Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 455: trong dù bên mặt (1)

Chương 455: Mặt trong dù (1)
Giang Thành lên đèn, phố xá nhộn nhịp.
Ánh đèn rực rỡ và đèn neon hòa quyện, chiếu sáng thành phố như một tòa thành không ngủ.
Nhưng một tòa cao ốc bị bỏ hoang lại lặng lẽ ẩn mình trong góc tối tăm, tỏa ra một thứ hơi thở âm lãnh, khiến người sống tránh xa.
"Đến rồi!"
Một người một chó đứng bên đường.
Lục Phi ngẩng đầu.
Ba chữ lớn màu đỏ ngọc trên đỉnh cao ốc đã phai màu, cũ kỹ.
"Nơi này có không ít quỷ vật, âm khí nồng đậm và dồi dào, rất thích hợp để bồi bổ dù nhỏ."
Lục Phi cười, mở toang cánh cửa lớn.
Âm khí lạnh thấu xương ập vào mặt.
Bụi tro bao phủ mặt đất, tường bị quét một lớp sơn đỏ thẫm quỷ dị, trong không khí thoang thoảng mùi khét lẹt.
Trong cao ốc vẫn âm u, quỷ dị như trước.
"Dù nhỏ, ăn cơm!"
Người bình thường thấy cảnh này đã sớm bỏ chạy mất dạng, nhưng nụ cười trên mặt Lục Phi càng tươi hơn.
Hắn mở dù đen ra, bước vào bóng tối mờ mịt trong cao ốc.
Tiểu Hắc cẩu nhắm mắt theo sát, đôi mắt đen láy tràn đầy vẻ hiếu kỳ.
Dù đen hơi rung rung.
Từng tia âm khí tràn vào mũi dù.
"Hôm nay không phải ngày giỗ, âm khí ở lầu một không đủ, ta dẫn ngươi lên lầu ăn tiệc!"
Lục Phi che dù đen, dẫn Tiểu Hắc bước lên cầu thang tối tăm chật chội.
Trên lầu mùi khét càng nồng nặc, một cái đầu đen thui từ phía trên cầu thang ló ra, cẩn thận từng li từng tí.
"Chào ~"
Lục Phi ngẩng đầu, thân thiện vẫy tay với cái đầu kia.
"Gâu!" Tiểu Hắc cũng hưng phấn kêu lên.
Nhưng cái đầu kia dường như giật mình, lập tức rụt trở lại.
"Không có chút lịch sự nào cả."
Lục Phi và Tiểu Hắc cẩu lắc đầu, che dù đen, vừa đi vừa hút.
Trong cao ốc tĩnh lặng đến đáng sợ.
Thỉnh thoảng có vài bóng đen thoáng qua, khi nghe thấy tiếng bước chân của họ liền nhanh chóng biến mất vào tường.
Dù đen chậm rãi từ cổ xưa trở nên đen nhánh, trạng thái đã gần giống như lúc Lục Phi vừa lấy được nó.
"Không tệ."
Rất nhanh đã lên đến lầu bốn, Lục Phi nghĩ ngợi, lấy ra c·ô·n sét đánh gỗ táo, dẫn Tiểu Hắc vào tầng này.
Trước đây, họ đã phát hiện Hỉ ở cửa phòng 404.
Hồng Bạch là tà vật lợi h·ạ·i nhất trong tòa cao ốc này, âm khí tự nhiên thuần túy và nồng đậm nhất.
Thử xem, việc Hồng Bạch thả ra âm khí có tốt hơn cho dù đen hay không.
Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang, Lục Phi đã thấy phòng số 404, nhưng Tiểu Hắc cẩu đột nhiên kêu lên một tiếng đầy lo lắng, đột ngột dừng bước.
"Có biến?"
Lục Phi lập tức dừng lại.
Hồng Bạch là tà vật vô cùng hiếm thấy, được bồi bổ nhiều năm tại hung địa Hồng Bảo Thạch Đại Hạ, đặc biệt mạnh mẽ và nguy hiểm, dù không phải ngày giỗ của nó, vẫn phải cẩn thận.
Phía trước hành lang, từng mảnh tro t·à·n rơi xuống như bông tuyết, im ắng.
Chữ Hỉ màu đỏ c·h·ót ngoằn ngoèo treo trên cửa.
Âm s·á·t khí cường đại tỏa ra từ đó.
Chỉ trong chốc lát, tro t·à·n đã phủ một lớp dày trên hành lang, lấp lánh những tia lửa màu đỏ sẫm trong đám tro đen xám.
Dường như muốn cảnh cáo Lục Phi, nếu dám bước thêm một bước, sẽ khiến hắn tan thành tro bụi.
"Đã lâu không gặp, thấy ta k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g vậy sao?"
Lục Phi che dù đen, nở nụ cười nhiệt tình, đứng bên ngoài đám tro t·à·n.
Nhất quyết không bước tới một bước nào.
Dù đen điên cuồng h·ú·t vào âm khí nồng nặc, mặt dù có thể thấy rõ bằng mắt thường trở nên đen nhánh bóng loáng, phảng phất như được tái sinh.
Từng đóa hoa hồng bên trong dù nhanh chóng sinh trưởng, nở rộ.
Nối thành một mảng, hòa lẫn thành biển hoa đỏ rực, càng thêm yêu dã, quỷ dị so với trước đây.
Hỉ dường như nhận ra không thích hợp, chữ Hỉ bắt đầu lung lay, Hôi Tẫn Tuyết bắn về phía Lục Phi.
------- Cvter: Chúc các đạo hữu năm mới ăn Tết vui vẻ, đón giao thừa cùng người thân. Sớm ngày chứng đạo đột p·h·á thành tiên. Vài hôm tới nếu siêng thì đăng chương tiếp, lười thì qua mùng 6 đăng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận