất hoàng tử cũng có mặt ở đó, vốn dĩ những việc này chỉ có người thừa kế ngai vàng mới có thể biết được, nhưng Bách Lý Mạc Thần kiên quyết giữ Bách Lý Lăng Phong ở lại.
Bách Lí Mạc Thần không nói ra được cảm giác của mình khi nhìn thấy hoàng đế có lúc tỉnh táo, có lúc mơ hồ, có lúc gọi một cái tên không rõ ràng.
Bởi vì cái tên mà hoàng đế không ngừng gọi là nhũ danh của mẫu phi của hắn - Huyên Nhi!
Khi Xuân Phong bưng bát nước thuốc vào, cảnh nàng nhìn thấy chính là cảnh tượng buồn bã khiến người ta muốn khóc.
Chứng kiến ​​người thân ra đi trước mắt mình có lẽ là một trong những điều tàn nhẫn nhất trên đời.
Xuân Phong cũng không biết an ủi thế nào, chỉ đành nhẹ nhàng đặt bát thuốc trong tay lên chiếc bàn nhỏ, im lặng nhìn hai cha con trước mặt.
Một lúc lâu sau, Bách Lý Mặc Thần mới khôi phục suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Xuân Phong, hơi nhếch môi ra hiệu hắn không có việc gì, không cần lo lắng.
Sau đó hắn cầm bát thuốc ở trên bàn lên, đích thân đút từng thìa vào miệng hoàng đế.
Nhưng rất tiếc, thuốc chỉ nuốt được chưa đến một phần ba, phần lớn còn lại tràn hết ra ngoài.
Nhưng người đút thuốc không cam tâm vẫn tiếp tục đút thuốc khiến thuốc chảy ra khắp giường.
Nhìn thấy bàn tay run rẩy của hắn, Xuân Phong ở bên chỉ có thể giúp lau đi chỗ thuốc bị đổ.
Cuối cùng, trong bát không còn bao nhiêu thuốc, Xuân Phong đưa tay lấy lại bát thuốc, xoay người đi ra ngoài đưa bát thuốc cho người hầu, lại không chú ý đến đôi vai hơi run rẩy của người phía sau.
Đúng vậy, hắn có chút bi thương, hắn tuy rằng là hoàng tử nhưng cũng không phải loại hoàng tử chưa từng được trải qua tình yêu thương của người cha. Hắn có thể cảm nhận được, cho dù ngoài mặt hoàng thượng cũng không có thể hiện nhiều sự quan tâm.
Còn có mẫu thân của hắn và mọi chuyện giữa bọn họ...
Đến khi Xuân Phong quay lại, người vừa rồi đang rất buồn bã đã kiềm chế ổn định được cảm xúc của mình, vẫn bình tĩnh như trước kia.
"Chàng mệt rồi thì đi nghỉ ngơi chút đi, ta ở đây trông coi cho!" Xuân Phong hai tay ôm vai hắn, đau lòng nói.
Hắn đã một ngày một đêm canh giữ ở đây không hề chợp mắt, cũng không ăn uống gì, làm sao có thể chịu nổi chứ.
"Không sao đâu, nàng mới là người vất vả!" Bách Lý Mặc Thần quay người nắm lấy tay Xuân Phong, vùi đầu vào lòng Xuân Phong, trầm giọng nói.
"Chàng đang nói cái gì vậy? Chàng và ta là một. Xảy ra chuyện như này, ta có thể không ở bên chàng à?" Xuân Phong nhẹ nhàng xoa đầu cho hắn, nhỏ giọng nói.
"Ừ!"
Bách Lý Mặc Thần nhỏ giọng đáp một tiếng, hắn không muốn nói thêm gì nữa, chỉ muốn tựa vào trong vòng tay của Xuân Phong, chỉ có hơi ấm của nàng mới có thể mang lại cho hắn sự an ủi tốt nhất.
Xuân Phong cũng cứ đứng như vậy, ôm lấy hắn, nhẹ nhàng an ủi. Thời gian dường như dừng lại, trôi qua rất chậm nhưng cũng rất nhanh...
Vào đêm thứ ba sau khi Xuân Phong vào cung, hoàng đế đột nhiên tỉnh dậy, nói muốn ăn sinh tố do Xuân Phong làm.
Nhìn thấy hoàng đế đã tỉnh, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ thật sự cho rằng hoàng đế đã tỉnh lại, trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng.
Chỉ có Xuân Phong nhìn dáng vẻ của hoàng đế, lông mày nhíu lại chỉ sợ đây không phải chuyện tốt mà chỉ là hồi quang phản chiếu.
Ăn sinh tố giữa mùa đông?
Dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ bận rộn tìm đá viên để làm sinh tố.
May mắn là mùa đông ở miền Bắc kết thúc muộn nên không khó để tìm thấy đá viên.
Xuân Phong ở trong ngự thiện phòng làm trong nửa giờ, sau đó vội mang theo ly sinh tố mới làm chạy đến Hoa Thanh cung.
Khi đến Hoa Thanh cung, sắc mặt của hoàng đế không còn tỉnh táo như trước, thậm chí còn tệ hơn trước rất nhiều. Trong lòng Xuân Phong có dự cảm không tốt, không khỏi nhìn thoáng qua Bách Lý Mặc Thần, phát hiện hắn giống như đã biết từ lâu, tâm tình không quá xúc động
“Sinh tố của hoàng thượng tới rồi, ngài có muốn nếm thử không?” Xuân Phong đi tới giường hoàng đế nhỏ giọng nói.
Hoàng đế gật đầu, ra hiệu cho Xuân Phong mang sinh tố tới.
Xuân Phong như thường lệ đưa sinh tố cho Bách Lý Mặc Thần để hắn đút.
Bách Lý Mặc Thần đang đi tới phía trước, Thất hoàng tử muốn ngăn cản, ăn cái này trong thời tiết lạnh giá như vậy...
Nhưng Xuân Phong đã ngăn cản hắn.
Đây là mong muốn cuối cùng của ông trước khi ra đi, không nên ngăn cản làm gì, ít nhất hãy để ông không để lại nhiều tiếc nuối như vậy.
Bách Lý Mặc Thần đút cho hoàng đế một thìa sinh tố, thấy hoàng đế mỉm cười hài lòng.
“Mặc Thần, từ nay thiên hạ này đều trông cậy vào con, Giai Dao, chăm sóc hắn thật tốt…”
Hoàng đế nói xong, đột nhiên quay đầu nhìn Xuân Phong nói.
"Con dâu biết ạ!" Xuân Phong tiến lên một bước, cung kính nói.
“Tốt…” Hoàng đế nhìn thoáng qua Thất hoàng tử đứng sau lưng Bách Lý Mặc Thần muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại không còn sức để nói tiếp.
Sinh tố cũng chỉ ăn một miếng rồi không động vào nữa, lần này hoàng thượng có chút hôn mê không tỉnh táo.
Xuân Phong bước tới nghe nhịp tim của hoàng đế, biết rằng đã đến thời điểm cuối cùng bèn bảo Bách Lý Mặc Thần gọi các hoàng tử và công chúa khác đến gặp hoàng đế lần cuối.
"Bệ hạ, tất cả các hoàng tử đều tới thăm ngài đây.” Xuân Phong nói nhỏ vào tai Hoàng đế.
Khi người ta ra đi, họ luôn mong được nói lời từ biệt với những người thân yêu của mình, ít nhất như vậy họ sẽ không cảm thấy quá cô đơn.
Như nghe thấy tiếng Xuân Phong gọi, hoàng đế mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, liếc nhìn các con trai con gái của mình đang quỳ trong phòng.
Khóe miệng hiện lên một nụ cười hài lòng, ông nói "Tốt" rồi nhắm mắt không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Tin hoàng đế băng hà lập tức truyền khắp hoàng cung, trong lúc nhất thời, toàn bộ hoàng cung các hoàng tử, công chúa, phi tần và cung nữ đều cùng nhau than khóc.
Các hoàng tử và công chúa khóc cho phụ thân của mình, các cung nữ và người hầu khóc cho chủ nhân của họ, các phi tần khóc cho bản thân vì rằng trụ cột duy nhất họ có thể dựa vào trong hoàng cung đã không còn nữa, khóc cho thời thanh xuân phải mãi mãi chôn vùi ở đây.
Từ giờ trở đi, sẽ không còn ai thưởng thức vẻ đẹp nở rộ của họ nữa và những gì đang chờ đợi họ là sự cô đơn cho đến chết.
Bách Lý Mặc Thần dẫn đầu một nhóm hoàng tử mặc tang phục màu trắng đơn giản đến quỳ trước quan tài của hoàng đế.
Ngoài các hoàng tử, một bên là các phi tần, một bên là các quan văn võ, trong đám đông thỉnh thoảng vang lên tiếng nức nở nghẹn ngào, khiến ngày đông lạnh giá này càng thêm thê lương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận