Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 564 Bảo Tháp Trấn Hà Yêu (1)

**Chương 564: Bảo Tháp Trấn Hà Yêu (1)**
"Dừng lại ——"
"Không được đi! Các ngươi đi rồi ai chơi với ta a ——"
"Trong nước lạnh lẽo, buồn chán quá, các ngươi không thể đi ——"
Khuôn mặt đầy bùn đất trên cửa sổ xe buýt phát ra từng tiếng la hét, nghe như gọi hồn, khiến người ta rùng mình.
Trong đám rong rêu, đôi mắt màu xanh sẫm lóe lên ánh nhìn âm trầm.
Hai người biết không thể trốn thoát, dứt khoát không bơi lên phía trên nữa, ngược lại bơi về phía đám cỏ rậm rạp.
Đôi mắt màu xanh sẫm kia tỏ vẻ vui mừng, còn tưởng rằng có thể nhặt được món hời.
Đợi đến khi hai người vừa đến gần, cánh tay đầy lông đen dài đột nhiên vươn ra, nắm chặt lấy tay của hai người.
Sáu con mắt nhìn nhau.
Đều nhìn thấy sự mừng rỡ trong mắt đối phương.
Thủy Hầu tử còn chưa kịp phản ứng, một cây gậy đã gác lên cổ nó.
"Đưa bọn ta lên mặt nước!"
"?"
Thủy Hầu tử trợn to đôi mắt xanh sẫm, tràn ngập vẻ kinh ngạc và nghi hoặc.
"Có tin ta dùng một côn này đánh xuống thì ngươi sẽ chết không?"
Dưới ánh điện quang lập lòe, ánh mắt Lục Phi vô cùng lạnh lẽo.
Thủy Hầu tử vô cùng hoảng sợ.
Nó chỉ là một con thủy yêu nhỏ bé, làm sao chịu nổi sức mạnh của thiên lôi.
Xe buýt càng lúc càng đến gần.
Khuôn mặt dán trên cửa sổ xe kia, hai con mắt như lỗ đen vô tận, có thể hút người ta vào trong.
"Nhanh!"
Lục Phi quát lớn một tiếng.
Thủy Hầu tử luống cuống, vội vàng kéo hai người bơi lên, tốc độ nhanh như tên rời cung.
"Đừng đi a ——"
Xe buýt không cam lòng đuổi theo, nhưng tốc độ của nó không thể theo kịp Thủy Hầu tử.
Thủy Hầu tử hoảng sợ kéo Lục Phi và Kinh Kiếm Sam, hai người bọn họ kéo theo t·h·i t·hể, không ngừng nổi lên rồi lại lặn xuống.
Xe buýt càng ngày càng xa.
Dần dần thu nhỏ lại thành một chấm đen, phảng phất như một con mắt oán hận, đang nhìn bọn họ rời đi từ dưới đáy nước tăm tối và lạnh lẽo.
Mặt nước phía trên đầu xuất hiện ánh sáng mờ ảo.
"Nhanh!"
Hai người mừng rỡ trong lòng, thúc giục Thủy Hầu tử nhanh hơn nữa.
Thủy Hầu tử cũng sợ ánh nắng, bơi đến chỗ đám rong rêu rậm rạp rồi không dám bơi lên nữa.
Lục Phi thu lại sét đánh mộc, nó vội vàng buông tay, trốn vào sâu trong đám rong.
Soạt!
Lục Phi và Kinh Kiếm Sam nổi lên mặt nước.
Hai người tham lam hít thở bầu không khí trong lành.
Mưa đã ngừng, trời quang đãng.
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của họ, hai người nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nhau, đều có chút muốn cười.
"Lão bản!"
Lúc này.
Hai cái phao cứu sinh được ném xuống.
Hổ Tử đứng ở ven bờ, kích động gọi lớn về phía hai người.
"Lão bản, A Kiếm, mau lên đây!"
Sau khi trời có chút sáng, Hổ Tử liền mang theo Tiểu Hắc đến bờ sông chờ đợi.
Đây là chủ ý của Lục Phi.
Hổ Tử không thể đến trước lúc hừng đông, nếu không sẽ không an toàn, sau hừng đông có thể đến để ứng cứu bọn họ.
Hai người nắm lấy phao cứu sinh, bị Hổ Tử kéo lên bờ, kiệt sức ngã xuống đất.
"Lão bản, hai người cuối cùng cũng trở về, một đêm nay ta đều không chợp mắt. Ai nha, lão bản, sao trên người ngươi lại nhiều vết thương như vậy......."
Hổ Tử nhìn thấy Lục Phi toàn thân đầy thương tích, giật mình hoảng sợ.
"Báo cảnh sát......"
Lục Phi cố gắng nói, dùng chút hơi sức cuối cùng.
"A?" Hổ Tử lúc này mới chú ý tới hai cỗ t·h·i t·hể nổi trên sông, vội vàng báo cảnh sát.
Sau đó, Hổ Tử đi đến xe lấy hộp cứu thương, xử lý vết thương cho Lục Phi.
Cuối cùng, đưa Lục Phi và Kinh Kiếm Sam ra dưới ánh mặt trời để nghỉ ngơi.
Hai người mệt mỏi dựa vào gốc cây đại thụ, cả một đêm tiêu hao quá nhiều sức lực, dù cho ánh mặt trời chiếu vào người cũng không cảm thấy ấm áp, để không cho âm khí ăn mòn thân thể, bọn họ đành nuốt viên đan dược cuối cùng.
Không lâu sau.
Cảnh sát tới.
Lục Phi nói bọn họ là đến bơi lội, trong lúc vô tình phát hiện hai cỗ t·h·i t·hể, người đều sợ đến choáng váng.
Cảnh sát không chút nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận