Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 97: Tượng con nít

“Lục Chưởng quỹ, khi nào động thủ?” Thanh âm của Trần Kim Phát giúp Lục Phi hồi phục tinh thần.
Lúc này, trên công trường chỉ có một chiếc đèn pha chiếu sáng, trông rất mờ ảo.
Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, Trần Kim Phát luôn cảm thấy công trường âm u này có một sự đáng sợ khó tả.
Âm thanh đèn neon và xe cộ bên ngoài trở nên đặc biệt xa xôi.
Hắn lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, cảnh tượng hoành tráng nào chưa từng thấy, trước đây tranh giành địa bàn, phụ nữ, quyền lợi, có chuyện gì mà hắn không nắm được?
Nhưng hết lần này đến lần khác lại không giải quyết được những thứ thần thần quỷ quỷ này.
“Vị trí công nhân gặp chuyện ở đâu?” Lục Phi tìm hai tấm vải bố, bọc kín hai chiếc quan tài lại.
Hắn xách một cái, Hổ Tử xách một cái.
“A Long, dẫn đường phía trước.” Trần Kim Phát khoát tay.
A Long mang theo một chiếc đèn pin cầm tay có độ sáng cao, dẫn mấy người nhảy xuống hố móng, đi về phía chỗ tối tăm sâu hút.
“Tầng hầm của trung tâm thương mại lúc đầu có ba tầng, bên trong tương đối sâu, Lục Chưởng quỹ xuống dưới cẩn thận.” Trần Kim Phát đi theo A Long, vừa đi vừa nói chuyện.
Đi dọc theo thang tạm bợ xuống dưới, phía dưới càng ngày càng tối, không khí mang theo một chút hơi lạnh, mùi bùn đất trở nên nồng nặc.
Đến mấy bậc thang cuối cùng, A Long trực tiếp nhảy xuống, sau đó đưa tay xách đèn pin treo lên bên cạnh cột.
Ánh sáng chiếu sáng một góc của hố đất tối tăm này.
Lục Phi phát hiện, xung quanh la liệt gạch đá và khối xi măng, phần lớn mặt tường đều ở trạng thái sụp đổ, một mảnh hỗn độn.
“Đêm qua, có mấy công nhân đứng ở cái lũy tường này, phía trên đột nhiên rơi xuống mấy hòn đá và cục gạch.” Trần Kim Phát ngẩng đầu nhìn lên phía trên, khuôn mặt thô kệch nhíu lại.
“Còn có công nhân đang ở trên thang thì gặp nạn, đột nhiên bị thứ gì đó từ phía sau đẩy một cái, trực tiếp ngã xuống.”
“Lúc đó ta ở văn phòng, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của công nhân, liền nhanh chóng cùng A Long đến đây, nhìn thấy đầu công nhân đầy máu tươi, dọa ta hết hồn!”
Nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, Trần Kim Phát vẫn còn kinh hãi.
Có công nhân mặt đầy máu tươi, có người bị gãy chân, còn có người hôn mê bất tỉnh trực tiếp vào ICU.
Nhưng so với phí bồi thường vi phạm hợp đồng kếch xù, tiền bồi thường cho công nhân chỉ là chuyện nhỏ.
“Lục Chưởng quỹ, tối nay cậu có làm được không?”
“Phát ca, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tận lực. Kỳ thật anh không cần xuống, đợi ở trên kia an toàn hơn.” Lục Phi vẫn nhìn xung quanh, bình tĩnh nói.
“Ta không sợ những thứ này! Nếu trên đời này thật sự có quỷ, ta còn thực sự muốn kiến thức một phen!” Trần Kim Phát hung tợn nói.
Lục Phi liếc hắn một cái: “Muốn ở lại đây cũng được, nhưng tuyệt đối đừng làm loạn, phải nghe theo chỉ huy của tôi.”
Hắn biết có một số việc, nếu không tận mắt nhìn thấy thì khó mà tin được.
“Không vấn đề!” Trần Kim Phát đáp ứng rất sảng khoái.
Lục Phi ra hiệu với Hổ Tử một cái, hai người ôm quan tài nhỏ đi một vòng trong hố đất mờ tối.
Trần Kim Phát mang vẻ mặt đầy hiếu kỳ, cùng A Long theo sát.
“Đặt ở đây đi.”
Lục Phi chọn một vị trí có vẻ ít lộn xộn hơn, đặt chiếc quan tài nhỏ đã mở xuống đất, sau đó mang theo mọi người trốn sau một cây cột.
Hắn phải dùng quan tài nhỏ, dẫn dụ quỷ hồn ra.
Quỷ hồn bị phong ấn trong quan tài nhiều năm, chắc chắn đối với thứ này tràn ngập oán hận.
Về phần chiếc quan tài chưa mở, tạm thời không cần động, hắn sẽ rải một chút tàn hương xung quanh.
Hố đất sâu thẳm vô cùng yên tĩnh, dường như không nghe thấy tiếng ồn ào náo động của thành phố.
Trần Kim Phát trừng to mắt nhìn chằm chằm chiếc quan tài nhỏ, đợi rất lâu, vẫn không có động tĩnh gì, không khỏi có chút mất kiên nhẫn.
Hắn há to miệng, định hỏi gì đó.
Lục Phi bình tĩnh lắc đầu với hắn, ra hiệu hắn không cần nói.
Nhưng hắn là người nóng tính, không thích nhất là chờ đợi, bực bội móc ra một điếu thuốc, ngậm lên môi.
Đang định châm lửa, khóe mắt vô tình liếc nhìn về phía đối diện, trên bức tường xi măng tàn phá, dường như có vật gì đó đang động đậy.
Mắt hắn nheo lại nhìn kỹ, lập tức kinh hãi.
Vật kia có hình bầu dục, đang chậm rãi trồi lên khỏi vách tường, lộ ra mắt và mũi.
Đó là mặt người?!
Điếu thuốc đột nhiên rơi xuống, miệng Trần Kim Phát há thật to.
“Lục Chưởng quỹ......”
Còn chưa đợi hắn mở miệng.
Liền thấy khuôn mặt xi măng kia quỷ dị cười với hắn một tiếng.
Ầm.
Ngay sau đó, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng động, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, lập tức sắc mặt đại biến.
Một loạt gạch đá từ phía trên mãnh liệt giáng xuống.
“Coi chừng!”
Gần như cùng một lúc.
Hổ Tử kéo Lục Phi, A Long kéo Trần Kim Phát.
Bốn người lăn lộn tránh né những cục gạch kia.
Ầm ầm ầm!
Gạch đá rơi xuống đất ầm vang, lập tức vỡ tan tành, mảnh vụn bắn tung tóe khắp nơi.
“Hổ Tử, cậu không sao chứ?” Lục Phi vừa ổn định thân hình, liền thấy trên cánh tay Hổ Tử có thêm một vết rách.
“Không có việc gì, chỉ là bị thương ngoài da thôi.”
Hổ Tử thờ ơ phủi tay xuống cánh tay.
Trần Kim Phát được A Long bảo vệ, bình an vô sự.
A Long phản ứng rất nhanh, cũng không bị thương.
“Lục Chưởng quỹ, vừa rồi trên bức tường kia, có khuôn mặt!” Trần Kim Phát sắc mặt trắng bệch, chưa hết kinh hoàng chỉ vào bức tường xi măng đối diện.
“Mặt?”
Lục Phi quay đầu nhìn lại, trên bức tường rách nát kia không có gì cả.
“Vừa rồi thật sự có, tôi nhìn thấy, khuôn mặt kia còn cười với tôi.” Trần Kim Phát vội vàng nói.
“Tôi tin anh, Phát ca, là quỷ hồn kia tới!” Sắc mặt Lục Phi nghiêm túc, lập tức lấy tàn hương rải một vòng quanh người Trần Kim Phát.
“Chỉ cần có vòng bảo hộ này, thứ kia không dám tới gần các anh.”
Lục Phi gật đầu với hắn, lấy ra côn gỗ táo sét đánh, cảnh giác nhìn xung quanh.
Ở chỗ cầu thang tối tăm dường như có một bóng người rất nhỏ, chợt lóe lên.
“Hổ Tử, cậu trông chừng Phát ca! Không được rời khỏi phạm vi quan tài nhỏ!”
Lục Phi lập tức đuổi theo hướng kia.
“Vâng!” Hổ Tử tháo con dao đầu quỷ đeo sau lưng xuống, gỡ bỏ miếng vải đen quấn bên ngoài, cẩn thận nắm trong tay, cảnh giác nhìn chằm chằm vào bốn phía.
Con dao này tạo hình rất bá khí, đầu quỷ trên chuôi dao càng thêm dữ tợn đáng sợ.
A Long không khỏi nhìn kỹ hơn.
Trần Kim Phát khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, cảnh tượng quỷ dị vừa rồi, nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, hắn cũng sẽ không tin.
A Long bảo vệ hắn rất chặt.
Khi Lục Phi đuổi tới chỗ cầu thang, bóng đen nhỏ kia đã biến mất, hắn nheo mắt lại, vận chuyển pháp lực đến ngũ giác, cẩn thận cảm thụ động tĩnh xung quanh.
Ở bên trái hắn, có một luồng khí tức âm lãnh.
“Âm khí!”
Lục Phi lập tức quay đầu, dưới ánh sáng u ám, đó là một dãy tường gạch đổ nát hơn phân nửa, ở góc tường có một cái bóng đen nhỏ sâu hút.
Dường như đang định đạp đổ tấm gạch để đánh lén hắn.
Lục Phi làm bộ không phát hiện, nắm chặt côn gỗ táo sét đánh khẽ xoay người.
Oanh!
Khoảnh khắc sau, tường gạch đột nhiên sụp đổ.
Lục Phi đã sớm chuẩn bị, nghiêng người tránh ra đồng thời, vừa vặn vượt qua vách tường sụp đổ, xông thẳng về phía bóng đen nhỏ kia.
Bóng đen nhỏ tựa hồ không ngờ tới, hoảng sợ, xoay người bỏ chạy.
Lục Phi chăm chú đuổi theo.
Cái bóng đen nhỏ này không cao đến nửa thước, có tay có chân, dường như thực sự là một pho tượng bùn, nhưng chạy lại còn nhanh hơn cả thỏ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận